♠Chương 2: Trung tâm thương mại♠

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Lầu trên là Lục Thiên tiểu đệ nhoa~*

Lạc Phương Đồng cùng Lâm Nhi tới gara. Quả thực Lạc gia giàu đến mức khiến người ta giật mình, có hơn chục loại xe trong gara lại còn toàn là xe đắt tiền nữa.Thấy Phương Đồng cứ mắt A miệng chữ O, Lâm Nhi nhịn không được, liền hỏi

"Chị nuôi, hôm nay chị sao vậy?"

Lạc Phương Đồng chợt giật mình, đúng a, giờ cô đã là Lạc nhị tiểu thư.Phải thể hiện cho đúng chứ. Xốc lại tinh thần, Phương Đồng lấy trong gara một chiếc Ferrari màu đỏ rồi cùng Lâm Nhi tới trung tâm thương mại

"Phải rồi chị nuôi, hôm nay chị thực lạ!"

"Không sao, chỉ là tâm tình tốt muốn thay đổi một chút! Mà sao này cô cứ gọi tôi là Phương Đồng, dù sao chúng ta cũng bằng tuổi nhau!"

Lâm Nhi có chút sửng sốt nhìn Phương Đồng, sau đó gật đầu, mắt tràn đầy ý cười: "Được!"

"Đến nơi rồi!"

Lạc Phương Đồng và Lâm Nhi cùng bước vào Trung tâm thương mại.Mọi ánh mắt đều hướng về phía cô, không phải quá xinh đẹp mà là vì tiếng xấu của nguyên chủ rất nhiều, đi đến đâu cũng bị người ta né tránh.

"Lâm Nhi, đi, chúng ta tới tầng mua sắm!"

"Ừm!"

Lâm Nhi gật đầu, cùng cô bước vào thang máy.Ngay lúc vừa chuẩn bị đóng cửa thang máy thì một thân ảnh xuất hiện, nhảy vào trong.

"Xin đợi!"

Phương Đồng giật mình, nhanh chóng định thần lại rồi ra dấu cho Lâm Nhi đóng thang máy. Quay sang cẩn thận đánh giá người kia. Là một thiếu niên chừng 16, 17 tuổi. Dáng người mảnh mai, mái tóc nâu bóng ướt nhẹp vì mồ hôi.Trên người là bộ quần áo thể thao, vừa nhìn liền biết là hàng hiệu.

"Này, ngươi tên gì?"

"Ta là Lục Thiên"

Lục Thiên? Là Lục Thiên đó sao? Rõ ràng trong truyện miêu tả là thanh niên soái ca 20 tuổi.

Nhưng đó là chuyện của 5 năm sau, giờ cô gặp Lục Thiên trước, phải thu thập hắn trước nữ chính.

"Ta là Lạc Phương Đồng, hy vọng Lục thiếu gia giúp đỡ!"

"Lạc Phương Đồng?..."

  Lúc này Lục Thiên mới nhìn rõ cô gái trước mặt. Có lẽ là lớn hơn hắn 1 chút, khuôn mặt nhỏ nhắn, mái tóc màu xám được búi củ hành nơi đỉnh đầu, phần dư còn lại buông xõa ngang vai, mắt ngọc mày ngà, đôi môi nhỏ xinh hồng nhuận.

Trên người là bộ áo thể thao nốt, nếu có người tinh ý nhận ra là cùng một đôi với hắn.

"Lục Thiên, ngươi sao vậy?"

Phương Đồng vẫy vẫy tay trước mặt Lục Thiên, ánh mắt mong chờ

"A, không có gì..."

Lục Thiên giật mình, đứng thẳng lại, lui ra sau một đoạn.Trong lòng tự mắng, rõ ràng trong lòng đã có Bạch Tâm tỷ nhưng vẫn rung động trước người con gái kia. Hắn chính là nhất thời có chút không hiểu.

Thấy Lục Thiên lùi hẳn ra sau như vậy. Phương Đồng thực có chút bất lực, xem ra là đã gặp nữ chính rồi.

"Ting..."

Cánh cửa thang máy mở ra, Lục Thiên vội vã bước ra, Phương Đồng thấy vậy liền nói vọng theo.

"Lục nhị thiếu, lần sao để tôi mời cơm cậu!"

Nói rồi cùng Lâm Nhi bỏ đi.
Lục Thiên quay người, ngơ ngẩn nhìn theo bóng dáng kia.Trong lòng có chút vui mừng

"Thiên, tới rồi!"

"Dĩ Phong, ngươi thực muốn dọa chết ta! Chị Bạch Tâm đâu?"

"Đi!"

Lục Thiên theo Dĩ Phong đi.

***********
"Lâm Nhi, thấy thế nào?"

Cô mặc một chiếc áo crop top sọc ngang, kết hợp cùng chiếc váy bò ngang đùi.

"Chị...Phương Đồng, cô mặc gì cũng đẹp! Vậy lấy hết còn hơn!"

" Vậy sao? Làm như ý cô đi!"

Lạc Phương Đồng vui vẻ cười nói nhưng ý cười không lan đến đáy mắt. Dù sao trước đây cô là một sát thủ máu lạnh, vô tình được bao bọc bởi vỏ ngoài thiên sứ với nụ cười ấm áp. Cuộc sống cô cứ như vậy nếu người kia không hạ độc cô.

Lén thở dài một hơi, Phương Đồng lại cười nói

"Tôi đi chọn một chút đồ, cô thích gì có thể lấy!"

"Thật sao?"

"Ukm..."

Vừa nhận được cái gật đầu của cô, Lâm Nhi liền lập tức biến mất khỏi tầm mắt của cô. Lắc đầu cười mấy cái, Phương Đồng đi quanh khu váy đầm.

Dừng lại trước một chiếc váy màu tím, dài hơn đùi một chút, trên có đính đá ruby đen, Phương Đồng thoáng nghĩ, với thân hình của nguyên chủ, mặc thứ này hẳn rất thích hợp. Vươn tay định lấy chiếc váy thì cũng có một bàn tay khác vươn tới, kéo chiếc váy.

Động tác của Phương Đồng có hơi dừng lại, vừa rồi cô gặp Lục Thiên, hẳn là nữ chính đại nhân cũng ở đây!

Khẽ đảo mắt một cái, Phương Đồng nhìn sang thì thấy Hồng Bạch Tâm.

Kể ra người đặt tên này cho cô ta cũng có tâm quá đi. Cái gì mà Bạch Tâm, cái gì mà trái tim trong trắng, thuần khiết. Cô nhổ vào, toàn là giả tạo!

Hồng Bạch Tâm nhìn thấy cô có chút sửng sốt.

Buông tay đang cầm váy ra, cúi thấp đầu nói.

"Tiểu Đồng, em thích thì cứ lấy! Chị không trách!"

Ây ây, nữ chính! Bản cô nương đã làm gì đâu? Sau cô như đang thể hiện rằng tôi cướp đồ của cô vậy.Còn ra vẻ ủy khuất nữa, cô cứ làm như vậy là tôi bị dàn hậu cung của cô đánh chết đó!

Đúng như lời của Phương Đồng, tức thì có một tên từ xa bước đến. Khuôn mặt điển trai, mái tóc cam được vuốt lên. Trên người là áo sơ-mi trắng, mở bung hai cúc đầu, quần jean đen mài rách, chân đi giày Nike. Cô nhìn hắn là biết ngay hắn là một tên phá gia chi tử, cả ngày chỉ biết ăn chơi trác táng. Trong truyện, người duy nhất hợp với hình tượng này chính là Lãnh Hoàng-đại thiếu gia ăn chơi của Lãnh thị

"Tâm nhi, em sao vậy?"

"Không sao!"

Lại bầy ra vẻ ủy khuất đó,a a a a a. Làm ơn đi, cô đừng như vậy! Nếu không bản cô nương sẽ không chịu được mà giết cô đó, biết không hả

"Lạc Phương Đồng! Cô muốn làm gì tiểu Tâm hả?"

Xem ra anh còn nhận ra tôi. Tiểu Tâm? Anh gọi như vậy, không sợ nam chính đánh gãy chân anh sao? À quên, nam chính còn chưa về nước!

"Làm sao? Lãnh đại thiếu gia à, anh nhìn cho kỹ tôi chưa hề động đến cô ta a~"

Phương Đồng cười lạnh nhìn hắn. Lãnh Hoàng giật mình, thử tìm trong mắt cô một lần. Không còn dáng vẻ ngại ngùng, muốn yêu thương hắn như mọi khi mà là một mảnh tĩnh lặng, tĩnh đến mức đáng sợ.

"Lãnh Hoàng, không phải cô ấy..." Lời này rõ ràng là thêm dầu vào lửa!

Phương Đồng ngắt lời Bạch Tâm, nói.

"Aiya, Hồng Bạch Tâm à, tôi vốn không hề động đến cô. Cô bày cái vẻ mặt đó ra cho ai xem? Cho hắn (LN) sao? Xin lỗi, tôi không có hứng thú với, cô chẳng chọc tức được tôi đâu!"

Bạch Tâm: "..."

"Này, cô xem kìa! Hắn bất động lâu vậy, không lẽ say nắng tôi rồi sao?
Hồng Bạch Tâm, tôi khuyên cô.Tốt nhất là cô ôm anh ta cho chắc, nếu không cô sẽ mất đi một cái máy rút tiền đấy!"

Cô nói rồi bỏ đi, không quên cho cô ta một nụ cười đắc ý. Hồng Bạch Tâm nhất thời không đáp trả được, đôi mắt tràn đầy hận ý nhìn cô. Cô đây chính là muốn cướp nam nhân trong tay cô ta?

Không đời nào!

Hồng Bạch Tâm nghiến răng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, méo mó dần trở lại bình thường. Cô ta xoay người bước đi. Lãnh Hoàng nhanh chóng đi theo cô ta. Lòng không ngừng suy nghĩ về lời cô nới ban nãy, lẽ ra hắn phải vui nhưng sao tim lại trống trải thế này...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro