Chương 27: Ai ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc Quang tỉnh lại ở đảo nổi trong thần thức, nằm giữa đảo nhỏ tràn ngập những bông hoa màu trắng sữa có nhụy hoa phát ra ánh sáng lung linh, quả là một thiên đường. Mặc Quang mắt nhìn vô định, nàng cảm giác thân thể không có chút sức lực nào, cảm giác thật .... mệt mỏi.

Đây là đâu? Tại sao nơi này lại tối? Không hiểu vì sao nàng luôn cảm thấy nơi này phải là quang cảnh ngập tràn ánh nắng, những đảo nhỏ trôi nổi lơ lửng tạo nên khung cảnh nên thơ trữ tình.

Mà ... tại sao mình lại nghĩ thế? 

Mình... tên gì ấy nhỉ?

Mình .... có tên sao?

Giữa vườn hoa mênh mông, thiếu nữ tuyệt sắc nằm yên bất động như đang ngủ, mái tóc dài màu đen theo tốc độ mắt thường nhìn thấy dần dần trở thành màu trắng. Y phục trên người biến thành một bộ đồ nguyệt sắc, những bông hoa nhỏ li ti được thêu bằng chỉ bạc như ẩn như hiện trên vải.

Không biết bao lâu sau thiếu nữ mở mắt ra, đôi mắt dị sắc trong suốt không cảm tình khiến ai nhìn thấy cũng không thể rời mắt. Màu đỏ yêu dị cùng màu bạc lạnh lẽo, khuôn mặt nhỏ nhắn khuynh quốc khuynh thành nhưng lại hiện lên nỗi u buồn, mệt mỏi.

.........................................................

Hôm nay tròn 3 tháng tiểu chủ nhân ngủ vùi, cho dù các thiếu gia nói không sao nhưng Cổ Nguyệt vẫn không yên tâm chút nào. Trời nay đã sang thu, gió bên ngoài mang theo hơi lạnh, Cổ Nguyệt cẩn thận đóng cửa rồi lại dém chăn cho Mặc Quang. 

Mới đó mà đã được 2 năm cả nhà nàng theo hầu tiểu thư, không còn đói rét bệnh tật khổ sở như ngày trước. Mọi người ở đây rất tốt, huynh trưởng và nàng đã có thể tu luyện, mẹ cũng không còn bệnh tật quấn thân, ơn này dù dùng cả đời để trả cũng không đủ.

Cổ Nguyệt khẽ lau đi nước mắt hạnh phúc vừa mới rớm, hành lễ trước giường tiểu thư rồi mới khẽ ra khỏi phòng.

Hai ngày sau, thiếu nữ trên giường mở ra đôi mắt nhắm lại đã lâu, mái tóc bạch sắc hiện lên thay cho mặc sắc. Thiếu nữ nhìn một vòng quanh, nhìn căn phòng lạ mà ngơ ngác. Hai tay ấn nhẹ thái dương bên đầu, đau đầu quá. Đây là đâu? Sao trời lại tối? Thiên giới vốn không có buổi tối mà.

Mở cửa, bên ngoài là mảnh trời đêm đầy sao sáng, vầng trăng dịu dàng tỏa buông những dải lụa bạc xuống thế gian. Trước phòng là hồ nhỏ, giữa hồ có cây lớn với những dải lụa cùng những chiếc chuông nhỏ, khung cảnh mới đẹp làm sao.

" Phong? " Tiếng nói trong như chuông bạc vang lên, vang lên một cái tên xa lạ.

Ngoài vườn nơi cách xa Tà Huyền viện, Thanh Long cùng Chu Tước đang ngồi đánh cờ, " đánh " đúng nghĩa luôn ấy. Những quân cờ làm bằng ngọc bị đập bôm bốp lên bàn cờ bằng gỗ sồi quý giá, những ám vệ trốn trong tối nhìn mà chảy mồ hột.

Hai kẻ vừa đánh vừa cãi nhau ỏm tỏi thì bỗng nhiên Thanh Long giật mình, bàn tay cầm hắc ngọc chuẩn bị đập xuống khựng lại giữa không trung, ánh mắt không phải kinh ngạc mà là kinh hãi.

" Ê, ngươi làm s....." Chu Tước chưa nói xong liền thấy huynh đệ nhà mình phi như bay đi mất, hắn thấy lạ liền đuổi theo.

Thanh Long từ khi giải ấn đến nay chưa bao giờ hốt hoảng đến vậy, Chu Tước bỏ lại một câu không cần theo cho ám vệ rồi nhanh chóng đuổi theo. Đến khi nhìn thấy tấm biển ' Tà Huyền viện ' hiện ra cùng với khí tức quen thuộc. Khí tức này đã bao lâu hắn chưa cảm nhận được, cảm giác trái tim như thắt lại cùng cảm xúc mạnh liệt xuất hiện.

Công chúa !!

Thanh Long vội vã đến mức tông cửa vào luôn chứ không mở, khi hắn tiến vào trong viện của chủ nhân thì thấy một thân ảnh quen thuộc, hốc mắt liền lập tức cay nóng. Mái tóc bạch sắc, khuôn mặt tuyệt thế, đôi mắt yêu dị cùng khí tức ôn hòa nhưng uy nghiêm. Đó là chủ nhân mà hắn luôn mong ngóng, công chúa thần giới - Vu Quang.

" Chủ nhân !!!" Cả hai đồng thời kêu lên, sau đó liền vọt thẳng tới quỳ xuống.

" Phong, Hoàng." Thiếu nữ nhàn nhạt nói.

" Vâng." Phong là tên gọi của Thanh Long, còn Hoàng là tên gọi của Chu Tước.

" Đây.... là đâu? Sao trời lại tối ?" Vu Quang nhìn lên bầu trời đầy sao, cất giọng hỏi.

Hai người đang quỳ liền ngạc nhiên, sau đó là hoang mang.

Thanh Long ngẩng đầu lên, ánh mắt lo lắng nhìn chủ nhân, sau đó hỏi.

" Chủ nhân, ngài còn nhớ tên của mình chứ?"

" Là Vu Quang, ' Vu ' là tên còn ' Quang ' là thần vị. "

" Chủ nhân, ngài còn nhớ điều gì trước khi đi ngủ không ?" Chu Tước hỏi.

" Thiên Huyền đem ta từ ' Lạc Tiêu Điện ' về ' Vu Cung ' nghỉ ngơi, sau đó ta đi ngủ." Vu Quang nghiêng nghiêng đầu, mày nhíu lại như đang cố nhớ.

" Đại ca lúc đó còn định đến Minh Giới dự lễ đăng cơ của Minh Vương, hắn tên là .... "

" À, là Tông Tà. Minh Vương - Tông Tà,  Khải  đi với đại ca rồi mà."

Chu Tước cùng Thanh Long nghe xong liền câm nín triệt để, đây là chủ nhân họ không sai nhưng ký ức thì lại sai. Chẳng lẽ sự dung hợp của Thủy Tinh hoa lại làm xáo trộn ký ức? 

Dựa theo những gì chủ nhân nói, ký ức của ngài đã dừng lại ở thời điểm khi bọn họ vẫn còn ở trên thần giới, là lúc Minh Vương đời trước - Tông Tà còn tại vị, còn kẻ đã giết hại chủ nhân lại là Minh Vương kế nhiệm hắn - Tông Ly. Lẽ nào là do luân hồi? Công chúa Thần Giới vốn là sinh thể do Sáng Thế Thần tạo ra từ máu thịt của chính mình, là thực thể thuần khiết nhất thiên địa.

Nhưng chỉ cần là sinh vật sống thì ai cũng có hai mặt, kể cả Sáng Thế Thần. Hắn là sinh thể đầu tiên xuất hiện thủa sơ khai, là vị thần Thượng Cổ tối cao, tạo ra hàng ngàn hàng vạn thế giới. Nói Ngài là Thần không sai nhưng nói hắn là Ma cũng không phải không đúng. Hàng ngàn hàng vạn thế giới được tạo ra, đâu phải thế giới nào cũng cũng phồn vinh, thao túng tất cả, đùa giỡn nhân tâm. 

Có thể sống quá lâu, ai cũng sẽ cảm thấy cô đơn, vì thế mà Sáng Thế Thần đã lấy một phần máu thịt của mình đem ra tạo thành một sinh mệnh. Mất nghìn năm đắp nặn, lại thêm vạn năm chuyển hóa, cuối cùng tạo ra một đứa trẻ. Đứa trẻ này nhận được muôn vàn sủng ái, có thể nói là được thần linh độc sủng. Một đứa trẻ như vậy vừa đáng quý vừa đáng thương, đáng quý vì nhận được hết thảy mọi thứ tốt nhất của hàng vạn thế giới, đáng thương vì mãi mãi bị giam cầm trong chiếc lồng son không bao giờ có thể tự quyết định chuyện gì.

Tứ đại thần thú cùng tướng quân Thiên Huyền không ai không thương nàng, nhưng cũng vì thương nàng nên mới mắt nhắm mắt mở để nàng gặp gỡ thái tử Minh Giới - Tông Ly, để cuối cùng không cứu nàng thoát khỏi cục diện hương tiêu ngọc vẫn. 

Bây giờ ký ức của chủ nhân lộn xộn như vậy, bọn họ có thể bảo hộ ngài ấy kĩ càng, nụ cười vô tư cùng tính cách vui vẻ kia trở lại, nhưng một khi nhớ lại thì sao? Bọn họ không thể quên được những ngày tháng Vu Quang vì tình cảm trao nhầm người mà buồn bã, đau khổ dáng vẻ nhợt nhạt, nước mắt từ đôi mắt trong suốt khẽ rơi.

Nếu bây giờ ngài ấy quên hết tất cả, khi những ký ức đó quay về thì ngài ấy sẽ trở thành như nào? Trước đây công chúa Thần Giới được bảo hộ rất kĩ, cơ hồ chưa từng chịu qua đau đớn hay khổ cực, một đứa trẻ chưa từng biết sự khó khăn của cuộc đời. Kiếp trước chủ nhân vẫn còn lòng bao dung chúng sinh, nhưng sau tất cả những gì trải qua, chỉ sợ ngài ấy sẽ không bao giờ trở lại làm đứa nhỏ vô tư ngồi trên vai bọn họ chơi đùa nữa.

Đáng sợ nhất không phải bản thân thay đổi mà thay đổi khiến đánh mất bản thân, vậy rốt cuộc ngài ấy sẽ trở thành ai?

Sáng Thế Thần luôn căn dặn bọn họ không được mang thứ gì có thể khiến đứa trẻ này cảm nhận được sự khốn khó của cuộc sống, vì được sinh ra từ máu thịt của thần nên chính Sáng Thế Thần cũng không kiểm soát được sự thay đổi của đứa trẻ này.

Chính vì không nỡ giết đi Vu Quang nên Sáng Thế Thần sẽ hủy đi mọi thứ khiến Vu Quang thay đổi, cho dù hủy khiến chúng sinh lầm than cũng không mảy may thương tiếc.

............................................

P/s: Vler sao dạo này các bạn trẻ đọc nhiều thế, mọi khi chờ cả tháng cũng chưa đủ 100 lượt xem đâu :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro