Chương III

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Sở Huyên ngồi luyện viết bên bàn. Chuyện chữ nghĩa này, không nhắc đến thì thôi, nhắc đến là buốt cả óc. Tại nó mà mấy hôm nay Sở Huyên bị Kỳ vương gia cười nhạo rất nhiều lần, nhiều đến nỗi từ thẹn đỏ mặt ban đầu giờ đã biến thành thản nhiên vô cảm.

Hôm ấy đi cưỡi ngựa rất vui. Thuần vương gia thì khỏi phải nói, tài khinh kỵ thật xứng với câu Người Thục lấy được thiên hạ trên lưng ngựa. Ngay Kỳ vương gia vốn dĩ mảnh khảnh hóa ra cũng là một tay kỵ mã dẻo dai. Sở Huyên ngồi trên yên được một lúc, cảm thấy lưng ngựa không vững chãi bằng bãi cỏ, bèn khăng khăng đòi xuống đất ngồi quan sát từ xa. Trên đường về, Kỳ vương gia cười trêu Sở Huyên thật giống mấy cô tiểu thư người Mặc. Sở Huyên thầm nghĩ, thì ta vốn là con gái Mặc mà. Về đến nhà, lão tướng quân phái đứa hầu nhỏ chạy ra cửa đón, Sở Hạ tuy không quở trách, song sắc mặt không mấy hài lòng. Có điều hôm nay được xả hơi thoải mái, Sở Huyên cảm thấy chịu đựng một chút cũng đáng.

Từ hôm ấy trở đi, cứ dăm ba ngày Kỳ vương gia lại đến phủ tướng quân một lần. Có hôm Sở Huyên thắc mắc từ logic viết thế nào, Kỳ vương gia cũng không trả lời được "làm sao mà trả lời được khi từ đó chỉ có ở thời hiện đại", hai bên quay ra khích bác nhau chán chê, cuối cùng đành bỏ dở không quan tâm chữ đấy. Suốt thời gian này, nếu tính ra có thu hoạch được gì thì chính là tốc độ tăng trưởng chóng mặt của những màn cãi cọ giữa Sở Huyên và Kỳ vương gia, nói như Hỷ Nhi thì là: "Bẵng vài buổi không được tiểu thư chọc cho mấy câu là lòng dạ Kỳ vườn gia ngài ấy lại bâng khuâng hụt hẫng." Sở Huyên cười thầm, nhóc con như tên Vũ Kỳ còn non lắm, làm sao đấu được với ta? Tuy vậy dần dần, cô cảm thấy Kỳ vương gia không đến nỗi ngu ngốc như mình vẫn tưởng. Có thể lòng dạ hắn không thâm sâu, học tập thì qua loa, hành xử lại bộc chộp, đôi lúc còn nói ngang như cua bò, nhưng cô cảm thấy khá là giống đám bạn thời hiện đại, khiến người ta không phải nhọc công đi dò lòng đoán ý. Với Kỳ vương gia, cô dễ dàng bộc lộ hết mọi vui buồn mừng và thi thoảng trút cơn giận của mình.

Viết được mấy chữ, cảm thấy khó lòng tập trung thêm nữa, Sở Huyên bèn gác luôn bút sang một bên ngồi ngẫm nghĩ, Hỷ Nhi vội vàng chạy vào:

- Hỷ Nhi ngươi làm gì mà hớt ha hớt hải vậy, có chuyện gì mà ngươi chạy như ma đuổi vậy.
Hỷ Nhi vừa thở vừa nói:

- Nô tỳ vừa đi lấy điểm tâm cho tiểu thư vô tình nghe được mấy bọn nha hoàn bên phủ lão phu nhân thì thầm to nhỏ chuyện gì đó, lão phu nhân vừa sai tên nô tài A Phúc qua đây mời tiểu thư đến thượng phòng có chuyện muốn hỏi, tiểu thư xin người cẩn trọng.

Sở Huyên nghi hoặc:

- Có chuyện muốn hỏi sao ? "Bà già đó mời ta qua đó chắc hẳn là không có ý gì tốt đẹp cả, ta vẫn nên đề phòng thì tốt hơn"
Hỷ Nhi lo lắng đáp: - Vâng thưa tiểu thư, nô tỳ xin lỗi vì không nghe được câu chuyện mà họ nói xin tiểu thư thứ lỗi.

Sở Huyên vỗ nhẹ vào tay Hỷ Nhi:
- Ngươi có làm gì đâu mà phải xin lỗi, không nghe được thì thôi đằng nào thì bà ta cũng mời ta qua đó thế nào ta chẳng biết chuyện đó, chẳng qua là biết sớm hay muội thôi.

Vừa dứt lời A Phúc bước vào xin cầu kiến:

- Ngũ tiểu thư phu nhân có lệnh sai nô tài qua đây mời tiểu thư đến thượng phòng một chuyến.

Sở Huyên giả bộ hỏi:
- Ngươi có biết mẫu thân mời ta qua đó là có chuyện gì không ?

A Phúc lắc đầu: - Thứ cho nô tài không biết, mời tiểu thư qua đó kẻo tiểu nhân bị phu nhân quở trách.

- Ta biết rồi, ngươi cứ về bẩm báo trước đi ta thay y phục rồi qua đó liền.

A Phúc rời đi về bẩm báo, Sở Huyên thay y phục ngẫm nghĩ "Rốt cuộc là có chuyện gì mà gấp gáp như vậy? Chắc lại là mấy chuyện ta chống đối mấy đứa con của bà ta đây mà, đúng là xui xẻo mà". Sở Huyên đến thượng phòng thì đã thấy bốn tỷ muội kia đang ngồi đó, còn có Sở Hạ đang nhìn mình với ánh mắt vô cùng lo lắng. Sở Huyên bái chào phu nhân:

- Sở Huyên xin được hành lễ với mẫu thân.

- Đứng dậy đi, hôm nay ta gọi ngươi đến đây là muốn hỏi ngươi một chuyện.

Sở Huyên nghi hoặc:

- Mẫu thân, người cứ việc hỏi.

Đoàn phu nhân nghiêm nghị hỏi:

- Mấy hôm trước thọ thần của phụ thân ngươi, thọ yến chưa kết thúc ngươi đã lẻn ra ngoài chơi đúng không? Ta còn nghe bọn nô tài nói ngươi còn nén lút gặp hai vị vương gia đã vậy ngươi còn không nói không rằng với ta và phụ thân ngươi đi chơi cùng hai vị vương gia chuyện này có phải sự thật không ?

Sở Huyên bất ngờ:

- Chuyện con ra ngoài chơi khi thọ yến chưa kết thúc là có tại lúc đó con cảm thấy hơi khó chịu trong người nên muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành, còn chuyện con nén lút gặp gỡ hai vị vương gia là hoàn toàn không có thật.

Đoàn phu nhân đang định cất lời Sở Nguyệt xen ngang:

- Ngươi còn dám giảo biện à ? Chính mắt Xương Nhi thấy ngươi nói chuyện với hai vị vương gia ngươi định chối sao.

Sở Dung nói tiếp:

- Đúng vậy, Xảo Tuệ nha hoàn của ta cũng có thể làm chứng, nó với nha hoàn của Sở Kiều còn nhìn thấy ngươi trèo lên xe ngựa của hai vị vương gia nữa, phải không Sở Kiều.

Sở Kiều gật gật đầu đáp: - Đúng vậy, không lẽ tỷ định chối sao ?

Đoàn phu nhân tức giận:

- Chuyện này là thật sao? Ngươi giải thích chuyện này rốt cuộc là sao cho ta.

Sở Huyên lúng túng đáp:

- Chuyện con nói chuyện với hai vị vương gia chỉ là tình cờ, sau khi con rời thọ yến con chỉ ra sân sau tản bộ nào ngờ hai vị vương gia cũng ở đó, còn chuyện con lên xe ngựa của hai vị vương gia là vì Kỳ vương gia mời con đi cưỡi ngựa chứ.

Ngắt lời, Sở Hoà thêm dầu vào lửa:

- Chuyện đến nước này ngươi còn dám bịa đặt để qua mặt mẫu thân à, hai vị vương gia cũng ở đó sao ngươi không tránh mặt đi còn đứng nói chuyện ở đó làm gì ? Kỳ vương gia mời ngươi thì ngươi cũng có thể từ chối mà chẳng lẽ ngươi muốn tiếp cận bọn họ nên mới đi cùng họ sao?

Sở Huyên phát bực quát:
- Tỷ đừng ngậm máu phun người, ta và hai người bọn họ hoàn toàn trong sạch tỷ đừng đổi trắng thay đen.

Sở Hoà tức cười:

- Ngậm máu phun người à ? Ta khinh ngươi không đi cùng bọn họ thì sao phải sợ người khác túm gáy, chuyện mình làm còn không nhận giống hệt như mẫu thân ngươi.

Sở Nguyệt chen ngang:

- Đúng vậy, ngươi không làm chuyện mất mặt thì cũng đâu sợ bị người khác nhìn thấy, muốn trèo cao đúng là nằm mơ, đại tỷ nói đúng ngươi và tỷ tỷ ngươi giống hệt mẫu thân ngươi vậy.

Sở Huyên tức giận: Các tỷ đừng có mà quá đáng các tỷ mắng ta được nhưng đừng có mắng mẹ ta và tỷ tỷ ta, không thì ta sẽ không khách khí với các tỷ đâu.

Đoàn phu nhân đập tay xuống bàn, tức giận quát:

- Làm càn, chỗ này không phải chỗ đến các ngươi cãi nhau, Sở Huyên ngươi còn không biết tội của mình đi còn cãi tay đôi với các tỷ của ngươi thật là vô pháp vô thiên, hôm nay ta không dậy dỗ ngươi thì mặt mũi của Đoàn gia sẽ bị huỷ trong tay ngươi mất, người đâu mang gia pháp ra đây.

Sở Hạ giật mình, dập đầu cúi xin:
- Mẫu thân người đại pháp từ bi, xin người nương tay với tiểu muội, muội ấy còn nhỏ trẻ người non dạ chưa hiểu chuyện, con cầu xin người đừng dùng gia pháp với muội ấy, con cầu xin người, có trách thì trách người làm tỷ tỷ này, con cầu xin người, con cầu xin người.

Sở Hoà hất tay Sở Hạ:

- Ngươi còn dám cầu xin cho nó, ngươi là tỷ tỷ còn không quản được nó thì sau này ai sẽ quản được nó? Thân là nữ nhi khuê các mà gặp gỡ nam nhân còn ra thể thống gì nữa? Nó còn không xem lại bản thân nó lại dám đi quyến rũ các vị vương gia.

Sở Nguyệt nói tiếp:

- Muốn trèo cao thì cũng phải xem xuất thân của mình chứ ? Mẫu thân xuất thân từ ca kỹ (ý là người đàn hát bán giọng ca không bán thân)  muốn trèo cao mà trèo lên giường của phụ thân ta mới được vào phủ tướng quân mà giờ còn dám mơ mộng trèo cao làm vương phi thật là vô sỉ.

Sở Huyên đỡ Sở Hạ tức giận, đứng dậy tát Sở Nguyệt hai bạt tai:

- Ta nói cho ngươi biết, ngươi sỉ nhục ta thì được nhưng đừng sỉ nhục mẫu thân ta, bạt tai này là cho mẫu thân ta, bạt tai này là cho tỷ tỷ ta.

Sở Nguyệt ôm mặt:
- Ngươi... ngươi.... ngươi dám tát ta.

Sở Hoà vỗ vai Sở Nguyệt:
- Muột đừng tức giận để mẫu thân sử trí ả

Đoàn phu nhân phẫn nộ, quát lớn:

- Các ngươi còn đứng đấy làm gì nữa, không mau trói nó lại chuẩn bị thi hành gia pháp.

Sở Hạ bò đến chân Đoàn phu nhân cầu xin:

- Mẫu thân con xin người mà, xin người đừng dùng gia pháp với tiểu muội mà, con xin người Sở Huyên muội mau cầu xin mẫu thân tha tội đi, cầu xin người.

- Muội không cần, cùng làm là bị bà ta đánh chết thôi, cầu xin loại người này muội không làm được.

Đoàn phu nhân mắng:

- Mẫu thân ngươi không biết thân phận dám trèo cao, thân là ca kỹ mà mặt dày không biết xấu hổ đã vậy còn sinh ra hai đứa con tính y chang như ả. Muốn mê hoặc nam nhân rồi leo lên giường để được làm vương phi sao, còn dám chối nữa à ? Đã vậy hôm nay ta sẽ ra tay trừng trị thật nặng con của ả tiện nhân đó, người đâu đánh 50 gậy thật mạnh cho ta, để ta xem xem hôm nay ngươi còn cứng miệng được bao lâu.

Đám nô tài lôi Sở Huyên ra ngoài đè xuống ghế đánh, mặc cho Sở Hạ cầu xin Đoàn phu nhân tức giận ngồi xuống ghế, Sở Hoà tiến lại vuốt lưng giúp Đoàn phu nhân hả cơn giận:

- Mẫu thân xin đừng tức giận ả mà tổn hại sức khoẻ, uống ngụm trà lấy lại tinh thần.

Đoàn phu nhân vỗ tay Sở Hoà: - Chỉ có con là ngoan ngoãn, nãy để con nha đầu đó mắng con đúng là thiệt thòi cho con.

- Không sao đâu mẫu thân, chuyện này đâu là gì với sức khoẻ của người vả lại người cũng phạt con nha đầu đấy rồi con coi như được xả giận rồi.

Sở Nguyệt ấm ức vì ăn hai bạt tai, nhưng giờ lại đắc ý nói lớn:

- Các ngươi nhẹ tay quá rồi đấy, đánh mạnh lên, đếm to lên.

- Vâng thư nhị tiểu thư, 15, 16,17....23
Sở Huyên không phục ngẫm "Trận đòn này ta nhịn, cứ đợi đấy sau này ta sẽ bắt các ngươi trả lại gấp bội" sau đó thì ngất lịm đi.

Đoàn lão tướng quân cùng các vị vương gia không biết từ đâu đi tới thượng phòng, thấy Sở Huyên đang bị Kỳ vương gia nói lớn:

- Mau dừng tay lại, các ngươi có nghe thấy gì không, mau dừng tay lại.

Bọn nô tài ngừng tay lại, Sở Hạ thở phào nhẹ nhõm "cuối cùng thì cũng được cứu rồi" Sở Nguyệt thấy vậy đặt mạnh tách trà xuống bàn quát vọng ra:
- Các ngươi không nghe mẫu thân ta nói sao đánh 50 gậy, các ngươi mới đánh 25 gậy đã ngừng rồi muốn làm phản sao.

- Không không không phải thưa nhị tiểu thư, là Kỳ vương gia ra lệnh chúng tiểu nhân ngừng tay, chúng tiểu nhân nào dám kháng lệnh.

- Kỳ vương gia ?

Kỳ vương gia cáu, bước tới:

- Đúng vậy là ta kêu bọn chúng dừng tay lại, có ý kiến gì sao.

Sở Nguyệt niềm nở đáp:

- Dạ tiểu nữ nào dám có ý kiến, các ngươi còn không mau lui xuống làm việc đi.

Đoàn phu nhân đặt tách trà xuống, Sở Hoà đỡ dậy bước ra:

- Hoá ra là các vị vương gia, thứ tội cho lão thân không kịp nghênh đón.

Tiếu vương gia cười:
- Đoàn phu nhân không cần đa lễ, chúng ta được Đoàn tướng quân mới đến phủ dùng cơm mà chưa kịp thông báo với phu nhân, thất lễ thất lễ.

- Lão gia người về phủ mà không nói người thông báo với ta, làm lão thân không kịp ra nghênh đón các vị vương gia.

Đoàn lão tướng quân đáp:

- Lúc ta về phủ bọn gia nhân đều không thấy bóng dáng? Bà bảo ta phải kiếm ai thông báo cho bà, vả lại Sở Huyên nó làm gì mà bà lại dùng gia pháp với nó vậy ?

Kỳ vương gia nói theo:

- Đúng vậy cô ấy làm gì mà phu nhân đánh cô ấy ra nông nỗi như vậy.

- Chuyện trong nhà lão thân không tiện nói ra, mong vương gia đừng truy cứu.

- Vậy sao? Ta cũng không hỏi thêm nữa, nhưng cô ấy là nữ nhi 50 gậy đối với cô ấy chẳng khác nào là lấy mạng, 25 gậy đánh cũng đã đánh rồi người cũng đã thiết đi rồi phu nhân còn đánh nữa không chừng xảy ra án mạng. Phu nhân người không phải là muốn đánh chết cô ấy chứ.

- Lão thân nào dám có ý nghĩ đó, chỉ là muốn dậy cho nhi nữ một bài học chứ không có ý muốn đánh chết nhi nữ. Lão thân thân là mẫu thân sao nhẫn tâm để nhi nữ của mình bị đau da thịt chứ.

Kỳ vương gia gật gật đầu, qua chỗ Sở Huyên bồng nàng lên:

- Đáng khen cho tấm lòng người làm mẫu thân của phu nhân, vậy ta xin phép đưa Sở Huyên về phòng mời thái y đến chữa trị. Phu nhân có đồng ý không ?

- Lão thân nào dám không đồng ý chứ, vậy nhi nữ xin nhờ Kỳ vương gia chăm sóc.

Kỳ vương gia đưa Sở Huyên về phòng Sở Hạ vội vàng đứng dậy đi theo, Sở Nguyệt nắm chặt khăn tay tức giận "Con tiện nhân"

Sau khi đưa Sở Huyên về phòng Kỳ vương gia nhờ Thuần vương gia mời thái y đến xem vết thương cho Sở Huyên. Thái y chữa trị đắp thuộc lên vết thương xong Sở Huyên lại ngủ thiết đi, Kỳ vương gia hỏi nhỏ Sở Hạ:

- Cô không tháo khăn che mặt của nàng ấy xuống sao ? Như vậy ngủ sẽ khó thở.

Sở Hạ đáp:

- Vì đây là ý của mẫu thân nên tiểu nữ không dám làm trái ý của người kẻo người lại quở trách tiểu nữ.

Kỳ vương gia gằn giọng, đưa tay chạm vào khăn che mặt của Sở Huyên:

- Lại là mẫu thân cô, giữa ta và mẫu thân cô ai địa vị cao hơn ? Cô không tháo xuống thì để ta tháo như vậy thì cô sẽ không phải sợ mẫu thân cô quở trách , ta không ngại vì mặt nàng ấy bị thương đâu.

Sở Hạ gạt tay Kỳ vương gia, vội vàng khẩn xin:

- Xin vương gia thứ tội, thứ cho tiểu nữ nói thẳng, tiểu muội còn chưa xuất giá đã để nam nhân nhìn thấy mặt mình bị thương thì sau nàng ai còn dám lấy tiểu muội của tiểu nữ, mong vương gia ngài hiểu cho, đừng làm khó tiểu nữ.

- Nếu là như vậy ta cũng không làm khó cô nữa, mau đứng dậy đi.

- Tạ ơn vương gia ngài đã hiểu.

Thuần vương gia từ đâu bước vào nói:

- Tiểu Kỳ đệ còn ở đây làm gì nữa ? Yến tiệc sắp bắt đầu rồi còn không mau đến đó.

Kỳ vương gia tiếp: - Đệ biết rồi, giờ đệ tới đó cùng hoàng huynh. Sở Hạ chừng nào Sở Huyên tỉnh cô nhớ đem cháo ta sai người làm cho nàng ấy ăn lại sức biết chưa.

- Vâng, tiểu nữ rõ rồi, cung tiễn hai vị vương gia.

Kỳ vương gia trên đường tới đại sảnh, trong lòng vẫn lo lắng cho Sở Huyên, đi được đoạn lại ngoái đầu lại rồi lại hỏi Thuần vương gia:

- Hoàng huynh, Sở Huyên nàng ấy sẽ khoẻ lại chứ ?

Thuần vương gia vỗ vai:

- Nãy thái y nói không sao thì cô ấy sẽ không sao, đệ yên tâm đi.

Một lúc sau Sở Huyên tỉnh dậy thấy bên giường Sở Hạ đang ngủ, liền vỗ nhẹ kêu Sở Hạ tỉnh dậy:

- Muội tỉnh rồi sao ? Có cảm thấy chỗ nào còn đau không ? Có đói không ta đi lấy cháo cho muội.

- Muội không sao chỉ là cái mông còn hơi đau chút, muội cũng không cảm thấy đói lúc nào muội đói muội sẽ nói với tỷ.

- Muội đó muội đó lúc nãy ta nói muội cầu xin mẫu thân thì đâu có ra nồng nỗi như này, muội cứ cố chấp không nghe ta.

Sở Huyên thản nhiên:

- Muội thà bị đánh còn hơn là cúi đầu cầu xin bà ta.

Sở Hạ cau mày:

- Muội cứ cái tính đó, phải biết nhẫn nhịn chúng ta mới yên ổn được.

Sở Huyên bịt tai lại giả bộ không nghe thấy gì:

- Muội không nghe... không nghe... không nghe thấy gì hết. Mà hôm nay phủ ta có gì náo nhiệt vậy thường ngày đâu có ồn ào như vậy.

Sở Hạ lấy tách trà đưa cho Sở Huyên, nói:

- Tối nay Hữu vương gia, Tiếu vương gia và Thuần vương gia qua phủ dùng cơm.

Sở Huyên hớp một ngụm trà, hỏi:

- Hôm nay là ngày gì mà bọn họ lại? Kỳ vương gia ngài ấy cũng đến cùng chứ?

- Hôm nay phụ thân muốn mở tiệc cảm tạ các vị vương gia đã luôn giúp đỡ ông ấy, người giúp muội hôm nay là Kỳ vương gia – Sở Hạ đáp, đột nhiên chững lại, bảo đám a hoàn lui xuống hết, rồi tới gần Sở Huyên.

Sở Huyên cảm thấy có điều không ổn, nhưng không đoán ra Sở Hạ định nói gì, đành im lặng đợi. Sở Hạ nhìn muội muội, định nói lại thôi, cứ thế mãi khiến Sở Huyên sốt ruột, đành phải hỏi:

- Tỷ ơi, giữa tỷ muội ta mà còn chuyện khó mở lời nữa ư?

Sở Hạ gật gật đầu, tựa hồ đã quả quyết, bèn hỏi thẳng:

- Muội có tình ý với Kỳ vương gia à?

- Hả? – Sở Huyên hoảng hồn, vội nói – Thế nào thế nào đây? Hai đứa muội chỉ chơi với nhau thôi.

Trông vẻ mặt tiểu muội không có gì là lấp liếm, Sở Hạ thở phào:

- Không có thì tốt – rồi nghiêm nghị dặn – Người Thục chúng ta tuy không nhiều phép tắc như người Mặc, nhưng muội là nữ nhi, cũng phải biết giữ chút gia giáo.

Sở Huyên vừa bực bội vừa buồn cười. Bực là vì trao đổi có vài câu, giao lưu có vài lần mà người khác nhìn vào tưởng đâu mình đã gây ra chuyện gì nhơ nhuốc lắm. Buồn cười là vì Sở Hạ giống hệt cô giáo hồi trung học đã từng gọi Tiểu Miên lên khuyên nhủ đừng yêu sớm trước đây.

oOo

Mấy ngày sau Kỳ vương gia đến phủ tướng quân thăm Sở Huyên, khi Kỳ vương gia tới, Sở Huyên và Hỷ Nhi cùng đám gia nhân đang chơi đá tú cầu ngoài sân, Sở Huyên đã đá trúng bảng gỗ đến lượt thứ bốn mươi, cũng là mức cao nhất hiện tại của cô. Vì muốn phá được kỷ lục, nên dù trông thấy Kỳ vương gia, cô vẫn tảng lờ để đá tiếp. Hỷ Nhi và bọn giai nhân đang định thỉnh an, Kỳ vương gia đã ra hiệu đừng lên tiếng, mọi người đành đứng ngây ra đó nhìn Sở Huyên đá tú cầu. Phát thứ 45, 46, 47, cuối cùng không chịu đựng nổi bầu không khí kỳ dị, Sở Huyên đành tự dừng lại. Giả vờ vừa phát hiện ra Kỳ vương gia, cô vội vàng bái chào, bấy giờ đám gia nhân và a hoàn đứng trong sân mới răm rắp thỉnh an theo.

Kỳ vương gia thấy Sở Huyên thân thể đã khoẻ lại vui vẻ, khen:

- Đá hay lắm, thì ra cô cũng biết chơi đánh tú cầu!

Sở Huyên nhe răng, không nói năng gì, bụng bảo dạ, "Quá khen! Ta đây từ nhỏ giỏi thể thao mấy trò vặt vãnh này có là gì với ta"

Kỳ vương gia tiến vào trước. Sở Huyên bước theo sau, còn ngoái lại dặn Hỷ Nhi:

- Ngươi đi pha cho ta ấm trà để mời Kỳ vương gia, nhân tiện ngươi gọi tam tiểu thư đến luôn.

- Vâng thưa tiểu thư, Hỷ Nhi đi ngay.

Hai người ngồi xuống ghế, Hỷ Nhi bưng trà lên rót xong, Sở Hạ vừa bước vào, Kỳ vương gia ngập ngừng:

- Vài hôm nữa là sinh nhật lần thứ mười tám của ta, vì là năm ta đến tuổi cập kê, trong cung tổ chức yến hội linh đình cho ta, vì vậy ta muốn coi đến tham dự sinh nhật của ta, có được không ?

Sở Huyên cân nhắc một chốc, rồi thưa:

- Ta chưa tham dự yến tiệc hoàng cung bao giờ vả lại chuyện hôm trước ta bị đòn vẫn chưa ổn thoả sợ rằng mẫu thân và các tỷ của ta sẽ không cho ta đi.

Kỳ vương gia nhấp một ngụm trà:

- Chỉ cần cô đồng ý đến tham dự sinh nhật của ta, ta sẽ sai người mang thư mời tham dự đến ai không đi sẽ bị tội kháng chỉ thế nào mẫu thân cô cũng cho cô đi.

Sở Huyên sặc trà, Sở Hạ vội vàng lấy khăn đưa cho Sở Huyên:

- Muội không sao chứ ?

- Muội không sao chỉ uống hơi nhanh nên bị sặc thôi.

Kỳ vương gia chậm rãi bảo:

- Chỉ muốn cô tham dự tiệc sinh nhật, ta chỉ cốt kiếm dịp vui vầy với nhau thôi, cô cũng không phải căng thẳng quá làm gì.

- Sở Hạ, tỷ ấy có thể tham dự không? – Sở Huyên hỏi.

- Thiếp mời sẽ được đưa đến phủ thì đương nhiên tỷ tỷ cô cũng tham dự yến hội rồi.

Sở Huyên gật gật đầu, không hỏi thêm nữa, cứ ngồi lặng thinh, cầm tách trà lên. Kỳ vương gia thì nhìn thẳng ra trước mặt, cũng không nói năng gì.

Sở Huyên nhấc chung trà lên, mới biết mình đã uống cạn, đành đặt xuống. A hoàn tới rót thêm, nhưng Sở Huyên xua tay, a hoàn lại lùi ra. Bầu không khí càng lúc càng dị thường, Sở Huyên đành đứng dậy, cất giọng khô khan:

- Nếu đã không còn việc gì nữa, Sở Huyên xin lui trước.

Sở Huyên vừa nhấc tay, Sở Hạ đã hỏi ngay:

- Muội định ngủ sớm thế này à?

Sở Huyên cười đáp:

- Chưa đâu, muội về luyện chữ thôi.

Sở Hạ vội can:

- Mới chơi tú cầu xong đã tập viết, rồi đau lưng đấy!

Xem tình hình không đi ngay được, Sở Huyên cười khan, lại ngồi xuống như cũ, vẫy tay bảo a hoàn đến rót thêm trà. Kỳ vương gia nhếch miệng cười, nhìn hai tỷ muội. Sở Huyên cố đoán xem có phải hắn phật ý không, nhưng đoán mãi không ra, đành thôi.

Im lìm, im lìm, cứ im lìm mãi, cuối cùng Sở Huyên không chịu đựng được nữa. Thầm nghĩ công phu tu tâm dưỡng tính của mình không thể bì được với hai con người cổ đại này, cô đứng bật dậy:

- Hay chúng ta đánh cờ đi!

- Tỷ không biết đánh – Sở Hạ lắc đầu.

Sở Huyên nhìn sang Kỳ vương gia, chàng gật đầu bảo a hoàn đứng bên:

- Không nghe thấy gì à, mau đi lấy cờ vây ra đây!
Sở Huyên vội kêu:

- Ta cũng không biết đánh cờ vây. Chúng ta chơi cờ tướng đi!

Nhưng Kỳ vương gia lắc đầu:

- Ta không biết đánh.

Sở Huyên "Á" một tiếng, không biết phải làm thế nào nữa, đành ngồi trở lại ghế.

Yên lặng, yên lặng, lại yên lặng. Cờ nhảy, cờ quân đội, tú lơ khơ, cờ nhập vai, tiên kiếm kỳ tình... Sở Huyên nhận ra những trò mình nghĩ tới không thể cải thiện được tình cảnh hiện tại, nên không lao tâm khổ tứ làm gì nữa, đành nói:

- Thôi chúng ta chơi cờ vây vậy!

Kỳ vương gia hỏi:

- Chẳng phải cô không biết chơi hay sao?

- Chẳng phải có thể học được hay sao? – Sở Huyên hỏi lại.

Kỳ vương gia ngẫm nghĩ chốc lát, nét cười nơi khóe miệng rạng ra cả khuôn mặt:

- Thôi không còn sớm nữa ta vẫn là nên hồi phủ đệ thì tốt hơn

Sở Huyên bỗng ngơ người ra "Tên này hắn định trêu đùa ta sao, làm người gì kỳ hay là hắn sợ thua ta lên mới viện cớ chuồn"

- Không được ngài phải chơi với ta một ván đã rồi mới được về.

Kỳ vương gia đành ngồi lại, giảng sơ qua luật lệ, rồi bảo vừa chơi vừa hoàn thiện. Chàng để Sở Huyên cầm quân đen đi trước. Lúc nhỏ vì phù phiếm nhất thời, Sở Huyên cũng từng nghiền ngẫm kỳ phổ, về sau lên trung học cứ bận bịu dần, vả chăng vốn dĩ không có hứng thú nên dẹp luôn món cờ vây mệt óc, quay sang môn tú lơ khơ đơn giản dễ học. Nay nhìn bàn cờ, nhớ lại yếu lĩnh "thắng thua phụ thuộc nước đi", cô bèn cân nhắc một góc để hạ. Sở Hạ ngồi ngay cạnh, Sở Huyên vốn có ý muốn để nàng cũng học hỏi đôi chút và xem sự lợi hại của mình, nhưng thấy nàng dửng dưng, đành thôi. Một lát sau, quá nửa bàn cờ đã là giang sơn của quân trắng, Sở Huyên hơi ấm ức:

- Kỳ vương gia ngài chẳng nhường ta mộy chút nào à?

- Sao cô biết ta không nhường cô? – Kỳ vương gia hỏi.

Sở Huyên xị mặt:

- Nhường mà đã thế này, nếu không nhường...

- Vậy đánh tiếp không?

- Tiếp!

Sở Huyên nghĩ, đằng nào cũng đã thua rồi, chỉ còn nước cứu vãn để đỡ thảm hại quá mức mà thôi. Bỏ khúc trung tâm, cho quân trắng ăn, giữ vững hai góc, nộp đất phì nhiêu... Sở Huyên cố sức lục lọi những ký ức mờ nhạt, về sau không biết là do mấy cách nghĩ ra đã phát huy tác dụng, hay là do Kỳ vương gia nhường nhịn, mà cuối cùng vẫn duy trì được hai góc, không đến nỗi bị ăn mất hết.

Kỳ vương gia nhìn xuống bàn cờ:

- Cô từng học cờ vây rồi phải không?

- Ta chỉ xem người ta chơi, biết chút chút thôi. Sao vậy?

Kỳ vương gia nhìn Sở Huyên, giọng hài hước:

- Không sao! Biết bỏ phụ giữ chính, không níu kéo lằng nhằng, kể cũng là khá.

Sở Huyên chỉ cười, không đáp lại. Cảm thấy không còn sớm sủa nữa, cô đứng dậy nhắc:

- Kỳ vương gia trời cũng không còn sớm nữa, ngài cũng nên hồi phủ rồi.

Kỳ vương gia gật gật đầu, Sở Hạ đứng lên bảo Nhược Tuyết nhắc người của Kỳ vương gia chuẩn bị xe ngựa để ngài hồi phủ. Sở Huyên và Sở Hạ ra cổng nhún mình chào rồi quay trờ về phòng.





~Hết Chương III~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro