Chương XII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Giữa mùa đông lại được hôm hửng nắng, trời ấm áp khiến gân cốt thư giãn, còn có trình diễn cưỡi ngựa để mà đi xem, kể cũng là một lúc khoái của đời người!

Mấy bữa trước, thái tử sai đưa thiếp mời đến các vương gia, công chúa, quận chúa, công tử tiểu thư nhà các đại thần, thiếp viết nào là đua tài chơi mã cầu, nào là mọi người cùng vui vân vân và vân vân, nhưng Sở Huyên nghe ra như kiểu: ta buồn lắm, mọi người đến chơi với ta nhé ấy!

Thiếp mời còn nói bất kể nam hay nữ, miễn chơi mã cầu là có thưởng. Chắc chẳng ai trong số những người tới dự ham hố chuyện phần thưởng, chẳng qua bày ra cho vui vậy mà.

Sở Hạ vốn dĩ không muốn đi, nhưng Sở Huyên quấy rầy thuyết phục mãi, cuối cùng nàng đành đồng ý. Tuy không giỏi chơi mã cầu, Sở Huyên cũng bắt chước mọi người vận đồ bó tay áo vào, trông lại có phần thon gọn, soi gương rất lấy làm vừa lòng. Sở Hạ cũng phải khen là đẹp. Sở Huyên nhìn nàng, lại nhìn bản thân, thầm cảm thán, mẫu thân của hai tỷ muội nhà này nhất định là một đại mỹ nhân.

Phần lớn con gái nước Thục Kiến đều biết chơi mã cầu, hậu duệ hoàng thất thậm chí còn phải rèn luyện cưỡi ngựa lẫn chơi mã cầu từ khi nhỏ tuổi, nên lúc này khá nhiều người đang cầm gậy nhong nhong ngoài bãi. Trong cái lán rộng được quây kín ba mặt để nghỉ ngơi, đa số các chỗ ngồi vẫn bỏ trống. Hữu vương gia và Tiếu vương gia đang trò chuyện trong lán, thấy Sở Hạ dẫn Sở Huyên bước vào, liền nghiêng đầu ngó ra. Ngó Hữu vương gia có vẻ rất tươi tỉnh, Sở Huyên bất giác dừng mắt ở hắn lâu hơn. Hữu vương gia cảm nhận được, bèn quay mặt sang nhướng mày với cô, miệng tủm tà tủm tỉm. Sở Huyên nhìn lảng đi, thì thấy Tiếu vương gia đã chứng kiến trọn cảnh vừa rồi, vốn dĩ cũng chẳng có gì, nhưng không hiểu sao cô bỗng đỏ bừng cả mặt.

Đột nhiên, ngoài lán rộ lên tiếng hoan hô xen lẫn tiếng vỗ tay, bốn người cùng ngó ra xem. Một con ngựa trắng muốt đang phi nhanh như chớp, trên mình nó là một cô gái vận y phục màu đỏ đang cầm gậy đánh quả cầu về phía khung gỗ. Quả cầu bay thẳng vào hồng tâm khung gỗ, một tên thái giám gõ chiêng hô to trái thứ 20, khiến tiếng reo hò xung quanh càng thêm vang dội. Sở Huyên chưa thấy con gái nhà ai cưỡi ngựa giỏi lại còn chơi mã cầu tài tình đến thế, liền trố mắt theo dõi, rồi cũng vỗ tay gào thét theo mọi người. Thiếu nữ nọ phi hết một vòng thì ghìm ngựa cho nhịp nước kiệu ra khỏi bãi, đám đông vẫn hò la khen ngợi. Sở Huyên vô cùng phấn khích, cầm lòng không đậu bèn kéo tay Sở Huyên:

- Trời ơi, giờ muội mới biết thế nào là tư thái đĩnh đạc oai phong. Hôm nay được tận mắt trông thấy một nhân vật thế này, đến đây quả thực không uổng.

Sở Hạ phì cười, đẩy Sở Huyên ra:

- Nếu thích thì mai bắt đầu luyện tập chăm chỉ đi!

Sở Huyên ngưỡng mộ tưởng tượng lại màn trình diễn, đoạn thở dài:

- Mỗi người một duyên, đâu phải cứ muốn là được!

Nghe vậy, Hữu vương gia và Tiếu vương gia cùng phì cười.

Sở Huyên còn đang miên man với những hình ảnh đẹp mắt vừa xem thì một cô nương dung nhan diễm lệ, mình vận bộ y phục đỏ thắm, tay cầm roi ngựa thong thả đi vào. Sở Huyên vừa ngó thấy, vẻ mặt bâng khuâng mường tượng lập tức tan tành. Cô ta! Thì ra cô ta là Diệp Thanh Nhã quận chúa, mà giờ gọi cho đúng phải là Diệp vương phi. Nhược Hi thầm thở dài, Hữu vương gia quả có đủ lý do để mến thích cô ta, phong tư mê hồn đến thế thì anh hùng nào không phải nghiêng mình?

Thanh Nhã bước vào, đảo mắt nhìn quanh một vòng thấy Hữu vương gia và Tiếu vương gia liền bái chào thỉnh an. Sở Huyên vô cùng thông cảm cho Hữu vương gia, cái tiếng "thê muội (tức em dâu)" này gọi lên, ắt lòng đau đớn cực cùng! Thanh Nhã hếch cằm, trừng trừng nhìn Sở Huyên:

- Đúng là không hiểu lễ tiết gì cả!

Sở Huyên sực tỉnh ngộ, vai vế Thanh Nhã giờ đã khác, đúng lý mình cũng nên chào hỏi trước, thoắt lại nghĩ, cô ta cũng đâu có vui vẻ gì với mình, việc gì mình phải giữ lễ. Hừ, mặc xác! Nhưng vừa quyết định đã nhớ ngay ra Hữu vương gia đang đứng bên quan sát, Sở Huyên bất giác run sợ, cho rằng không nên chọc giận cái tên tai ngược ấy là hơn, cô bèn miễn cưỡng cúi mình trước Diệp vương phi:

- Vương phi cát tường!

Thanh Nhã hừ một tiếng, không buồn đếm xỉa, ngồi phịch ngay xuống. Đợi cô ta an tọa rồi, Sở Huyên cũng ngồi xuống theo.

Không khí có phần gượng gạo, ai nấy cùng im lặng cả. Đúng lúc ấy thái tử đi vào, theo sau y là Thuần vương gia, Kỳ vương gia và Nhã Anh công chúa. Cả bọn ở trong vội vàng đứng lên hành lễ. Thái tử cười bảo:

- Bình thân! – Đoạn vừa ngồi xuống vừa bảo Diệp vương phi – Phụ hoàng từng khen ngợi, quận chúa nhà Diệp An Hầu là có phong thái của một quận chúa của Thục Kiến nhâtd! Hôm nay tận mắt chứng kiến, quả thực danh bất hư truyền.

Diệp vương phi cười thưa:

- Thái tử gia quá lời! Nhận xét của phị hoàng là dành cho Tử Ngọc tỷ tỷ của thiếp ấy mà.

Kể từ hôm cưới, đây là lần đầu tiên Sở Huyên chạm mặt Kỳ vương gia, lòng cảm thấy hơi mất tự nhiên. Kỳ vương gia thì từ lúc vào cứ long lanh mắt nhìn Sở Huyên, khiến cô càng không dám liếc hắn, trống ngực cứ đập thình thình.

Bấy giờ ngoài bãi, một thiếu niên trẻ tuổi đang biểu diễn. Sở Huyên phải thừa nhận tên này không thể sánh bằng Diệp vương phi được, bởi vậy chỉ theo dõi một cách hờ hững. Đang lơ đãng ngó ra ngoài, chợt nghe Thanh Nhã hỏi:

- Đoàn Sở Ngọc, ngươi đã mặc y phục chơi mã cầu, sao không ra sân biểu diễn một chút?

Sở Huyên tự thán, lại giở trò đây! Nhưng vì kiêng dè Hữu vương gia, cô không dám phản pháo, chỉ im lặng chịu đựng, Sở Hạ liền gửi sang một ánh mắt tán đồng. Một lát sau, lại giọng Diệp vương phi:

- Nghe nói con cái của Đoàn Nhạc lão tướng quân đều văn võ song toàn lại có phụ thân là tướng quân xông pha trận mạc, con cái ai nấy tài cưỡi ngựa và chơi mã cầu nhất định có chỗ hơn người, vì sao không nhân dịp này bộc lộ đôi chút cho mọi người thưởng thức?

Sở Huyên hậm hực nghĩ, ngươi có thôi đi không? Tài chơi mã cầu và tài cưỡi ngựa của ngươi đến nam tử cũng chẳng theo kịp, ta làm sao so với ngươi được, đương nhiên ngươi muốn tìm cách làm bẽ mặt ta rồi. Cô ngó Thanh Nhã, lại ngó Hữu vương gia, cuối cùng quyết định vẫn giữ im lặng. Bấy giờ đến lượt thái tử cười bảo:

- Đoàn Sở Huyên nàng mau ra sân biểu diễn cho mọi người xem đi!

Sở Huyên đành đứng bật dậy, chưa kịp nói gì thì Kỳ vương gia đã lanh chanh:

- Sở Huyên không giỏi cưỡi ngựa lại không biết chơi mã cầu đâu, lần trước đi chơi với bọn đệ, cô ấy chỉ ngồi ngoài xem thôi.

Sở Huyên cám cảnh, Kỳ vương gia ơi là Kỳ vương gia, ngươi định cứu ta hay hãm hại ta đây? Quả nhiên, Thanh Nhã cười nhạt chen vào ngay:

- Thế mới biết tiếng đồn không thể tin được! Thiên hạ cứ bảo người trong quân doanh nhà họ Đoàn đều văn võ song toàn, đặc biệt là chơi mã cầu và cưỡi ngựa rất đỗi tài ba. Hôm nay xem ra đều là lời đồn nhảm cả.

Thanh Nhã vừa dứt lời, Sở Hạ đã đứng dậy, mỉm cười nói với thái tử:

- Tiểu nữ xin được tham gia một trận đấu mã cầu. Chỉ tại hôm nay tiểu nữ không mang ngựa sang đây, nên muốn mượn dùng tuấn mã của Diệp vương phi.

Sở Huyên bất ngờ, thầm nghĩ, cái ả Diệp vương phi này, nói gì không nói, lại đi động chạm đến nỗi nhức nhối của người ta, rồi đâm lo, lần đầu tiên thấy Sở Hạ có chí vùng lên nhưng không biết tài cưỡi ngựa của cô ra sao. Có điều đã đến nước này rồi, chỉ còn cách yên lặng đợi xem tình hình thôi.

Thái tử gật đầu đồng ý, Sở Hạ liền quay mình đi ra khỏi lán. Sở Huyên xốn xang trong dạ, cũng chạy ra cửa trông theo. Chỉ lát sau, một con bạch mã chở Sở Hạ cầm gậy lao vút vào bãi, tốc độ cũng không hẳn là nhanh hơn Diệp vương phi, nhưng động tác thì hết sức đa dạng, lúc ngồi lệch, lúc quăng nghiêng mình xuống sát yên, hai tay ôm cổ ngựa, lúc nắm dây cương bằng một tay, có lúc còn vừa cưỡi vừa nhào lộn. Xem chừng không phải là một nữ nhi bình thường nữa, mà là một tinh linh xinh đẹp đang múa mã cầu trên yên ngựa. Từng quả mã cầu bay vào hồng tâm khiến thái giám không kịp trở tay nhấc thẻ điểm.

Ngoài bãi, làn sóng hoan hô mỗi lúc một rầm rộ, trong lán cũng tấm tắc ngợi khen, mấy vương gia giỏi chơi mã cầu như Kỳ vương gia, Hữu vương gia và Tiếu vương gia đều luôn mồm tán dương. Sở Huyên thì vỗ đến rát cả tay.

Cuối cùng, Sở Hạ vung gậy quất quả mã cầu cuối cùng bay thẳng vào hồng tâm rồi đứng thẳng trên yên, thúc ngựa từ xa phóng thốc về chỗ lán. Hôm nay nàng vận y phục hẹp tay màu hồng đào,  eo thắt đai lưng kết nơ bướm, tóc vấn đơn giản và cài lại bằng mười hai hạt trân châu trắng. Đứng trên yên ngựa, y phục đón gió bay lồng lộng, dây lưng giật đập phần phật, vốn dĩ đã yêu kiều, lúc này trông lại: khác nào tiên tử giáng phàm trần!

Đã tới gần lán, Sở Hạ vẫn phóng như tên bắn. Sở Huyên bất giác bồn chồn, thị vệ xung quanh cũng mau chóng chạy lại hườm sẵn. Càng lúc càng gần, càng lúc càng gần, mọi người đều hồi hộp, không gian dần im phăng phắc, ai nấy cùng nín thở. Ngựa chợt hí lên một tràng, rồi dừng khựng lại cách lán chừng mười bước, Sở Hạ vẫn đứng vững trên yên. Bốn bề lặng như tờ, rồi liền đó, cả trong và ngoài lán vỡ òa trong tiếng hoan hô như sấm động.

Sở Hạ nhảy xuống ngựa, giao dây cương cho một thị vệ đứng gần bên. Vào tới lán, nàng cúi mình trước thái tử:

- Tiểu nữ thất thố, mong Thái tử gia trách phạt!

Thái tử cười vang:

- Cưỡi ngựa tài tình như vậy, phải thưởng, lý nào mà phạt?

Sở Huyên liếc Diệp vương phi, sắc mặt cô ta rất khó coi, nhưng vẫn toát lên vẻ khâm phục. Thái tử vừa cho Sở Hạ bình thân, vừa khen nấy khen để:

- Tài cưỡi ngựa của con cái nhà họ Đoàn thật tuyệt vời, lời thiên hạ đồn quả không phải là lời nhảm.

Sở Hạ nhã nhạn cười đáp:

- Thái tử gia quá khen!

Sau hai màn biểu diễn sôi động như thế, chẳng ai thấy thỏa mãn với những người tiếp theo nữa, đều chỉ xem hờ hững qua loa. Sở Hạ trở về chỗ ngồi cầm tách trà nhâm nhi định thần, Sở Huyên không khỏi bất ngờ với màn biểu diễn chơi mã cầu của tỷ tỷ. Cứ nhìn cô ánh mắt khâm phục không ngừng.

Trở về phủ cô vơ vẩn bước, thầm nghĩ tài cưỡi ngựa của Sở Hạ không khỏi xúc động, vẫn mà cô đâu có ngờ người tỷ tỷ này lại dấu tài kỹ tới vậy. Thường ngày dịu dàng thướt tha, hôm nay nữ hiệp oai dũng thật khiến người ta mở mang tầm mắt. Thường ngày nhún nhường trước lời người khác hôm nay lại chủ động đứng lên làm cho bốn ả kia há hốc cả mồm không tài nào nuốt trôi cục tức, đúng là không thể nhìn người khác từ vẻ bề ngoài mà.





                  ~Hết Chương XII~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro