Chương XIII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Trong lòng buồn chán không có gì làm Sở Huyên cảm thấy tẻ nhạt bè sang biệt viện mấy hôm trước Kỳ vương gia và Thuần vương gia dẫn cô đi cưỡi ngựa.
Đang ngồi ngẫm nghĩ cảm thương, chợt nghe sau lưng có tiếng chế giễu:

- Người đã là của người ta, có đau lòng cũng vô ích thôi.

Sở Huyên ngoái lại, thì ra là Hữu vương gia. Gã uể oải nhìn cô, miệng như cười mà không phải cười, dắt theo sau lưng một con ngựa ô. Trông bộ dạng ấy, Sở Huyên hơi bực, biết là gã hiểu lầm mà cũng chẳng buồn đính chính, chỉ lãnh đạm bảo:

- Lòng vả lòng sung cả! – Đoạn quay đi, tiếp tục tiến bước.

Hữu vương gia nghe vậy, mặt hơi ngẩn ra, ngẫm nghĩ chốc lát rồi sực hiểu, liền cười hô hố. Nghe tiếng cười có phần quái lạ, Sở Huyên bất thần dừng bước. Hữu vương gia tiến tới trước mặt cô, vừa cười vừa trỏ cô bảo:

- Ta cứ thắc mắc lúc trong lán hôm trước sao cô lại nín nhịn giỏi thế, thì ra... thì ra tưởng ta phải lòng Thanh Nhã đệ muội (em dâu)! – Nói dứt lại cười ầm lên.

Sở Huyên vốn đã ngờ vực vì tiếng cười kỳ quặc, lúc này nghe gã nói, bụng có phần hoang mang, ngẫm kỹ lại cũng cảm thấy hài hước. Liên tưởng đến sự hiểu lầm của gã với mình, lại càng thấy hài hước thêm, không nhịn được cũng phá lên cười với gã. Hai người cùng cười một hồi, rồi từ từ ngưng lại, nhưng vẫn tủm tỉm nhìn nhau. Sau tràng cười ấy, chút nghi kỵ giữa đôi bên tựa hồ được cởi bỏ, Sở Huyên cất bước, Hữu vương gia cũng thong thả đi bên cạnh, con ngựa ô to lớn lững thững theo sau.

Sở Huyên vừa đi vừa nghĩ, vẫn cảm thấy làm sao lại xảy ra hiểu lầm hoang đường ngần này? Cô cười nụ, rồi không nhịn được, đành bảo:

- Tiểu nữ cũng không phải lòng Kỳ vương gia đâu.

Hữu vương gia ngớ người, dừng ngay lại, nhìn lom lom vào vẻ mặt nghiêm túc của Sở Huyên, rồi không nhịn được, tiếp tục cười sằng sặc, Sở Huyên đứng bên chúm chím nhìn gã. Cười chán, Hữu vương gia than: "Xem như chúng ta hoà nhé!"

Hai người đi lên triền dốc, Sở Huyên chọn một chỗ tương đối bằng phẳng ngồi xuống, vòng hai tay ôm đầu gối, nhìn ra bãi cưỡi ngựa đằng xa. Hữu vương gia thả mình xuống bên cạnh, dõi theo ánh mắt cô xuống những cái bóng lờ mờ. Con ngựa ô vẩn vơ dừng lại quanh đấy, dùng móng cày cày đất.

Cả hai im lặng hồi lâu, Sở Huyên không kìm được tò mò, bèn hỏi:

- Thế tối hôm ấy, rốt cuộc ngài đau lòng vì chuyện gì vậy?

Hữu vương gia nín thinh, ngưng thần trông ra xa. Sở Huyên đợi một chốc rồi nhẹ nhàng bảo:

- Nếu ngài đã cảm thấy khó nói thì thôi vậy.

Trầm ngâm thêm một lát, Hữu vương gia mới đáp:

- Thực ra cũng chẳng có gì. Hôm ấy là ngày giỗ của mẫu thân ta.

Sở Huyên "A" một tiếng, ngoảnh mặt nhìn sang, nhất thời không biết nên nói thế nào, lại tư lự quay đi. Hữu vương gia gượng cười bảo:

- Và cũng ngày ấy nhiều năm về trước, là ngày thành thân của mẫu thân ta với Phụ hoàng.

Sở Huyên nghe vậy, lòng bất giác cũng cảm thương với gã. Đời một người đàn bà, qua đi như thế đó. Bây giờ ngoài con trai bà, chỉ e không còn ai nhớ được bà xuất giá lúc nào giữa những ngày đẹp đẽ như hoa, và lìa trần lúc nào giữa những năm thanh xuân rạng rỡ. Mà cái người vốn dĩ nên ghi lòng tạc dạ tất cả những điều ấy, lại có cả bốn bể trong tay nên chẳng còn nhung nhớ thời khắc mình vén chiếc khăn cưới để lộ ra một dung nhan diễm lệ ngọc ngà.

Trong ngày thành hôn của Kỳ vương gia, trước mắt Hữu vương gia là màu đỏ rực rỡ, nhưng trong tim gã, hẳn chỉ có màu trắng tái tê. Xót xa quá đỗi! Bao nhiêu bất mãn vì hành động lỗ mãng của Hữu vương gia hôm đám cưới đều tiêu tan, lòng Sở Huyên chỉ còn ai sầu vô hạn.

Hai người ngồi lặng một chốc, rồi Hữu vương gia ngoảnh sang, cười nhìn Sở Huyên:

- Cô không thích tiểu Kỳ, tại sao ta lại thấy cô hát tặng đệ ấy? Và tại sao ai cũng bảo cô phát điên lên vì tiểu Kỳ?

Sở Huyên nghiêng đầu trầm ngâm, hỏi:

- Ngài có biết lần đầu gặp Cầu Nhiêm Khách, Hồng Phất Nữ đang làm gì không?

Hữu vương gia chưng hửng, chậm rãi nghĩ ngợi rồi đáp:

- Chải tóc!

Sở Huyên cười bảo:

- Quan hệ giữa nam và nữ cũng có khi như Cầu Nhiêm Khách và Hồng Phất. Hai bên quan tâm săn sóc lẫn nhau chỉ vì chân tình, không phải vì mơ mộng trăng gió.

Nghe đến đây, Hữu vương gia hơi đổi sắc mặt, đăm đăm nhìn Sở Huyên. Cô gái thẳng thắn nhìn lại. Một lúc lâu sau, Hữu vương gia mới nói:

- Hay cho cái câu "chỉ vì chân tình, không phải vì mơ mộng trăng gió"!

Thấy gã hiểu được ý mình, Sở Huyên rất mừng, bởi nói gì thì nói, tình bạn bình đẳng giữa hai giới cũng là chuyện khá mới mẻ ở thời phong kiến này, sợ rằng không được số đông chấp nhận. Họ bất giác nhìn nhau cười.

Đằng xa, người ta đang rục rịch rời đi, Sở Huyên đứng dậy:

- Chúng ta nên về thôi!

Hữu vương gia cũng đứng lên theo, đột nhiên hỏi:

- Đi làm vài chén được không?

Sở Huyên ngạc nhiên nhìn sang, Hữu vương gia đáp trả bằng một điệu cười ấm áp. Thấy lòng bỗng êm đềm theo, Sở Huyên liền khẳng khái nói:

- Có gì mà không được?

Hữu vương gia liếc con ngựa:

- Cưỡi chung nhá?

Sở Huyên bật cười:

- Cũng chẳng phải lần đầu mà.

Hữu vương gia cười lớn, nhảy lên ngựa trước, rồi kéo Sở Huyên lên theo, để cô ngồi sau lưng mình. "Ya" một tiếng, hai người lao vút đi.

oOo

Tối mịt, Hữu vương gia mới đưa Sở Huyên về tướng quân phủ. Gã cho ngựa chạy chậm, Sở Huyên còn khoác áo choàng mà gã mượn cho, nhưng vẫn cảm thấy lành lạnh. Đợi gã đỡ mình xuống ngựa xong, cô chào:

- Ngài về bảo trọng nhé!

Hữu vương gia lộ vẻ ngẫm nghĩ, rồi nói:

- Để ta giải thích với phụ thân cô thì hơn.

Sở Huyên cười:

- Không cần đâu, tiểu nữ có thể giải thích được ngài không cần phải đích thân đi giải thích với phụ thân tiểu nữ đâu, chỉ sợ ngài đi giải thích tiểu nữ còn bị phạt nữa.

Hữu vương gia không nhiều lời, mỉm cười tiến lên dập vòng cửa.

Thấy gã bướng bỉnh như vậy, Sở Huyên cũng để mặc. Cửa mở ra ngay. Thấy vương gia và Ngũ tiểu thư đứng bên ngoài, hai tên gác cổng giật mình thỉnh an. Hữu vương gia lạnh lùng bảo:

- Đứng lên! Đi thông báo với Đoàn lão gia các người là ta đến!

Một tên lập tức chạy biến đi, tên còn lại nhanh nhảu khép cổng rồi dẫn Hữu vương gia vào sảnh. Sở Huyên gật đầu tạm biệt, rồi đi về phòng.

Khi cô vào đến nhà, ngoài Hỷ Nhi ra không có a hoàn nào khác đứng hầu. Sở Hạ mặt mày xanh xám, trông thấy tiểu muội liền bảo:

- Tỷ đã từng nói "Chỉ đúng lần này thôi, lần sau không được thế nữa", chắc muội còn nhớ?

Sở Huyên đứng ngây, nhất thời không biết ứng đối thế nào. Nổi hứng ra ngoài chơi với bạn là một việc rất thường ở thời hiện đại, nhưng dưới chế độ phong kiến này, hành động thoải mái ấy lại bị mọi người xung quanh dị nghị. Sở Huyên không nén được bùi ngùi, cứ lặng lẽ đứng im, cô cảm thấy không thể nào khiến Sở Hạ thông tỏ ý mình, bởi giữa họ là khoảng cách mấy trăm năm tư tưởng. Sở Hạ cũng tỏ vẻ bất lực, buồn bã nhìn tiểu muội. Thấy tiểu muội trầm mặc mãi, cuối cùng nàng mệt mỏi xua tay:

- Muội về phòng đi.

Nhìn dáng vẻ nàng, Sở Huyên rất áy náy, nhưng thực sự cảm thấy mình chẳng sai chỗ nào. Sống ở đây, cô đã mất mát quá nhiều thứ, cho dù không muốn Sở Hạ đau lòng, cô cũng không thể để cả quyền tự do kết bạn cũng bị tước đoạt.

oOo

Sáng hôm sau, Sở Huyên thức giấc thì trời cũng không còn sớm sủa gì, nhưng cô không muốn dậy, cứ nằm ườn trên giường, mắt chong chong trông lên đỉnh màn, nghĩ lại chuyện ra ngoài chơi với Hữu vương gia tối qua...

Gã thúc ngựa xuyên qua vô vàn ngõ ngách yên tĩnh, cuối cùng dừng lại trước cổng một khu nhà quây quanh một khoảnh sân. Người đàn bà già ra mở cửa trông thấy gã, vội vàng thỉnh an, đoạn xăng xái:

- Hữu vương gia đến mà sao không báo trước một tiếng? Cô nương hiện đang tiếp khách, hay tôi đi thông báo cho cô nương, để cô ấy mau đuổi khéo khách về.

- Không cần đâu – Hữu vương gia bảo – Hôm nay ta chỉ muốn mượn chỗ này của bà để đối ẩm với bạn thôi. Bà đi sắp một bàn cơm rượu là được rồi.

Người đàn bà nọ lén nhìn Sở Huyên, thấy phục sức sang trọng, lại thấy cô cũng đang nhìn mình, bèn vội vàng cúi đầu lĩnh mệnh.

Hữu vương gia có vẻ rất quen thuộc với nơi này, gã dẫn Sở Huyên đi thẳng vào một căn phòng trần thiết đơn giản mà thanh nhã. Trong phòng chỉ bày một bộ bàn ghế bằng gỗ hoa lê, trên chiếc án gần cửa sổ đặt một bình sứ trắng, trong cắm vài cành thúy trúc để xòe tự nhiên, còn lại không trang hoàng gì. Sở Huyên ngó quanh rồi ngồi xuống theo Hữu vương gia, cười hỏi:

- Hồng nhan tri kỷ của ngài à?

Gã cười đáp:

- Thường mỗi khi phiền muộn đều đến đây uống vài chén rượu, nói chuyện cũng hợp.

Sở Huyên gật gù, thầm nghĩ cô nương sống trong phòng này hẳn là một kỹ nữ thanh cảnh, hạng phàm phu không dễ gì gặp được.

Một lát sau, bà già nọ dẫn theo hai a hoàn bưng rượu thịt vào, bày biện xong đâu đấy thì lui cả ra. Sở Huyên và Hữu vương gia bắt đầu ăn uống. Rượu vào lời ra, từ chuyện vặt hoàng cung tới giai thoại kim cổ, từ thi từ hội họa tới hiền sĩ tao nhân, cuối cùng phát hiện ra cả hai đều sùng bái Đường Ngọc sử thi triều cũ. Vốn dĩ đã ý hợp tâm đầu, đến đây hận gặp nhau quá muộn. Riêng Sở Huyên thì còn thêm nỗi xúc động trong lòng.

Sở Huyên vẫn biết Hữu vương gia bản tính phóng khoáng, nhưng không thể ngờ gã lại tôn sùng Đường Ngọc, nhất là khi gã được sinh ra trong hoàng thất, chễm chệ trên đỉnh tháp nhọn của giai cấp thống trị. Thật là niềm vui bất ngờ từ trên trời rơi xuống! Cuối cùng cũng có một người trong xã hội phong kiến thấu hiểu được suy nghĩ sâu kín của mình. Sở Huyên mừng rỡ khôn xiết, trao đổi càng thêm hào hứng cởi mở.

Đang chìm đắm trong niềm vui tìm được tri âm, Sở Huyên bỗng nghe ngoài màn có tiếng a hoàn:

- Tiểu thư, lão gia sai người đến mời cô.

Sở Huyên vội lăn mình bật dậy, trong dạ bồn chồn. Sửa soạn xong xuôi, cô vội vàng đi theo tiểu a hoàn vẫn chờ ở ngoài.

Tới cửa phòng phụ thân, Sở Huyên gặp A Tú . Hắn đẩy cửa ra để cô vào, rồi ở ngoài kéo cửa lại. Cửa đóng "xạch" một tiếng, trái tim gắng bình tĩnh nãy giờ của Sở Huyên lại nhảy lên thon thót.

Đoàn lão gia đang quay mặt về phía bách lạc đồ vẻ mặt nghiêm nghị quay lại nghiêng mình, đưa đôi mắt có chút tức giận nhìn Sở Huyên.

Sở Huyên không biết tối qua Hữu vương gia đã nói những gì, cũng không biết phụ thân nhìn nhận ra sao, nên cứ đứng lì ở cửa, không dám lên tiếng. Lâu lắc, Đoàn lão gia mới thở dài, mặt điềm đạm hỏi:

- Hôm qua con với Hữu vương gia đi đâu vậy?

Sở Huyên hỏi:

- Hữu vương gia ngài ấy không nói gì với phụ thân người sao?

- Ta đang hỏi con cơ mà, sao con lại hỏi ngược lại ta.

Ruột rối như tơ, Sở Huyên ngẫm nghĩ, cảm thấy hôm qua tuy bàn nhiều chuyện ra ngoài khuôn khổ, nhưng cũng chẳng có gì đáng phải giấu giếm, bèn nhìn thẳng vào mắt Đoàn lão gia:

- Ngài ấy dẫn con đến một nơi uống rượu.

Nghe đáp, Đoàn lão gia không tỏ vẻ trách cứ:

- Con đó trước nay bản tính ngỗ nghịch trời không sợ đất không sợ, nhưng con thân là nữ nhi tối ngày chạy ra ngoài uống rượu với nam nhân nhiều không tốt sẽ ảnh hưởng đến danh tiết của con. Người ngoài không biết lại nói con phong lưu phất nguyệt, lại nói ta không biết dạy con. Mẫu thân của con thì nghiêm khắc con nên hạn chế lại kẻo bà ta mà biết lại trách phạt đến lúc đó ta không cứu được con đâu.

Sở Huyên nghe xong, gật gật đầu đáp:

- Lời phụ thân dạy con đã hiểu rồi, lần sau con sẽ chú ý hơn, nhưng người cũng phải cho con kết giao bạn bè một chút chứ, kỳ tuyển tú còn chưa tới, con cứ trong nhà mãi con buồn chán sắp chết rồi.

Đoàn lão gia lắc đầu bất lực:

- Bạn bè con có thể kết giao nhưng không phải ai cũng vậy, người trong hoàng tộc chúng ta lại càng không được phép kết giao qua lại nhiều, tránh để các vị nương nương biết được con kết giao với vương gia thì không biết bọn họ sẽ làm gì con đâu. Ta cũng chỉ muốn tốt cho con thôi, trong cung tranh đấu không ngừng con chỉ là một tiểu cô nương yếu ớt sao có thể đấu lại bọn họ được, tốt nhất là con nên giữ khoảng cách với các vị vương gia thì tốt hơn.

Sở Huyên ngẫm nghĩ một chốc rồi thưa:

- Con sẽ ghi nhớ lời phụ thân nói ngày hôm nay, con sẽ không làm phụ thân lo lắng nữa người cứ yên tâm. Giờ cũng muộn rồi con xin phép được trở về phòng.

Đoàn lão gia xua tay: - Con về phòng đi!

Sở Huyên về tới phòng. Ngó mặt tiểu muội hoang mang, tưởng đâu là do vừa bị phụ thân giáo huấn, Sở Hạ bèn mỉm cười, điềm đạm bảo:

- Cũng nên chỉnh đốn phép tắc!

Sở Huyên không nói không rằng, mải mốt đi về phòng riêng.

Lúc dùng cơm xong, uống được chừng nửa chung trà, Sở Hạ bỗng nói:

- Có rất nhiều việc chúng ta hoàn toàn không được quyền quyết định, chi bằng đừng mất công bận lòng cho xong.

Sở Huyên cầm chén trà, ngồi ngẩn ra, nghĩ ngợi hồi lâu mà không biết đối đáp thế nào, cuối cùng đành nước đôi:

- Muội sẽ tự chăm sóc bản thân bản thân thật tốt tỷ tỷ cứ yên tâm.




~Hết Chương XIII~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro