Chương XIX

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Được Hoàng thượng ban thượng bạch mã, mấy ngày nay hễ rảnh rỗi là Sở Huyên lại đi lấy ngựa, tiện lén cầm theo cung tên, chọn nơi vắng vẻ để cưỡi ngựa, luyện tập bắn cung vì cũng đã lâu rồi cô chưa hoạt động thân thể. Rồi lại liên tưởng đến những động tác mà Sở Hạ biểu diễn hôm nọ ra làm thử, ai mà ngờ một cô gái trước nay luôn nói mình không giỏi mình không biết cưỡi ngựa hôm nay lại thúc ngựa vút bay trong gió, dương cung bắn trúng chim nhạn lia lịa thật là khiến người khác không khỏi bất ngờ.

Đang buồn tẻ vì cưỡi ngựa săn bắn một mình, bỗng có một vị khác không mời mà đến đang thúc ngựa tới gần. Bất ngờ hơn ngừa đó không ai khác là Nhã Anh công chúa, công chúa không hề ngạc nhiên vì bộ dạng hiện giờ, mà ném thanh kiếm về phía Sở Huyên:

- Cầm lấy.

Sở Huyên bất ngờ, cầm lấy thanh kiếm:

- Tại sao công chúa lại đến đây ? Công chúa định giết nô tỳ sao ?

Nhã Anh không nói không rằng, chỉ nói:

- Tiếp chiêu đi.

Nhã Anh rút kiếm lao đến Sở Huyên, Sở Huyên không dám rút kiếm bèn dùng kiếm đỡ để tránh làm công chúa bị thương:

- Công chúa, công chúa xin người dừng tay lại được không, công chúa nói cho nô tỳ biết tại sao công chúa lại muốn giết nô tỳ ?

Nhã Anh vẫn không nói năng gì, tiếp tục ra chiêu thức lao tới Sở Huyên. Một lát sau cảm thấy công chúa không có ý thủ hạ lưu tình, cũng là vì muốn bảo vệ tính mạng Sở Huyên rút kiếm đánh qua đánh lại với công chúa. Nhã Anh lúc này chị biết đỡ đòn của Sở Huyên không thể tiến lên đánh trực diện đành lui về phòng thủ, rơi vào tình thế bất lực, làm lộ sơ hở Sở Huyên nhìn ra, vung kiếm làm cho kiếm Nhã Anh văng ra cắm trên mặt đất, còn Nhã Anh thì ngã ra đất Sở Huyên chĩa kiếm trước mặt Nhã Anh, rồi vội vàng thu kiếm về thỉnh tội:

- Xin công chúa thứ tội cho nô tỳ lỗ mãng, công chúa người có sao không ? Có bị thương ở đâu không ? Tại sao công chúa lại muốn giết nô tỳ ?

Nhã Anh đứng dậy phủi y phục, rồi cười đáp:

- Ta không sao, ta không có định giết ngươi, chỉ là mấy lần ta gặp cô, ta đã biết ngay cô không phải kiểu dạng nữ nhi chân yếu tay mềm liễu yếu đào tơ mà.

Sở Huyên hơi ngạc nhiên, hỏi:

- Tại sao công chúa lại nghĩ nô tỳ không phải nữ nhi liễu yếu đào tơ ?

Nhã Anh công chúa ung dung đáp:

- Vì tay cô hơi chai, lại còn có chút thô ắt hẳn không phải là nữ nhi khuê các mà ngày ngày dùng kim chỉ thêu thùa, mà là người hằng ngày cầm đao kiếm luyện tập từ nhỏ. Ta thật không ngờ rằng võ công của cô còn giỏi hơn cả ta.

Sở Huyên khẽ cười:

- Công chúa quá khen, nô tỳ chỉ múa rừu qua mắt thợ mà thôi. Võ công của người mới là giỏi lúc nãy người rút kiếm lao tới ta chỉ biết phòng thủ mà thôi.

Nhã Anh lắc đầu, mỉm cười:

- Cô không cần khiêm tốn, giỏi hay không ta biết rõ mà. Với lại lúc đầu cũng chỉ vì sợ ta bị thương lên cô mới không rút kiếm mà.

Sở Huyên không trả lời, chỉ đứng khẽ cười, một chốc nàng thưa:

- Công chúa, xin người giữ bí mật chuyện này giúp nô tỳ, nô tỳ sợ nhiều người biết sẽ không hay, vẫn mong công chúa giữ bí mật giúp nô tỳ.

Nhã Anh gật gật đầu:

- Được rồi ta sẽ giữ bí mật giúp cô, nhưng ta chỉ giúp được bây giờ không thể giữ giúp cô cả đời được, sau này ắt hẳn sẽ để lộ ra.

Sở Huyên lặng lẽ đáp:

- Không sao đâu, người giữ giúp nô tỳ hiện giờ là được rồi. Sau này nô tỳ sẽ chú ý hơn.

Nhã Anh gật đầu:

- Ra đây cũng đã lâu mọi người chắc cũng sẽ lo lắng, chúng ta lên về thôi.

- Vâng thưa công chúa :  - Sở Huyên nhún gối đáp.

Từ hôm ấy trở đi, Sở Huyên và Nhã Anh công chúa trở lên thân thiết. Nhã Anh vô cùng thích cô xem cô như bạn trí cốt của mình.

oOo

Mặt trời dần ngả về tây, Sở Huyên vẫn cưỡi ngựa loanh quanh ngoài đồng cỏ tiện gọi thêm một tên lính canh gác tên là Nhĩ Phúc. Giả vờ kêu hắn dậy cưỡi ngựa cho cô, thấy trời sắp tối hắn giục cô về mấy lần, thấy cô giả điếc, cùng đành để mặc, đi lùi lại sau chừng nửa đầu ngựa hộ tống.

Sở Huyên đang rong ngựa đi lung tung, chợt thấy đằng xa có hai thớt ngựa phóng thốc lại. Nhác trông một trong hai có vẻ giống con ngựa ô cao lớn của Hữu vương gia, nàng vội ghìm cương. Chỉ lát sau, hai người nọ đã tới nơi, quả nhiên là Hữu vương gia, đi cùng gã là Thuần vương gia. Hai người đều vận y phục bó sát, lưng thắt đai da, yên ngựa đeo ống tên, trong cắm mấy mũi tên đuôi lông vũ. Chỉ khác là Thuần vương gia vận y phục xanh lam, dáng người cao cân đối, trông thâm trầm mà tinh anh, còn Hữu vương gia vận y phục trắng viền bạc, càng làm nổi bật tấm thân rắn rỏi.

Nhìn tỏ mặt hai người mới đến, Nhĩ Phúc lật đật nhảy xuống ngựa thỉnh an. Sở Huyên thì ngại tụt xuống trèo lên, nên đợi họ tới gần ghìm cương lại hẳn hoi rồi, mới cúi mình chào trên yên. Hữu vương gia phất tay cho Nhĩ Phúc đứng dậy xong, hỏi ngay:

- Nàng đã cưỡi được chưa?

Sở Huyên dẩu môi:

- Chưa, mới chỉ biết cách ngồi trên lưng ngựa sao cho khỏi lăn xuống đất thôi.

Hữu vương gia ngó Nhĩ Phúc:

- Ngươi về trước đi!

Nhĩ Phúc ngẩng đầu nhìn Sở Huyên, thấy nàng không phản đối, bèn khom mình hành lễ rồi thúc ngựa chầm chậm chạy đi. Đợi hắn xa rồi, Sở Huyên mới ai oán:

- Hắn chả dạy dỗ được gì hết! Cứ nựng như trông trẻ con vậy.

Hữu vương gia cười:

- Đừng so mình với trẻ con đi nữa đi. Khối đứa trẻ con cưỡi ngựa còn giỏi hơn cô nhiều.

Sở Huyên nghe vậy, thầm nghĩ ngươi chưa biết tài nghệ của ta thì thôi, ta cũng không thèm đôi co với ngươi, cứ cho là đúng đi. Nàng mỉm cười thở dài, không thèm cự cãi.

Đắn đo chốc lát, Hữu vương gia bảo:

- Giờ ta đói bụng, phải về ăn cơm. Nhưng tối thì rảnh rỗi đấy, nếu nàng thu xếp được, ta có thể dạy cưỡi ngựa cho nàng cho.

Sở Huyên mừng quá, vỗ hai tay vào nhau định reo "Được", nhưng không ngờ vừa lỏng dây cương, con ngựa đã chồm lên tại chỗ. Nàng kinh hoàng nhắm mắt rú lên, đến khi cảm thấy nó đứng yên mới mở mắt, ra là Hữu vương gia đã ghìm cương lại giúp nàng "chẳng qua là nàng làm lố cố tình vậy thôi". Gã đưa dây trả Sở Huyên, vừa ngắm nàng vừa thở dài bảo Thuần vương gia:

- Xem ra trọng trách của đệ sẽ rất gian nan đây!

Thuần vương gia nhếch mép, cười nửa miệng, liếc mắt về phía Sở Huyên, không nói năng gì, lại nhìn Hữu vương gia ra chiều thông cảm.

Buổi tối, Sở Huyên ăn qua loa vài miếng, nhanh nhảu súc miệng, dặn dò Lục Bảo Thu Hương đôi ba câu rồi hấp tấp chạy ra địa điểm đã hẹn. Tới nơi, thấy vắng ngắt không một bóng người, nàng ngạc nhiên nhận ra vì mình khẩn trương thành thử lại đến sớm quá, bèn trải áo choàng xuống bãi cỏ, nằm dài nhìn trời sao, kiên nhẫn đợi.

Đương lúc mơ mơ màng màng, cảm thấy có người đang cúi nhìn, Sở Huyên choàng tỉnh thì trông thấy Thuần vương gia, bèn nhặt áo choàng đứng phắt dậy, vừa thỉnh an vừa bất giác đưa mắt ngó quanh. Thuần vương gia bảo:

- Nhã Anh nói có việc cần Hữu đệ giúp nên giữ đệ ấy lại. Đệ ấy bèn nhờ ta ra thay.

Sở Huyên vội thưa:

- Thế thì nô tỳ xin cáo lui, để hôm khác học cũng không sao. "Học với tảng băng di động như ngươi thà ta về ngủ còn sướng hơn"

Thuần vương lạnh nhạt hỏi:

- Ngươi khinh thường ta sao ? Không muốn ta dạy ngươi sao ?

Sở Huyên lắc đầu:

- Không phải!

Thuần vương gia thờ ơ bảo:

- Vậy thì lên ngựa đi!

Tim đập thùm thụp, Sở Huyên vừa ngắm hai con ngựa Thuần vương gia dẫn đến, vừa tự hỏi sao chàng lại sẵn lòng giúp đến thế? Chỉ vì Hữu vương gia nhờ cậy ư? Thuần vương gia chỉ con bạch mã nhỏ hơn:

- Đây là con bạch mã mà Hữu đệ chọn riêng cho cô, rất thuần tính. Ta cưỡi ngựa mẹ, nó sẽ tự khắc đi theo – Nói đoạn, chàng tung mình nhảy lên con ngựa lớn hơn.

Sở Huyên lập cập trèo lên con ngựa non. Thuần vương gia thúc ngựa chầm chậm đi trước, bảo:

- Chúng ta hẵng thong thả dạo một vòng cho cô làm quen với ngựa. Tiện thể ta sẽ nhắc vài điều nên chú ý để lát nữa bắt đầu cho chạy nước kiệu.

Sở Huyên vâng dạ, rồi nghĩ thầm "Việc này ta thừa biết ta còn cần ngài dạy ta sao?"

oOo

Không phải Thuần vương gia truyền đạt không hiệu quả, ngược lại chàng dạy cực kỳ bài bản, Sở Huyên tiến bộ rất nhanh, chỉ một tối đã cho ngựa chạy bước ngắn theo ngựa mẹ được rồi. Nhưng ở bên chàng, Sở Huyên cảm thấy mất tự nhiên, cứ nghĩ mai sau chàng là thánh quân một nước, hành sự không từ một thủ đoạn tàn độc nào, nàng lại nhột nhạt.

Cũng đến lúc ấy, bỗng dưng nàng nhận ra mình không còn là Hàn Tiểu Miên ngày nào nữa. Tiểu Miên vốn rất ghét vị quân vương thứ năm mươi tư này, coi thường ngài ấy, cho rằng tranh đoạt vương quyền là việc một mất một còn, là tàn nhẫn với huynh đệ, chuộc lợi cho bản. Mặc dù Thái tử và Lộc vương gia (Trương Nhữ Lộc) cũng có ý dồn ngài ấy vào chỗ chết, nên về sau ngài ấy giam cầm họ cũng không thể coi là sai trái. Nhưng cô vẫn cho rằng như vậy là không tàn nhẫn, giờ cô mới nhận ra mình rất ngưỡng mộ ngài ấy, đánh giá cao ngài ấy, cho rằng việc nương nhẹ với định thủ là tàn nhẫn với bản thân.
Nhưng không biết tại sao nàng lại cảm thấy như thế, thì mới nhận ra nàng đã trở thành Đoàn Sở Huyên thật, trong khi nàng cò u mờ lý trí thì thời gian đã dần cải biến nàng rồi.

Sở Huyên cũng cẩn thận suy tính, định nhân cơ hội siết chặt thêm quan hệ với Thuần vương gia để mở rộng đường sống và sự đảm bảo cho tương lai. Cân nhắc một hồi, những lời ngon ngọt bợ trong đầu thầm soạn cũng đã ra đến cửa miệng, nhưng nhìn bộ mặt trơ trơ như đá của Thuần vương gia, nàng lại nuốt ực hết vào. Cùng một buổi tối, vừa vắt óc tính toán vừa gồng mình học cưỡi ngựa, với kinh nghiệm học cưỡi ngựa bao năm nay phải làm bộ như ngồi vững trên lưng ngựa không ngã là một kỳ tích.

Sở Huyên về đến lán là nằm ườn trên giường, trằn trọc trở mình, cảm thấy bản thân thật kém cỏi. Những tưởng sau ba năm học đại học, cộng thêm hai năm rèn luyện nghiêm khắc trong cung, nàng đã già dặn ranh ma lắm rồi, không ngờ gặp phải nhân vật lợi hại thật sự thì ngần ấy kinh nghiệm cũng đổ sông đổ bể.

Nghĩ chán nghĩ chê, Sở Huyên đành tự an ủi, thôi, chẳng mong lập công, chỉ cầu giữ mạng. Đừng đắc tội với chàng là được, còn về việc thân cận, xem ra nàng cần thêm nhiều năm luyện tập. An ủi xong, Sở Huyên quyết định không học cưỡi ngựa với Thuần vương gia nữa. Một quả bom hẹn giờ bí ẩn đặt sát sườn, rủi ro lắm!

oOo

Song ông trời luôn lấy việc hành hạ con người ta làm trò vui, phàm mọi sự trên đời đều thế cả. Hữu vương gia hứa lên hứa xuống là không sai hẹn, nhưng lần này người xuất hiện trước mặt Sở Huyên vẫn là Thuần vương gia. Sở Huyên thầm thở dài, biết thế lúc đầu không làm bộ hí hửng muốn hắn dạy cưỡi ngựa cho, nhủ bụng khi nào về nhất định phải tìm Hữu vương gia cho hắn một bài học nhớ đời. Còn giờ thì, nàng mỉm cười:

- Nô tỳ vừa xong ca trực ngày, cảm thấy trong người không được khoẻ, nên tối nay không học nữa vậy.

Thuần vương gia nghe rồi, mặt mày vẫn thản nhiên, chỉ giương mắt nhìn. Sở Huyên gắng tự trấn an, nhún mình nói:

- Nếu vương gia không còn sai bảo gì khác, nô tỳ xin cáo lui.

Nói xong, nàng vẫn giữ nguyên tư thế. Đợi chốc lát thấy Thuần vương gia không mảy may phản ứng, nàng bèn tự đứng dậy, hít một hơi, thử nhích thật chậm ra xa chàng. Vượt qua chỗ Thuần vương gia đứng rồi mà xung quanh vẫn im lìm như không, Sở Huyên liền thở phào, thầm khen may mắn rồi rảo chân chạy đi.

Nhưng mới đi được một chốc đã nghe sau lưng có tiếng vó ngựa, Sở Huyên chưa kịp ngoái đầu lại thì Thuần vương cầm tay nàng kéo lại, tóm chặt lấy nàng. Thấy mặt chàng kề sát, Sở Huyên đỏ mặt, không nhịn được, bật ré lên hoảng hốt.

Nghe kêu mà Thuần vương gia vẫn giữ nguyên bộ dạng lãnh đạm, lẳng lặng nhìn sang như thể cảnh hai người đang áp sát vào nhau thế này là quá sức bình thường vậy. Sở Huyên giãy giụa, nhưng không sao thoát, ngược lại còn bị Thuần vương gia ghì mạnh nên càng dính chặt vào chàng hơn. Nàng không giãy nữa, mở to mắt nhìn chàng, bụng bảo dạ, phải chăng y muốn bỡn cợt ta?

Còn đang lẩn mẩn nghĩ, đôi môi lạnh giá của Thuần vương gia đã đè xuống môi nàng. Sở Huyên vừa gắng sức giật đầu ra sau, vừa xô tay đẩy mạnh, nhưng vô ích, sức nữ nhi làm sao cự nổi nam nhi! Thuần vương gia thử mấy lần, thấy Sở Huyên vẫn mím chặt môi không đón nhận, chàng bèn nhấc đầu ra. Sở Huyên vung tay tát, kiểu như mấy cô gái bị người ta giở trò vẫn thường làm trên vô tuyến, đáng tiếc Thuần vương gia không phải Thanh Nhã quận chúa, chàng nắm chặt tay Sở Huyên bẻ quặt ra sau lưng, đôi mắt ánh lên chế giễu, làn môi mơn trớn trên mặt nàng:

- Muội mất công mất sức vì ta bấy nhiêu năm, quyến rũ được ta xong, giờ lại giở trò "lạt mềm buộc chặt" à? – Bờ môi lành lạnh kéo một đường dài từ má Sở Huyên xuống – Chúc mừng muội, mưu kế thành công rồi đấy!

Sở Huyên trừng mắt, toan phản bác, nhưng nhất thời trăm tơ ngàn mối không hiểu từ đâu trào lên ngập lòng, rốt cuộc chỉ thét được: "Buông ta ra!" Thuần vương gia ngả người tới trước, miệng dịu dàng vờn giỡn bên tai nàng, lào khào:

- Nếu muội muốn theo ta, ta sẽ hỏi phụ hoàng ban hôn.

Sở Huyên cảm thấy toàn thân bải hoải, tứ chi mềm nhũn, thân thể nóng rực lên trái tim đập loạn xạ, bèn gắng hít thật sâu, tự trấn tĩnh rồi bật cười khẽ. Nghe Sở Huyên cười, Thuần vương gia chững lại. Sở Huyên xoay đầu sang, áp miệng vào tai chàng, phà nhẹ một hơi và thì thào:

- Thuần vương gia ngài thiếu hơi nữ nhi nên đang cần giải tỏa phải không? – Thuần vương gia cứng người. Sở Huyên ngừng một chốc, rồi cười nho nhỏ –Vương gia ngài đã muốn cưỡng ép, nô tỳ cũng chẳng có tư cách gì mà phản đối. Nếu ngài thích hoan lạc ngay chỗ đồng không mông quạnh này, thì cũng tùy ý vương gia.

Sở Huyên dứt lời, Thuần vương gia từ từ đứng thẳng người dậy, chằm chằm nhìn nàng. Cô gái vẫn cười nhạt, cằm hơi hếch lên, mắt liếc xéo chàng, ra chiều thích làm gì thì làm. Một nụ cười dần giãn ra trên mặt Thuần vương gia, mặt Sở Huyên ánh lên vẻ cảnh báo, nụ cười nhạt cũng đông cứng lại. Thuần vương gia vừa cười vừa hạ thấp đầu xuống, một lần nữa áp miệng lên môi nàng. Sở Huyên dằn người ra sau, không sao tránh được, cảm thấy hàn khí từ đôi môi dày băng giá chảy tràn xuống tim mình, cô nhắm tịt mắt lại. Toi rồi, toi thật rồi! Định là lấy độc trị độc ai ngờ lại bị phản tác dụng.

Trái tim nàng bắt đầu rộng ràng, thì Thuần vương gia vụt rời môi nàng, buông tay rồi quay mình nhảy phóc lên ngựa. Nhất thời bị hẫng, lại bị thả đột ngột, Sở Huyên mất thăng bằng ngã lăn ra đất.

Từ trên yên, Thuần vương gia nhoẻn cười nhìn xuống: "Đưa tay cho ta!" Lúc này Sở Huyên mới ý thức được là mình đã thoát nạn, vừa thầm vái tạ thần thánh các phương, rồi đưa tay cho Thuần vương gia kéo lên trên ngựa. Thuần vương gia không về trại mà thúc ngựa đi theo hướng ngược lại, trái tim Sở Huyên mới lắng xuống lại trỗi dậy thình thình, Thuần vương gia nhếch miệng cười, giọng lạnh lùng vang lên:

-  Muội vẫn chưa tới mức khuynh quốc khuynh thành đâu, ta dẫn muội đi dạo một vòng rồi về.

Bấy giờ Sở Huyên mới lấy lại được bình tĩnh

Thuần vương gia thúc ngựa chạy nhanh, Sở Huyên thấy hơi lạnh nên chúi người vào lòng chàng. Tình cảnh trên đồng cỏ bấy giờ, hiện lên khung cảnh của một đôi nam nữ đang thúc ngựa chạy trong màn đêm sao trời, trăng sáng vằng vặc.







                ~Hết Chương XIX~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro