Chương XXIII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Sau Tết ít lâu, vừa lúc hoa mai nở, Sở Huyên đứng dưới tán hoa, nhắm mắt, làn hương phảng phất thêm nồng. Rốt cục thì Hoàng thượng định lúc nào phục chức cho thái tử đây? Đã hơn hai tháng rồi!

Nàng gắng lục lại ký ức, vẫn không nhớ thời gian cụ thể, chỉ mang máng đâu như đầu năm nay. Bây giờ chính bản thân nàng cũng sốt ruột sốt gan, những kẻ không rõ nội tình kia khéo còn thấy ngày dài tựa năm, ngứa ngáy hơn nhiều.

Sở Huyên đương tẩn mẩn nghĩ ngợi, bên tai bỗng vang tiếng Kỳ vương gia:

- Lại thừ người ra rồi!

Sở Huyên mỉm cười mở mắt, quay lại nhìn Kỳ vương gia, thấy đằng sau còn Tiếu vương gia, Đát vương gia và Ngọc vương gia.

Đát vương gia ngó quanh một lượt, thấy bốn bề không có ai khác, bèn nhìn thẳng vào Sở Huyên:

- Hôm nay có chuyện muốn hỏi cô nương.

Sở Huyên thắc mắc nhìn y, không rõ vị chủ nhân rất ít trao đổi với mình này muốn hỏi chuyện gì, nàng lễ phép đáp:

- Xin vương gia cứ hỏi!

Mấy vương gia đứng bên đều tỏ thái độ khác lạ. Tiếu vương gia nhíu mày nhìn Đát vương gia, Kỳ vương gia ngơ ngác nhìn Đát vương gia, Ngọc vương gia thì ngó Sở Huyên, mắt sáng quắc.

- Mấy hôm trước phụ hoàng triệu kiến riêng phế thái tử, là bàn chuyện gì vậy?

Sở Huyên ồ một tiếng, thì ra là vì vụ này! Nhưng cũng chả trách, lúc ấy chỉ có nàng và Lý tổng quản ở lại trong điện, bất kể mấy vị này có cài cắm ai bên mình Hoàng thượng thì e rằng cũng không nắm được đầy đủ nội dung cuộc trao đổi, trừ phi họ cạy được miệng Lý tổng quản. Nhưng việc đó thì, cũng khó như hái sao trên trời thôi.

Sở Huyên đang định bảo lúc ấy nàng canh ở phòng ngoài, không nghe rõ cụ thể là nói những gì, thì Tiếu vương gia lên tiếng:

- Sở Huyên, muội lui về trước đi!

Sở Huyên ngạc nhiên vì lần đầu tiên thấy Tiếu vương gia đứng ra nói hộ mình vì trước nay hắn toàn ý hằm học cô, đang máy môi, nhưng không kịp đáp, vì Ngọc vương gia đã can thiệp:

- Hỏi thì sao? Chỉ có cô ta và tên Lý tổng quản biết, việc này ngoài cô ta ra, chẳng trông vào ai để tìm được câu trả lời cả.

Tiếu vương gia nhìn Ngọc vương gia:

- Phục vụ Hoàng thượng mà dám phao truyền những cuộc hội đàm bí mật của người và thần tử, nhỡ bị phát hiện thì hậu quả ra sao, đệ đã tính đến chưa?

Càng nói về cuối, giọng chàng càng đanh lại. Ngọc vương gia ngẩn người một lúc, liếc nhanh Sở Huyên rồi dời mắt sang cây hoa mai, không nói năng gì nữa. Kỳ vương gia nghe vậy, vội xua:

- Sở Huyên, nàng bận việc gì, mau đi làm việc ấy đi!

Đát vương gia hừ mũi:

- Ở đây có vài người bọn ta, cô ta kín miệng, chúng ta kín miệng, thì ai mà phát hiện được chứ?

Nói đoạn, y lạnh lùng nhìn Sở Huyên. Sở Huyên thấy Tiếu vương gia đã sắt mặt lại, bèn nói ngay, không để hắn lên tiếng lần nữa:

- Lúc ấy nô tỳ có mặt thật, nhưng trực phòng ngoài, Hoàng thượng và Kiệt vương gia lại ở phòng trong, nô tỳ không nghe rõ.

Nàng dứt lời, Đát vương gia bật cười nhạt, bảo Tiếu vương gia:

- Thấy chưa? Đây là người đệ đổ bao nhiêu tâm huyết nhé! Ta thà nuôi con chó...

- Hoàng huynh! – Tiếu vương gia đanh giọng cắt ngang. Chàng không nhìn Sở Huyên, ánh mắt chỉ chầm chậm lướt qua khuôn mặt từng vương gia, cuối cùng dừng lại ở Đát vương gia – Không ai được phép dò hỏi Sở Huyên bất cứ điều gì liên quan đến phụ hoàng nữa.

Đát vương gia chằm chằm ngó hoàng đệ hồi lâu, vẻ mặt tăm tối, Tiếu vương gia đáp lại y bằng cái nhìn lãnh đạm. Ngọc vương gia lạnh lùng quan sát Sở Huyên, Kỳ vương gia thì hết nhìn Tiếu vương gia lại nhìn Đát vương gia, miệng hết há ra lại ngậm vào, nhưng không thốt được một tiếng.

Cuối cùng, Đát vương gia chuyển ánh mắt sang Sở Huyên, cười khẩy rồi phất tay áo bỏ đi. Ngọc vương gia nhếch mép, lập tức nối gót Đát vương gia. Kỳ vương gia nhìn từ đầu xuống chân Sở Huyên mấy lượt, gãi gãi đầu, xong cũng bước đi nốt.

Bấy giờ Tiếu vương gia mới quay đầu lại mỉm cười, ánh mắt bình thản lướt qua Sở Huyên, và xoay mình chậm rãi cất bước. Nhược Hi đứng lặng, bụng nôn nao, họ không tin là mình không nghe thấy! Ngẩng lên trông bóng dáng Tiếu vương gia đang xa dần, nàng bỗng thấy ớn lạnh, cả hắn cũng không tin mà cũng nói đỡ mình. Đứng đó ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng nàng thở dài thườn thượt, rồi quay mình cất bước đi.

oOo

Đang trên đường về phòng, óc thì luẩn quẩn nghĩ ngợi những điều linh tinh, Sở Huyên chợt nghe tiếng Hữu vương gia í ới đằng sau. Đi cùng gã là Thuần vương gia mà đã lâu nàng không chạm mặt. Từ buổi nói chuyện với Hữu vương gia trong lán xong, xảy ra bao nhiêu việc, nàng vẫn chưa có dịp nào đối diện với chàng. Nay đứng trước mặt Thuần vương gia, hai tai nàng nóng bừng, tim đập lạc điệu, tâm trí bỗng lan man đến đôi môi băng giá lướt qua mặt, qua môi, qua tai mình dưới trời đêm. Nàng bối rối hết sức, chào xong thì hấp tấp định đi.

Hữu vương gia phì cười, giơ tay chặn nàng lại:

- Lâu lắm không gặp, sao cô tỏ ra xa lạ thế?

Sở Huyên đáp:

- Làm gì có, chỉ là nô tỳ đang còn việc bận.

Hữu vương gia lắc đầu vẻ không tin, nhưng vẫn bảo:

- Thế nàng đi đi vậy!

Sở Huyên chưa kịp cất bước, Thuần vương gia đã cất giọng nhạt nhẽo:

- Ta có việc muốn hỏi muội.

Sở Huyên như đông cứng, Hữu vương gia cười khẽ, rồi húng hắng ho, cuối cùng nén cười bảo:

- E hèm... đệ còn tí việc, đệ đi trước nhá!

Sở Huyên vội giơ tay níu gã lại, nhưng gã khéo léo lách mình tránh, vừa cười nho nhỏ vừa liếc nhanh nàng, chân bước thật mau. Sở Huyên rối cả ruột, nghĩ bụng, giải thích thế nào đây? Giải thích thế nào y mới tin? Giải thích thế nào để y đừng thẹn quá hóa giận? Đương khi thấp thỏm thì nghe Thuần vương gia thản nhiên hỏi:

- Hôm ấy phụ hoàng ta nói gì với hoàng huynh ?

Trong lòng Sở Huyên, muôn mối bồn chồn tức thì tan biến, rồi thắc mắc không hiểu cảm giác của bản thân là thế nào nữa, thay vì an tâm lại thấy chông chênh hẫng hụt, nàng bất giác tự nhạo, chẳng ngờ mình cũng có ngày ham ăn dưa bở! Trấn tĩnh lại rồi, nàng điềm đạm trả lời:

- Lúc ấy nô tỳ ở ngoài, Hoàng thượng và Kiệt vương gia ở trong, nô tỳ không biết hai vị nói gì cả.


Thuần vương gia liếc quanh, chợt dấn tới mấy bước. Sở Huyên giật lùi, chàng lại tiến theo. Lúc này Sở Huyên đã áp sát vào thân cây rồi, không còn đường lui nữa, đành đứng im trong khoảng cách rất gần, gần đến nỗi nghe được cả hơi thở của chàng. Thuần vương gia nhẹ nhàng hỏi:

- Muội còn giận ta chuyện tối hôm nọ phải không?

Sở Huyên lắc đầu, ngài không giận tôi là mừng, tôi nào dám để bụng, suy cho cùng cũng tại tôi khiến ngài hiểu lầm trước, vả chăng tôi không dám ăn gan hùm mật gấu đâu. Thuần vương gia nhìn thẳng vào mắt Sở Huyên, chậm rãi bảo:

- Có lẽ lúc ấy ta hiểu lầm ý muội.

Sở Huyên vội gật đầu lia, thầm nhủ, hiểu ra thì tốt, hiểu ra thì tốt rồi! Nàng chưa kịp bình tâm, lại thấy Thuần vương gia vừa nhìn mình vừa mỉm cười uể oải, tức thì gai ốc sởn hết cả lên, châu thân ớn lạnh. Quả nhiên, chàng tủm tỉm tiếp:

- Nhưng ta không hối hận vì đã hôn muội.

Tim đập điên cuồng, Sở Huyên cố trấn tĩnh, gắng đoán xem ý chàng ra sao hầu nghĩ cách ứng phó. Đúng lúc ấy, Thuần vương gia đưa tay lên cổ nàng, khẽ khều áo ra, nhòm vào trong. Những ngón tay băng giá sượt qua da khiến Sở Huyên lạnh toát người. Một cử chỉ khinh mạn như thế mà Thuần vương gia thực hiện với vẻ rất thẳng thắn, ung dung, như thể đấy là một hành động hết sức đương nhiên giữa hai người bọn họ vậy. Sở Huyên nổi giận, chẳng buồn câu nệ chuyện người này sẽ là Hoàng đế trong tương lai nữa, nàng vung tay hất mạnh tay chàng.

Thuần vương gia không lấy làm phật ý, bị hất tay ra thì thu tay về, lui lại mấy bước, giọng đều đều:

- Sao muội không đeo?

Sở Huyên ngẩn người, rồi hiểu ngay, chàng đang hỏi vì sao nàng không đeo chuỗi dây chàng tặng, bèn ương ngạnh đáp:

- Đang để ở nhà. Lần sau vương gia vào cung, nô tỳ sẽ gửi trả.

Thuần vương gia nhìn Sở Huyên một lúc lâu, mắt ánh lên lạnh lùng chế giễu. Sở Huyên đã nổi cơn bướng, không buồn tính toán hậu quả nữa, cũng trừng trừng nhìn lại. Thuần vương gia bỗng nhếch mép cười:

- Đã nhận rồi thì lý nào mà trả!

Sở Huyên máy môi, toan giải thích lúc ấy mình không biết đấy là quà của Thuần vương nên hiểu lầm, nhưng vừa định nói, lại cảm thấy không xuôi. Giải thích sao đây? Chẳng lẽ lại nói ta không có tình ý với ngài lên không thể nhận được à? Không thoả đáng chút nào.

Thấy Sở Huyên ngập ngừng, Thuần vương gia chốt một câu:

- Có nhiều việc mình là người khơi ra thật, nhưng kết thúc thế nào thì không do mình quyết định nữa.

Oan ức mà không thanh minh được, giận dữ mà không phát tiết được, Sở Huyên cứ trợn mắt oán hờn. Thuần vương gia cười khẩy, điềm tĩnh ngắm nàng chốc lát rồi thôi cười, thản nhiên nói:

- Một ngày kia, muội sẽ tự nguyện đeo lên thôi.

Giọng chàng tuy bình thản, nhưng bên trong lại ẩn chứa một thứ sức mạnh không ai lay chuyển nổi. Sở Huyên sực kinh hãi, ta làm gì có cửa thắng mà dám đấu rắn với y? Phải dùng cách khác. Học hành bao nhiêu năm là bỏ đi hay sao, đến cái lẽ dùng mềm thắng cứng, lấy yếu địch mạnh mà cũng không hiểu? Nghĩ vậy, nàng dịu nét mặt.

Im lặng một lúc, Thuần vương gia lại hỏi:

- Ừ thì không nghe được cụ thể, nhưng tổng thể thì cũng nắm được tí chút chứ?

Sở Huyên vội tập trung trở lại, ôn hòa đáp:

- Không nghe rõ.

Thuần vương gia nín thinh, nhìn thật sâu vào mắt Sở Huyên, khiến trái tim vừa hơi trấn tĩnh của nàng lại trỗi lên thình thịch.

Sở Huyên suy nghĩ rất lung, hôm ấy Lý tổng quản cho nàng vào nhà, chẳng lẽ không ngờ sẽ có người đến dò la ở chỗ nàng? Đáp án thật quá rõ ràng, hắn lường trước hết, bởi vậy mới bảo nàng đợi ở ngoài, để ai muốn thám thính cũng chẳng sao cả. Ngoài ra, đây cũng có thể là một bài thử thách của hắn, nếu Sở Huyên là tay trong của các vương gia hay các vị phi tần thì nhất định sẽ tìm cách nghe trộm cuộc nói chuyện quan trọng giữa hoàng thượng và thái tử. Nhưng lúc ấy nàng đứng gần cửa, hoàn toàn không xê dịch khỏi vị trí, lại còn vơ vẩn nghĩ đâu đâu. Nếu Lý tổng quản cố ý thử thách, thái độ đó của Sở Huyên hẳn đã lọt vào cặp mắt tinh ranh của hắn, và hắn cũng chắc chắn được là không làm gì có khả năng tin tức rò rỉ từ nàng. Suy xét đến đây, Sở Huyên bỗng thấy run sợ, nếu lúc ấy nàng nảy thói tò mò bất chợt mà nghĩ cách nghe trộm, chỉ e...

Nhưng bây giờ không phải lúc phân tích Lý tổng quản. Sở Huyên mau chóng lấy lại tự chủ, trước mắt còn phải vượt qua cửa ải Thuần vương gia này. Hiển nhiên chàng đã dự định moi ít nhiều thông tin từ miệng nàng. Không phải là không thể cự tuyệt, nhưng chàng là Thuần vương gia, là Hoàng thượng tương lai, nàng có nên gây mâu thuẫn với chàng vì việc này không? Nếu có thì bao nhiêu nhìn trước ngó sau trước giờ biến thành công cốc à?

Tính toán đâu đấy, Sở Huyên ngẩng lên, mỉm cười với Thuần vương gia:

- Lúc ấy nô tỳ ở ngoài, chỉ nghe loáng thoáng tiếng khóc của Kiệt vương gia mà thôi.

Dứt lời, nàng cúi mình xin lui. Thuần vương gia hỏi, giọng vẫn đều đều:

- Với những vương gia khác, muội cũng nói thế à?

Cái dáng đương cúi của Sở Huyên cứng lại, nàng từ từ đứng thẳng dậy đáp:

- Không hề nói gì với những người khác.

Thuần vương già nhìn nàng bằng ánh mắt có chút ấm áp, Sở Huyên vẫn gắng giữ bình tĩnh với khuôn mặt đỏ ửng của mình, dịu dàng nhìn đáp lại. Một lúc lâu sau, Thuần vương gia khẽ bảo:

- Muội đi đi!

Sở Huyên bèn mỉm cười hành lễ, rồi nhanh chóng quay mình bước đi.




~Hết Chương XXIII~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro