Chương 18: Cung Phi Ngầm Đấu Đá, Vì Quyền, Vì Lực, Chẳng Vì Ai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi hai người hồi cung, tình hình trong hoàng cung tạm thời vẫn có thể yên ổn, bình yên đến lạ thường. Trong suốt khoảng thời gian này, Trịnh Phong bận rộn chuyện chính sự, hoàn toàn không đến Ngọc Vân điện của nàng.

Hôm nay Tiểu Yến mang đến một ít bánh bột ngô do ngự trù của Ngự Thiện Phòng đích thân làm. Lâm Minh Ngọc ban đêm ngủ không ngon, thức dậy từ rất sớm, khẩu vị cũng không được tốt, chỉ ăn hai cái bánh bột ngô liền dừng đũa.

Hôm nay chính là ngày đầu tiên trong tháng, theo luật lệ các phi tần đều phải đến đại điện của nàng thỉnh an. Sau khi dùng thiện, Lâm Minh Ngọc thay triều phục quý phi, trên tóc cài một cây trâm bạc đơn giản đính ngọc trai màu vàng rực rỡ.

Tiểu Yến đứng ở bên cạnh nàng, thận trọng kiểm tra lại tất cả mọi thứ sau đó mới bắt đầu lên tiếng: "Nương nương, đêm qua hoàng thượng lật thẻ bài của Du đáp ứng."

Lâm Minh Ngọc nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bất giác thở dài một tiếng, nhỏ giọng hỏi: "Ta biết rồi. Những người bên ngoài đã đến đủ chưa?"

Tiểu Yến đứng ở bên cạnh giúp nàng chỉnh lại đai lưng, cung kính cúi đầu, ôn hòa nói: "Hồi bẩm nương nương, Vân phi nương nương, Thư Tần nương nương, Du đáp ứng và một số vị chiêu nghi, mĩ nhân, tài nữ khác đều đã đến. Chỉ có Tuệ quý nhân là không đến."

Lâm Minh Ngọc nhíu mày, vươn tay chỉnh lại búi tóc của mình, thuận miệng hỏi một tiếng: "Nàng ta có chuyện gì sao?"

Tiểu Yến lùi về phía sau mấy bước, thấp giọng nói: "Nương nương, Tuệ quý nhân đã cho người đến báo, nói bản thân nhiễm phong hàn vẫn chưa khỏi, không dám đến thỉnh an sợ sẽ lây bệnh cho người khác."

Lâm Minh Ngọc nghe xong cũng không nói thêm lời nào nữa, chỉ gật nhẹ đầu, nhanh chóng bước ra bên ngoài. Nữ nhân bước đi rất nhanh trên dãy hành lang gỗ dài, chậm rãi đi qua bốn tấm bình phong bằng gỗ thông vừa dày vừa nàng.

Những phi tần trong đại điện đang nói chuyện phiếm cùng nhau vô cùng sôi nổi. Chỉ có một mình Lữ Vân Du yên lặng ngồi một góc, hoàn toàn không muốn hòa hợp cùng đám người kia. Tất cả mọi người vừa nhìn thấy nàng vội vàng đứng dậy, có người là thật lòng thật tâm, có người là muốn nịnh bợ, cũng có người bất mãn với nàng, gượng ép đứng dậy hành lễ.

Ở phía xa, vị trí chỗ ngồi của Tuệ quý nhân vẫn còn trống. Lâm Minh Ngọc lại bày ra dáng vẻ giống như không nhìn thấy, nhàn nhã nhấp một ngụm trà. Giọng nói vô cùng uy nghiêm vang lên trong không gian: "Các tỷ muội đã lâu không gặp. Không biết mọi người vẫn khỏe chứ?"

Mọi người nghe thấy những lời này, đều đồng thanh lên tiếng: "Đa tạ ý tốt của Quý phi nương nương."

Sau khi Lâm Minh Ngọc tiến cung cũng rất ít tiếp xúc với các phi tử khác, tính khí lại rất thất thường. Trước đây còn cả gan đuổi hoàng đế ra khỏi phòng, cùng hoàng đế náo loạn một phen. Lần này nàng lại xuất cung trở về thăm phụ mẫu, đặc ân này không phải bất cứ vị phi tử nào cũng có thể có được.

Giữa phu thê hoàng đế xảy ra nhiều chuyện như vậy, Lâm Minh Ngọc vẫn có thể yên ổn ngồi trên vị trí Phó Hậu. Điều này có thể cho thấy vị trí của nàng trong lòng của hoàng đế vô cùng quan trọng. Cho nên hiện tại mọi người ngoài mặt đều vô cùng kính trọng nàng, kiêng dè vài phần, không ai dám tùy tiện mạo phạm nàng.

Nàng nhìn những nữ nhân đang ngồi bên dưới, ngoại trừ Lữ Vân Du, những người khác đều cúi đầu.

An phận thế này, rất tốt.

Lâm Minh Ngọc chưa từng xem trọng thứ tình cảm hư vô của hoàng đế, lại càng không muốn cùng những nữ nhân khác trong hậu cung này tranh giành sự sủng ái của một nam nhân. Đối với nàng, làm những chuyện như vậy chính là hạ thấp tôn nghiêm của chính mình.

Nàng liếc mắt nhìn những nữ nhân đang ngồi bên dưới. Dáng vẻ yểu điệu thướt tha, dung mạo khuynh thành của bọn họ có lẽ khiến đôi mắt của hoàng đế mệt nhọc không ít.

Ánh mắt Lâm Minh Ngọc dừng lại trên người Lữ Vân Du, cười lạnh một tiếng: "Vân phi, dáng vẻ của ngươi hình như không được khỏe. Lẽ nào đêm qua ngủ không ngon sao?"

Trong mắt Lữ Vân Du chỉ coi nàng là kẻ thù, đối với lời hỏi han này của nàng chỉ có khinh thường nhưng trong lòng vẫn kiêng dè vài phần, khẽ lắc đầu, nói: "Chỉ là chút bệnh vặt."

Nàng liếc mắt nhìn về phía Quách thị, do dự hồi lâu mới mở miệng: "Không biết hôm nay Du đáp ứng vì sao lại đến muộn?"

Thân phận thấp kém của Quách thị, khắp hậu cung này không ai là không biết. Nàng ta từ khi trở thành phi tử của hoàng đế, tính tình liền thay đổi, trở nên vô cùng kiêu ngạo, ngang ngược, thậm chí không kiêng nể bất cứ ai. Điều này khiến cho người khác đối với nàng ta bằng mặt nhưng không bằng lòng, ngấm ngầm tranh đầu suốt thời gian dài.

Du đáp ứng Quách thị nhàn nhạt mỉm cười, nhỏ giọng nói: "Hồi bẩm Quý phi nương nương, thần thiếp ngủ quá say. Hoàng thượng lại dặn dò cung nhân không được đánh thức nên thần thiếp mới đến thỉnh an muộn."

Lâm Minh Ngọc khẽ "Ồ" một tiếng, âm cuối kéo dài. Nàng biết rõ dụng ý trong hành động này của Trịnh Phong. Hắn biết rõ tính tình kiêu ngạo, thích khoe khoang này của Quách thị, muốn lợi dụng tính tình này để nàng ta tự mình hại mình, biến thành cái gai trong mắt tất cả các phi tần khác trong hậu cung.

Chúng phi tần ngồi xung quanh không ngừng bàn tán, ngồi cách nàng không xa là Thư Dịch Hoan lạnh lùng hừ một tiếng, cảm thấy có chút bất bình, nhỏ giọng nói: "Mỗi ngày đều nói thân thể không khỏe. Vậy tại sao lại không thấy ngươi ngừng được thị tẩm?"

Nàng cười lạnh: "Thân thể Du đáp ứng yếu ớt như vậy. Vậy ta cũng không thể hẹp hòi, thân thể không khỏe sau này không cần đến sớm thỉnh an ta."

Chúng phi tần ngồi xung quanh có chút hoảng hốt. Quách thị ngây người hồi lâu mới bắt đầu nói: "Thần thiếp đa tạ hảo ý của nương nương. Cung quy nghiêm ngặt, không thể tùy tiện thay đổi. Chuyện thỉnh an trong hậu cung vốn là chuyện trọng đại, thần thiếp không dám tùy ý lười biếng."

Nàng nhàn nhạt cười: "Vậy sao? Ngươi có thể hiểu được đạo lý này là chuyện tốt, được hoàng thượng sủng ái chính là phúc của ngươi, nhưng ngươi vẫn nên thận trọng thì hơn. Trong hậu cung này, từng câu từng chữ ngươi nói ra đều có thể lấy đi tính mạng của ngươi."

Quách thị bị lời giáo huấn này của nàng làm cho tức đến nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt thống hận cuối cùng không thể che giấu được bộc lộ ra bên ngoài. Lâm Minh Ngọc ngược lại hoàn toàn không hề để tâm đến ánh mắt kia của Quách thị, nghe thấy tiếng ho khan của Lữ Vân Du, liền quay người hỏi: "Vân phi, ngươi có cần ta cho người mời Thái y đến chẩn mạch hay không?"

Lữ Vân Du đối với hành động này của nàng càng lúc càng nảy sinh chán ghét, hừ lạnh một tiếng: "Ta không sao. Quý phi nương nương, người không cần phải giả nhân giả nghĩa như vậy. Thật buồn nôn."

Tiểu Yến ở bên cạnh cảm thấy rất bất bình, tức giận hét lớn: "Vân phi nương nương, người nên cẩn thận lời nói của mình."

Lâm Minh Ngọc bình thản nhấp một ngụm trà. Trong lòng cảm thấy Lữ Vân Du quả thật quá đa nghi. Nàng chẳng qua chỉ tùy tiện hỏi han mấy câu, không ngờ nàng ta lại nghĩ nàng quan tâm nàng ta thật. Còn nghĩ nàng đang giả nhân giả nghĩa khiến nàng ta mất mặt trước mọi người. Thật không thể hiểu nổi.

Nàng nhìn về phía Quách thị, thấy nàng ta đang xoa xoa thái dương, dáng vẻ vô cùng khó coi. Nàng nghiêm túc lên tiếng: "Hiện tại ta cai quản hậu cung, chuyện liên quan đến sức khỏe của các phi tử sao có thể không để tâm. Nếu Vân phi và Du đáp ứng đều không khỏe, vậy lát nữa ta sẽ cho người mời Thái y đến chẩn mạch cho hai ngươi một lần."

Quách thị cảm thấy nàng không có ý tốt, trong lòng vô cùng bất an, vội vàng từ chối: "Quý phi nương nương nhọc lòng rồi. Thần thiếp thật sự không sao, không phiền mọi người."

Vẻ mặt Lâm Minh Ngọc hoàn toàn không biểu lộ chút cảm xúc nào, lạnh giọng: "Lẽ nào Du muội muội biết y thuật hay sao? Chuyện này thật khiến ta mở rộng tầm mắt."

Quách thị biết bản thân đang bị dồn vào đường cùng, càng tránh lại càng rơi vào bẫy, lo lắng nói: "Quý phi nương nương, thần thiếp hoàn toàn không biết y thuật. Bởi vì đây là thân thể của thần thiếp, thần thiếp có thể hiểu rõ chính bản thân mình."

Cung nhân từ bên ngoài đẩy cửa bước vào phòng, cung kính cúi đầu hành lễ, nói: "Hồi bẩm nương nương, Chu Thái y đã đến rồi ạ."

Lâm Minh Ngọc nhàn nhạt mỉm cười, ra vẻ vô hại nói: "Hôm nay bệ hạ đã nói sẽ cho mời Chu Thái y đến chẩn mạch cho ta. Trùng hợp mọi người đến thỉnh an, chi bằng để Chu Thái y bắt mạch bình an cho mọi người."

Chu Thái y chính là tâm phúc bên cạnh Thái Hậu, thời gian gần đây lại theo hầu hạ nàng. Thời thế thay đổi, dĩ nhiên hắn sẽ thuận nước đẩy thuyền, nhìn thấy tình cảnh hiện tại, mơ hồ đã đoán được mọi chuyện. Cuối cùng tự ý hành động, bắt mạch giúp Quách thị, chẳng qua chỉ là một chút bệnh vặt, bị hắn nói thành bệnh nặng cần điều dưỡng thời gian dài.

Cuối cùng chỉ một câu nói của Chu Thái y liền mang Quách thị giam lỏng.

Lâm Minh Ngọc ung dung đặt chén trà lên bàn, nắm lấy tay Tiểu Yến, chậm rãi đứng dậy, nhíu mày: "Chắc mọi người cũng mệt rồi. Tất cả mau trở về cung nghỉ ngơi đi."

Mọi người cung kính cúi đầu hành lễ. Ai nấy đều cảm thấy Quách thị quá mức ngu ngốc. Mọi người đều biết rất rõ suốt nửa năm này, số lần hoàng đế ở lại Ngọc Vân điện của Minh Quý phi chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cho dù hoàng thượng thật sự xem trọng nàng ta, Quách thị cũng không thể không phân nặng nhẹ, tự cho rằng bản thân thông minh đến trước mặt thị uy với Minh Quý phi.

Kết cục Quách thị nhận lấy quả thật khiến bọn họ rất vừa ý, tất nhiên cũng không có ai muốn mở miệng cầu xin thay nàng ta.

Trong màn đêm tĩnh lặng xuất hiện hai bóng dáng một nam một nữ vô cùng mờ ám. Trong không gian vang lên giọng nói trầm thấp vô cùng đáng sợ: "Đáng chết. Chúng ta bày ra nhiều trò như vậy lại không thể giết chết nàng ta. Tên thuộc hạ khốn kiếp kia rõ ràng không biết làm việc."

Nam nhân tựa đầu vào tường, dáng vẻ vô cùng bình thản, giống như đang ngắm nhìn dung mạo khuynh thành của nữ nhân trước mặt, nhỏ giọng trấn an: "Vân Du, nàng đừng nóng lòng. Chẳng qua chỉ là một nữ nhân mà thôi, sau này ta có thể thay nàng báo thù."

Lữ Vân Du kiềm nén sự tức giận đang dâng lên trong lòng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu chúng ta còn không mau hành động, không bao lâu nữa Hậu vị chắc chắn sẽ rơi vào tay tiện nhân kia. Đến lúc đó ta chắc chắn sẽ mất đi tất cả."

Nam nhân nhàn nhạt mỉm cười, ôn nhu nói: "Vân Du, chỉ cần nàng muốn. Ta nhất định sẽ giành lấy cho nàng."

Trên bầu trời xuất hiện một luồng sáng chập choạng trong đêm tối. Một âm mưu mới lại bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro