Chương 19: Hoàng Thượng, Ta Chỉ Muốn Làm Hiền Thê Của Người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sau khi hồi cung, Trịnh Phong luôn cảm thấy dường như nàng luôn né tránh mình. Lâm Minh Ngọc quả thật rất khôn khéo, không hề biểu lộ điều gì ra bên ngoài, chỉ là hắn quá nhạy bén mà thôi.

Có lần Trịnh Phong nhìn thấy nàng đang cười cười nói nói vui vẻ với các cung nữ nhưng vừa nhìn thấy hắn sắc mặt lập tức thay đổi. Hắn cảm thấy khó hiểu, không biết hắn từng đắc tội gì với nàng, trừ lần hắn ôm nàng ngủ vào đêm hôm đó nhưng với tính tình của hắn, không tò mò, không hỏi han khiến mọi chuyện ngày càng trở nên vô cùng tồi tệ.

Lâm Minh Ngọc một thân y phục đoan trang nhưng lại không cứng nhắc. Tay áo màu lam nhạt cùng thân váy dài thêu mẫu đơn tinh tế, lấp lánh ánh sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời theo từng bước chân của nàng. Từ trước đến nay, nàng không có thói quen trang điểm. Hôm nay nàng chỉ đánh một lớp phấn mỏng, càng làm tô đậm hai hàng lông mày lá liễu thanh tú mĩ lệ trên gương mặt nàng.

Cánh cửa phòng chậm rãi đẩy ra. Bên ngoài xuất hiện bóng dáng một nam nhân mặc long bào thêu hình rồng tinh tế, dáng vẻ uy nghiêm vô cùng cao quý. Ánh mắt Trịnh Phong dừng lại trên người nàng, hoàn toàn bị dáng vẻ của nàng làm cho mê hoặc.

Trịnh Phong nhìn thấy gương mặt của nàng trở nên phiếm hồng, cảm xúc trong lòng không ngừng dâng lên. Đôi mắt cương nghị thoáng dao động. Dưới ánh nắng mặt trời, dung mạo của nàng càng tăng thêm mấy phần thanh tú thoát tục.

Âm thanh không lớn, mang theo vài phần mơ hồ nhưng vẫn có thể nghe được rất rõ ràng: "Hoàng thượng, để người chờ lâu rồi. Người sẽ không trách ta chứ?"

Chân mày Trịnh Phong khẽ nhếch lên, vội vàng thu lại ánh mắt mê mẫn của mình, cố gắng đè nén tâm tình kích động của bản thân xuống, bình tĩnh lên tiếng: "Không sao. Chúng ta mau đi thôi."

Hôm nay chính là ngày sứ thần Lưu quốc đến bàn chuyện liên minh giữa hai nước Minh - Lưu, là chuyện vô cùng trọng đại. Theo như tình báo nàng nhận được, lần này sứ thần được cử đến chính là con trai thứ hai của hoàng đế Lưu quốc cùng với chính cung Hoàng Hậu Hạ Lan thị.  Điều này cũng cho thấy hoàng đế Lưu quốc thật sự rất xem trọng mối liên minh này.

Hai người dùng ánh mắt để giao tiếp với nhau, hoàn toàn không chịu mở miệng nói lời nào. Người ngoài nhìn vào đều không thể nhận ra giữa hai người rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?

Trịnh Phong không nói lời nào liền nắm lấy tay nàng, trước ánh mắt của tất cả mọi người, nàng đành nhẫn nhịn phối hợp cùng hắn. Long liễn từ bên ngoài đã sớm được chuẩn bị tốt từ trước. Hắn dùng ánh mắt ôn nhu nhìn nàng, lãnh đạm lên tiếng: "Minh Ngọc, nàng ngồi cùng ta đi."

Lâm Minh Ngọc nhìn xung quanh hồi lâu, gượng gạo mỉm cười: "Được, ta nghe theo người."

Chuyện này xưa nay chưa từng có tiền lệ, người có thể ngồi cùng long liễn với hoàng đế chỉ có thể là Hoàng Hậu nhưng lần này hoàng đế lại phá vỡ nguyên tắc, chấp thuận để một nữ nhân ở phong vị Quý phi ngồi chung liễn. Chuyện này biểu thị sự hòa hợp giữa hai phu thê. Trong mắt của tất cả mọi người, vị trí chính cung Hoàng Hậu sau này chắc chắn sẽ thuộc về Minh Quý phi. Vì vậy mọi người đối với nàng vô cùng cẩn trọng.

Hai người cứ như vậy, im lặng không nói với nhau lời nào.

Nam nhân trước mắt nàng, tâm tư của hắn rốt cuộc sâu đến mức nào?

Liệu nàng có thể tin tưởng hắn hay không?

Nàng thật sự rất sợ, sợ bản thân sẽ tin tưởng lầm người.

Trịnh Phong cảm thấy không khí xung quanh vô cùng ngột ngạt, nhìn thấy gương mặt đăm chiêu của nàng, không nhịn được lên tiếng: "Minh Ngọc, nàng lại đang nghĩ chuyện xấu gì vậy?"

Lâm Minh Ngọc khẽ chớp mắt, oan ức nói: "Hoàng thượng, người đang nói gì vậy? Ta làm sao có thể nghĩ ra chuyện xấu được."

Dừng lại một chút, khóe môi nàng bất giác tạo thành một nụ cười hoàn mĩ, nhỏ giọng nói tiếp: "Hoàng thượng, người thật giống phụ thân của ta. Lúc nào cũng nghĩ ta đang muốn bày trò."

Trịnh Phong vuốt cằm, bất giác thở dài, nghi hoặc hỏi: "Ta giống phụ thân nàng sao?"

Nàng hơi nhướng mày, vẻ mặt vô cùng thành thật nhìn Trịnh Phong, khẽ lắc đầu một cái: "Ta nói sai rồi. Phụ thân ta dù sao cũng chỉ là một thần tử, làm sao có thể so sánh với long nhan của hoàng thượng?"

Trịnh Phong cười: "Minh Ngọc, ta biết nàng rõ ràng đoán được ta muốn nói điều gì?"

Lâm Minh Ngọc không nhìn hắn, bình tĩnh nói: "Ta thân là phi tử hậu cung, không thể tùy tiện suy đoán thánh tâm."

Hắn quay sang vỗ vỗ vai nàng, dịu dàng nói: "Chúng ta là phu thê. Nàng không cần phải đề phòng ta như vậy."

Lâm Minh Ngọc bị hành động của hắn làm cho giật mình, hoảng hốt quay người nhìn thẳng vào mắt hắn, nhẫn nhịn lên tiếng: "Từ khi vào cung, ta chỉ mong có thể làm hiền thê của hoàng thượng nhưng sống trong hậu cung này, muốn lương thiện chính là điều không thể. Hoàng thượng, ta chẳng qua chỉ là một nữ nhân bất tài muốn sống một cuộc sống bình thường, bình bình an an. Nếu đã không thể, vậy sau này người nâng ta, ta kính người. Chúng ta nước sông không phạm nước giếng, tiếp tục giả vờ làm một đôi phu thê ân ái trước mặt mọi người. Ta nhất định sẽ phối hợp với người."

Trịnh Phong chỉ cười.

Hắn không muốn giả vờ với nàng, hắn muốn cùng nàng làm một đôi phu thê thật sự.

Một lát sau, long liễn dừng lại trước đại điện. Trịnh Phong bước xuống long liễn trước sau đó đột nhiên đưa tay đến trước mặt nàng. Lâm Minh Ngọc cũng ngừng bước, nhìn chằm chằm nam nhân đang đưa tay về phía mình, đuôi lông mày khẽ run lên. 

Hoàng thượng, người đây có ý gì? Lẽ nào định nắm lấy tay nàng sao? 

Mắt thấy người đối diện càng ngày tới càng gần, Lâm Minh Ngọc cảm nhận được sự mất kiên nhẫn trong ánh mắt hắn, do dự hồi lâu mới từ từ đưa tay ra, nắm lấy bàn tay của hắn. 

Bàn tay Trịnh Phong thật ấm, thật ấm.

Bàn tay của hắn trơn mát, rộng lớn, có cảm giác rất mạnh mẽ. Tay Lâm Minh Ngọc bị hắn nắm chặt, từng tấc da thịt của hai người chạm vào nhau, nàng có thể cảm nhận được giữa những ngón tay và lòng bàn tay của hắn đầy vết chai sần cứng cáp. Có lẽ chính là dấu vết của việc cầm bút và luyện kiếm trong nhiều năm. Lâm Minh Ngọc bị hắn dùng lực kéo sát tới, khoảng cách hai người dần được thu hẹp, rất gần, rất gần.

Nàng ngẩng đầu lên, thấy góc cạnh khuôn mặt của hắn cực kì đẹp. Hai hàng lông mi vừa dài vừa rậm, đáy mắt lóe lên vài tia sắc bén. 

Trịnh Phong nắm lấy tay nàng cùng nhau bước vào đại điện. Lâm Minh Ngọc vừa bước chân vào trong đã cảm nhận được ánh mắt nóng rực luôn dừng lại trên người nàng. Hắn cứ như vậy kéo nàng đến ngồi xuống bên cạnh hắn.

Lưu quốc lần này đưa đến hai vị sứ thần, một người là nhị hoàng tử Lưu Hạo, người còn lại là hoàng đệ của hoàng đế Lưu quốc, Hoàng Vương Lưu Nguyên.

Lưu Nguyên đứng dậy, cầm lấy chén ngọc trên tay, lãnh đạm nói: "Lần này ta đặc biệt mang đến một vò rượu Tứ Vực, muốn thỉnh cầu bệ hạ uống cùng ta một chén."

Trịnh Phong nhận lấy chén rượu từ tay cung nhân, không chút do dự uống cạn. Vò rượu Tứ Vực này quả nhiên danh bất hư truyền, uống vào cổ họng cảm thấy rất nóng.

Giọng nói nam nhân trầm ấm từ phía xa truyền đến: "Hoàng đế Minh quốc quả nhiên là người trung nghĩa, khí chất bất phàm. Bổn hoàng tử quả thật rất khâm phục, khâm phục..."

Lưu Hạo từ khi bắt đầu chỉ ngồi uống rượu, hoàn toàn không để tâm đến thế sự xung quanh. Hắn còn chưa kịp nói hết câu, ánh mắt hai người đã chạm vào nhau. Không gian xung quanh trong phút chốc giống như bị ngưng đọng lại, chỉ còn lại hai người.

Lâm Minh Ngọc cảm thấy thân thể giống như có một luồng điện mạnh mẽ xuyên qua. Trong đầu xuất hiện rất nhiều hình ảnh mơ hồ của thân thể nguyên chủ, hai tay vô thức giơ lên ôm lấy đầu. Dáng vẻ vô cùng đau đớn, đau giống như có một tảng đá đè nặng trên đầu nàng.

Trịnh Phong nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của nàng, lo lắng hỏi: "Minh Ngọc, nàng không sao chứ?"

Lâm Minh Ngọc cắn răng nhịn đau, không ngừng lắc đầu. Từ khi nàng đến nơi này, trong đầu chưa từng xuất hiện bất cứ hình ảnh nào của thân thể nguyên chủ. Không ngờ đến hôm nay bản thân lại xuất hiện một số kí ức mơ hồ không rõ ràng. Lẽ nào nguyên chủ đối với nam nhân này từng xảy ra chuyện gì hay sao? Không chỉ đầu nàng rất đau, trái tim cũng cảm thấy rất đau đớn giống như bị hàng ngàn mũi kim đâm vào, đau đến không thở nổi.

Lưu Hạo đang ngây ngẩn liền bị Lưu Nguyên nhéo cho mấy phát, thần trí liền lập tức trở nên tỉnh táo, bình tĩnh hít một hơi thật sâu, nói: "Hoàng thượng đại nhân đại lượng miễn ba năm thuế cống. Chuyện này đối với Lưu quốc mà nói quả thật rất quan trọng. Chiến tranh ở Lưu quốc vừa kết thúc, chúng ta vẫn cần thời gian hồi phục."

Trịnh Phong nắm lấy tay nàng, cố gắng tìm cách trấn an tinh thần nàng. Giọng nói uy nghiêm vang lên trong không gian: "Minh - Lưu vốn là hai nước lân bang. Lần này Lưu quốc chủ động tìm cách liên minh. Trẫm sao có thể đối đãi không chu đáo? Hai vị khó có dịp đến kinh thành, chi bằng ở thêm vài ngày. Trẫm sẽ phái người đưa các ngươi đi dạo khắp nơi."

Ánh mắt Lưu Hạo nhìn nàng, lưu luyến không rời, cố gắng hít một hơi thật sâu, chắp tay trước ngực, cung kính nói: "Phong cảnh kinh thành Minh quốc đẹp như vậy, chúng ta tất nhiên muốn xem. Vậy đa tạ hảo ý của hoàng thượng."

Trịnh Phong gật đầu, tỏ ý khách khí với bọn họ một chút sau đó quay sang nhìn thấy sắc mặt trắng bệt của nàng, ôn nhu lên tiếng: "Minh Ngọc, nếu nàng thật sự không ổn, chúng ta trở về cung nghỉ ngơi trước."

Bàn tay hắn đỡ lấy vai nàng, trong lúc nhất thời Lâm Minh Ngọc cũng không còn sức phản kháng, để mặc hắn đỡ lấy cả người nàng, nhỏ giọng nói: "Ta không sao. Hôm nay sứ thần đến, chúng ta không thể thất lễ được."

Trịnh Phong bất đắc dĩ chấp thuận để nghị của nàng, cảm thấy lời nàng nói cũng không hoàn toàn sai. Trong lòng vô cùng lo lắng, ngăn cản cung nhân tiếp tục rót rượu cho nàng sau đó cướp lấy chén ngọc từ tay nàng đặt sang bên cạnh. Một tay hắn cầm lấy chén ngọc tiếp tục uống rượu cùng mọi người, một tay giữ chặt lấy eo nàng, muốn làm điểm tựa cho nàng, thay nàng chống đỡ.

Tất cả những hành động này của hai người hoàn toàn lọt vào tầm mắt của Lưu Hạo. Bàn tay của hắn nắm chặt thành quyền, ánh mặt thống hận nhìn về phía bọn họ.

Minh Ngọc, vì sao nàng lại trở thành sủng phi của hoàng đế Minh quốc?

Ta không cam tâm.

Ta thật sự không cam tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro