Chương 24: Minh Ngọc, Nàng Đau Lòng Sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màn đêm bao phủ khắp nơi, bên trong một gian phòng của Trùng Quang cung một hắc y nhân cầm kiếm, ánh mắt dừng lại trên người nam nhân đang đứng trước mặt, phong thái uy nghiêm, bất phàm.

Trịnh Phong cười lạnh: "Dựa vào đâu trẫm phải tin ngươi?"

Ánh mắt Lăng Kỳ Trấn sáng ngời, hoàn toàn không giống một người đang rơi vào thế bị động, quét mắt nhìn về phía Trịnh Phong, hừ lạnh một tiếng: "Tin hay không tùy ngươi. Hoàng thượng, ta biết không phải ngươi không tin ta, mà là ngươi không muốn tin, có đúng không? Hôm nay, ta mạo hiểm đến tìm ngươi, lẽ nào chỉ để nói dối? Lăng Kỳ Trấn, ta, xưa nay chưa từng làm chuyện vô ích."

Dứt lời, nhân lúc Trịnh Phong không phòng bị, thế cục liền lập tức thay đổi. Một luồng sáng chói mắt chiếu vào mắt nàng, đến khi nàng định thần lại đã phát hiện trường kiếm trên tay bọn họ đã đặt trên cổ đối phương. Lăng Kỳ Trấn nhìn thấy vẻ mặt nóng lòng của nàng, nhàn nhạt cười, dùng lực đè xuống. Một dòng máu đỏ chậm rãi chảy xuống, thấm vào một mảng y phục đỏ tươi. Trong lòng bất giác hoảng hốt, kích động nói: "Lăng Kỳ Trấn, ngươi rốt cuộc đang muốn làm gì? Nếu hoàng thượng bị thương, cho dù ngươi có trăm cái mạng cũng không thể đền nổi."

Lăng Kỳ Trấn cười: "Quý phi nương nương, người quả nhiên là một hiền thê, khó tránh hoàng thượng lại sủng ái người như vậy."

Nàng thẹn quá hóa giận, tức giận đến không nói nên lời: "Lăng Kỳ Trấn, ngươi..."

Lăng Kỳ Trấn nhìn nàng, không nói lời nào nhanh chóng thu kiếm lại, quay người nhảy ra cửa sổ rời khỏi.

Lâm Minh Ngọc ngây người hồi lâu, sau đó nhìn thấy Trịnh Phong vươn tay chạm vào vết thương trên cổ mình, hoảng hốt ngăn lại. Nàng đi đến bên giường, lấy một lọ thuốc trị thương cùng băng vải.

Trịnh Phong nhìn hành động của nàng, không nhịn được mỉm cười mãn nguyện. Nữ nhân này, là đang lo lắng cho hắn hay sao?

Giọng nói nam nhân trầm ấm vang lên trong không gian: "Minh Ngọc, nàng đau lòng sao?"

Nàng bất giác thở dài, không chút do dự cầm lấy lọ thuốc bột đổ lên vết thương của hắn, ra tay vô cùng dứt khoát, nhỏ giọng oán trách: "Hoàng thượng, người thật sự làm ta sợ muốn chết. Ta biết hai người là hai đại nam nhân nhưng cũng không cần chỉ nói hai câu đã động kiếm như vậy, lại còn đem mạng sống của chính mình ra đánh cược. Người có biết, nếu người thật sự xảy ra chuyện, hậu quả nghiêm trọng thế nào không?"

Trịnh Phong khẽ nhíu mày, tuy vết thương không nghiêm trọng nhưng cách bôi thuốc của nàng quả thật có vấn đề khiến hắn không nhịn được biểu lộ chút cảm xúc đau đớn. Thanh âm mang theo vài phần dịu dàng cùng ấm áp: "Minh Ngọc, những lời này của nàng thật giống mấy thê tử nhân gian chửi mắng phu quân của mình."

Lâm Minh Ngọc chỉ tập trung nhìn vết thương trên cổ hắn, hoàn toàn không suy nghĩ nhiều, thản nhiên nói: "Ta chửi mắng người khi nào?"

Trịnh Phong không hề để tâm đến vết thương, lo lắng nhìn bàn tay nhỏ nhắn đang run run chạm vào da thịt mình, nhỏ giọng trấn an: "Chỉ là một vết thương nhỏ, không sao đâu."

Nàng đặt lọ thuốc bột xuống bàn, trong lòng cảm thấy không vui, hừ lạnh một tiếng: "Người còn nói, nếu như lúc nãy Lăng Kỳ Trấn dùng thêm chút lực, với võ công của hắn, e là ngay cả mạng người cũng không còn."

Trịnh Phong cười nhẹ, nhìn thấy hình ảnh chính mình phản chiếu qua gương đồng. Vết thương trên cổ được băng bó vô cùng cẩn thận, lại ngẩng đầu nhìn Lâm Minh Ngọc, trong ánh mắt tràn ngập sự đau lòng: "Minh Ngọc, nàng băng bó vết thương thông thạo như vậy. Lẽ nào là do trước đây thường xuyên bị thương sao?"

Lâm Minh Ngọc gượng gạo mỉm cười, nhỏ giọng nói: "Không phải, chỉ là trước đây có chút tò mò, ta mới học thử một chút y thuật để phòng thân. Hoàng thượng, người đừng để tâm. Dù sao đây cũng chỉ là chuyện vặt, không đáng nhắc đến."

Trịnh Phong cười: "Thì ra là vậy. Xem ra vẫn còn rất nhiều chuyện ta không hiểu về nàng, sau này chúng ta nhất định phải từ từ bồi dưỡng tình cảm."

Nàng hoảng hốt, vội vàng lùi về phía sau mấy bước: "Bồi dưỡng tình cảm?"

Trịnh Phong nhìn xung quanh hồi lâu, phất tay ra hiệu cho Tiểu Yến lui xuống. Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người, nhàn nhạt mỉm cười, nắm lấy tay nàng: "Bây giờ đã là đầu xuân, cảnh xuân Hải Thanh rất đẹp, không thể uổng phí. Chúng ta tạm thời đừng trở về kinh thành, ở lại Hải Thanh một khoảng thời gian. Minh Ngọc, nàng cảm thấy chuyện này thế nào?"

Nàng cười: "Thánh ý của hoàng thượng, ta làm sao dám làm trái?"

Trong bóng đêm tĩnh lặng, một vòng tay mạnh mẽ ôm lấy nàng vào lòng, ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt tỏa ra trên người hắn, nội tâm nhất thời hoảng hốt: "Hoàng thượng, người đang làm gì vậy?"

Trịnh Phong thoải mái tựa đầu vào vai nàng, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn, ánh mắt ôn nhu dừng lại trên người nàng, nhỏ giọng: "Minh Ngọc, nàng ghét bỏ ta sao?"

Lâm Minh Ngọc im lặng, không nói lời nào, khẽ lắc đầu. Hai người ở bên cạnh nhau tuy chưa lâu nhưng khoảng thời gian này cũng không phải quá ngắn, đủ để nàng có thể cảm nhận được tâm tư phức tạp của nam nhân này. Nàng hoài nghi, không biết rốt cuộc tình cảm của đế vương, liệu có thể dành trọn cho một nữ nhân hay không? Nàng, không dám đánh cược, cũng không dám tin tưởng bởi vì nàng sợ chỉ cần bước vào, bản thân sẽ không thể quay đầu.

Hắn mỉm cười ôn hòa, cúi người hôn lên trán nàng, mà hành động này của hắn dọa cho nàng một phen hoảng loạn, ngây người không nói nên lời. Giọng nói trầm ấm của nam nhân vang lên trong không gian: "Sao vậy? Nàng không lên tiếng, ta không thể đoán được suy nghĩ của nàng."

Lâm Minh Ngọc căng thẳng, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, gương mặt nhỏ nhắn có chút phiếm hồng: "Hoàng thượng, ta có thể tin người hay không?"

Vẻ mặt Trịnh Phong thoáng trầm xuống, dịu giọng nói: "Ta nhất định sẽ khiến nàng tin tưởng ta, bất luận là hiện tại hay sau này, nàng chỉ cần nhớ kỹ những lời ta nói hôm nay. Chỉ cần ta còn sống một ngày, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng chu toàn."

Nàng bước đến cửa sổ, ngây người nhìn ra bên ngoài, nói: "Hoàng thượng, ta không mong người có thể thực hiện được những điều này. Hậu cung của đế vương, sao có thể mơ mộng hão huyền như vậy? Ta chỉ mong có thể bình bình an an sống hết kiếp này. Người..."

Lâm Minh Ngọc còn chưa kịp nói hết câu, vừa quay người đã thấy Trịnh Phong đang chậm rãi cởi long bào ra, sau đó bắt đầu cởi áo trong. Da thịt màu mật ong bắt đầu được lộ ra. Cảnh tượng không nên nhìn thấy như vậy khiến nàng giật mình, mặt bắt đầu nóng lên: "Hoàng thượng, người làm gì vậy? Trùng Quang cung có nhiều phòng như vậy, người có thể chọn một phòng để nghỉ lại mà."

Vẻ mặt Trịnh Phong không chút biến sắc, hờ hững nói: "Tuy nàng là Quý phi, nhưng cũng là thê tử của ta. Sao ta lại không thể ngủ lại nơi này?"

Lâm Minh Ngọc dù sao cũng là một nữ nhân chưa trải sự đời, đột nhiên tiếp xúc thân mật với nam nhân như vậy, trong lòng tất nhiên sẽ sinh ra hoảng sợ, bất giác lùi về phía sau mấy bước, che mắt oán trách: "Hoàng thượng, ta dù sao cũng chưa từng tiếp xúc với nam nhân thân thiết như vậy. Người lại đột nhiên hành động như vậy trước mặt ta, thật sự không cảm thấy xấu hổ sao?"

Trịnh Phong dùng ánh mắt dịu dàng nhìn nàng, khẽ cau mày: "Vậy sao? Ta có thể cam đoan, đêm nay chắc chắn sẽ không làm gì nàng."

Chỉ có kẻ ngốc mới tin lời hắn.

Vẻ mặt Lâm Minh Ngọc có chút không hài lòng nhưng cũng không còn cách nào khác, bất đắc dĩ bước đến giường. Ánh mắt tràn ngập sự đề phòng nhìn chằm chằm hắn.

Giường rất lớn, hai người nằm vẫn còn rất rộng. Trịnh Phong nằm ở bên ngoài, dáng vẻ vô cùng dễ chịu, hoàn toàn không chút đề phòng. Đôi mắt ngày thường sắc bén, lạnh nhạt bây giờ nhắm chặt lại. Dáng vẻ ôn hòa hơn rất nhiều. Đôi lông mày hắn khẽ cau lại, dường như trong mộng đã nhìn thấy điều gì đó, khóe môi khẽ cong lên. Trong phút chốc, trái tim Lâm Minh Ngọc hụt đi một nhịp. Nàng giật mình, nhất thời không thể kiềm lòng vươn tay áp lên đôi má nóng bừng của mình.

Không thể nào. Vì sao tim nàng lại đập nhanh như vậy, lẽ nào nàng thích Trịnh Phong hay sao? Trong đầu vô thức hiện lên hình ảnh nam nhân lần đầu tiên nàng gặp, nếu có thể nàng mong hắn không phải hoàng đế. Nếu có thể như vậy, mọi chuyện có lẽ sẽ dễ dàng hơn.

Nàng không muốn tiếp tục suy nghĩ, phát hiện ngọn nên ở góc phòng vẫn còn chiếu sáng, thuận tay dập tắt, đề phòng giữ khoảng cách với hắn.

Không gian chìm trong yên tĩnh, không biết trôi qua bao lâu, thân thể nam nhân khẽ động, chậm rãi mở mắt nhìn về phía nữ nhân đang quay lưng về phía mình, lưu luyến tiến lại gần, hít sâu một hơi, vươn tay ôm nàng vào lòng. Trong lòng dường như không thể khống chế được tâm tình kích động của chính mình, muốn đem nữ nhân trước mặt toàn bộ nuốt vào trong bụng.

Trịnh Phong thoải mái chống tay ngồi dậy, nhìn gương mặt bình yên của nàng, không nhịn được cúi người muốn hôn xuống nhưng cách gương mặt của nàng khoảng một tấc thì ngừng lại. Sự kích động trong lòng dường như dần dần lắng xuống. Hắn nằm xuống giường, vô thức nhìn lên trần nhà cao rộng kia. Hai người rất khó khăn mới có thể nhận được sự tín nhiệm của đối phương. Hắn thật sự không muốn quay lại khoảng thời gian trước đây, bị nàng dùng ánh mắt đề phòng nhìn hắn.

Giọng nói trầm ấm vang lên trong không gian: "Minh Ngọc, nàng nhất định đừng để ta đợi quá lâu."

Nữ nhân trên giường vốn tưởng đang ngủ liền chậm rãi mở mắt nhưng lại không có ý định đáp lại lời hắn, mơ hồ nhìn vào bức tường cung điện lạnh lẽo kia, thở dài một hơi.

Bên ngoài phòng xuất hiện bóng dáng của nam nhân bạch y tuấn tú, ánh trăng trên trời mơ hồ phản chiếu lên gương mặt hắn, nhìn thấy nến trong phòng đã được thổi tắt, bất giác cười khổ một tiếng: "Ngọc Nhi, sau này cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra, chúng ta vĩnh viễn cũng không thể quay về khoảng thời gian trước đây nữa rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro