Chương 8 : Phòng Người Ở Trong, Không Sợ Người Ở Ngoài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tin tức lan truyền rất nhanh khắp hoàng cung, Minh phi Lâm thị thất sủng nửa năm đột nhiên nhận được ân sủng, vinh hiển tột bậc. Có người còn cho rằng sẽ có một ngày nàng trở thành Phó Hậu nắm quyền cai quản hậu cung. Những người khinh thường nàng đều thay đổi thái độ, liên tục tìm cách nịnh bợ, mỗi ngày vào lúc sáng sớm đều đích thân đến thỉnh an, mang theo rất nhiều lễ vật quý giá.

Không bao lâu sau đó, thánh chỉ được ban xuống. Hậu vị còn trống, Lâm Minh Ngọc đường đường chính chính trở thành Phó Hậu, phong làm Minh Quý phi, tạm thời nắm quyền cai quản hậu cung. Nàng chán ghét nhìn những đồ vật được đặt trên bàn, thở dài ngán ngẫm. Chốn cung cấm này quả nhiên lòng người khó đoán, chỉ cần bản thân có quyền lực, tất cả những người xung quanh đều sẽ kính trọng, kiêng nể vài phần.

Tử An đỡ lấy tay nàng, bước đi trầm ổn an nhàn, ẩn sâu bên trong một tinh thần mạnh mẽ. Lâm Minh Ngọc đi đến chiếc ghế ở giữa ngồi xuống, phân phó mọi người ngồi xuống, nhẹ nhàng nói: "Không biết tất cả mọi người đến Ngọc Vân cung của ta, có chuyện gì cần nói?"

Mọi người đều nhìn mặt nhau, cuối cùng Tuệ quý nhân thiếu kiên nhẫn cũng đã mở miệng trước: "Chúng thần thiếp nào dám chê cười chuyện gì, chỉ là nghe nói đêm qua bệ hạ không lật thẻ bài, xe phượng loan chạy khắp trong cung cho nên không biết là vì duyên cớ gì?"

Lâm Minh Ngọc cười nhẹ: "Còn có duyên cớ gì nữa chứ? Đêm qua chúng ta lại có thêm một vị muội muội. Nếu ta đoán không lầm, vị muội muội này cũng sắp đến rồi."

Tuệ quý nhân cố gắng nhịn kinh ngạc, miễn cưỡng cười: "Ý của quý phi nương nương là... "

Nàng cảm thấy có chút khó tin, không ngờ dức nặng quyền lực có thể khiến nàng trở nên cứng rắn như vậy, cảm giác thân phận cao hơn người khác quả thật không tồi, nói: "Bệ hạ đã lệnh cho Kính Sự phòng truyền khẩu dụ, Quách thị phong làm Du đáp ứng. Ta đã cho người sắp xếp nàng ta đến ở Vĩnh Lạc cung rồi."

Tuệ quý nhân siết chặt chiếc khăn tay trong tay, tức giận không nói nên lời. Trên mặt nàng không chút biến sắc, lạnh nhạt nhìn về phía Tuệ quý nhân, nói: "Những chuyện này các muội muội xem ra cũng đã biết, nghe nói là một nhạc kỹ..."

Lữ Vân Du nhíu mày lại, trầm ngâm suy nghĩ, nhớ đến hôm qua xuất hiện  vài nhạc kỹ, chỉ có một nhạc kỹ có vẻ mặt thanh tú, dung mạo diễm lệ thoát tục. Nàng cắn chặt răng, nói: "Lẽ nào là nhạc kỹ đàn tỳ bà? Không phải đêm qua hoàng đế còn chê kỹ nghệ của nàng ta kém cỏi sao?"

Thư Tần khẽ nhíu mày, bất giác trong giọng nói mang theo vài phần ủy khuất: "Quách thị kia có thân phận gì cơ chứ? So với cung nữ trong điện của thần thiếp đều không bằng. Cung nữ tấn phong phải bắt đầu từ quan nữ tử, sao nàng ta lại có thể một bước trở thành Đáp ứng được, không biết trong chuyện này còn ẩn chứa điều gì?"

Lữ Vân Du nghiêm mặt nhìn nàng, phủi phủi chiếc khăn tay: "Nhạc kỹ không phải là thân phận đê tiện sao? Sau này ở trong hoàng cung, chúng ta phải cùng ngồi cùng ăn, chúng ta cùng nhau nói chuyện với một con hát sao? Ta cảm thấy chuyện này quá sức hoang đường rồi."

Nàng không nói thêm lời nào, chỉ cẩn trọng quan sát tất cả bọn họ khẩu chiến với nhau, cảm thấy chuyện này quá mức nhàm chán nhưng trên mặt lại thận trọng không biểu lộ chút cảm xúc gì, thập phần lạnh nhạt.

Lữ Vân Du lạnh nhạt lên tiếng: "Quý phi nương nương, người sao lại tĩnh lặng như vậy? Có phải cảm thấy không vừa ý với điều gì?"

Lâm Minh Ngọc thoáng giật mình, nhàn nhạt cười: "Ta chỉ là muốn xem thử mọi người tiếp tục nghị luận chuyện này như thế nào? Nếu để bệ hạ nghe thấy, không biết có bao nhiêu cái đầu mới đủ đền tội?"

Tất cả mọi người, ngoại trừ Lữ Vân Du đều hoảng hốt. Trong lúc không khí nặng nề đang chùng xuống, Tư Tần đột nhiên lên tiếng: "Bệ hạ đăng cơ nhiều năm vẫn chưa có hoàng tự, người nóng vội lập thêm phi tử cũng là điều đương nhiên. Chúng ta đều cùng hầu hạ hoàng thượng, vẫn nên hòa thuận thì tốt hơn."

Nàng lắc đầu: "Các vị muội muội nếu cứ suy nghĩ chuyện hoàng tự như vậy thì làm sao hầu hạ hoàng thượng được tốt chứ?"

Nói đến đây mọi người đều vui vẻ, nhẹ nhàng trở lại rồi xin cáo lui.

...

Ngự Hoa Viên trăm hoa đua nở, thời tiết đầu xuân rất tốt. Không khí ấm áp lan tỏa khắp nơi, tỏa ánh hào quang rực rỡ từ mặt trời. Tiểu Yến từ phía xa bước đến bên cạnh nàng, cung kính cúi đầu, nói: "Nương nương, người không sao chứ?"

Lâm Minh Ngọc im lặng không lên tiếng, trầm ngâm hồi lâu mới nhẹ nhàng nói: "Tiểu Yến, ngươi nói xem tất cả bọn họ có phải điên rồi không?"

Tiểu Yến nghe xong, nhàn nhạt cười, cẩn trọng rót trà cho nàng: "Nương nương, chỉ cần chúng ta có quyền lực trong tay, mọi người đều sẽ kiêng nể, kính trọng người. Bọn họ chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt, không thể nhìn xa trông rộng. Chuyện này người cũng đừng quá để tâm."

Lâm Minh Ngọc thở dài: "Không thể nào. Quyền lực gì chứ? Trong hoàng cung, nắm quyền lực trong tay chưa chắc đã là chuyện tốt."

Tiểu Yến nhỏ giọng trấn an: "Nương nương, người đừng suy nghĩ nhiều nữa, tránh ảnh hưởng đến thân thể."

Phía sau lưng đột nhiên truyền đến từng đợt khí lạnh. Ánh mắt cẩn trong nhìn về phía người đang đi đến. Sắc mặt trong phút chốc trở nên vô cùng khó coi, do dự hồi lâu mới bắt đầu đứng dậy, cúi người hành lễ.

Tiểu Yến hoảng hốt, cùng các cung nhân vội vàng quỳ xuống, đồng thanh nói: "Nô tỳ tham kiến hoàng thượng."

Vẻ mặt Trịnh Phong không chút để tâm, ánh mắt dừng lại trên người nàng, lạnh nhạt nói: "Miễn lễ. Tất cả các ngươi mau lui xuống hết đi."

Nàng bất giác lùi về phía sau mấy bước, vẻ mặt đề phòng nhìn người trước mặt mình. Giọng nói trầm âm vang lên: "Minh Ngọc, nàng không khỏe hay sao? Có cần ta cho mời Thái y đến giúp nàng chuẩn mạch hay không?"

Lâm Minh Ngọc không chút do dự lắc đầu, chán ghét nói: "Không cần. Chuyện của ta không cần ngươi lo."

Vẻ mặt hắn rất bình tĩnh, hoàn toàn không giống như đang tức giận, ngược lại dáng vẻ dường như muốn nhún nhường nàng: "Được. Được. Ta không lo là được."

Lâm Minh Ngọc không nhìn hắn, trong lòng có chút khó chịu, thờ ơ lên tiếng: "Bệ hạ, người đến đây làm gì? Sao lại không đến Vĩnh Lạc cung tìm Du Đáp ứng của người đi."

Vẻ mặt Trịnh Phong đột nhiên trở nên rất hứng thú, hỏi lại: "Ái phi, nàng là đang ghen sao?"

Nàng hoảng hốt, giật mình nhìn hắn, vội vàng phản bác: "Không có. Người đừng nghĩ lung tung."

Trịnh Phong đột nhiên tiến lại gần nàng, nhỏ giọng giải thích: "Quách thị thân phận thấp kém, chỉ là một nhạc kĩ tỳ bà tầm thường. Chẳng qua nàng ta do đích thân Đường quốc công đích thân tiến cử, ta chẳng qua chỉ là nể mặt ông ta, tùy ý phong cho nàng ta một phong vị Đáp Ứng hữu danh vô thực mà thôi. Sao có thể so sánh với thân phận Quý phi cao quý của nàng?"

Nàng nhìn khung cảnh xung quanh, mùi hương nhàn nhạt của hoa cỏ xộc vào mũi khiến nàng cảm thấy rất dễ chịu. Tâm tình dần trở nên nhẹ nhõm, cũng không để trong lòng chuyện hậu cung. Vẻ mặt vô cùng hứng thú nhìn hắn, đùa giỡn hỏi: "Hoàng thượng, người đến Ngự Hoa Viên có chuyện gì sao? Lẽ nào một đại nam nhân như người cũng thích ngắm hoa?"

Vẻ mặt hắn không chút biến đổi, bình thản nhấp một ngụm trà, bình tĩnh lên tiếng: "Ta đến tìm nàng."

Lâm Minh Ngọc ngừng lại một lúc, giả vờ không nghe thấy những lời hắn nói, tùy ý cầm một cành hoa, cẩn thận vuốt ve: "Thần thiếp từng nghĩ làm hoàng đế rất cực khổ, bận trăm công nghìn việc. Không ngờ người vẫn có thể thoải mái đến Ngự Hoa Viên ngắm hoa. Chuyện này thật khiến thần thiếp mở rộng tầm mắt."

Hắn cười: "Ý của nàng chính là ta quá lười biếng hay sao?"

Lâm Minh Ngọc nhìn bộ dáng ủy khuất của hắn, không nhịn được bật cười thành tiếng, đùa giỡn nói: "A, ta không nói gì hết. Bệ hạ, là người tự mình thừa nhận nha."

Trịnh Phong bất giác lắc đầu, có chút bất lực lên tiếng: "Nàng thật là..."

Trịnh Phong chưa nói hết câu, bốn phía có rất nhiều tên hắc y nhân tràn ngập sát khí xuất hiện. Hắn đứng lên, không chút do dự đi đến che chắn trước mặt nàng. Suy nghĩ hồi lâu, ý định thăm dò bọn chúng một chút. Vẻ mặt hắn vẫn không hề thay đổi, lạnh lùng nói: "Các ngươi là ai? Các ngươi muốn làm gì?"

Nàng hét lớn: "Người đâu. Mau cứu giá. Có thích khách. Mau cứu giá."

Lâm Minh Ngọc kinh sợ nhìn đám người đang bao vây lấy hai người. Bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy vạt áo hắn, run rẫy không nói nên lời. Hắc y nhân kiêu ngạo hét lớn: "Bệ hạ, ta không cần mạng của người. Thứ ta cần chính là mạng của nữ nhân phía sau người. Chỉ cần người để nàng ta ở lại, người có thể tùy ý rời khỏi nơi này."

Giọng nói trầm ấm vang lên bên tai mang theo nhu tình hiếm có: "Trẫm tuyệt đối không để các ngươi làm hại đến nàng ấy."

Lâm Minh Ngọc thất thần nhìn hắn, không tin được những điều bản thân nghe thấy. Một luồng khí lạnh từ phía sau truyền đến khiến nàng giật mình, vội vàng quay người, phát hiện một tên hắc y nhân từ trên cao lao xuống, lưỡi kiếm sắc bén hướng về phía nàng. Dưới ánh nắng mặt trời gay gắt, khung cảnh trước mắt mờ dần sau đó chỉ còn một màu đen. Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, nàng vẫn ngửi thấy mùi tanh nồng của máu, còn có vòng tay ấm áp của một nam nhân vẫn luôn siết chặt nàng, ôm vào lòng không rời.

Hoàng Long cung không ngừng náo loạn. Nữ nhân trên giường chậm rãi mở mắt nhìn xung quanh hồi lâu, gắng gượng ngồi dậy, tựa đầu vào thành giường. Tiểu Yến bước đến bên cạnh nàng, cung kính cúi đầu: "Nương nương, người tỉnh rồi."

Lâm Minh Ngọc hốt hoảng hỏi: "Bệ hạ không sao chứ? Mau đưa ta đến gặp người."

Tiểu Yến do dự hồi lâu, cuối cùng bước đến bên cạnh đỡ lấy nàng bước ra ngoài. Hai người đi đến một căn phòng rộng lớn, bên ngoài xuất hiện bốn vị Thái y ra vào tấp nập. Sắc mặt các cung nhân đều rất căng thẳng, không ai dám nói một lời. Nàng nhìn vào phòng, phát hiện một nam nhân sắc mặt trắng bệt đang nằm trên giường, bên cạnh còn có một chậu nước nóng, cung nhân lướt qua nàng, trên tay cầm theo một bộ y phục đầy máu rời khỏi. Lâm Minh Ngọc hoảng sợ không nói nên lời, cả người loạng choạng suýt chút nữa ngã ra phía sau.

Thái Hậu ngồi ở bên trong, nhìn thấy nàng, nhỏ giọng: "Minh Ngọc, con mau vào đây."

Lâm Minh Ngọc do dự hồi lâu, cuối cùng cũng bước vào phòng, nhìn thấy xung quanh ngoài Lữ Vân Du còn có mấy vị phi tử, thận trọng cúi đầu, cung kính nói: "Thần thiếp thỉnh an Thái Hậu. Thái Hậu vạn phúc kim an."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro