Chap 2: Sơ yếu lí lịch trúc trắc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hừm.... sau 3 tháng quan sát và thong thả dưỡng thương, nó đã khám phá ra vô cùng nhiều những câu chuyện thú vị xung quanh ngôi nhà này. Sao nhỉ, nó là một cá thể đặc biệt trong thời đại này.

Đại gia trang, giàu nứt đố đổ vách, tiền tài chất cao như núi, kho tài chính đồ sộ trụ cột của quốc gia. Đứng đầu là Đại Phúc Bảo trang chủ, ông ta vốn không quan trọng mấy, cũng là người sắp xuống hòm. Ông ta có tất thảy 4 người con trai và 2 người con gái, phụ thân nó là trưởng nam, con của đại lão phu nhân, sau là Nhị thúc và Tam thúc, con của Nhị lão phu nhân. Kế đó là song sinh cô và cuối cùng là quý nam nhà họ Đại, đều là con của Tam lão phu nhân. Bọn họ ngoài mặt hoà nhã, chỉ người trong nhà mới biết sự thật giữa những con người này. Tư tâm đối với khối tài sản to lớn có thể thao túng nền kinh tế của một nước khiến bọn họ mất đi ít nhiều bản năng phần người của mình. Chỉ mới 3 tháng mà nó chứng kiến không biết bao nhiêu là chuyện: ám sát, độc dược, vu oan giá hoạ của những bậc cao niên cho tới những kiểu mạt sát khinh thường, đánh lén của những bậc tiểu bối. Kẻ như nó cũng có mấy lần suýt bị vạ lây. Thật kinh khủng. Nếu không nhờ những vị ' cao thủ ' vẫn thường chầu chực xung quanh hầu hạ nó thì biết đâu được, chỉ mới xuyên qua vài ngày nó đã bị độc chết rồi. Đến những phận thấp hèn như nô bộc trong nhà còn một thân võ công đầy mình như vậy, quả nhiên là anh hùng rất dễ làm.

Còn về phần gia đình mình... Xem nào, phụ thân hiện tại chỉ có một thê, chính là vị nương nương suốt ngày gặp nó là lại khóc, kể lể về việc trước khi mẫu thân của thân thể này mất đã căn dặn những gì, rồi bà ta có lỗi khi không thể chăm sóc nó ra sao,..... Nó thật sự rất nản, thật đấy. Không thể ngày nào cũng có thể bỏ ra cả mấy tiếng đồng hồ để nghe bà ta ca thán được. Hơn nữa, trông kìa trông kìa, bà ta không cảm thấy rằng mình rất lố bịch và thiếu nhập tâm trong vai diễn sao. Rõ ràng mỗi lần nói ra, ý tứ trong câu đều như muốn chửi nó bất tài, lại còn liên tục nhắc đến người mẹ quá cố của thân thể này. Mỗi lần nói, ánh mắt đều như hận không thể khiến nó biến mất đi. Trùng hợp hơn là tại sao cứ mỗi lần bà ta gào to chuẩn bị khóc là phụ thân của nó lại chạy ra dỗ. Ý gì vậy !. Lôi kéo sự chú ý à!

Chưa hết, nghe nói trước đây còn có nghi vấn bà ta ngược đãi tinh thần thân thể này nữa. Mặc dù nó không thể kiểm chứng điều này do không tiếp nhận ký ức của chủ thể nhưng ít nhiều nó cũng có thể đoán ra được, điều này là thật. Nhìn phụ thân tình chàng ý thiếp với bà ta, nó đôi lúc cũng thấy người chủ cũ của thân thể này thật đáng thương. Bởi vì nghe nói, cô gái này, do thiếu thốn tình mẫu tử nên cũng thật tâm xem bà ta là mẹ. Bà ta trước ngọt ngào cưng chiều đủ thứ, sau lưng lại làm trò hề hãm hại cô, muốn cô bằng cách nào đó mà danh phận đại tiểu thư không còn thuộc về mình. Hạ nhân ai cũng đều biết, trong nhà này, ngoại trừ phụ thân, mẫu thân cùng cô con gái cưng của họ.

Tính tình chanh chua đanh đá còn nổi danh khắp kinh thành. Nghe nói, chỉ vì có giọt nước bắn vào y phục của cô ta thôi mà thanh lâu cô ta đi ngang qua bỗng dưng phải chịu cảnh nước mắt lưng tròng chia tay với từng cái đinh, tấm ván một. Cũng nghe nói, chỉ vì làm chắn tầm nhìn của cô ta với hàng quạt ở phía trước mà một thiếu nữ đang lựa đồ mồm ngậm đầy quạt phạt trói giữa đường sá..... Con nhà cậy có quyền có thế thật sự đều rất đáng ghét.

Lại đau lòng nghĩ lại, nó nhớ tới những lần bị tạt nước bẩn từ trên lầu cao xuống trong trường học, bị trêu cười, bị chửi hôi thối, bị khinh thường ra mặt.... cảm giác lúc ấy thật sự là rất tệ. Lúc đấy, không một ai đứng lên bảo vệ nó. Cũng phải thôi, người ác độc ấy có quyền thế mà, nhà cô ta có tiền mà. Những lần như vậy, nó chỉ có thể khóc nức nở trong phòng vệ sinh trường, trong lòng oán trách một thứ gì đấy, không phải nó, không phải cô ta, cũng không phải là những kẻ chó hùa chỉ muốn nhìn người khác đau khổ... chắc là nó trách số phận mình, vì đã không cho nó được như những người khác, những con người bình thường. Nhưng sau đấy thì sao chứ, dăm ba bữa một lần, nó lại cảm thấy bị tổn thương, riết rồi nó chỉ muốn chết, nhưng trong lòng tuyệt nhiên lại không hề để tâm cái việc làm quá đáng của những người đáng khinh ấy, thật sự mâu thuẫn vô cùng. Cái ý thức muốn chết thấm sâu vào tư tưởng của nó, khiến cho bất kì việc gì xảy ra dù có nhẹ nhàng mấy cũng trở nên vô cùng trầm trọng , giờ nghĩ lại lại cảm thấy bản thân mình thật ngu ngốc. Đáng lý ra nên bóp chết bọn họ mới phải :v :v :v

Chưa hết, lúc phát hiện ra điều này, nó cảm thấy thật sự vô cùng sốc. Thế giới này vậy nhưng lại là tu tiên trong truyền thuyết. Đến bọn trẻ ranh cũng có thể bắt lửa thổi cơm rồi. Ọ Ọ Cái cảm giác khi tận mắt chứng kiến điều này thật là vi diệu, đó cũng chính là lí do vì sao nó thấy những người nô bộc trong nhà thật phi thường, có thể bay lóc chóc từ cây này qua cây khác như chim cánh cụt vậy :3 . Nó cũng có lúc cảm thấy khá phiền khi mình không thể tiếp nhận được phần sức mạnh cũ của chủ thể, không biết phải áp dụng cái gọi là đan điền ra sao, thậm chí đến bắt mạch chẩn thương cũng không biết, nhưng đôi lúc nó lại cảm thấy khá may mắn, khi nó cũng có một thứ sức mạnh của riêng mình. Ở nơi cũ, một phần vì bị chi phối bởi sức mạnh mà nó bị khinh ghét, còn ở tại nơi này, dù cho nó có show ra hết cỡ thì cũng chả ai để tâm gì nhiều, có thể cách áp dụng cũng như nguyên lí hoạt động của sức mạnh là khác nhau, nhưng có sao đâu chứ, chỉ cần nó không một lần nữa bị loại trừ ra khỏi xã hội là đủ rồi.

Khác với trái đất nơi nó đã từng sống, tên hành tinh này, người ta gọi đây là Trái Nước vì có tới 70% là đất :v . Chia ra làm rất rất nhiều quốc gia nhỏ, cũng có những đất nước sánh ngang với các cường quốc như Mỹ, Pháp hay Nga.... điểm chung duy nhất là xã hội bọn họ hoạt động chả khác nào thời đại phong kiến của Trung Quốc cả. Áo sống vải vóc đều như từ những bộ phim kiếm hiệp vứt ra, đỉnh điểm có lần nó còn được tận mắt chứng kiến hình dáng của bộ đồ ngàn trân vạn quý mà người ta cống cho nương mình, trông chả khác nào lấy một đống vải tang đắp vô thành từng lớp cả, cái 'váy' đó khiến nó ngờ ngợ nhớ tới bộ đồ trắng của Cô Cô, thật giống a~~'.

Còn thú vị hơn thế nữa, có rất nhiều các quốc gia nhưng ngôn ngữ nói lại chỉ có một, chả hiểu sao tính thống nhất của bọn họ lại có thể cao được đến vậy. Phân biệt có chăng chỉ từ tấm bản đồ xa xưa cha ông để lại, từ những nền văn hoá thờ thần và những vụ mùa với sản phẩm khác nhau mà thôi.

Còn về phép thuật - tạm gọi như vậy, thì lại giống y chóc như quyển truyện nào đó nó từng đọc qua, cũng là tu tiên ( Mê: à vầng, chuỵ đang trong cuốn truyện đó đấy). Chia thành nhiều cấp khác nhau từ Nhân đến Thánh, mỗi cấp lại có 15 bậc khác nhau. Cơ mà nó chả quan tâm đâu, dù sao thì nó cũng không thể tu được như bọn họ. Vì vậy nó cứ bình tĩnh qua ngày tập luyện, sử dụng súc mạnh của mình cho thật thành thạo - đấy là một điều cần thiết để tồn tại trong thế giời đầy phi lý này. Oh woo... nó sẽ kiếm một cái nam nhân như soái ca mà những người nó follow trên facebook hay share, hay như trong những cuốn tiểu thuyết nó đọc để đắm chìm bên trong cũng được. Chỉ cần nghĩ tới là đã thấy háo hức mong chờ rồi. Nó sẽ làm chủ cho câu chuyện của cuộc đời mình, tự biến bản thân thành nữ chủ xinh đẹp với bàn tay vàng đầy may mắn. Nó đã tự thuyết phục mình như vậy. Cho đến khi, nó phát hiện ra sự thật mà bản thân nghe xong bao nhiêu hy vọng tràn trề đều bị dập tắt. Nó đã sống sai lắm sao, sống lỗi vô bờ à, sống ảo không điểm dừng chăng...... cuộc đời mới này, ok, không có được dễ dàng như nó vẫn tưởng T.T thôi, tạm biệt em, hạnh phúc mới.



Tình hình khá là tình hình khi tui chỉ có được cày truyện vào mỗi tối thứ 7 thôi. Lúc ấy tui mới được bật wifi, cho nên ai yêu con bé chịu khó chút nhá. Bù lại, mỗi lần, tui cũng sẽ đều viết dài một chút cho các bạn đọc, cảm ơn mọi người nhiều, vì đã ủng hộ tui, và vì truyện dù dở vẫn gắng lết từng ngày cùng với con bé. Cảm ơn tất cả mọi người * hạnh phúc ghê*









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro