giải độc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vậy vì sao các người không lo chữa bệnh.... lại chơi trò đố đèn này làm gì ?

Tiểu thư có điều không biết.....

Lúc lão pháp sư cứu thiếu chủ của ta.... thì ông ta có cho thiếu chủ ta những bài thơ đối vừa rồi.... pháp sư nói là, nếu ai giải đuợc hết những bài thơ này,thì người đó có thể cứu sống thiếu chủ ....
Cho nên bao nhiêu năm qua, mỗi năm ta đều đi các nơi tổ chức đố đèn, để tìm người có thể tìm được người cứu thiếu chủ..... nhưng điều vô vọng..
Chỉ còn có bảy ngày nữa là tròn mười năm....... trời không phụ lòng người cuối cùng ta có thể tìm được người cứu thiếu chủ rồi....

Khoan... ý ông nói là ta phải cứu Hắn sao.....?

Cô nương,,, người có thể cứu giúp dùm cho thiếu chủ.... lão phu sẽ lấy tính mạng này đổi lấy sự sống cho thiếu chủ...ta cầu xin cô nương.

Vũ Nguyệt nhìn người đàn ông, tóc đã chớm bạc màu... vì sự trung thành mà quỳ xuống trước mặt nàng để xin giúp đỡ.....
Nhưng nàng cũng thật sự muốn biết, lão pháp sư kia tại sao lại biết người giải đuợc đèn sẽ cứu hắn, chẳng lẽ lão pháp sư cũng là người hiện đại.... nhưng dù cho là người hiện đại làm sao biết nàng sẽ tới đây.... chuyện này nàng sẽ điều tra xem sao....

Thành thúc,,, nếu vị cô nương này không giúp được thì người đừng ép buộc nàng...
Ta nghĩ đáng lẽ ta phải chết mười năm về trước cùng cha mẹ,, nhưng trời đã ưu ái,cho ta sống tiếp mười năm, cảm ơn thúc đã chiếu cố ta bao nhiêu năm qua, nhưng ta cũng cảm thấy hổ thẹn với Thúc vì chưa có cơ hội để trả ơn cho người....ta xin lỗi Thành Thúc

Thôi Được rồi, Thúc nên đưa vị cô nương này ra ngoài đi thôi...
Không phải hắn cao cả gì, nhưng có lẽ số trời đã định,Tư Truy hắn không thể nào tìm được người giết cả gia tộc mình.....

Thiếu chủ, người....

Thành Thúc, hãy làm theo ý của ta, đưa cô nương này ra ngoài đi... đừng làm cho nàng sợ....
Hắn nghĩ, nàng nhỏ nhắn như vậy, còn là người tàn tật, thì làm sao có thể cứu được hắn,,? có lẽ lão pháp sư kia đã gạt người....

Ta vào đây là lấy bảo bối, vì ta đã giải đuợc đố đèn.. nhưng xem ra các ngươi không có...

Tiểu thư, nếu nàng đã nói vậy thì ta có một khối ngọc bội, đã theo ta từ nhỏ,,,
Nàng đừng xem thường vì nhìn nó chẳng khác nào miếng ngọc bình thường, nhưng nhờ có nó bên người nên vào mùa đông thì ấm mùa hè thì mát...
Nay ta xin tặng nó cho tiểu thư,coi như là phần thưởng...

Thiếu chủ không được,, nếu người tặng nó đi, thì người phải làm sao..?

Thành Thúc,,,,ta chỉ còn sống được mấy ngày, cần nó để làm gì, nếu như vậy thì tặng nó cho cô nương này,coi như là kỷ niệm vậy

Thiếu chủ.... lão nô thật là vô dụng,,,, nhưng nếu thiếu chủ không còn nữa thì ta cũng không thiết sống để làm gì nữa ?

Vũ Nguyệt nghe hai người thâm tình làm nàng cũng cảm thấy khó chịu.....
Nàng biết là một sát thủ thì không nên mềm lòng.... nhưng người này nàng lại có một loại cảm giác thân thuộc lạ kỳ.... với lại hình như nàng đã thấy miếng ngọc bội này ở đâu đó thì phải..?

Hai người nói xong chưa.... nếu nói xong thì lão sư có thể tránh ra một chút rồi...

Tiểu thư ý người là.....

Ta không lấy không đồ của người khác.... nếu như ta nhận miếng ngọc bội này, thì có phải ta cũng nên có chút thành ý, phải không?
Nhưng ta không muốn chuyện ta chữa bệnh cho người thứ tư biết được...
Nếu không ta không ngại cho hai người không còn cơ hội nói chuyện....

Vũ Nguyệt nói xong không đợi hai người trả lời, thì chuyển tay đẩy nhẹ xe lăng tới chỗ Tư Truy đang ngồi...

Ngươi có thể đưa tay cho ta xem......

Được... nói rồi Tư Truy đưa cánh tay gầy guộc của mình ra,,,

Vũ Nguyệt nhìn thấy mà giựt cả mình..... tại sao lại có thể gầy tới như vậy......

Tiểu thư... từ lúc nhìn thấy gia môn chết thảm... tới lúc người trúng kịch độc, dù lão hữu đã cho người uống rất nhiều thuốc bổ, nhưng mỗi lần uống vào thì thiếu chủ lại ói ra máu..... nên bao nhiêu năm qua người chỉ có thể uống cháo loãng sống qua ngày....
Như biết vũ Nguyệt nghĩ gì khi thấy tay thiếu chủ, nên Thành Thúc nói tóm gọn cho nàng hiểu...

Ừm... không sao......
Một khắc im lặng qua đi...

Ngươi thật sự may mắn khi gặp được lão pháp sư năm đó,,, nếu không thì ngươi đã chết lâu rồi....

Tiểu thư, ý người là.......

Nếu như mấy năm nay lão pháp sư không dùng Kim châm,  gôm độc tố lại một chỗ, thì bây giờ có lẽ hắn đã chết lâu rồi.. nhưng đúng như lão pháp sư ấy nói hắn chỉ còn có thể sống được bảy ngày nữa thôi...

Nhưng ta đã hứa sẽ cứu hắn thì sẽ cứu hắn sống... có điều....

Tiểu thư,,, nếu cần gì thì hãy cứ nói,,,, dù bất cứ giá nào lão hữu cũng sẽ làm được..

Ta không cần gì... nhưng chuyện này có hơi phiền phức một chút,,

Tiểu thư ,,, có chuyện gì thì người cứ nói,,, tại hạ sẽ một lòng phối hợp với nàng...

Ngươi chỉ cần làm một việc Duy nhất, là ít Di chuyển đi lại, bởi vì càng Di chuyển, thì độc tố trong người ngươi sẽ phát tán càng nhanh,

Nói rồi vũ Nguyệt lấy một viên đan dược đưa cho Tư Truy...

Đây là viên giải độc đan, ngươi hãy ăn vào.....
Bắt đầu từ ngày mai sẽ có người tới đây giúp ngươi giải độc....
Bây giờ ta phải ra ngoài nếu không mọi người sẽ nghi ngờ...

À,ta quên nói với ngươi... thuốc giải độc đan này chỉ là tạm thời, vì ta không nghĩ tới hôm nay sẽ cứu người...
Lão sư, khi đưa ta ra ngoài thì ông cứ như lúc nãy, đừng tỏ ra khách sáo, họ sẽ nghi ngờ nhiều hơn...

Vậy tiểu thư đi rồi, chừng nào mới trở lại,,, công tử ta,,,,,,,,???

Thành Thúc,ta tin tưởng vị tiểu thư này, sẽ không lừa gạt chúng ta......
Nhưng ta muốn biết ta trúng độc gì.....
Hắn cũng muốn biết hắn bị trúng độc gì mà giày vò hắn bao nhiêu năm qua

Độc được của nam cương..... Tiêu Hồn Tán....  làm người ta những ngày cuối cùng hồn tiêu phách tán.... không ăn được gì cho tới chết
Lão sư ta kính trọng ông là người trọng tình trọng nghĩa....
Lão hãy an tâm, Vũ Nguyệt ta không bao giờ làm việc gì mà không có kết quả.....

Ta đi ra ngoài thôi.... giờ Thìn vào ngày mai sẽ có người tới trị bệnh cho ngươi....

Tư Truy đa tạ cô nương,,,, kiếp này ta nợ nàng một mạng,ta hy vọng rằng sẽ có cơ hội đền đáp ơn này...

Hy vọng rằng ngươi sẽ không làm ta thất vọng.......
Cáo từ ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro