Chương 5: Nhị tỷ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Cốc...cốc...cốc....]

" Nguyệt nhi, là nhị tỷ, ta tới thăm muội, muội ngủ chưa?"

" Nhị tỷ mời vào, muội chưa ngủ?"

Nhị tỷ của Nguyệt- Triệu Tử Yên, nghe vậy đẩy cửa bước vào. Nguyệt xoay qua nhìn, nhị tỷ mặc chiếc áo màu cam nhạt phía trên có những họa tiết tuy đơn giản nhưng lại không mất đi khí chất cao quý của nhị tỷ , trên tay cầm một cái khay đựng cái chén, nhìn khuôn mặt của nhị tỷ trong lòng hiện ra bốn chữ Sắc Nước Hương Trời: "chậc chậc, không hổ danh là đệ nhất tài nữ của kinh thành, có vẻ như nhị tỷ của mình thừa hưởng toàn bộ sắc đẹp của má mì rồi."

Sau khi đánh giá mức độ sắc xong, Nguyệt mỉn cười thật tươi: " Nhị tỷ, sao giờ này tỷ còn thăm muội vậy?"

Tử Yên nhìn Nguyệt với ánh mắt triều mếm, cười nhẹ, trên tay còn bưng theo một chén cháo: " Ta biết muội tỉnh nên có làm một chén cháo loãng, muội bất tỉnh từ sáng tới giờ chắc trong bụng không có gì nên ta bưng qua cho muội dùng." " Đa tạ nhị tỷ." Cảm ơn nhị tỷ bằng một nụ cười thật tươi.

Tử Yên nhìn Nguyệt mỉn cười thật tươi với mình, thở phào nhẹ nhõm trong lòng nghĩ: " May là muội ấy không sao, mà hình như lâu rồi Nguyệt nhi không có cười rạng rỡ như vậy."

Tử Yên nhìn Nguyệt uống chén cháo loãng, mỉn cười hỏi Nguyệt: " Nguyệt nhi, thấy thế nào, vừa miệng chứ." " Dạ, rất vừa miệng." Sau khi uống xong Nguyệt gật đầu trả lời, cười thật tươi.

Tử Yên thấy thế, sửng sốt nhìn Nguyệt: " Nguyệt nhi, muội có chuyện gì vui hả, sao mỗi lần trả lời tỷ là muội lại cười." Nguyệt nghiêng đầu thắc mắc: " Ủa muội đâu có chuyện gì vui, sao nhị tỷ lại hỏi vậy?"

" Bởi vì hồi trước mỗi lần ta hỏi thăm muội, muội đều lộ vẻ ghét ta không thèm cười với ta, không trả lời hoặc sẽ trả lời không liên tới tỷ, mà bây giờ muội lại cười khi ta hỏi nên..."

Tử Yên cứ tưởng muội muội sẽ không trả lời nhưng không ngờ câu trả lời của muội muội mình lại là: " Chúng ta là tỷ muội, tỷ quan tâm tới muội nên muội cười với tỷ, có sao đâu , muội cũng chẵng nhớ chuyện ngày trước nên nhị tỷ cứ mặc kệ chuyện quá khứ đi, tỷ chỉ cần biết bây giờ muội biết tỷ thương muội ra sao là được, với lại người xưa nói một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ mà."

Nhìn Nguyệt với khuôn mặt sững sờ, Tử Yên hỏi Nguyệt với ánh mắt hi vọng: " Nguyệt nhi muội nhớ ra mọi chuyện rồi phải không, có nhớ ra mọi người trong nhà rồi hả?"

" Dạ......chưa." Nguyệt lắc đầu, nhìn nhị tỷ của mình thấy được trong ánh mắt nhị tỷ ánh lên vẻ thất vọng sau khi nghe câu trả lời của mình, trong lòng lại nghĩ: " Xin lỗi, muội nhớ hết nhưng muội không dám nói âu, muội không phải muội muội của tỷ, muội nói ra thế nào cũng bị người ta đem thiêu mất. Xin lỗi, muội phải giả bộ mất trí nhớ, muội còn muốn tìm đường về nhà."

Nhìn muội muội cứ ngỡ muội ấy nhớ được việc gì nhưng cuối cùng lại thất vọng, thở dài, đỡ muội muội mình nằm xuống, vỗ nhẹ tay muội muội, Tử Yên đứng lên: " Thôi, giờ cũng không còn sớm, muội hiện tại còn đang bệnh cũng nên nghỉ ngơi."

Nguyệt đang nằm nhìn thấy nhị tỷ mình sắp đi, vội giữ chặt tay tỷ mình: " Khoan đã nhị tỷ, muội có chuyện muốn hỏi tỷ."

Đang định xoay người để về cho muội muội nghỉ ngơi thì tay bất ngờ bị giữ chặt lại, nghe muội muội có vấn đề cần hỏi " Ừm, Nguyệt nhi có gì muốn hỏi?"

Nguyệt nhìn nhị tỷ, thở dài : " Hiện tại muội chưa có buồn ngủ mà muội không nhớ được chuyện lúc trước, tỷ có thể kể cho muội nghe mọi chuyện được không?" nhích sang một bên, chừa chổ cho nhị tỷ, nhìn nhị tỷ một cách chăm chú đợi nghe kể.

Tử Yên nghe xong, thấy hành động của muội muội mình cười nhẹ lắc đầu, ngồi xuống: " Ừm được rồi tỷ sẽ kể cho muội nghe nhưng nếu muội thấy mệt thì phải nghỉ ngơi liền." Nguyệt gật gật đầu, chăm chú nghe nhị tỷ mình kể lại mặc dù trong đầu cũng có đa phần ký ức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro