Chương 6 : Lý do.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                 Nằm trên giường, nghe nhị tỷ kể về đại lục, kể về ngũ gia tộc, ai đứng đầu, tại sao, kể về mức tu luyện cũng như chuyện về mọi người trong phủ, chuyện lúc còn nhỏ cho tới lớn y như những ký ức có trong đầu. Còn có cả chuyện mình có vị hôn phu, chuyện mình có thai, chuyện mình bị Chu Mặc hủy bỏ hôn ước, chuyện mình bị ngã xuống nước và cả lý do tại vì sao mình bị ngã. Nguyệt nghe xong, hít nhẹ một hơi, trong lòng nghĩ về những đoạn kí ức bị gián đoạn, nghe nhị tỷ kể thì những kí ức bị mất đó là kí ức trước một ngày mình đi tìm Chu gì đó thì phải gặp mặt, hẹn hò. Vậy hình ảnh mình thấy một người đẩy mình xuống hồ là Chu gì nhỉ...à là Chu Mục (tác giả: Chu Mặc chị ơi =..=...). Chẳng lẽ đứa bé trong bụng mình là của hắn ta. Ôi no~~~~~

Hít nhẹ một hơi, Nguyệt nhìn nhị tỷ mình vừa mới kể xong trong lòng dang thầm cầu nguyện: " Nhị tỷ, có phải....đứa bé trong bụng muội là của...."

Tử Yên sau khi kể xong nhìn phản ứng của muội muội thì nghe được câu hỏi, hiểu ý muội muội muốn nói gì, cô nhẹ lắc đầu trả lời: " Không phải, Chu Mặc không phải cha của đứa bé. Hắn nói hôm đó hắn không có gặp muội, cũng không có sai ai tới nói là tìm muội cả, cả ngày hôm ấy hắn ta ở trong phủ, có người làm chứng, vì thế đứa bé trong bụng muội không phải là của hắn."

Nguyệt nghe xong câu trả lời của nhị tỷ, thở phào nhẹ nhõm trong lòng nghĩ: " May đứa bé không phải con hắn ta..." sực nhớ ra điều gì vội hỏi: " Vậy tỷ có biết.... cha đứa bé trong bụng muội là ai không?"

Tử Yên nghe câu hỏi, hơi sững người, ấp úng nói: " Cái này.....Nguyệt nhi à, thật ra thì mọi người không biết ai là cha của đứa nhỏ. Nếu như biết thì chỉ có muội thôi, nhưng hiện tại muội lại mất trí nhớ."

Tử Yên thấy Tử Nguyệt im lặng không nói gì, sợ muội muội thương tâm, vội an ủi: " Nguyệt nhi, muội đừng buồn, đừng suy nghĩ gì hết, mọi người sẽ không ghét bỏ muội đâu, mọi người chỉ mong muội với đứa bé khỏe mạnh, vì thế đừng có suy nghĩ gì hết, hiện tại muội lo giữ gìn sức khỏe, ăn uống nhiều vào, thèm cái gì cứ nói với người hầu để họ làm."

Nguyệt ngẩn đầu, trong mắt hiện ý cười, nhìn nhị tỷ mình, mỉm cười: " Tỷ yên tâm, muội sẽ không suy nghĩ gì đâu, muội biết mọi người thương muội mà. Cám ơn tỷ." trong lòng đang nghĩ: " Muội có nghĩ quẩn gì âu, chỉ là đang suy nghĩ cha của đứa bé rốt cuộc là ai thôi...."

Tử Yên nghe vậy, thở phào, may là muội muội không có thương tâm, hình như sau khi muội muội mất trí nhớ tính tình trưởng thành lên thì phải mà như vậy cũng tốt, vỗ nhẹ mu bàn tay Tử Nguyệt: " Thôi, trời cũng không còn sớm, muội còn đang bệnh nữa, có gì muốn nói nữa thì để ngày mai hãy nói, muội nên nghỉ ngơi. Tiểu Thúy, hầu hạ tiểu thư cho cẩn thận." dặn dò Nguyệt xong, quay qua nói với tiểu Thúy. " Dạ, nhị tiểu thư."

Sau khi Tử Yên bước ra, tiểu Thúy đóng cửa lại, vừa quay qua thì thấy tiểu thư lại ngồi dậy định đứng lên, vội chạy lại: " Tiểu thư sao người lại đứng dậy. Người chưa có khỏe, muốn làm gì thì cứ sai em được rồi."

Nguyệt ngồi dậy, chưa gì đã bị nhắc nhở, mắt giật giật : " Tiểu Thúy à, ta khỏe mạnh à, chứ có đau ốm tới nỗi cái gì cũng nhờ người làm, với lại ta muốn đi WC mà em cũng không cho ta tự mình đi à?"

" Hả?...úp liêu sê?...." tiểu Thúy nhìn Nguyệt với vẻ mặt không hiểu.

Nguyệt chợt nhớ mình đang ở thời cổ nên cái từ WC người ta sẽ không hiểu, vội giải thích" Ách... là ta muốn đi nhà xí ấy mà...haha...haha... mà thôi em chỉ dùm ta nhà xí ở đâu?"

Tiểu Thúy nghe Nguyệt giải thích xong, mới hiểu tiểu thư muốn gì, thở dài có cảm giác hình như sau khi tiểu thư mất trí nhớ tính cách hình như thay đổi thì phải, đỡ tay tiểu thư: " Dạ, tiểu thư người đi hướng này."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro