Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hành lang im ắng đều đặn vang lên tiếng bước chân, là một đôi nam nữ song hành. Chàng trai nắm chặt tay cô gái, mặt khác kéo theo một chiếc vali nhỏ màu hồng nhạt.

“Đừng lo! Hiện giờ người duy nhất đủ khả năng bảo vệ chị ấy cũng chỉ có Libra thôi! Còn em cứ ở lại đây”_chàng trai với mái tóc bạch kim, ánh mắt ôn nhu, khóe miệng vẻ nên nụ cười tuyệt mĩ.

Cô gái không nói, lặng lẽ gật đầu. 

Cánh cửa màu trắng đột ngột mở ra. 

“A! CapTaurus sẽ ở đây một thời gian”_Scorpio nhìn người vừa xuất hiện thông báo.

“Được! Cứ tự nhiên“_Capcorinus thân thiện trả lời liền vội vã rời đi, anh có vẻ rất bận.

“Làm phiền rồi”_Taurus ngại ngùng lên tiếng, dù sao cô và Capcorinus cũng không quá thân.

”À…”_Capcorinus như chợt nhớ ra điều gì , dạo này anh thật rất bận, vỗ mạnh vào trán_”….Sagit, con bé sao rồi?”

“Đã qua cơn nguy kịch, chân trái và bả vai phải bị gãy, chấn thương đầu nhẹ và xây xát môt ít….”_Scorpio từ tốn trả lời, sắc mặt trở nên thâm trầm_”…Libra…anh ta muốn gặp cậu!”
……………………………..
………………..
…..
Trong một gian phòng đầy sách, trên tường treo bức tranh Zeus_chúa tể các vị thần, chỉ có điều vị Zeus này trông có vẻ rất giống người đàn ông đang cực kì vui vẻ trong phòng.

Venus, giỏi lắm. Thật không uổng công cha yêu thương con.”

“Lão Poseidon chắc đang điên lên!”_cô gái với chiếc váy đỏ bó sát vân vê mái tóc dài, khóe môi nhếch lên nụ cười kiêu ngạo_”dự án cảng biển lần này chúng ta thắng chắc”.

“Hahaha…lão hồ ly, muốn giành ghế Tổng thống với cha, vẫn chưa tu luyện đủ!”_nụ cười lại càng nhếch lên cao, con ngươi đen thâm trầm không thấy đáy.


………………………..
…………….
…..
*Ầm*

“Cánh cửa này lại sắp phải thay rồi!....”_Leo vẫn tập trung vào việc, hoàn toàn không quay lai, dù sao sức công phá thế này cũng chỉ có 1 người_”….sao thế?”

“Em yêu anh!”_hít thật sâu, cô gái với đôi mắt lam xinh đẹp chậm rãi cất tiếng_”Anh….có yêu em?”

“Không!”_anh lập tức trả lời, không cho chính mình ngay cả thời gian suy nghĩ. Bởi vì chỉ cần một chút thời gian anh sợ....sợ chính mình sẽ thay đổi câu trả lời.

“Anh nói dối!”_Aquarius kích động gần như hét lên. Cô cảm nhận được tình cảm của anh nhưng dù tiếp cận như thế nào anh vẫn luôn né tránh. Cô không muốn một ngày nào đó sẽ phải hối hận như …Gemini .

“Nếu như… một ngày nào đó tôi biến mất em sẽ như thế nào?”_anh như hòa tan vào đôi mắt lam mãnh liệt tình cảm ấy. Chiếc bút trong tay anh vỡ tan.

Tôi không nên yêu em

Càng không nên làm tổn thương em

………………………………
……………..
………
“Đã một tuần rồi! Em còn muốn ngủ đến khi nào?”_chàng trai với mái tóc màu nâu nhạt thâm tình ôn nhu như sóng nước nhìn cô gái trên giường bệnh. 

Trên giường là cô gái với vầng trán nhỏ bị che kín bởi một dải băng trắng, trên bờ má trẻ con phúng phính là chiếc băng cá nhân nhỏ, đôi mắt khép hờ như đang ngủ, như chỉ chút nữa thôi cô sẽ náo loạn mọi thứ ở đây

“A! sao anh quay lại, nên nghỉ ngơi một chút! Em chỉ ra ngoài lấy ít nước!”_Pisces bất ngờ suýt đánh rơi bình nước trên tay, cô chỉ mới ra ngoài 1 chút anh đã quay lại rồi.

“Em vê đi!”_trong mắt anh hiện giờ chỉ có người con gái đang nắm trong tay. Cả tuần nay anh luôn túc trực bên cô, ăn ngủ làm việc, chỉ rời bệnh viện về nhà thay chiếc áo rồi vội vã quay lại. Anh muốn người đầu tiên cô nhìn thấy khi tỉnh lại là anh.

“Nhưng….”_Pisces rất lo anh sẽ kiệt sức nhưng biểu tình của anh ngày hôm đó làm cô không thể nào thốt lên câu khuyên nhủ.

Sagit đâu? Cô ấy sao rồi?”_một thân bạch âu (âu phục màu trắng) lao đến trước cửa phòng cấp cứu.

“Đang cấp cứu!”_Scorpio lạnh lùng lên tiếng, dù thế nào cũng không nên làm ồn trong bệnh viện.

“Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Chẳng phải cô ấy đến Horoscope sao?”_vừa nhìn thấy thân ảnh Aries, Gemini vội vàng lao đến, siết chặt vai cô.

“A”_Aries khẽ hét lên đau đớn, vai cô cơ hồ như muốn vỡ ra.

Gemini! Anh đừng quá đáng!”_vội vàng kéo Aries lại, Virgo gắt gao ôm cô vào lòng.

“Binh tĩnh đi!”_một luồng khí ấm giữ chặt lấy cú đấm chuẩn bị xuất ra của Gemini. Một mái tóc màu cam chặn giữa hai người.

“Lúc chúng tôi ở Horoscope chuẩn bị về đột nhiên một chiếc taxi lao đến …lúc đâm vào cô ấy nó chẳng những không dừng lại mà còn tăng nhanh hơn”_Cancer nghẹn ngào lên tiếng.

Không gian trở nên ngột ngạt. Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên phá tan bầu không khí im lặng. Mọi ánh mắt đổ dồn về chàng trai với mái tóc màu lam lạnh lẽo.

“Alo”

“….”

“Không phải tai nạn. Là….mưu sát. Mục tiêu là…Cancer”_Lời nói vừa dứt không khí lại lần nữa thay đổi. Đôi mắt xám tro tràn ngập bi thương nhìn người con gái đang run rẩy bên cạnh.

“Ý anh là sao?”_Gemini nắm lấy áo Libra, từng chữ rít qua khẽ răng. Vẻ bình tĩnh, lãnh đạm thường ngày hoàn toàn biến mất, anh lúc này như con thú bị thương điên cuồng nổi giận.

“Hiện tại tôi không thể nói rõ nhưng cô ấy sẽ không bị bất kì tổn hại nào nữa”_Libra lạnh lùng đón nhận sự giận dữ củaGemini.

Sau câu nói ấy là một hồi hỗn loạn.

….I never had a dream come true….Till the day that I found you…

………………………………………
……………..
……………
Ánh sáng leo lắt từ chiếc đèn ngủ căn bản không đủ khả năng xua tan bóng đêm tĩnh mịch trong gian phòng này. Không gian im lặng như tờ có thể nghe rõ cả tiếng hít thở nhưng cũng nhờ vậy mới nhận biết trong gian phòng này có người. Lọt thỏm trong chiếc ghế sofa êm ái là một người đàn ông,đôi bàn tay to lớn với những vết chai sần đan chặt vào nhau, vầng trán cao gắt gao nhăn lại, đôi mắt màu xám tro chăm chăm vào chiếc đèn ngủ, những kí ức vốn dĩ đã ngủ yên lần lượt lần lượt hiện về.

Trước đây rất lâu rồi, mọi thứ cũng đã từng như vậy tối tăm…mịt mờ….

*chat….chát…*

Những cái tát tay nảy lửa, những trận đòn roi như cơm bữa……một đứa bé trai chừng 11 tuổi gắt gao chở che đứa bé gái chừng 3 tuổi trong lòng.

“Còn không mau làm việc? Tao không phải nhà từ thiện!”

“Anh em tụi bây đúng là của nợ mà”

“Ăn cơm đi rồi làm việc tiếp cho tao”

Cơm_cái thứ gọi là cơm này là hỗn hợp thức ăn dư thừa, dơ bẩn thậm chí đôi khi có cả xương.

Hình ảnh một đứa bé trai gầy gò vác trên lung một bao tải còn to hơn cả cậu ta và lẻo đẽo theo sau là một bé gái cũng ôm một chiếc túi nhỏ đối với những người ở khu chợ này rất quen thuộc.

“A”_một âm thanh đột ngột vang lên.

“Xin lỗi, xin lỗi, là lỗi của tôi…”_đứa bé trai vội vàng quăng bao tải sng bên. Chìa bàn tay ra định đỡ người dưới đất lên chợt khựng lại, bàn tay thật sự rất bẩn.

“Là lỗi của mình! Xin lỗi bạn”_cô bé chụp lấy bàn tay đang định rụt về ấy. Đôi mắt tím long lanh ánh lên nụ cười như mặt trời rực rỡ mà ấm áp. Mọi lời nói cử chỉ đều thể hiện là cô bé có giáo dục tốt.

Thiên Bình! Tụi bây làm gì đó?”_từ xa một người phụ nữ béo úgương mặt hung dữ chống nạnh hét lên.

“A!”_Thiên Bình vội vã xoay đi, gương mặt rám nắng thoáng ửng hồng.

“Khoan đã!...”_cô bé mắt tím vội vàng lên tiếng, bàn tay nhỏ bé chìa ra 2 viên kẹ, ánh mắt nghịch ngợm hướng về phía sauThiên Bình_”…cho em bạn”.

Ngoài trời mưa tầm tã trút nước như oán hận không thể nhấn chìm cả Zodiac này. Trong căn phòng tối tăm, chật hẹp hai đứa trẻ co quắp trên nền đất lạnh lẽo. Đứa bé trai gắt gao ôm chặt như muốn truyền chút hơi ấm cho đứa bé trong lòng nhưng là đứa bé gái da mặt tái nhợt, hơi thở càng lúc càng mong manh.

Bảo Bình! Đừng ngủ, anh hai đưa em đi bệnh viện”

“Chó chết! Anh em tụi bây hét cái gì? Muốn chết hả?”_một người đàn ông gầy yếu, dáng vẻ say xỉn đứng chắn trước cửa, trên tay cầm chiếc thắt lưng sẵn sàng quất xuống bất cứ lúc nào.

Ôm chặt em gái trong tay, Thiên Bình quăng cho gã đàn ông đó ánh mắt căm phẫn kinh bỉ.

“Dám nhìn tao như vậy Cho mày chết!”_lời nói chưa dứt chiếc thắt lưng liên tiếp quất xuống thân hình nhỏ bé, tiếng chửi rủi liên tục vang lên.

Thiên Bình vẫn thủy chung không lên tiếng, khom người lãnh trọn từng đường roi, cắn chặt răng chở che cho đứa bé trong lòng. Bảo Bình như cảm nhận được đau đớn của anh trai, tay nhỏ bé nắm chặt lấy cậu, gương mặt tái nhợt dán chặt vào ngực anh trai, từng giọt nước mắt ấm nóng tràn ra.

Chiếc thắt lưng vẫn tích cực làm việc, khoảnh khắc từ trán cậu rỉ ra dòng máu đỏ tươi, Thiên Bình dùng chút sức lực còn lại, ôm chặt lấy em gái bổ nhào vào người đàn ông rồi lao ra cửa, mất hút trong màn đêm rét buốt.

“Bác sĩ! Cứu em cháu! “

Bảo Bình! Đừng ngủ!”

“Cứu em cháu! Cầu xin bác sĩ! ”

“Cứu em cháu với! Cháu sẽ làm mọi việc! Cầu xin cứu em cháu”

Bảo Bình! Không được ngủ! Bảo Bình!”

Một đứa bé trai ốm yếu, ăn mặc rách rưới, gương mặt non nớt đầm đìa nước ôm chặt đứa bé gái trong lòng không ngừng run rẩy, giữa đêm đen mưa gió gào thét cầu xin nhưng không ai…không một ai chú ý đến câu.

“Mọi việc sao?”_giọng nói trầm ấm phát ra từ đỉnh đâu Thiên Bình. Là một người đàn ông chừng 30 tuổi trong bộ âu phục đen may cắt vừa vặn. Nếu không kể đến đôi mắt đen hẹp thì gương mặt ông ta từ chiếc mũi thẳng, gò má cao, bạc môi hồng hào đều toát ra khí chất ấm áp khiến người khác tin cậy.

“Dạ!”_Thiên Bình trả lời không chút do dự, đôi mắt xám tro đầy kiên định. Lời nói vừa dứt cậu liền dập mạnh đầu xuống nền đất cứng lạnh lẽo, vết thương trên trán từ trận đòn roi vừa rồi nay lại vì va chạm mà rỉ máu nhưng câu vẫn không hề quan tâm_”Cầu xin ngài cứu em cháu!”

“Bao nhiêu tuổi rồi?”_giọng nói ấm áp lại lần nữa vang lên nhưng thanh âm lại như đang ra lệnh.

“14”

14? Người đàn ông khẽ nhăn mày, vóc dáng này tuy có cao nhưng cùng lắm chỉ hơn đứa bé 10 tuổi một chút. Ông ta liếc nhìn Bảo Bình ngày càng yếu ớt rồi lại chuyển sang Thiên Bình, khóe môi nhếch lên. Cậu nhóc này chỉ ánh mắt thôi cũng đáng để ông ta cược một phen. Bàn tay to ấm áp với chiếc nhẫn bạc chạm khắc con đại bàng hơi dùng sức nhấn mạnh mái đầu ẩm ướt của cậu bé xuống nền đắt lạnh giá, giọng nói trầm ấm lại lần nữa đều đều vang lên như có ma lực cám dỗ người khác:

“Ta không cần biết trước đây cậu là ai, sống như thế nào, kể từ giây phút này tên của cậu là Libra

6 năm sau xuất hiện một kì tài trong giới luật chính. Người này dùng thời gian 2 năm hoàn thành chương trình học 5 năm, tốt nghiệp với số điểm tuyệt đối.

“Giỏi lắm! Thật không làm ta thất vọng..”_người đàn ông trung niên nở nụ cười khen ngợi, dáng vẻ cực kì hài lòng, bàn tay to lớn giơ lên cao chợt khựng lại trong khoảnh khắc rồi lại tiếp tục đặt lên mái đầu màu lam xoa mạnh_”…thằng nóc này…chỉ vài năm đã thay đổi thế này!”

Phải! Thật sự đã thay đổi rất nhiều! Thiếu niên nhỏ bé gầy yếu ngày nào nay đã trở thành một thanh niên cao lớn vững chắc, bàn tay nhỏ bé năm xưa ôm chặt em gái trong lòng cũng không còn thuần khiết như xưa, nó….đầy máu. Từ đêm mưa gió hôm đó đã chon vùi cái gọi là tương lai. Anh vẫn cho rằng cứ như vậy sống hết đời này nhưng ông trời còn chưa muốn buông tha, còn muốn cho anh biết cuộc đời này không đơn giản như thế.

“Đây là nhiệm vụ tiếp theo”_khóe miệng người đàn ông lại càng nhếch cao lên, chìa ra một tấm ảnh.

Trong ảnh là một nhà 4 người _một người đàn ông trung niên dáng vẻ thật thà, một người phụ nữ dịu dàng cùng 2 cô gái một lớn một nhỏ_hạnh phúc, nụ cười rực rỡ trên môi. Ánh mắt Libra dừng lại trên cô gái lớn, sắc mặt liên tục thay đổi. Năm đó gặp gỡ cô gái trong ảnh vốn chỉ là một cô bé con nay lại trở thành một thiếu nữ, lại nói hai người hội ngộ duy nhất một lần căn bản không thể nhận ra nhưng có một số chuyện không thể giải thích, vừa nhìn bức ảnh anh lập tức nhận ra cô bé năm xưa. Đây có lẽ là duyên mà còn là…nghiệt duyên.
…………………………………………
*Tách*

Ánh sáng đột ngột làm người trong phòng nhất thời không nhận thức được người vừa vào.

“Anh sao vậy?”_giọng nói ngọt ngào quen thuộc vang lên, bàn tay nhỏ bé mềm mại khẽ vuốt lên vầng trán căng thẳng.

Anh ngơ ngác nhìn cô, đã bao lâu rồi…giọng nói này, hình dáng này, sự quan tâm này, bất chợt anh ôm ghì lấy cô như sợ hãi khoảnh khắc này chỉ là ảo ảnh.

“Xin lỗi…anh xin lỗi….anh….”_anh hốt hoảng, chỉ một câu xin lỗi đơn giản nhưng phải lập đi lập lại mấy lần.

Lời chưa dứt bạc môi liền bị người khác chặn lại. Đôi môi đỏ mọng của cô dán chặt lên môi anh, mùi hương dịu dàng của cô xộc vào mũi anh. Libra cảm nhận được nụ hôn của cô không chỉ có ngọt ngào mà còn cả đắng cay, đau khổ. Cô đang ở đây, ngay trong lòng anh, rất gần. Vòng tay ôm cô lại càng dùng sức, anh bế cô tiến về phía giường. Không cần biết ngày mai ra sao, hậu quả như thế nào, anh vẫn sẽ như trước đây, dùng cả sinh mạng bảo vệ cô. Còn cô, từ đâu đến cuối vẫn nhắm chặt hai mắt, lệ nhạt nhòa không ngừng tuôn rơi, tay thủy chung gắt gao ôm lấy anh. 

Không cần biết quá khứ, không cần biết tương lai chỉ có khoảnh khắc này là mãi mãi.

Đóa hoa muộn màng của một tình yêu cuối cùng đã nở

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro