Chương 25: Quý nhân phù trợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Hoa Ti khố (*) cát tường!

- Hoa Ti khố cát tường!

( (*) Ti khố là chức vị cao nhất trong Ti khố phòng )

Hoa Ti khố?

Vị này hẳn là Hoa Đại Niên. Ngọc Lam vẫn thường kể với ta về bà.

Hoa Đại Niên năm nay đã ngòai ngũ tuần. Nét mặt lúc nào cũng lãnh đạm, đôi mắt sắc và rất sáng.

Hoa Đại Niên nói: " Tất cả đứng lên đi" rồi nắm lấy tay ta, giọng pha chút xót xa: " Đã để Tiêu cô nương phải chịu vất vả rồi. Tần Hiểu Bạch à, sao ngươi lại bắt Tiêu cô nương đây làm những việc này?"

Tần Hiểu Bạch hết sức ngạc nhiên, hết nhìn ta lại nhìn sang phía Hoa Ti khố:

- Hoa ti khố! Người đừng để bị lừa bởi bộ dạng đáng thương của ả ta.Tiêu cô nương gì chứ! Thực ra ả ta chỉ là một kẻ hết sức vô dụng...

Tần Hiểu Bạch còn chưa kịp nói hết đã bị Hoa Đại Niên quắc mắt nhìn sang:

-Hỗn xược!

Bị đôi mắt vừa sáng vừa sắc của Hoa Đại Niên nhìn trúng, Tần Hểu Bạch lập tức hoảng sợ. Ngọc Lam đang ngồi dựa vào góc tường, mặt mày ủ rũ, giờ mới cất tiếng :

- Hoa Ti khố! Tần ma ma cứ luôn miệng chê trách Tiểu Dương vô dụng, còn định bắt cô ấy giặt đồ lót nữa đấy.

- Hừ! Ta chỉ làm theo phép công. Hoa Ti khố, bà cai quản Ti khố phòng này nhiều năm như vậy rồi, chẳng lẽ còn hồ đồ tin lời mấy đứa nô tì này hay sao?

" Bốp"

Hoa Đại Niên tức khí, cầm cây chày vốn dùng để giặt y phục giáng xuống vai Tần Hiểu Bạch. Tần Hiểu Bạch ôm vai, mặt mũi càng thêm xanh trắng.

- Ta phạt ngươi giặt đồ lót một năm.

- Hoa Đại Niên! Ta dù sao cũng là một Chưởng khố, không thể làm công việc của một cung nữ tầm thường được.

- Sao? - Hoa Đại Niên nhướng mày - Người khác làm được cớ sao ngươi thì không? Hay là...- Bà lạnh lùng cười - Ta giáng ngươi xuống làm cung nữ già luôn, cho đỡ mất thể diện nhé!

- Hoa Ti khố! Đừng, đừng mà. - Tần Hiểu Bạch dịu giọng, kéo lấy tay áo Hoa Ti khố van xin : - Tiểu nhân không dám nữa, Ti khố bắt tôi giặt đồ lót thêm 2 năm, 3 năm hay cả đời cũng được. Chỉ xin Người đừng giáng chức của tôi.

- Ngươi biết điều thế là tốt đấy. Tiêu cô nương, cô đưa Ngọc Lam về phòng dưỡng thương rồi đi tới Phòng quản y(*) !

(*) Phòng quản y : Nơi bảo quản và cất giữ y phục .

Sau khi đưa Ngọc Lam về phòng theo lệnh của Hoa Ti khố, ta theo bà đến Phòng quản y. Đi được một quãng, ta chợt ngoảnh đầu lại, chợt thấy cửa phòng mở toang, Ngọc Lam nằm trên giường đang dõi ánh mắt tinh nghịch về phía ta. Ta bỗng cảm thấy phấn khích, liền giơ ngón tay cái lên làm hiệu với nàng. Ngọc Lam hơi bất ngờ. Một lúc sau cũng ngập ngừng giơ ngón cái lên giống như ta. Ta phì cười, bỗng dưng cảm thấy Ngọc Lam của ta thật xinh đẹp! Làn da thì trắng hồng mịn màng, đôi đồng tử hổ phách lúc nào cũng long lanh ánh nước. Khóe miệng của nàng đang thấp thoáng nét cười. Khuôn mặt tuy góc cạnh nhưng ngũ quan rõ ràng, biểu cảm sinh động, càng làm toát lên vẻ quyến rũ chết người! Ngọc Lam thật giống như một bông hoa hồ điệp nở giữa mùa hạ. Dung mạo khả ái như vậy mà phải ở trong Ti khố phòng này suốt đời thì thật lãng phí " nguồn tài nguyên trời ban" quá !

Nắng cũng không còn quá gay gắt, chút hơi thở ấm áp còn sót lại chỉ như để nhắc nhở người ta rằng thời tiết bây giờ là mùa hạ chứ không phải mùa đông. Hình như ta đã bị trận nắng gay gắt vừa rồi làm cho hoa mắt rồi. Bởi ta nhìn thấy khóe môi Hoa Đại Niên đọng lại nét cười rất đẹp! Mùa hạ kì diệu đến vậy sao? Sự ấm áp của nó thật sự có thể làm tan chảy những băng giá, sưởi ấm sự lạnh lẽo của trái tim những con người sống trong cung cấm được chăng?

Hoa Đại Niên dẫn ta đến một căn phòng nhỏ, trên chiếc biển treo bên ngoài đề: "Phòng Quản y". Trong phòng có bày nhiều chiếc tủ gỗ sẫm màu . Mỗi tủ gỗ chia làm 25 ngăn. Hoa Đại Niên đi đến chiếc tủ thứ nhất, tính từ bên trái cửa ra vào. Bà ôn tồn nói:

- Tiêu cô nương! Đây là phòng bảo quản và cất giữ những bộ y phục đã được các cung nữ trong Ti khố phòng giặt sạch. Nhiệm vụ của cô nương là phải tẩm hương liệu vào từng bộ y phục để giữ cho chúng luôn sạch sẽ và thơm tho. Sau đó các cung nữ của từng cung sẽ đến nhận đồ.

- Có phải họ sẽ nhìn vào ngăn tủ có tên của cung mình để lấy y phục không?

- Cô nương rất thông minh!

Ta thầm nghĩ: Có gì là thông minh đâu! Chỉ là những suy luận đơn giản. Ví dụ như ở ngăn đầu tiên ghi " Lục Hoành cung" là biết ngay đó chính là nơi Lý phi ở, vậy thì y phục ngăn này chính là của Lý phi. Nhìn theo hàng ngang thì ngăn thứ hai có ghi " Minh Đạo đường",  ngăn thứ ba " Tương Diêu đường",  ngăn tứ tư" Trùng Ảnh điện"!

"Trùng Ảnh điện"- ba chữ màu đỏ thẫm này đập vào mắt ta. Lòng ta hằn sâu thêm mối căm hận thấu tim giành cho Vương Hòang hậu. Đáng lẽ hiện giờ, ta phải đang an nhàn dưỡng thai trong Hàm Phúc cung, dưới sự bảo vệ nghiêm ngặt của các cung nữ, của Cẩm tỉ tỉ và của cha đứa trẻ - Hòang đế Đại Minh Vạn Lịch! Còn hiện nay, ta lúc nào cũng phải nơm nớp lo sợ bọn họ phát hiện ra cái thai của ta, nhất định sẽ có kẻ bí mật báo tin cho Vương Hoàng hậu. Vương Hoàng hậu biết được chuyện này rồi, một là máu ghen của nàng ta nổi lên đến đỉnh điểm, nàng ta sẽ giết chết mẫu tử ta không thương tiếc. Hai là bí mật kéo ta đến một nơi vắng vẻ rồi dốc toàn bộ chỗ thuốc phá thai vào miệng ta. Haizz, đáng sợ quá! Tâm trạng thai phụ không ổn định thì ít nhiều cũng ảnh hưởng đến thai nhi... Vậy, ta không hận Vương Hoàng hậu sao được? Rốt cuộc, ta phải làm sao để con ta ra đời khỏe mạnh, bình an đây?

Hoa Đại Niên chỉ vào chiếc tủ gỗ đối diện:

- Những nguyên liệu quý để bảo quản y phục đều nằm ở chiếc tủ kia. Cô nương phải lưu ý đến sở thích riêng của từng vị chủ tử. Ví dụ như Hòang hậu Nương nương ở Trùng Ảnh điện thích quế hương, Triệu Quý phi ở Vọng Nguyệt viện, Lý phi ở Lục Hoàng cung thích trầm hương, Cẩm Quý phi ở Diên Hỉ cung thích hương bạch lan,...

Ồ! Cẩm Thiên đã được phong Quý phi rồi! Thật là một tin mừng. Ta lại thầm khâm phục Hoa ti khố. Trí nhớ bà ta cũng tốt thật. Cẩm tỉ tỉ đúng là thích nhất hương bạch lan. Thời cổ đại , người ta sử dụng nhiều hương liệu phong phú chứ không chỉ xoay quanh vài lọai nước xả vải như ở thế kỉ 21 nhỉ! 

- Có điều, công việc này cũng có chút nguy hiểm...

Điều này thì ta biết! Nước xả vải có chứa chất hóa học không phù hợp với da chỉ có thể gây dị ứng nhưng nếu nhầm lẫn các loại hương liệu hay tẩm, ướp không đúng công thức, không dựa vào y lí thì sẽ gây nguy hiểm khôn lường. Hương liệu độc chia làm nhiều loại : có loại làm người hít vào đau đầu, mất ngủ, có loại ướp đúng liều lượng thì có tác dụng an thần, sai thì gây ảo giác, hôn mê sâu, loại thường được dùng nhiều trong cung là loại xạ hương khiến cho thai phụ trụy thai, các phi tần thời xưa thường sử dụng nó nhằm tranh sủng,...

- Hoa ti khố! Công việc này hình như phù hợp với người có kinh nghiệm lâu năm như Tần ma ma hơn là tiểu nữ.

- Cô nương à, ban đầu ai mới vào nghề mà chẳng gặp khó khăn. Quan trọng là sau này, cô nương tích lũy được những gì!

- Vậy... - Ta ngập ngừng hồi lâu rồi mới nói- Tiểu nữ sẽ cố gắng!

- Được! Ta hi vọng cô nương sẽ làm tốt.

...

Trên đường trở về, đèn lồng đã tắt hết, chỉ còn trơ trọi ánh trăng rọi xuống, làm cho những viên đá màu trắng lát trong hậu viện trở nên lóng lánh.

Đẹp quá! Đẹp quá! Sao mà cảnh sắc này lại đẹp như vậy?

Bỗng từ đâu vẳng đến tiếng khóc "hu hu" rất thảm thiết. Trời ơi! Ai làm mất hứng ngắm cảnh của ta quá vậy? Ta liền men theo tiếng khóc đó, tìm ra thủ phạm rồi, nhất định ta phải mắng cho hắn một trận nhớ đời để hắn chừa cái thói khóc lóc tùy tiện ấy đi.

Bước tới bức tường sơn đỏ, tiếng khóc nghe rõ mồn một! Không sai! Bóng đen đang ngồi thu lu ở đó chính là thủ phạm!

- Ai đang khóc đấy?

Bóng đen kia không trả lời. Ta lại tiến thêm một bước.

- Đừng lại gần!- Người đó đưa tay ra cảnh cáo. Ta cũng ngớ ra một lát : đó là... chất giọng Giang Nam "không lẫn vào đâu" của Ngọc Lam. Ta liền hỏi:

- Ngọc Lam, là cô à?

- Cô... Tiểu Dương!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro