CHƯƠNG 3:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng lúc đó, giáo viên dạy Toán vào lớp, thuận tiện giải quyết việc Kiều Hi Hi gây sự với Hứa Ngôn ngay trong phòng học. Trong suốt mười mấy năm dạy học vất vả, mãi cho đến bây giờ mới gặp được một học sinh cực kỳ có thiên phú ở phương diện Toán học, hắn đương nhiên phải coi trọng. Hơn nữa, Hứa Ngôn luôn biểu hiện ra bộ dáng học bá chăm chỉ nỗ lực, hắn càng thêm yêu thích cậu, không thèm để ý đuổi Kiều Hi Hi ra khỏi lớp, để cho cô ta đến nơi nào mát mẻ ngốc đi!

Kiều Hi Hi đỏ mặt tía tai, hung hăng liếc mắt trừng Hứa Ngôn một cái rồi xoay người rời đi. Hứa Ngôn nhìn Kiều Hi Hi, sau đó mờ mịt nhìn bạn học xung quanh, biểu tình ngây thơ vô tội. Trong đôi mắt phượng sạch sẽ xinh đẹp chậm rãi nổi lên một tầng nghi hoặc, khiến cho mấy bạn học cũng đang nhìn cậu không tự chủ được hít một ngụm khí lạnh. Hứa Ngôn không những học giỏi, tính cách tốt mà còn rất đẹp!

Học sinh nam: Mẹ, hình như con sắp cong đến nơi rồi, đừng hỏi con vì sao, bạn học Hứa Nhôn lớn lên thật sự rất đẹp!

Học sinh nữ: Học bá Ngôn Ngôn, cầu gả, cầu làm ấm giường!

Hứa Ngôn nhìn bạn học cùng lớp, hướng bọn họ lộ ra nụ cười thật tươi kèm theo lúm đồng tiền xinh đẹp, nhận lại cho mình là một mảnh gào thét! Thế giới này hoá ra cũng không quá đáng ghét! Ít nhất những con người này đều rất là đáng yêu nha! Cứ như thế này thì Ngôn Ngôn không nỡ phá nát nó mất!
___________________

Trong thời gian ăn cơm trưa, Kiều Hi Hi tức giận kể lại chuyện đã xảy ra với Hứa Hoạ Linh. Hứa Hoạ Linh nắm tay thật chặt rồi buông ra, bên ngoài ra vẻ an ủi Kiều Hi Hi, kỳ thật bên trong lời nói có mang theo ý bôi nhọ Hứa Ngôn.

"Hi Hi, anh mình không hiểu chuyện, anh ấy mới từ nông thôn lên đây nên không biết rõ về thế giới của chúng ta, ngẫu nhiên không lễ phép cũng không phải cố ý, cậu tha thứ cho ảnh đi!"

"Linh Linh, chỉ có người thiện lương như cậu mới nghĩ như vậy, cái tên Hứa Ngôn đó chắc chắn là cố ý!"

"Hi Hi, anh mình thật sự không cố ý đâu, hay là để chiều mình đi khuyên anh ấy xin lỗi cậu về chuyện ban sáng?"

"Vậy còn được..."

Kiều Hi Hi lấy đồ uống trên bàn nhấp một ngụm, nghe thấy lời Hứa Hoạ Linh vừa lòng gật đầu. Mấy học sinh cùng lớp ngồi bên cạnh nghe được liền cảm thấy đầu óc của hai người bọn họ có vấn đề. Buổi sáng Hứa Ngôn chả nói câu nào, chính Kiều Hi Hi tự mình xông vào lớp họ, còn cố ý gây sự với Hứa Ngôn.

Thầy giáo Toán học vốn dĩ là người khó tính, học sinh hắn coi trọng bị làm khó ngay trước mặt, chỉ đơn giản là đuổi Kiều Hi Hi ra khỏi lớp là tốt lắm rồi! Còn cả Hứa Hoạ Linh nữa, lời trong lời ngoài đều có ý chỉ Hứa Ngôn không tốt, có thật là em gái ruột không vậy?

Hứa Ngôn không biết chuyện xảy ra ở căn tin, hiện giờ cậu đang trong một căn phòng học bỏ trống, dùng một số bộ phận nhỏ mua qua mạng để lắp ráp máy chiếu khống chế viễn trình mini, con ong mật hình dạng nho nhỏ có công năng phóng hình chiếu, Hứa Ngôn có thể khống chế nó thông qua chiếc đồng hồ trên tay.

Ngón tay Hứa Ngôn nhẹ nhàng ấn vài cái trên mặt đồng hồ, ong mật nhỏ trên bàn lập tức mở cánh ra bay lên, chiếu ra một đoạn video ngắn cậu vừa biên tập. Hi Hi, Ngôn Ngôn đã chuẩn bị món quà bạn yêu thích nhất đó!

Như dự kiến, buổi chiều, Hứa Hoạ Linh đến tìm Hứa Ngôn, yêu cầu cậu đi xin lỗi Kiều Hi Hi. Hứa Ngôn không trả lời, tiếp tục làm đề Tiếng Anh mà giáo viên vừa phát, từng con chữ xinh đẹp  giống như được in ra dần hiện lên trên trang vở.

"Anh, anh có nghe em nói gì không?" Hứa Hoạ Linh nhìn bộ dáng Hứa Ngôn, nội tâm tức đến hộc máu, nó cư nhiên dám bơ ả!

"Có. Linh Linh, tiết sau lão sư sẽ kiểm tra đề này, em đã làm chưa?"

Làm xong, Hứa Ngôn buông bút, ngẩng đầu nhìn Hứa Hoạ Linh. Trong suốt một tháng ở chung, sau khi được Hứa Tùng Bình đưa cho một cái thẻ tín dụng, Hứa Ngôn dựa vào năng lực của mình kiếm được một khoản kếch xù từ thị trường chứng khoán. Tính toán thời gian, cốt truyện chính sắp xuất hiện rồi, cậu định theo đó hoàn toàn chặt đứt quan hệ với Hoắc Dương và Hứa gia, sau đó giúp Hứa Ngôn lấy lại tất cả những gì thuộc về y!

"Em..."

"Linh Linh, anh không biết tại sao Kiều Hi Hi lại nói những lời như vậy, nhưng anh thật sự rất yêu quý Linh Linh mà. Nếu anh có điều gì không tốt, Linh Linh nhất định phải nói cho anh biết, tha thứ cho anh được không?" Hứa Ngôn chờ mong nhìn Hứa Hoạ Linh, tựa hồ chỉ cần ả nói "Không" một cái cậu có thể lập tức khóc luôn tại trận.

Trong lòng Hứa Hoạ Linh đương nhiên không cảm thấy bản thân nói sai cái gì, ngoài ra ả đã đáp ứng khuyên Hứa Ngôn đi xin lỗi Kiều Hi Hi rồi, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua. Một khi mở miệng chối bỏ ả liền có cớ làm khó dễ Hứa Ngôn, bởi vì Hứa Ngôn là một người anh trai tốt yêu quý em gái.

Đây là thủ đoạn Hứa Hoạ Linh thường dùng bên ngoài. Bây giờ, Hứa Ngôn cố ý nói vậy, dự định của ả không thành, hơn nữa bạn học xung quanh như cố ý vô tình lướt mắt nhìn sang, nên Hứa Hoạ Linh đành chịu bại trận.

"Anh, nói cái gì vậy! Chắc là Hi Hi hiểu lầm rồi, để lát nữa em quay lại giải thích cho bạn ấy."

Bởi vì các môn học cấp 3 rất nặng, cho nên nhà trường đặt quy định mọi học sinh bắt buộc phải trọ trong ký túc xá ở trường, cách 2 tuần mới được về nhà một lần.

Hứa Ngôn từ chỗ ngồi vươn người nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ, đêm nay không trăng không sao, ngoài ra Trường Cao trung S có lịch sử gần trăm năm, cây cối to lớn, sau khi tiết tự học buổi tối kết thúc toàn trường có vẻ âm trầm khủng bố. Nhìn thoáng qua thời gian, sắp đến 22h, mỗi đêm vào thời điểm này Kiều Hi Hi luôn một mình một người đi WC trước khi trở lại phòng học.

Hứa Ngôn lơ đãng khảy vài cái lên đồng hồ, tiểu ong mật được đặt sẵn trong WC mở ra đôi cánh mỏng trong suốt bay vào WC nữ, đậu lên trên khung ngăn cách giữa hai phòng vệ sinh. Kiều Hi Hi đi vào căn phòng vệ sinh thường hay lui tới, ngồi lên bồn cầu,

Đột nhiên đèn WC nhảy lên vài cái, rồi tắt hẳn.

"Tích, tích..." Tiếng nước dường như được phóng đại trong bóng tối vô hạn.

Kiều Hi Hi run rẩy mở cửa, nháy mắt thét lên chói tai, mềm chân ngồi bệt xuống đất.

"A! Có ma..."

Nhìn cô gái ướt đẫm cùng với khuôn mặt trắng bệch trước cửa WC, Kiều Hi Hi sợ đến mức bật khóc lên thành tiếng!

"Hi Hi... Hi Hi... Tại sao cậu đẩy mình, Hi Hi... Mình ở dưới đó rất lạnh... Đã hứa là sẽ làm chị em tốt cả đời mà... Hi Hi, đi với mình đi..." Giọng nữ âm trầm vang lên, Kiều Hi Hi không thể tin được trợn trắng mắt. Không có chân, không có bóng! Là nó, con nhỏ đó quay trở về rồi!

"Mình không cố ý đâu! Cậu làm ơn buông tha cho mình mình đi! Mình sẽ đốt cho cậu thật nhiều tiền, thật nhiều thật nhiều tiền... A! Mày đừng lại gần tao!"

Cô gái trắng bệch ướt đẫm cả người tiến vào bên trong một đoạn, đứng ngay trước mặt Kiều Hi Hi. Đôi mắt đen nhánh tĩnh mịch nhìn chằm chằm vào cô ta, chậm rãi nâng đôi tay như muốn bóp cổ Kiều Hi Hi, miệng lặp đi lặp lại cụm từ "chị em tốt cả đời". Lần này, Kiều Hi Hi không kịp thét lên liền hôn mê bất tỉnh, hạ thân chảy ra một bãi nước.

Những người trong lớp gần WC nhất sớm nghe thấy có người hét lên, cả lớp đứng dậy, ai gan lớn đi tuốt phía trước hướng đến WC. Thấy WC một mảnh bóng tối, mở chốt bật đèn nhưng đèn vẫn không sáng, mấy nam sinh để hội nữ sinh quay về lớp lấy đèn pin, ánh đèn chiếu sáng WC nữ lộ ra một nữ sinh đang nằm trên mặt đất.

Giáo viên trực ban vội vội vàng vàng ôm người ra, đoán rằng do đèn WC đột ngột vụt tắt nên mới thét lên sợ hãi, thậm chí còn hoảng loạn đến độ té ngã đập trúng đầu rồi hôn mê bất tỉnh. Lão sư nhanh chóng thông báo cho hai vị phụ huynh của Kiều Hi Hi, sau đó hoả tốc đưa người tới bệnh viện.

Hứa Ngôn đứng đằng sau đám người chứng kiến tất cả, không nghĩ tới lá gan của cô ta lại nhỏ như vậy, trực tiếp ngất xỉu luôn! Ai..., Ngôn Ngôn tưởng rằng dựa vào tính tình của cô nàng thì cùng lắm chỉ biết khóc thút thít kêu có ma mà thôi!

Sự việc của Kiều Hi Hi không gây ra ảnh hưởng tiêu cực gì cho trường học, chỉ nghe nói sau khi tỉnh dậy cô ta vẫn luôn miệng kêu có ma, thần trí có chút không rõ ràng, nhà trường cùng người nhà Kiều Hi Hi ra quyết định để cô ta tạm thời nghỉ học.

Sắp tới sẽ có một đợt thi thử, tất cả học sinh vội vàng chuẩn bị dự thi. Kiến thức trong đề thi thử lần này càng sát với đề thi đại học, những vấn đề bản thân sở hữu càng lộ ra rõ ràng hơn. Vì để có được thành tích tốt nhất, học sinh đều hận một ngày không thể có 48 tiếng cắm mặt vào sách vở đề đóm. Bị hoàn cảnh xung quanh kích thích, hình thức học bá của Hứa Ngôn càng trở nên điên cuồng!

Thi thử diễn ra trong vòng 2 ngày, sau khi làm người đầu tiên nộp lên bài thi môn Vật lý, Hứa Ngôn uống hộp sữa bò, ngồi phơi nắng trên chiếc ghế dài tại khu vườn nhỏ sau trường, nhìn màn hình do Cầu Mập biến thành hiện lên giữa không trung. Bên trên là hình ảnh của cuộc nói chuyện giữa Hứa Tùng Bình và Liễu Tương Tương.

"Tùng Bình, tôi càng nghĩ càng cảm thấy mình không nên đón Hứa Ngôn trở về."

"Sợ cái gì, bằng bộ dáng không uy hiếp nổi Linh Linh của nó, không thể nào biết được việc chúng ta làm năm đó!"

"Tùng Bình..."

"Được rồi, đợi đến khi nắm trong tay cổ phần của Kỷ gia, tôi lập tức tiễn nó đi đoàn tụ với gia đình nhà họ Kỷ kia!"

Hứa Ngôn tắt màn hình, tự hỏi sự việc năm đó là ý gì, có vẻ như có rất nhiều chuyện bí ẩn ở thế giới này. Nghĩ đi nghĩ lại, việc năm đó liên quan đến Hứa Ngôn cũng chỉ có vụ tai nạn đắm thuyền của Kỷ gia. Vậy xem ra đó là kiệt tác của Hứa Tùng Bình rồi!

Hứa Ngôn đứng dậy, ném hộp sữa vào thùng rác. Sau khi cậu rời đi, cách đó không xa xuất hiện một người đàn ông cao lớn bước ra từ đằng sau cây đại thụ. Anh nheo mắt lại nhìn theo bóng dáng cậu, thiếu niên trông giống hệt một con mèo lớn đang nằm phơi nắng, khiến người ta hận không thể đi đến vuốt lông cho cậu.

Thật là một đứa trẻ đáng yêu! Kích thích ham muốn được nhốt cậu lại không cho ai nhìn tới của người khác, nhưng đồng thời cũng muốn được thấy dáng vẻ tự do tự tại của cậu.

Người đặc trợ phía sau nhìn thiếu niên đã đi xa rồi quay sang nhìn Boss nhà mình, yên lặng không nói. Lần thứ 2 rồi! Lần trước cũng nhìn người ta bằng bộ dạng này ở nhà hàng món Pháp, lần này đi khảo sát ở S trung vẫn tiếp tục đứng sau cây lớn nhìn lén. Thích thì nói ra đi, lão muộn tao! Đương nhiên, vị đặc trợ chỉ dám phun tào mấy lời này trong lòng.

"Boss, có muốn cho người đi điều tra thân phận cậu ta không?"

"Không cần..." Khoé miệng Hoắc Tu giơ lên, liếc mắt nhìn người đặc trợ một cái.
_________________

Sau đợt thi thử nhà trường cho nghỉ học 2 ngày, Hứa Ngôn và Hứa Hoạ Linh được quản gia đón về nhà.

Đứng ngay cửa lớn Hứa gia, Hứa Ngôn liền nhìn thấy một người phụ nữ đoan trang ưu nhã đang ngồi trên sô pha phòng khách, Hứa Tùng Bình và Liễu Tương Tương ngồi mỉm cười nhìn bà. Người phụ nữ ngẩng đầu, vừa nhìn thấy Hứa Ngôn lập tức kích động đến đỏ mắt, nhanh chóng đứng lên đi tới trước mặt cậu, một tay xoa nắn khuôn mặt, một tay ấn trên vai Hứa Ngôn.

"Giống, vô cùng giống với Tiểu Như!"

"Ngài là..." Cho dù Cầu Mập đã thông báo Hứa Ngôn đây là Hoắc phu nhân Cố Niệm nhưng cậu vẫn biểu hiện ra thần sắc kháng cự và kinh ngạc.

"Ta là dì Cố của con mà! Ngôn Ngôn, con không nhớ ra ta ư? Khi con còn nhỏ, ta thường xuyên ẵm con đấy!"

"Con... Con không nhớ rõ!"

"Không sao, không sao hết! Lần này ta đến để đón con tới Hoắc gia." Hoắc phu nhân không thèm nhìn đến Hứa Hoạ Linh đứng ngay bên cạnh, trực tiếp kéo Hứa Ngôn ngồi lên ghế sô pha, tinh tế dò hỏi cuộc sống của cậu suốt mấy năm qua. Nghe cậu thuật lại một số sự việc, hốc mắt bà dần trở nên ướt át.

Năm đó, Kỷ gia vừa xảy ra chuyện, bà đã muốn đón cậu đi luôn. Đáng giận chính là sáng sớm Hứa Tùng Bình lấy lý do dưỡng bệnh mà đưa Hứa Ngôn đi. Bà đi tìm bao nhiêu năm không được, đành bất đắc dĩ lấy việc hôn ước ép Hứa Tùng Bình đón người về. May mắn thay, thằng bé không có chuyện gì!

Sau đó, Hoắc phu nhân liên tục đưa ra ý muốn đưa cậu đi, Hứa Ngôn tự nhiên không đồng ý. Vừa mới phát hiện ra vụ tai nạn đắm thuyền của Kỷ gia không phải là ngoài ý muốn, không bắt được chứng cứ, cậu sao có thể rời khỏi đây.

Cuối cùng, Hoắc phu nhân chỉ có thể cầm lấy tay Hứa Ngôn, hứa sẽ thường xuyên đến thăm cậu. Đồng thời, âm thầm uy hiếp người nhà họ Hứa một hồi, khiến bọn họ không dám khắt khe với Hứa Ngôn.
____________________

Sau 2 ngày nghỉ, bảng điểm được dán lên, cả bọn học sinh đều chen chúc trước bảng thông báo. Hứa Ngôn không đi tham gia náo nhiệt, bởi vì ngay từ ban đầu cậu đã biết kết quả của mình, đều là điểm tối đa hết! Ngôn Ngôn muôn năm!

Học sinh cùng khối vẻ mặt mê mang nhìn thành tích đứng đầu của Hứa Ngôn, tổng điểm là 750, tại sao học bá Hứa Ngôn lại đạt được 780 điểm?

Hứa Ngôn bình tĩnh trả lời: " Bởi vì còn có thêm đề phụ mà, may mắn trả lời đúng rồi!"

"A a a a! Ngôn Ngôn, cậu xấu xa quá rồi! Mặc kệ, cậu bắt buộc phải giúp bọn tớ ôn tập nữa!" Lũ học sinh thi nhau hò hét.

"Được thôi!"

Thành tích của Hứa Ngôn không những nổi tiếng trong S trung, mà còn gây chấn động lên toàn thành phố và cả nước. Sinh viên đại học ưu tú của khoa tự nhiên chưa chắc có thể đưa ra đáp án chính xác cho một câu hỏi thuộc phần đề phụ.

780 điểm hoàn toàn là thành tích cao nhất từ trước đến nay trong ngành giáo dục của Hoa Hạ. Do đó, một học sinh chưa nghe qua tên bao giờ như Hứa Ngôn đã thu hút sự chú ý của vô số trường đại học từ khắp nơi. Họ sôi nổi đến S trung tìm hiểu, thông tin nhận được khiến họ cảm thấy kinh ngạc.

Tất cả bạn học của cậu đều đảm bảo Hứa Ngôn là một học bá chân chính, hơn nữa ấn tượng của họ về cậu cũng vô cùng tốt. Những học sinh được dò hỏi đều trả lời rằng tích cách Hứa Ngôn rất tốt, chưa bao giờ cự tuyệt giúp đỡ bất kỳ ai.

Rất nhiều người cho rằng thành tích lần này của Hứa Ngôn là dựa vào may mắn. Tuy nhiên, sau khi thành tích của đợt thi thử lần 2 được đưa ra, cậu vẫn đạt được số điểm cao nhất 780, bác bỏ toàn bộ nhận định trước đó.

Một lần là may mắn, nhưng đến lần thứ 2 thì chính là thực lực. Ngưỡng mộ người có thực lực là đặc tính từ trong xương cốt của người Hoa quốc, vậy nên Hứa Ngôn ở S trung cơ hồ trở thành một sự tồn tại truyền kỳ. Sau hai lần thi thử, từ lúc ban đầu không có sự hảo cảm của giáo viên nào, đến bây giờ hầu hết thầy cô trong trường yêu thích cậu.

Hứa Hoạ Linh đứng ở cửa phòng học nhìn Hứa Ngôn được nhiều người vây xung quanh, không cam lòng nắm chặt hai tay. Sau đó, ả bị một học sinh đang vội vàng chạy vào lớp đụng trúng, suýt chút nữa ngã dập mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro