Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15.

Thế giới 1: Bá đạo tổng tài muốn sủng tôi (15)

Nhìn thấy người trước mặt lộ ra dáng vẻ gấp không chờ được, Bạch Ngọc chớp chớp mắt.

"Ông xác định muốn tôi ở cùng ông sao? Nhưng có thể thù lao tôi muốn chắc ông sẽ trả không nổi đâu."

Người đối tác này vừa nghe thế liền trực tiếp cười ra tiếng, tiểu mỹ nhân này thật là không có kiến thức gì cả, còn không phải là tiền sao gã ta có rất nhiều!

"Tiểu mỹ nhân, em muốn cái gì anh cũng cho em hết."

Nói rồi, gã ta khó dằn nổi mà vội đem tay sờ soạng trên người Bạch Ngọc.

"Phải không?" Khoé miệng Bạch Ngọc mở rộng hơn, trên mặt hiện lên tươi cười đầy xán lạn nhưng lời nói ra lại làm người kinh sợ.

"Nếu như tôi muốn mạng của ông thì thế nào?"

Đôi mắt Bạch Ngọc hơi gợn lên, trong ánh mắt ánh lên một tia tà ác như có như không.

Cậu dùng tay nắm lấy cằm của vị đối tác này, nhẹ nhàng nâng đầu gã ta lên.

Bị một tiểu mỹ nhân xinh đẹp nói muốn mạng mình, người đối tác này nhịn không được bèn bật cười.

Này giống như cảnh tượng một bé kiến nhỏ xíu hướng con voi to đùng mà nói tao muốn mạng mày.

Thật sự là quá buồn cười.

"Ha ha ha ha ha ha ha."

Nhưng vừa mới cười hai tiếng, Bạch Ngọc liền dùng sức bóp cằm gã ta.

Khuôn mặt đối tác liền biến đổi.

Không ngờ một tiểu mỹ nhân lại có sức lực lớn như vậy, chỉ dùng có hai ngón tay thôi mà bóp đau như thế. Hàm dưới như sắp bị bóp gãy.

Tiếng cười đột nhiên im bặt.

Vị đối tác này tức khắc cả người đều là mồ hôi lạnh chảy đầm đìa. Ngay cả sắc mặt cũng trở nên càng thêm khó coi.

Khoé miệng người trước mắt cong cong cười càng thêm xán lạn.

Rõ ràng lớn lên giống một thiên sứ không dính bụi trần nhưng khi cười rộ lên lại như một ác ma.

Vị đối tác kia chỉ thấy Bạch Ngọc đột nhiên thu tay lại, sau đó trực tiếp đấm thẳng vào bụng gã.

Đau đớn kịch liệt quét qua toàn thân, vùng bụng đau nhức làm gã ta trực tiếp quỳ rạp trên mặt đất.

Quả nhiên dự cảm của gã ta rất chính xác, tiểu mỹ nhân này có giá trị vũ lực đặc biệt kinh người.

Lúc này gã ta mới ý thức được. Vừa rồi tiểu mỹ nhân nói muốn mạng gã, câu nói kia không phải là nói đùa!

Cậu thật sự có năng lực này!

Mắt thấy Bạch Ngọc từng bước một đến gần mình, gã đối tác sợ tới mức trực tiếp quỳ gối trên mặt đất.

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi. Tôi nhất thời hồ đồ, về sau tôi không dám nữa."

Bạch Ngọc xoa xoa nắm tay, trong ánh mắt lộ ra một tia hưng phấn.

Từ lúc cậu đi vào vị diện này đã rất lâu không được đánh nhau, trừ bỏ lúc đầu không cẩn thận đánh phản diện đại nhân hôn mê về sau cậu không có sử dụng giá trị vũ lực nữa.

Không nghĩ tới tự dưng có người chuyên môn tự đưa tới cửa chịu đánh.

Vừa lúc tay cậu có chút ngứa.

Bạch Ngọc nhìn vị đối tác này, cười càng thêm vui vẻ.

Nhưng ngay lúc này, bỗng nhiên nghe thấy thanh âm Nhiếp Lăng Vũ ở phía sau cậu vang lên.

"Tiểu Ngọc, em đang làm cái gì."

Bạch Ngọc giật nảy mình.

Tiểu Mơ Hồ vội vàng ở bên tai Bạch Ngọc nhắc nhở, [Ký chủ, nhớ rõ đừng OOC a!]

Bạch Ngọc ngẩn ra, cậu thiếu chút nữa đã quên, hiện tại cậu chính là một đóa tiểu bạch hoa mảnh mai.

Nếu bị phản diện đại nhân thấy cậu đánh người, như vậy cậu liền OOC.

Một khi OOC, mặt cậu sẽ mọc tàn nhang, không phải một mà tận năm!

Này là chuyện đáng sợ nhất trong cuộc đời!

Bạch Ngọc lập tức nặn ra vài giọt nước mắt, sau đó vẻ mặt hoảng sợ nhìn Nhiếp Lăng Vũ, chỉ vào vị đối tác bị đánh thiếu chút nữa đã không thể tự gánh vác sinh hoạt về sau trên mặt đất, nói:

"Lăng Vũ, ông ta, ông ta khi dễ em! Em không muốn sống nữa."

Vừa nói xong liền chui vào trong lòng ngực Nhiếp Lăng Vũ, khóc đến thương tâm.

Vị đối tác kia không thể tin được nhìn Bạch Ngọc. Chỉ cảm thấy thế giới quan của mình đã điên đảo.

Mẹ nó.

Người nên khóc không phải là gã sao?

Rốt cuộc là ai khi dễ ai!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro