Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17.

Thế giới 1: Bá đạo tổng tài muốn sủng tôi (17)

Bạch Ngọc vừa nói vừa nhẹ nhàng xoa xoa tay Nhiếp Lăng Vũ, phảng phất như thật sự sợ hắn đánh người làm tay bị đau.

Vị đối tác bị đánh cho nửa sống nửa chết nhìn thấy hành động của hai người, liền muốn hộc máu.

Ông ta da dày thịt béo?

Da dày thịt béo đến mức làm tay Nhiếp Lăng Vũ đánh đau?

Vị đối tác sắp vì chính mình mà chảy xuống một phen nước mắt chua xót.

Rốt cuộc hôm nay gã ta gặp phải hai loại người nào thế? Thật là thô bỉ tới cực điểm!

Trên tay Nhiếp Lăng Vũ nhiễm vài vết máu, nhưng không phải của hắn, là của vị đối tác kia.

Bạch Ngọc vội vàng nhờ người phục vụ lấy giấy lại đây, muốn giúp Nhiếp Lăng Vũ lau sạch vết máu trên tay.

Ngay lúc này, một thiếu niên đáng yêu hấp tấp lỗ mãng chạy tới, cậu ta lại gần đứng một bên đưa một xấp khăn giấy cho Bạch Ngọc.

"Dùng cái này lau tay đi."

Bạch Ngọc mỉm cười nhận khăn giấy, thật cẩn thận giúp Nhiếp Lăng Vũ lau tay.

Sau đó cậu liền thấy thiếu niên kia nhìn Nhiếp Lăng Vũ với vẻ mặt nóng bỏng, thậm chí trong ánh mắt còn sáng lên tinh quang.

Bạch Ngọc chỉ cảm thấy thiếu niên này nhìn qua vô cùng quen thuộc, nhịn không được nhìn cậu ta nhiều thêm hai cái.

Thiếu niên này lớn lên tựa hồ có chút giống cậu......

Nhưng không phải là rất giống, chỉ giống bốn năm phần......

Rốt cuộc đã gặp cậu ta ở nơi nào chứ?

Đồng tử Bạch Ngọc đột nhiên co rút lại, thiếu niên này không phải nhân vật chính trong cốt truyện nguyên bản đó chứ, sau khi Bạch Ngọc chết Nhiếp Lăng Vũ đã lấy cậu ta làm thế thân, cuối cùng vị nhân vật chính này bị Nhiếp Lăng Vũ ngược đến chết luôn.

Bạch Ngọc bỗng nhiên có một loại cảm giác không rét mà run.

Hiện tại nhân vật chính lại dùng loại ánh mắt như vậy nhìn phản diện đại nhân, không phải là coi trọng hắn rồi chứ, cậu ta bị phản diện đại nhân bẻ cong rồi sao?

Không thể được, phản diện đại nhân là của một mình cậu!

Cậu còn muốn dựa vào phản diện đại nhân kiếm điểm hảo cảm, tuyệt đối sẽ không đem phản diện đại nhân nhường cho người khác.

Bạch Ngọc ném cho tiểu nam chủ một ánh mắt đầy hung dữ.

Sau đó nắm lấy tay Nhiếp Lăng Vũ đi ra ngoài, hoàn toàn không chú ý đến đôi mắt đã có chút âm trầm u ám của Nhiếp Lăng Vũ.

-

Bạch Ngọc về đến nhà, liền thấy Nhiếp Lăng Vũ khóa cửa lại. Sau đó lập tức đi về phía cậu.

"Lăng Vũ?"

Bạch Ngọc cảm giác được người trước mắt có một chút không thích hợp, Tiểu Mơ Hồ lập tức nhắc nhở cậu, [Ký chủ, giá trị hắc hóa của phản diện đại nhân đang tăng cao.]

Bạch Ngọc nhíu nhíu mày, sao lại thế này?

Vừa rồi cậu mới ngăn cản không cho phản diện đại nhân hắc hóa, sao lại tăng nữa.

Nhưng còn chưa đợi Bạch Ngọc phản ứng lại, Nhiếp Lăng Vũ đã bắt lấy cổ tay của cậu, sau đó kéo qua, đè cậu ở trên tường.

Một nụ hôn che trời lấp đất hạ xuống, hôn đến mức thiếu chút nữa cậu đã hít thở không thông.

Nhiếp Lăng Vũ dùng tay ôm chặt eo Bạch Ngọc, liều mạng mà hôn môi cậu. Phảng phất như có khát vọng vô tận nhưng không thể phát tiết.

Ngón tay cũng bất an không ngừng xé rách quần áo cậu.

Nháy mắt quần áo rơi rụng đầy đất.

......

Nhiếp Lăng Vũ giống như không biết mệt mỏi, đem người trước mặt hoàn toàn ăn sạch sẽ.

Bạch Ngọc dùng tay xoa xoa eo, cả người kêu khổ không ngừng, đáng sợ nhất chính là "lao động" cường độ cao như vậy nhưng độ hảo cảm một điểm cũng không tăng.

Bạch Ngọc muốn khóc.

Phản diện đại nhân rốt cuộc bị gì thế?

Sao lại keo kiệt, nhỏ mọn như vậy!

"Lăng Vũ......"

"Anh làm sao vậy......"

Bạch Ngọc vươn tay ôm Nhiếp Lăng Vũ, tuy rằng không biết rốt cuộc hắn xảy ra chuyện gì, nhưng cậu có thể cảm nhận được đáy lòng đang mãnh liệt bất an của Nhiếp Lăng Vũ.

Hắn bất an về cái gì?

Sau đó Bạch Ngọc liền nghe giọng nói bá đạo của Nhiếp Lăng Vũ, "Về sau không được phép nhìn chằm chằm vào người khác, cũng không được cười với người khác! Đã biết chưa?"

Nhiếp Lăng Vũ nói rất nghiêm túc, trong ánh mắt còn mang theo một tia cảnh cáo.

Bạch Ngọc sửng sốt một lúc mới kịp phản ứng, vừa rồi ở trong hộp đêm vì cảm thấy nam chủ nhìn rất quen nên mới nhìn nhiều thêm một chút, sau đó cậu ta giúp cậu lấy khăn giấy nên cậu khách khí cười với nam chủ.

Cho nên......

Đây là nguyên nhân khiến phản diện đại nhân tức giận?

Bạch Ngọc đối với hắn hết chỗ nói rồi......

Người này có cần bá đạo như vậy không!

Mệt cho khi nãy cậu còn lo phản diện đại nhân sẽ bị nhân vật chính cướp mất, hiện tại xem ra là lo lắng vô ích.

Hắn vậy mà ăn giấm của chính mình!

Bạch Ngọc nhịn không được bật cười, cậu vòng tay ôm Nhiếp Lăng Vũ, sau đó hướng miệng hắn hung hăng hôn một cái.

Cậu ở trong lòng nói với Tiểu Mơ Hồ: "Tiểu Mơ Hồ, xem tao phát huy này, chuẩn bị nhận điểm hảo cảm đi!"

Tiểu Mơ Hồ lộ ra vẻ hưng phấn, [Được được, tôi chờ!]

Sau đó Tiểu Mơ Hồ liền thấy Bạch Ngọc nước mắt lưng tròng nhìn Nhiếp Lăng Vũ, tức giận nói: "Rõ ràng là anh vẫn luôn nhìn chằm chằm cậu ta, nên em mới nhìn cậu ta. Anh sao lại có thể đổ lỗi cho em?"

Nhiếp Lăng Vũ cau mày, "Tôi nhìn chằm chằm người khác khi nào?"

Trong mắt trong lòng hắn chỉ có một mình Bạch Ngọc, hắn căn bản không muốn chú ý tới những người khác.

Rõ ràng là Bạch Ngọc nhìn chằm chằm thiếu niên kia......

Nhưng mà Bạch Ngọc không cho Nhiếp Lăng Vũ cơ hội để phản bác.

"Chính là anh! Anh không thấy nam sinh kia nhìn anh với ánh mắt gì sao, tròng mắt kia sắp lòi ra ngoài luôn rồi. Vậy nên em mới trừng cậu ta."

Bạch Ngọc vừa nói vừa chui vào trong lòng Nhiếp Lăng Vũ, "Em không thích ánh mắt cậu ta nhìn anh, ánh mắt đó giống như muốn cướp anh từ em vậy. Lăng Vũ, anh rõ ràng là của một mình em. Anh nói xem anh có thể thích tiểu nam sinh kia không?"

Kỳ thật đến bây giờ Bạch Ngọc vẫn có chút lo lắng, dù sao thì trong cốt truyện nguyên bản, Nhiếp Lăng Vũ đã đem tiểu nam chủ trở thành thế thân của cậu.

Cẩn thận mà nghĩ, hai người bọn họ cũng ở bên nhau một đoạn thời gian dài......

Trong lòng Bạch Ngọc có chút chua, bạch nguyệt quang là cậu còn đang ở đây, nhất định sẽ không cho tiểu nam chủ kia có cơ hội đâu!

Nhiếp Lăng Vũ không ngờ Bạch Ngọc sẽ nói như vậy, thì ra Bạch Ngọc đang lo lắng hắn sẽ thích thiếu niên kia cho nên mới không ngừng nhìn về phía cậu ta.

Nhiếp Lăng Vũ cười cười, đáy lòng tràn ngập ôn nhu......

"Em cái đồ ngốc này, sao tôi có thể nhìn trúng người xấu như vậy?"

Bạch Ngọc ở trong lòng cười ha hả, nếu dựa theo cốt truyện gốc, anh không phải đã coi trọng người ta rồi sao, còn đem người mang về nhà ở chung nhiều năm nữa.

Nhưng còn may bạch nguyệt quang là cậu đang ở đây, tất cả yêu ma quỷ quái toàn bộ phải lui tán hết!

Nhiếp Lăng Vũ ôn nhu nhìn người trước mắt, trái tim đột nhiên nhảy lên một chút, nhịn không được lần nữa hôn lên môi cậu.

Lần này so với vừa rồi ôn nhu hơn nhiều. Nhưng Bạch Ngọc vẫn ăn không tiêu.

Một buổi tối làm hai lần, mỗi một lần thời gian đều lâu như vậy, cho dù thể lực cậu cao hơn người thường thì cũng chịu không nổi......

Bạch Ngọc ở trong lòng kêu khổ không ngừng.

Sau đó cậu nghe thấy thanh âm hưng phấn của Tiểu Mơ Hồ vang lên.

[Oa, ký chủ.]

[Độ hảo cảm của mục tiêu +5]

[Độ hảo cảm của mục tiêu +5]

[Độ hảo cảm của mục tiêu +5]

[Ký chủ ngầu quá!]

Tiểu Mơ Hồ vui đến mức muốn nắm lấy tay Bạch Ngọc cùng cậu xoay vòng vòng!

Mọi người đều biết trong trò chơi đánh quái, cấp bậc càng cao thì giá trị kinh nghiệm càng khó tăng. Độ hảo cảm cũng giống vậy.

Giống như bây giờ độ hảo cảm thế nhưng một lần tăng tới 15 điểm, trực tiếp vọt lên 80 điểm. Quả thực không thể tưởng tượng được.

Đôi mắt Bạch Ngọc lập tức sáng ngời.

Cậu dùng tay xoa xoa eo, ăn không tiêu cái gì?

Mau đỡ cậu dậy, cậu còn có thể chiến thêm 500 hiệp!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro