Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21.

Thế giới 1: Bá đạo tổng tài muốn sủng tôi (21)

Nhiếp Lăng Vũ siết chặt ngón tay, trái tim đau đớn dữ dội.

Ai cũng không ngờ rằng đường đường là cục cưng trong lòng của tổng tài Nhiếp thị, thế nhưng toàn thân trên dưới lại chỉ có một chút tiền tiết kiệm ít ỏi như vậy.

Xưa nay Nhiếp Lăng Vũ không có để ý đến vấn đề này......

Từ nhỏ Nhiếp Lăng Vũ đã không thiếu tiền, mặc kệ là muốn cái gì chỉ cần hắn mở miệng là có cái đó.

Nhưng hắn lại chẳng bao giờ suy xét đến tình cảnh của Bạch Ngọc.

Nhiếp Lăng Vũ nhìn khoản ghi chép tiêu phí, trên thẻ ngân hàng của Bạch Ngọc giờ chỉ dư lại mấy mao tiền.

Có lẽ, chiếc cà vạt đó là toàn bộ số tiền em ấy vất vả tiết kiệm được, em ấy đã dành hết số tiền đó phấn khởi đi mua quà tặng hắn......

Nhiếp Lăng Vũ còn nhớ rõ khi Bạch Ngọc đem món quà này đưa cho hắn, trên mặt cậu mỉm cười thật tươi, sự phấn khích và mong chờ trong ánh mắt không thể nào che giấu được.

Nhưng món quà kia lại bị hắn coi như rác ném đi.

Cánh tay cầm tờ biên lai tiêu phí của Nhiếp Lăng Vũ có chút run rẩy.

Món quà kia chứa đựng tình yêu của Bạch Ngọc dành cho hắn!

Nhưng hắn lại đem tình yêu của Bạch Ngọc ném đi.

Chẳng trách trước kia Bạch Ngọc chán ghét hắn như vậy, luôn muốn rời xa hắn.

Bây giờ ngay cả bản thân hắn cũng chán ghét chính mình!

Tiểu vệ sĩ còn muốn nói thêm gì đó nhìn Nhiếp Lăng Vũ, nhưng lời còn chưa kịp thốt ra liền thấy Nhiếp Lăng Vũ đột nhiên chạy như bay về phía phòng Bạch Ngọc.

-

Trong phòng, Bạch Lâm còn đang không ngừng nhục mạ Bạch Ngọc.

Hiện tại Bạch Ngọc ở trong mắt Bạch Lâm đã không thể xoay người được nữa.

Cho nên Bạch Lâm không hề cố kỵ, lời nói ra càng lúc càng khó nghe.

"Bạch Ngọc, tôi nói cho anh biết! Từ hôm nay trở đi, anh Lăng Vũ sẽ ngày càng chán ghét anh! Anh đừng tưởng rằng mình cùng anh Lăng Vũ lên giường rồi thì sẽ rất đặc biệt, ở trong lòng anh Lăng Vũ, anh chẳng qua chỉ là một công cụ làm ấm giường thôi. Chờ anh ấy chơi chán rồi liền một chân đem anh đá đi."

Bạch Ngọc nằm ở trên giường, xem cậu ta như không khí, ai biết rằng thằng này lại sống chết ăn vạ ở đây không đi.

Lại còn càng nói càng khó nghe......

Bạch Ngọc trợn trắng mắt, Bạch Lâm mắng chửi người cũng chỉ có vài câu, cứ nhai đi nhai lại không ngừng.

Cậu ta mắng không đủ, nhưng cậu cũng nghe đủ rồi.

Còn tiếp tục nữa, lỗ tai cậu sẽ mọc cái kén mất.

Bạch Ngọc thở dài, nghĩ thầm Nhiếp Lăng Vũ sao còn chưa tới?

Mấy tên cấp dưới của hắn làm việc với hiệu suất quá chậm.

Nhưng vào lúc này, âm thanh của Tiểu Mơ Hồ tựa như tiếng chuông cảnh báo vang lên.

[Ký chủ, tôi cảm ứng được phản diện đại nhân đang đến cửa phòng. Hơn nữa giá trị hắc hóa của hắn giảm xuống rất nhanh, đã giảm tới 50%. Xem ra, hiểu lầm đã được làm sáng tỏ.]

"Ừ", Bạch Ngọc gật đầu, ở trong lòng đáp lại Tiểu Mơ Hồ.

"Tao đã biết."

Sau đó cậu lập tức từ trong ổ chăn ngồi dậy, ôm lấy hai đầu gối yên lặng ngồi ở góc tường.

Trong đôi mắt vốn dĩ bình tĩnh không hề gợn sóng kia nháy mắt liền dâng lên vài giọt nước mắt......

Ánh mắt ấy như đang khó chịu như đang đau khổ.

Giọng nói trầm thấp vang lên.

"Không phải, Lăng Vũ anh ấy sẽ không đối xử với anh như vậy...... Anh ấy sẽ không đem anh trở thành một công cụ...... Anh ấy sẽ không vứt bỏ anh."

Trong âm thanh Bạch Ngọc tràn ngập đau khổ oán trách. Rốt cuộc nước mắt không nhịn được nữa rơi từng giọt.

Vốn dĩ nãy giờ Bạch Lâm một người một vai diễn, tự biên tự diễn ở chỗ này nửa ngày không được nhận chút phản hồi nào.

Cậu ta có chút không vui mắng.

Nào ngờ bây giờ Bạch Ngọc lại đột nhiên đáp lời cậu ta, Bạch Lâm liền hăng hái hơn hẳn.

"Còn sẽ không? Anh cho rằng anh là cái thá gì? Bạch Ngọc, tôi nói cho anh biết, nhiều nhất một tháng nữa anh sẽ bị đá ra khỏi nhà. Cho nên anh thức thời một chút cho tôi, tự mình cuốn gối rời đi. Đừng để đến lúc đó tự mình làm xấu mặt."

Bạch Lâm mắng đến hả hê trong lòng.

Cậu ta đã chán ghét người anh trai này từ lâu, hôm nay cuối cùng có thể đem cậu đuổi ra ngoài.

Tốt nhất là Bạch Ngọc thức thời tự rời đi. Nếu không đừng trách cậu ta dùng thủ đoạn!

Bạch Ngọc đưa mắt nhìn mép giường, nơi đó có một túi quà mà Nhiếp Lăng Vũ tùy tiện vứt bỏ.

Bạch Ngọc lặng lẽ đưa tay ra cầm túi quà lên, ôm vào trong ngực.

Bộ dáng của cậu trông thật ủy khuất lại đáng thương.

Nhưng động tác cầm túi quà của Bạch Ngọc đã khiến Bạch Lâm chú ý.

"Anh đang cầm cái gì trong tay?"

Bạch Lâm hung tợn nhìn Bạch Ngọc, một phen đem túi quà đoạt đi.

Bạch Ngọc vội vàng nói: "Trả lại cho anh, đó là quà anh muốn tặng cho Lăng Vũ."

Bạch Ngọc còn chưa nói hết câu, trong lòng Bạch Lâm đã tràn ngập hận ý. Cậu ta trực tiếp xé rách túi quà ra từng mảnh, đem cà vạt bên trong ném xuống đất.

"Tôi nói cho anh biết, từ hôm nay trở đi anh cùng anh Lăng Vũ sẽ không có bất kỳ quan hệ nào cả! Anh cũng đừng vọng tưởng tặng đồ cho anh Lăng Vũ!"

Bạch Lâm khí thế hừng hực quả thực kiêu ngạo đến không ai bì nổi, cậu ta không chú ý tới trong mắt Bạch Ngọc chợt lóe qua một tia lạnh lẽo.

Ngay lúc này, cửa phòng "rầm" một tiếng bị đá tung.

Bạch Lâm kinh ngạc quay đầu, liền thấy sắc mặt Nhiếp Lăng Vũ cực kỳ âm trầm đứng ở nơi đó.

"Anh Lăng Vũ......"

Trên mặt Bạch Lâm có chút kích động, trong mắt cậu ta Nhiếp Lăng Vũ hiện tại rất chán ghét Bạch Ngọc. Cho nên dù cậu ta có mắng chửi Bạch Ngọc cũng không sao hết.

Nhưng giây tiếp theo, cậu ta liền cảm thấy một trận đau đớn kịch liệt từ ngực truyền tới.

Nhiếp Lăng Vũ dường như điên rồi, đột nhiên đem Bạch Lâm đá bay.

Cú đá này hắn dùng lực rất mạnh, mạnh đến mức trực tiếp đem Bạch Lâm đá bay vào vách tường, cậu ta ngay cả một câu cũng không kịp thốt ra liền hôn mê bất tỉnh.

Trong lòng Nhiếp Lăng Vũ tràn ngập lửa giận, cũng không biết hắn đây là đang giận chính mình hay là giận Bạch Lâm?

Hắn cũng không biết, thì ra ở trong cái nhà này tình cảnh của Bạch Ngọc lại là như vậy.

Bất kỳ một người nào cũng có thể kinh nhục em ấy, thậm chí đuổi em ấy đi!

Tuy rằng từ trước đến nay trong lòng Nhiếp Lăng Vũ luôn quan tâm Bạch Ngọc nhưng đồng thời hắn cũng có một chút hận cậu.

Hận cậu vì cái gì không để ý hắn, hận cậu vì cái gì liều mạng muốn rời xa hắn.

Cho tới bây giờ Nhiếp Lăng Vũ mới hiểu được nguyên do.

Ngay cả em trai ruột của Bạch Ngọc còn đối xử với em ấy như thế, vậy những người khác thì sao?

Bộ dáng của Bạch Ngọc nhìn qua nhỏ yếu như vậy, dáng vẻ này của cậu làm sao có thể ở nơi này sống tốt được chứ.

Trách không được cậu luôn muốn rời xa hắn!

Trái tim Nhiếp Lăng Vũ đau đớn dữ dội.

Đôi mắt hắn đôi hoe, nhìn Bạch Ngọc cuộn tròn ở trên giường.

Thân thể Bạch Ngọc mảnh khảnh nhỏ gầy, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, bộ dáng của cậu nhìn qua giống như là tùy thời có thể sẽ biến mất......

Nhiếp Lăng Vũ từng bước một đi về phía Bạch Ngọc.

Bạch Ngọc thấy hắn đến gần, thân thể thế nhưng không tự giác mà có chút run rẩy.

Trong ánh mắt tràn ngập thống khổ cùng đau thương.

Nhiếp Lăng Vũ rất muốn nói với Bạch Ngọc, không cần sợ hắn, hắn sẽ không bao giờ đối xử với cậu như vậy.

Nhưng lời nói còn chưa thốt ra liền thấy Bạch Ngọc hai mắt đẫm lệ nhìn thẳng hắn, sau đó một thanh âm trầm thấp vang lên.

"Lăng Vũ, anh đừng đuổi em đi, có được không?"

Nhiếp Lăng Vũ cứ như vậy nhìn người trước mắt.

Cả người đều ngây ngẩn......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro