CHƯƠNG 0003: CON ĐƯỜNG SAO RỰC RỠ CỦA ẢNH ĐẾ PHÁ SẢN 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 0003: CON ĐƯỜNG SAO RỰC RỠ CỦA ẢNH ĐẾ PHÁ SẢN 3

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE


Làm... Làm thuốc giải?

Sau khi phản ứng kịp, đường cong người diêm màu đen của Tiểu Yêu lập tức biến thành màu đỏ rồi:

[Đại nhân thích... Loại hình ông chú? Chú này thoạt nhìn hình như ba mươi tuổi rồi!]

"Ừm." Tư Căng vừa ngoan ngoãn nhìn Lạc Lâm Uyên, vừa dùng thần thức trả lời:

"Xinh đẹp trẻ tuổi không có ý nghĩa. Ngọt ngào mềm mại, nào có kêu lên êm tai như chú tinh anh xã hội, lịch thiệp bại hoại?"

Tiểu Yêu gãi gãi đầu: [Đại nhân, ta nghe không hiểu, ngài có thể nói đơn giản chút sao?]

Tư Căng: "Y thoạt nhìn... Tương đối dễ 'ngủ'."

Tiểu Yêu: [...] thôi được rồi, đại nhân vui vẻ là được rồi, nó không nói lời nào!

Lúc này, Lạc Lâm Uyên rốt cuộc hơi ngồi thẳng, lẳng lặng quan sát thiếu niên trước mặt.

Rất đơn giản thuần khiết, rất sạch sẽ.

Nhất là hai cặp mắt đào hoa lộ ra phong lưu kia, cùng với lúc cười lên, hai răng hổ nhỏ nhọn nhọn kia.

Dung hợp hoàn mỹ hai loại khí chất quyến rũ và ngoan ngoãn hoàn toàn khác biệt cùng một chỗ.

Phong tình vạn chủng, giống như trời sinh thì biết câu hồn.

Dường như chưa từng thấy qua loại người vừa cổ* lại đẹp mắt này, trái tim Lạc Lâm Uyên tim nhịn không được mà bỏ lỡ một nhịp.

* cổ 蛊 sâu độc

Sau phút chốc, cầm lấy ly rượu, ra hiệu với Tư Căng một cái:

"Vinh hạnh vô cùng."

Hầu kết gợi cảm khẽ động từ trên xuống.

Chỉ chốc lát sau, một ly rượu đã đi xuống bụng.

Tư Căng thoả mãn vỗ vỗ tay:

"Tửu lượng của chú thật tốt, lần đầu tiên tới chỗ này sao?"

"Ừm." Lạc Lâm Uyên bỏ xuống ly rượu, hỏi:

"Em thì sao?"

Tư Căng to gan quan sát người đàn ông trước mặt, cuối cùng, tiếp xúc con ngươi màu nâu nhạt của đối phương.

Một tay chống đầu, chu mỏ, lộ ra chút tủi thân khó tả:

"Tôi cũng là lần đầu tiên tới, bị người lừa tới, còn bị người bỏ thuốc nữa."

"Vậy cảnh ngộ của chúng ta thật đúng là tương tự." Lạc Lâm Uyên gõ gõ ly không trên bàn, có ẩn ý:

"Tôi cũng là ở chỗ này chờ bạn, chẳng qua thật bất hạnh, tôi hình như, cũng bị bỏ thuốc rồi."

"A? Phải không? Vậy thật sự tiếc nuối, tôi đi mua chút thuốc giải cho chú nhá."

Ý cười nơi khóe miệng Tư Căng lớn một chút, mới vừa đứng lên, thì bị bàn tay to của Lạc Lâm Uyên kéo, ngã ngồi trở về trên ghế sa lon bên cạnh tên đàn ông già.

Thanh âm gợi cảm mê hoặc vang lên trên đỉnh đầu, trong nghiền ngẫm lộ ra chút uy hiếp.

"Một người đàn ông lớn mua thuốc giải, không cần mặt mũi sao?"

Tư Căng biết kế hoạch thực hiện được rồi.

Cậu không an phận cọ cọ ở trong lòng Lạc Lâm Uyên.

Con mắt hoa đào lóe lên, chân thành tình cảm nồng nàn.

Đơn thuần tới cực điểm.

Cám dỗ đến cực hạn.

Thiếu niên nhẹ giọng mở miệng:

"Chú à, tôi đây không phải là lo lắng cho chú sao? Hai người đàn ông lớn đi mua thuốc giải, càng mất mặt a."

"Có lẽ, chúng ta có thể không mua thuốc giải."

Lạc Lâm Uyên bỗng nhiên cúi đầu, tựa vào bên tai Tư Căng.

Thanh âm trầm thấp từ tính gần trong gang tấc, điên cuồng gõ đại não:

"Đi phòng riêng, tôi làm thuốc giải cho em."

Đáy lòng Tư Căng một trận tê nhức, khẽ hít một hơi, "Đều nghe chú."

Vừa dứt lời, hai người thì "nâng" nhau dậy, một đường đi vào rồi đụng phải một cửa phòng riêng trống không.

Vừa đóng cửa, Lạc Lâm Uyên thì không thể chờ đợi được ấn Tư Căng vào trên tường, nụ hôn rực cháy lập tức rơi xuống.

Tư Căng cũng không cam lòng rơi lại phía sau, trở tay một tay đè Lạc Lâm Uyên lại.

Nhiệt độ không khí trong căn phòng cấp tốc kéo lên.

Lúc đến bên giường, Tư Căng dùng một chút thần lực khóa Tiểu Yêu che mắt nhìn lén vào phòng tối nhỏ.

Theo sau, một tay vứt Lạc Lâm Uyên xuống, dịu dàng lại hưng phấn:

"Chú là người bạn trai đầu tiên của tôi."

Lạc Lâm Uyên mắt không chớp nhìn cậu, con ngươi màu sáng lấp lánh, cực kỳ giống hồ ly đi săn trong đêm tối:

"Em cũng là người đầu tiên của tôi."

Tư Căng nghe vậy, ý cười nơi đáy mắt lại sâu hơn.

Cậu cúi người, chống ở trên người Lạc Lâm Uyên:

"Ngài trước thì không có nói chuyện yêu đương sao?"

Lạc Lâm Uyên trịnh trọng trả lời:

"Tôi có bệnh ưa sạch sẽ, chướng mắt người bình thường, vẫn luôn đang chờ một người, người có thể để cho tim tôi đập."

Y thừa nhận, ánh mắt đầu tiên y nhìn thấy Tư Căng, thì có loại rung động không hiểu.

Người này, giống như giấu ở chỗ sâu ký ức của y trong rất nhiều năm.

Chỉ chờ một khi gặp mặt, khiến y vừa gặp đã yêu, để cho y cảm thấy, vì cậu phá lệ một lần cũng không phải là không thể được.

Đối mặt với tầm mắt đặc biệt nghiêm túc của đối phương, trái tim Tư Căng cũng không nhịn được đập nhanh.

Động tâm lâu ngày không gặp, năm trăm năm chưa từng có qua.

Này để cho Tư Căng lại thêm một chút thương tiếc với người trước mặt.

Cậu cúi đầu khẽ mổ một cái trên khóe miệng Lạc Lâm Uyên, điều chỉnh thanh âm vừa nhẹ vừa mềm:

"Yên tâm, tôi sẽ ôn nhu."

Dứt lời, liền khẽ hôn xuống.

Phút chốc sau khi, Tư Căng khiếp sợ phát hiện vị trí của bọn họ đổi chỗ rồi.

Lạc Lâm Uyên đè cậu xuống, ném kính mắt đi, mắt hồ ly khẽ nhếch lộ ra chút gian xảo.

"Nhưng tôi cảm thấy, vị trí này mới tính là thích hợp."

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro