Chương 27: Chúng ta phải tin rằng thế giới này là một nơi tốt đẹp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Nguyên Nguyên dù sao cũng từng là sống một đời, cho nên không có quá sợ hãi, liền gõ cửa tiến vào, "Chào các thầy cô, tôi là mẹ của bạn học Trì Ngôn sơ tam nhất ban, cho hỏi vị nào là chủ nhiệm lớp của Trì Ngôn vậy ạ?"

Nghe lời nàng nói, ánh mắt của các thầy cô ở đó đều nhìn về phía nàng.

Tô Nguyên Nguyên cảm thấy mình là phụ huynh, không thể quá rụt rè, vì thế thẳng eo, nhìn về phía bọn họ.

Một cô giáo trung niên tóc ngắn nói với nàng, "Chính là tôi, tôi họ Vương. Vị phụ huynh này có chuyện gì sao?"

Tô Nguyên Nguyên lập tức đi qua phía bà, "Ai da, cô giáo Vương. Tui muốn tìm cô đòi lại công bằng. Cô phải làm chủ cho Trì Ngôn nhà chúng tui. Trì Ngôn nhà chúng tui bị bạn học bắt nạt, cô giáo có biết chuyện này không ạ?"

Không nghĩ tới Tô Nguyên Nguyên lại đề cập đến chuyện này, cô giáo Vương lập tức xẩu hổ cười nói, "Vị phụ huynh này, chắc cô có hiểu lầm gì rồi. Thật ra chỉ là bọn nhỏ đùa giỡn với nhau. Dù sao cũng chỉ là trẻ con, cũng không thể làm tổn thương ai được.

"Đùa giỡn?" Tô Nguyên Nguyên trừng lớn đôi mắt, "Cô giáo, cô cho rằng như vậy là đùa giỡn? Cô có biết hôm qua tôi nhìn thấy chuyện gì sao, tôi nhìn thấy Trì Ngôn nhà tôi bị người ta kéo vào rừng cây nhỏ, bọn chúng bắt con tôi học tiếng chó sủa, còn đem con tôi đạp trên mặt đất. Cô cảm thấy như vậy là đùa giỡn? Chuyện này chắc chắn không phải lần đầu, những việc bắt nạt này không chỉ tạo thành tổn thương về mặt thể xác mà còn tổn thương tinh thần con tôi. Vị cô giáo này, cô là chủ nhiệm lớp Trì Ngôn, tôi hy vọng cô có thể nghiêm túc xử lý chuyện này. Tôi đề nghị cô nên tìm những em học sinh đó, rồi đưa ra hình phạt thích ứng."

Cô giáo Vương không cười nổi nữa, "Vị phụ huynh này, bạn học Trì Ngôn cũng không có bị thương, chuyện này cũng không nghiêm trọng như vậy. Hơn nữa bọn trẻ sắp thi trung khảo, bây giờ là thời gian quan trọng, nếu làm lớn chuyện, đối với con cô cũng không tốt. Rốt cuộc mấy đứa trẻ kia gia cảnh cũng không tồi, không cần lo lắng chuyện học hành. Trì Ngôn thành tích vẫn rất tốt, cô cũng không hy vọng em ấy bị ảnh hưởng đúng không."

Tô Nguyên Nguyên nghe được ý uy hiếp trong lời nói của nàng. Thiếu điều muốn chửi bậy. Cô giáo này thấy nàng hiền lành, nên cho rằng nàng dễ khi dễ sao.

Nàng nghiêm túc nói, "Tôi không sợ! Chuyện này nhà trường cần phải cho tôi một công đạo. Nếu không tôi sẽ không để yên. Tôi sẽ đem chuyện này nói ra ngoài, nói cô không hoàn thành trách nhiệm chủ nhiệm lớp. Nói các người khi dễ nhà tôi cô nhi quả phụ. Ngược đãi nhi đồng, tổn thương phụ nữ và trẻ vị thành niên."

Sắc mặt cô giáo Vương ngày càng khó coi.

"Vị phụ huynh này, nơi này là trường học, mong cô chú ý lời nói của mình."

"Trường học xuất hiện bạo lực học đường, cô còn muốn tôi nói như thế nào, mặc kệ như thế nào, nếu các ngươi bỏ mặc chuyện này, tôi sẽ đi tìm phóng viên kể chuyện này. Cho họ viết báo với tiêu đề trường học lòng dạ hiểm độc, khi dễ mẹ chiếc con côi, giáo dục thiếu sót, giáo viên vô năng!"

Tô Nguyên Nguyên đời trước được hai vị đại lão sủng cả đời, tình tính cũng không mềm. Đối với loại người như thế nào, nàng liền có tính cách đó.

Lúc này đối mặt với cô giáo Vương vẻ mặt tức giận, nàng cũng không chút sợ hãi.

Cho nên nhìn cô giáo Vương trừng mắt với nàng, nàng liền trừng lại, không hề thua kém.

Cô giáo Vương cũng chỉ là một giáo viên. Gặp được phụ huynh tình tình mềm, liền lấy thân phận tới áp một chút, nhưng gặp những người hung một chút, cũng không có cách nào, đành chịu đựng nói, "Vậy cô muốn như thế nào, cũng không thể đánh mấy đứa trẻ kia, dù sao bọn chúng vẫn là trẻ vị thành niên."

Tô Nguyên Nguyên vừa nghe, cảm thấy bà nói cũng đúng, "Tôi cũng đồng ý với quan điểm này. Dù sao Trì Ngôn nhà tôi vẫn là một đứa trẻ."

Vương lão sư: "......"

Trong văn phòng vài vị giáo viên khác đều trộm cười. Mọi người tuy rằng là đồng nghiệp, nhưng cũng chỉ có như vậy, bọn họ cũng không muốn xen vào chuyện người khác.

Giống như lúc trước, Trì Ngôn không có phụ huynh bên cạnh, bị đứa trẻ khác khi dễ, giáo viên cũng không muốn quản. Bây giờ phụ huynh tìm tới cửa, cũng không có ai muốn quản chuyện này, cho nên tất cả đều cúi đầu xem giáo án, nhưng thật ra là trộm hóng chuyện.

Cô giáo Vương không có cách nào, hít sâu một hơi, "Theo luật chúng tôi không thể tiến hành xử phạt thể xác đối với học sinh, vị phụ huynh này, cô rốt cuộc muốn kết quả như thế nào."

Tô Nguyên Nguyên thấy bà phối hợp, lúc này mới chớp chớp đôi mắt chua xót, "Đương nhiên là muốn bọn chúng trước mặt toàn trường, xin lỗi Trì Ngôn nhà tôi, hơn nữa còn phải hứa không bao giờ được bắt nạt con tôi nữa!"

*Mắt chua xót là do mới trừng mắt với cô giáo Vương ý ạ =)))

Tuy rằng không thể xử phạt thể xác, nhưng có thể đả kích tinh thần một chút nha. Mấy đứa trẻ hư này ngày thường ngạo mạn, giờ bắt bọn chúng phải xin lỗi người khác trước toàn trường, không tin bọn chúng không nhớ được bài học này.

Cô giáo Vương sắc mặt lại khó chịu, "Phụ huynh của bọn trẻ sẽ không đồng ý.'

"Vậy cô gọi điện thoại cho bọn họ, tôi cũng muốn nói chuyện với những vị phụ huynh này."

Cô giáo Vương nghe những lời này, cẩn thận nhìn Tô Nguyên Nguyên. Bà trong lòng có tính toán, sau đó liền đứng lên gọi cho những phụ huynh kia nói chuyện. Chứng tỏ không phải bà không muốn che chở học sinh, mà thật sự là do những phụ huynh kia không nói lý.

"Cô giáo Vương tính đi đâu vậy. Cô nghe điện thoại ở đây đi, không phải chuyện gì cần giấu diếm, nên tôi cũng không thể không nghe." Tô Nguyên Nguyên chính trực nói.

"......"

Đứa trẻ Trì Ngôn tính tình trầm mặc ít nói, sao có thể có một người mẹ đanh đá lắm chuyện như vậy?

Cô giáo Vương không quá tình nguyện gọi điện trước mặt Tô Nguyên Nguyên. Do phải gọi ở đây, nên bà chỉ có thể ăn ngay nói thật, đem mọi chuyện tỉ mỉ nói cho đám phụ huynh kia.

Nhưng mà đám phụ huynh đó phản ứng lại rất giống nhau. Vừa nghe không phải con mình bị bắt nạt, đều yên tâm. Sau đó kiên định tỏ vẻ, con bọn họ nhất định không xin lỗi. Nhiều nhất cũng chỉ có thể bồi thường một ít tiền. Dù sao con cái nhà ai chưa từng đánh nhau chứ. Nói xong liền cúp máy.

Cô giáo Vương mở loa ngoài, Tô Nguyên Nguyên tức điên, "Những người này thật quá vô sỉ!"

Cô giáo Vương vẻ mặt ghét bỏ nói, "Vị phụ huynh này, cô cũng nghe rồi. Người ta đồng ý bối thường tiền cũng rất thành ý. Không bằng cô nói ra muốn bao nhiêu tiền, tôi sẽ thương lượng với phụ huynh bên đó."

Bà từng nghe nói qua về vị phụ huynh này, nói là lúc trước cầm tiền chạy trốn, chắc hẳn là một người mê tiền.

Kết quả Tô Nguyên Nguyên đập bàn một cái, "Một đồng cũng không cần, tôi chỉ muốn đòi lại công bằng. Cho nhiều tiền tôi cũng không cần!"

Cô giáo Vương liền trầm mặc, bà bây giờ cảm thấy vị phụ huynh này thật không hiểu chuyện. Nhưng bây giờ cũng không tiện làm lớn chuyện. Chỉ đành dứt khoác ngó lơ nàng.

Tô Nguyên Nguyên nói, "Cô giáo Vương, cô nói gì đi chứ."

Cô giáo Vương cuối đầu viết gì đó. Bà chắc chắn Tô Nguyên Nguyên không dám làm gì. Cô nhi quả phụ, chỉ là một người phụ nữ trẻ, không để ý tới nàng, nàng còn có thể làm gì?

Tô Nguyên Nguyên xác thật không dám động thủ, nàng không thích bạo lực. Nhưng bị thái độ của cô giáo Vương và đám người kia làm cho tức giận, "Cô cảm thấy tôi đang nói giỡn đúng không, tôi nói được thì làm được!"

Tô Nguyên Nguyên tức giận rời khỏi văn phòng, đi về phía hiệu trưởng.

Bây giờ thời gian còn sớm, hiệu trưởng cũng đang ở trong văn phòng. Tô Nguyên Nguyên đột nhiên đi vào, hiệu trưởng có chút không cao hứng. Rốt cuộc phụ huynh có chuyện gì đều tìm giáo viên, nếu có chuyện gì cũng tìm ông, chằng phải ông sẽ phiền chết sao.

Tô Nguyên Nguyên cũng mặc kệ ông có vui hay không, liền đem chuyện bên cô giáo Vương nói một lần.

Hiệu trưởng nói, "Đây cũng chỉ là chuyện nhỏ, phụ huynh kia có ý muốn bồi thường tiền, cũng đã rất có thành ý."

"Nhà chúng tôi không cần số tiền này, con trai tôi muốn có tôn nghiêm! Hiệu trưởng, nếu con ông bị người ta đạp dưới chân, ông chấp nhận số tiền bồi thường này sao?"

Đương nhiên không thể. Hiệu trưởng trong lòng nghĩ. Nhưng những lời này không thể nói ra.

"Như vậy đi, tôi kêu cô giáo Vương giải quyết chuyện này, được không?"

"Không được, tôi không tin cô ấy." Tô Nguyên Nguyên cự tuyệt nói, "Hiệu trưởng, ông phải chủ trì công đạo cho chúng tôi, nếu ông không làm tôi cũng không biết làm sao."

Biết nàng không có người chống lưng, hiệu trưởng nhẹ nhàng thở ra. Nhưng mà hắn nghe Tô Nguyên Nguyên nói, "Tới bước đường cùng, tôi cũng chỉ có thể đi kêu oan."

Hiệu trưởng: "...... Đậy chỉ là một chút việc nhỏ......"

Tô Nguyên Nguyên bi phẫn nói, "Đây không phải việc nhỏ, con cái là mạng của cha mẹ! Chúng tôi muốn được tôn trọng, yêu cầu bọn họ phải xin lỗi!"

Nàng lúc này vô cùng bị phẫn. Biểu tình có chút kích động.

Hiệu trưởng cũng đang cân nhắc chuyện này. Là một người làm giáo dục sợ nhất là gặp loại người này. Càng quấy không rõ, dễ dàng làm lớn chuyện.

Đến lúc đó cho dù giải quyết xong việc, cũng ảnh hưởng đến tiền đồ của bọn họ.

Hiệu trưởng lúc này có chút bực bội. Cảm thấy mấy đứa trẻ kịa cũng thật phiền phức. Thật ra chuyện này không phải lần đầu, nhưng những phụ huynh khác rất dễ giải quyết, cấp chút tiền là được. Thậm chí có một số phụ huynh sợ chuyện này làm lớn sẽ ảnh hưởng tới con họ, cũng không dám nói gì.

Bây giờ gặp phải loại phụ huynh tích cực như vậy, không biết lợi ích của việc làm nhỏ mọi việc.

"Như vậy đi, chiều nay tôi sẽ gọi phụ huynh của những học sinh đó tới, mọi người nói chuyện với nhau."

"Không cần nói chuyện, tôi chỉ cần nhà trường xử phạt bọn trẻ kia theo quy định." Tô Nguyên Nguyên cự tuyệt đàm phám với mấy vị phụ huynh không nói đạo lý kia. Nàng tuy rằng không quá thông minh, nhưng cũng biết nhà mình ít người, bất lợi hơn nhà người ta.

"Chiếu theo trình tự làm, sao các người còn không chịu?"

Đương nhiên là vì không muốn vì một vị phụ huynh mà đắc tội với mấy vị phụ huynh khác.

Hiệu trưởng trong lòng khó xử, "Như vậy đi, tôi trước mở họp thương lượng với những giáo viên khác, buổi chiều đưa ra quyết định."

"Được, buổi chiều nếu vẫn chưa quyết định, tôi sẽ đi kêu oan."

Hiệu trưởng: "......"

Ra khỏi văn phòng hiệu trưởng, Tô Nguyên Nguyên cũng không rời đi, nàng lo lắng Trì Ngôn lại bị khi dễ, nên vẫn luôn chờ ở dưới lầu.

Chờ tới lúc tan học, nhìn thấy Trì Ngôn ra tới, nàng mới cao hứng đi qua. "Trì Ngôn, Tiểu Ngôn."

Trì Ngôn vẫn luôn mặt vô biểu tình đi trong đám người, nghe được giọng nàng, rốt cuộc cho nàng một ánh mắt. Tô Nguyên Nguyên từ ái vuốt đầu cậu, giống như anh hai sờ đầu nàng phía trước vậy, nhưng đứa trẻ này một chút cũng không phối hợp. Tô Nguyên Nguyên:"..."

Mẹ con hai người ra khỏi trường học, Tô Nguyên Nguyên liền trấn an Trì Ngôn, "Trường học của con đã đáp ứng với mẹ chiều nay bọn họ sẽ ra quyết định."

Trì Ngôn rốt cuộc có một chút biểu cảm, là vẻ mặt châm chọc cười lạnh, "Bọn họ sẽ không quản."

Tô Nguyên Nguyên nhìn thấy biểu tình này, trong lòng liền có chút khó chịu.

Nàng hôm nay đến trường học gặp những chuyện này cũng vô cùng tức giận, huống chi Trì Ngôn vẫn luôn chịu ủy khuất. Nhưng nàng không thể để cậu giống trong nguyên tác, tràn ngập chán ghét thế giới này. Nhanh chóng trấn an cậu, "Sẽ sẽ, nếu bọn họ mặc kệ, mẹ sẽ kiếm người khác quản. Chắc chắn sẽ có người chịu quản. Tiểu Ngôn, chúng ta phải tin rằng thế giới này là một nơi tốt đẹp, sẽ có người lương thiện. Không phải tất cả đều là người xấu."

Trì Ngôn nhìn nàng, trong lòng đột nhiên nảy ra ý nghĩ. Người phụ nữ này thật ngu ngốc, vậy mà tin thế giới này có sự công bằng. Có lẽ chuyện nàng nói bị người ta lừa là thật. Dù sao nàng cũng ngốc như vậy.

Trì Ngôn sờ sờ đồ vật trong túi mình, ban đầu hắn tính sẽ động thủ hôm nay. Nhưng cậu cảm thấy có thể đợi thêm vài ngày. Để người phụ nữ này nhìn xem, thế giới này xấu xí tới cỡ nào. Con người có thể tàn nhẫn đến thế nào.

Tô Nguyên Nguyên bị cậu nhìn không thoải mái, lông tơ có chút dựng lên, nhưng nghĩ đây chính là con trai mình, vi vậy can đảm nói, "Con yên tâm, mấy ngày tới mẹ sẽ đón con tan học. Sẽ không để người khác khi dễ con."

"Sao cũng được." Nói xong Trì Ngôn xoay người rời đi.

Tô Nguyên liền đi theo phía sau cậu tiếp tục nói, "Mẹ chắc chắn sẽ làm được. Ừm, chờ chuyện này giải quyết xong, mẹ sẽ đi tìm việc làm. Sẽ phục hưng nhà chúng ta."

Trì Ngôn quay đầu nhìn nàng một cái. Tuy rằng không có biểu cảm gì, nhưng Tô Nguyên Nguyên từ đó nhìn thấy một vẻ mặt tôi không tin tưởng bà.

Tô Nguyên Nguyên nói với hệ thống, "... Cậu ấy không tin tui có thểm kiếm tiền nuôi gia đình."

888 ngáp một cái nói, "Tôi cũng không tin."

Giữa trưa Tô Nguyên Nguyên chuẩn bị nấu cơm, kết quả bị Trì Ngôn đuổi ra ngoài, "Đồ ăn trong nhà không nhiều lắm, tôi không muốn bà lại phá hư."

"Ký thật mẹ nấu vẫn có thể ăn." Tô Nguyên ở bên cạnh nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro