Chương 30: "Em không đồng ý tha thứ."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay Tô Nguyên ăn mặc lịch sự, chuẩn bị cũng Trì Ngôn đi đến trường học. Trì Ngôn vẫn luôn trộm quan sát nàng, thấy nàng giống như một dũng sĩ chuẩn bị đi chiến đấu.

Nghĩ đến nàng đang chiến đấu cho mình, trong lòng Trì Ngôn dâng lên một loại cảm xúc xưa cũ, có chút xa lạ, cũng có chút quen thuộc. Rễ cây đã sớm hư thôi từ lâu, một lần nữa lại mọc ra mầm mới.

Cậu nghĩ, nếu người phụ nữ này không bỏ đi nữa, cậu có thể kêu bà một tiếng mẹ.

Nàng hẹn những vị phụ huynh kia ở cổng trường, kể cả Tô Nguyên Nguyên tổng cộng có năm người, sau khi đưa con mình đi học, năm vị phụ huynh cùng đi đến phòng hiệu trưởng.

Hiệu trưởng đang  uống trà đọc báo thì bị năm người này hùng hổ tiến vào dọa sợ.

"Tô nữ sĩ, cô đang làm gì vậy. Chúng ta lúc trước đã thỏa thuận xong rồi, sao bây giờ cô lật lọng dẫn người tới gây sự."

Tô Nguyên Nguyên tự tin mười phần nói, "Chúng tôi không có tới gây chuyện. Chúng tôi là muốn đòi lai công bằng. Mấy vị phụ huynh này cũng có con bị bắt nạt. Bọn họ lần này tới, mục đích cũng giống như tôi. Chúng tôi có thể làm chứng cho nhau. Hiệu trưởng, lời một người nói có thể là giả, nhưng nhiều người cùng nói giống nhau thì không thể là nói xạo được. Bây giờ nếu trường học không ra mặt xử lý, chúng tôi sẽ đi kiện. Vì con của mình, chúng tôi quyết không lùi bước!"

Lúc nàng lên tiếng, những phụ huynh khác kiên định đứng phía sau nàng, cũng đồng thanh nói, "Chúng tôi quyết không lùi bước."

Hiệu trưởng nhìn đám người này, liền biết chuyện này không thể lấp liếm cho qua. Một người còn dễ chén ép, nhiều người liền khó hơn nhiều. Lỡ mấy người này bị ép cho nóng này, kêu gọi bạn bè người nhà đi biểu tình bên cục giáo dục, chức hiệu trưởng này ông cũng đừng mong làm nữa.

Bây giờ hiệu trưởng bắt đầu hối hận, sớm biết vị phụ huynh này có thể làm to chuyện như vậy, lúc trước ông sẽ nghiêm túc giải quyết chuyện này. Bây giờ sự tình không những không giải quyết được, mà còn có xu thế bị làm lớn hơn.

Bây giờ, có nhân chứng, có thêm người bị hại, còn có cả video. Trường học không thể chỉ làm qua loa như trước.

Để giải quyết chuyện này, trường học cố ý tổ chức họp một lần nữa, chủ nhiệm lớp Trì Ngôn, cô giáo Vương cũng tham gia. Sắc mặt mọi người đều không tốt, còn bị lãnh đạo nhà trường phê bình.

Sau khi thảo luận xong, bọn họ liền mời phụ huynh của mấy tên học sinh kia lên. Ban đầu, mấy vị phụ huynh này không hề sợ hãi. Bọn họ đều là người có thu nhập cao, ngày thường công việc bận bịu, không rảnh quản con cái. Ở trong trường công, mấy người này cũng coi như có chút năng lực.

Trước kia con mình đánh người ta, bị mời phụ huynh, ỷ vào việc đối phương không thể làm lớn chuyện, bọn họ không thèm để ý. Nếu xui hơn, đem con người ta đánh bị thương, bọn họ bồi thường chút tiền, đối phương cũng nhận. Nên cũng chưa có chuyện lớn gì.

Bây giờ bọn họ bị mời lên, làm chậm trễ công việc, đều đang rất bực mình. Tới phòng họp, liền lớn giọng với đám người Tô Nguyên Nguyên, "Chuyện có gì đâu, sao phải làm lớn lên như vậy. Các người lòng dạ hẹp hòi, một đứa trẻ cũng không thể nhân nhượng. Chẳng lẽ còn muốn đem con tôi ra đánh một trận sao?"

Tô Nguyên Nguyên nói, "Chúng tôi không muốn đánh bọn trẻ, chỉ cần bọn chúng xin lỗi con chúng tôi trước toàn trường."

"Không được, như vậy sẽ ảnh hưởng tới lòng tự trọng của bọn trẻ. Mai sau sao bọn chúng còn dám đi học."

"Đúng vậy, các ngươi thật tàn nhẫn."

Tô Nguyên Nguyên lười cùng bọn họ nói nhiều, còn đáng sợ hơn những đứa trẻ hư, chính là cha mẹ của bọn chúng. Nàng thế giới này coi như cũng hiểu được đạo lý này. Cho nên không thèm nói đạo lý với bọn họ, mà để hiệu trưởng xử lý.

Dù sao lúc trước cũng đã thỏa thuận xong, nếu bọn họ không xử phạt mấy đứa học sinh kia, nàng liền đi qua cục giáo dục nháo lên, thậm chí còn tính đi tòa thị chính. Hơn nữa bây giờ bọn họ người nhiều, có thể tìm đài truyền hình, tòa soạn báo, trang web linh tinh.

Hiệu trưởng đầu tiên là đưa video của Tô Nguyên Nguyên ra. Trong video, Trì Ngôn bị ấn vào thùng rác, mấy đứa học sinh khác vây quanh cậu tạt nước, sau đó cười ha hả cười nhạo cậu.

Trong video, tiếng cười của đám trẻ rất to, trông càng thêm tàn nhẫn. Cứ như trong mắt bọn chúng đây là một hành động tiêu khiển, chứ không phải là một việc làm xấu.

Trong thế giới của bọn chúng, chỉ cần bản thân vui vẻ, đúng sai không quan trọng.

Sau khi xem xong video, mấy vị phụ huynh kia không còn bình tĩnh như lúc đầu. Nhưng vẫn có người mạnh miệng nói, "Chỉ là trẻ con đùa giỡn mà thôi."

Tô Nguyên Nguyên cả giận nói, "Chuyện này nếu chỉ là đùa giỡn, lát nữa tôi sẽ kêu con tôi cũng giỡn như vậy với con các người, có được không?"

Mấy phụ huynh lại nói, "Cô quá hẹp hòi."

Tô Nguyên Nguyên hét vào mặt nàng, "Tôi chính là hẹp hòi như vậy! Việc này nếu không giải quyết, tôi sẽ đem video này tung lên mạng, làm mọi người đều biết mấy đứa trẻ này tàn nhẫn tới mức nào!"

Hiệu trưởng xoa xoa trán , ông đương nhiên không mong chuyện này lại làm lớn lên, nếu không trường học cũng sẽ ảnh hưởng, mà bọn họ là lãnh đạo chắc chắn sẽ phải cút đi.

"Kết quả xứ lý chuyện này là, đồng ý yêu cầu của Tô Nguyên Nguyên, để bọn trẻ xin lỗi trước toàn trường."

Phụ huynh của mấy đứa trẻ hư kia liền kích động lên, "Không được, chuyện này tôi không đồng ý."

"Tôi có quen người bên cục giáo dục."

"Tôi tuyệt đối không đồng ý các người bắt nạt con tôi như vậy."

"......"

Giọng của mấy người này rất lớn. Tô Nguyên Nguyên đang tính đập bàn đáp trả, một người mẹ nãy giờ im lặng ở bên cạnh nàng liền đứng lên, con gái nàng bị người ta đánh, tóc bị đám nhóc kia cắt, quần áo thì bị vẽ bậy. Nếu cô bé phản kháng, liền bị đánh. Bà  là một người mẹ vô dụng, không dám làm lớn chuyện. Nhưng bây giờ nàng không nhịn được nữa.

Bà đỏ hoe đôi mắt chỉ vào đám phụ huynh kia, "Con của các người là con vàng con ngọc, con của bọn tôi không phải sao? Các người có tiền, có thế, nhưng vì con của mình, chúng tôi nguyện trả bất cứ giá nào, chúng tôi liều mạng cũng sẽ đòi lại công bằng cho con mình!"

Có bà mở miệng, mấy vị phụ huynh khác cũng kiên định thể hiện thái độ, chuyện này cần thiết được giải quyết.

Hiệu trưởng cũng nghiêm túc nói, "Chuyện này là nhà trường quyết định xử phạt, cần phải chấp hành. Nếu không, chúng tôi sẽ ghi vào học bạ. Cho dù chuyển trường cũng không thể xóa bỏ."

Có ông lên tiếng, mấy vị phụ huynh kia cũng coi trọng hơn một chút.

Nếu thật sự ghi vào học bạ, về sau học lên cũng sẽ có ảnh hưởng. Thậm chí một số chỗ gắt gao một chút, cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Một mặt là vì tương lai của bọn trẻ, một mặt là vì bọn họ thật sự sai. Nên cuối cùng đành cúi đầu chấp thuận.

Nghe được kết quả xử lý, Tô Nguyên Nguyên cảm thấy cả người đều nhẹ nhàng, cảm giác sau khi mây mù tan cuối cùng cũng thấy được ánh mắt trời.

Nhìn mấy vị phụ huynh kia, nàng còn học theo giọng điệu trước đó của bọn họ, "Cũng không phải chỉ là mấy lời xin lỗi sao, cũng không phải chuyện gì lớn." Thuận lợi làm bọn họ tức trợn mắt.

Tô Nguyên Nguyên mong muốn tốc chiến tốc thắng, không cho trường học chọn ngày hoàng đạo gì, trực tiếp yêu cầu cử hành xử phạt ngay chiều nay.

Vì thế hiệu trưởng đành mở một buổi tập hợp học sinh vào chiều nay.

Mọi chuyện được giải quyết xong, Tô Nguyên Nguyên đứng ở cổng trường, đợi con mình tan học.

Nhìn thấy Trì Ngôn đi ra, nàng cao hứng cùng cậu vẫy tay, "Tiểu Ngôn, Tiểu Ngôn, mẹ ở đây nè!"

Trì Ngôn thấy nàng đứng đó vẫy tay cười, môi giật giật, muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy có chút gian nan, không quen, vì thế đành cuối đầu đi qua.

Giữa trưa, Tô Nguyên Nguyên làm hai phần cơm chiên trứng. Mấy ngày nay đi làm cũng có chỗ tốt, nàng đã học được một số kỹ năng nấu ăn căn bản, tuy rằng là nấu không ngon lắm...

Lúc ăn cơm, Tô Nguyên Nguyên cao hứng nói cho Trì Ngôn chuyện ở trường học, nói với cậu, chiều nay, mấy đứa trẻ kia phải xin lỗi cậu trước toàn trường.

Trì Ngôn im lặng không nói. Tô Nguyên Nguyên cho rằng cậu không cam lòng. Dù sao bị bắt nạt thời gian dài như vậy, không phải một câu xin lỗi là có thể bỏ qua.

Đổi lại là Tô Nguyên Nguyên, nàng cũng sẽ không cam lòng. Nhưng có những chuyện, khi gặp phải, cũng chỉ có thể làm như vậy.

"Mẹ biết như vậy đối với con không công bằng, nhưng chúng ta coi như bị chó căn được không? Bị chó cắn một cái, chúng ta liền né con chó ra. Chúng ta cũng không thể vì bị chó cắn, liền biến mình thành chó cắn ngược lại, đúng không? Mẹ hứa với con, chờ mẹ kiếm được tiền, sẽ cho con đi học võ phòng thân, mai sau ai cũng không thể bắt nạt Trì Ngôn nhà ta. Mẹ cũng sẽ bảo vệ con thật tốt."

"Loảng xoảng." Trì Ngôn đột nhiên đứng lên, bỏ chén đũa lại đi về phòng.

Tô Nguyên Nguyên: "...... Cậu ấy tức giận sao?"

888 nói, "Theo kết quả kiểm tra, cảm xúc cậu ta dao động khá lớn."

Tô Nguyên Nguyên:"..." Xem ra sau này vẫn nên nói ít một chút, nàng nói chuyện có chút ngốc, lần nào nói xong cũng chọc người ta không vui.

Buổi chiều lúc cuối giờ, nhà trường liền mở một buổi triệu tập học sinh. Mấy đứa trẻ hư kia cầm theo bản kiểm điểm, đọc trước toàn trường, còn phải nói xin lỗi.

Mấy học sinh hư này chưa từng chịu ủy khuất như vậy, trong trường đi đâu cũng một vẻ uy phong lẫm liệt, bây giờ phải đọc bản kiểm điểm trước nhiều người như vậy, còn phải cuối đầu xin lỗi, bị giáo viên phê bình, chịu không được ủy khuất liền bật khóc nghẹn ngào.

Nhưng học sinh phía dưới không ai đồng tình. Ngược lại còn thấy hả hê.

Lãnh đạo trường con an bài để mấy đứa trẻ bị đánh trực tiếp nhận lời xin lỗi, sau đó tỏ ra tha thứ. Cuôi cùng là kết cục hòa thuận vui vẻ.

Mấy đứa trẻ kia có chút sợ hãi, nên đã đồng ý, chỉ riêng Trì Ngôn liền cự tuyệt thẳng thừng, "Em không đồng ý tha thứ."

Giáo viên và ban lãnh đạo nhà trường: "......"

Đoạn cuối cùng này, Trì Ngôn không tham gia.

Bởi vì diễn ra vào cuối giờ, nên sau đó liền tan học.

Tô Nguyên Nguyên vẫn luôn chờ Trì Ngôn trước cổng, thấy Trì Ngôn mang cặp sách đi ra, vội vàng đi lên đón, "Tiểu Ngôn, sao rồi, bọn họ đã xin lỗi chưa?"

"Đã xin lỗi." Trì Ngôn gật đầu, tiếp tục hướng đi về nhà.

Tô Nguyên Nguyên lý ra rất vui, nhưng thấy cậu vẫn không nói chuyện, liền lo lắng nói, "Có phải con vẫn còn tức giận?"

"Tôi không có đồng ý tha thứ bọn họ."

Trì Ngôn đột nhiên nói với nàng. Cậu vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho đám người kia.

Tô Nguyên Nguyên thật ra cũng không bất ngờ, nói thật, nếu là nàng, nàng cũng sẽ không tha thứ cho những đứa trẻ bắt nạt mình, khiến mình trở nên biến thái.

Huống chi là trong lòng đã nảy sinh ý tưởng xấu,  Trì Ngôn. Vì thế nàng liền tỏ vẻ ủng hộ cậu, "Ừ, mẹ cũng không tha thứ cho bọn họ. Từ nay chúng ta sẽ không giao du với bọn chúng nữa."

Trì Ngôn lần nữa lại lộ ra vẻ mặt khó hiểu, "Bà cũng không muốn tôi tha thứ bọn nó?"

Tô Nguyên Nguyên đặc biệt thích nhìn thấy vẻ mặt khác của cậu, điều này làm nàng nhìn thấy dáng vẻ thiếu niên của cậu. Nàng cười nói, "Cái này đương nhiên không phải, mẹ chỉ cảm thấy là, người bị bắt nạt là con, con có tha thứ hay không là tự do của con." Nhưng nàng nhanh chóng nhớ tới việc Trì Ngôn chuẩn bị trả thù những người đó, nhanh chóng bổ sung, "Nhưng dù có tha thứ hay không, chúng ta cũng không thể bắt chước bọn họ làm chuyện xấu. Con xem, lần này chúng ta đã dùng chính nghĩa để đòi lại công bằng đúng không? Cho nên chính nghĩa có thể bảo vệ được quyền lợi của mình nha."

Trì Ngôn cảm thấy mình đã hiểu rồi, "Dùng phương pháp chính nghĩa.... Là có thể sao?"

"Đúng vậy." Tô Nguyên Nguyên gật đầu, còn cường điệu nói, "Phương pháp chính nghĩa! Chúng ta phải làm đại sứ chính nghĩa."

Trì Ngôn gật gật đầu, "Tôi hiểu rồi."

Tuy chuyện bị bắt nạt đã được giải quyết, nhưng Tô Nguyên Nguyên vẫn không yên tâm, lo lắng Trì Ngôn lại bị bắt nạt. Dù sao còn có hơn hai tháng là tốt nghiệp. Nên nàng quyết định mỗi ngày đều đưa đón Trì Ngôn đi học. Sau đó đợi hắn vào lớp, lại đi kiếm việc làm hỗ trợ. Nàng lúc trước nói chuyện với mấy vị phụ huynh kia, trong đó có một người làm trong xưởng gia công. Có thể đem về nhà làm tính công theo số lượng sản phẩm, tuy tiền lương có chút thấp, nhưng lại phù hợp với mấy người cần chăm sóc con cái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro