Chương 31: "Tôi sẽ kiếm tiền, bà không cần đi nữa."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hơn nữa còn có công việc buổi tối, một tháng có thể thu vào khoảng 3000.

Tuy rằng số tiền này chưa đủ nàng ăn một bữa cơm ở thế giới trước, nhưng đối với mức sinh hoạt hiện tại của nàng, tiết kiệm cũng có thể đủ dùng.

Nàng còn đang chuẩn bị đi lên phường hủy bỏ trợ cấp hằng tháng. Người mẹ là nàng đã quay về, Trì Ngôn cũng không phải là cô nhi, không cần số tiền này.

Tô Nguyên Nguyên đều nói với Trì Ngôn các dự định của nàng. Để cậu cảm nhận được, gia đình của mình sẽ càng ngày càng tốt hơn. Không cần phải mất đi hy vọng với cuộc sống.

Trì Ngôn yên lặng nghe, lúc tới cửa trường, thấy Tô Nguyên Nguyên phải đi, cậu mới cuối đầu nói, "Không cần quá vất vả. Tôi ăn rất ít."

"Con là đang quan tâm mẹ sao?" Tô Nguyên Nguyên cảm động rối tinh rối mù, đây là dấu hiệu Trì Ngôn bắt đầu tiếp nhận nàng. "Không cần lo lắng, mẹ sẽ cố gắng cho con ăn ngon, dưỡng thành trắng trẻo mập mạp... Cho dù con có trở thành một đứa trẻ mập mạp, mẹ cũng không ghét bỏ con."

Trì Ngôn liền xoay người chạy vào lớp. Không muốn Tô Nguyên Nguyên phát hiện tai cậu đang dần đỏ lên.

Trong đầu cậu vẫn luôn xuất hiện các dáng vẻ của Tô Nguyên Nguyên, có đau lòng, có cổ vũ, còn có hiền từ ấm áp.

Đối với ký ức trước lúc ba tuổi, vào thời khắc thấy sự việc thảm khốc của ba mình, cậu đã quên hết. Cho nên cậu cũng không nhớ gì về mẹ mình, chỉ nhớ được hình bóng mơ hồ, nói cho cậu biết rằng, cậu bị vứt bỏ.

Cậu không nhịn được nghĩ, nếu mẹ mình không bỏ đi, bồi cầu lớn lên, cậu sẽ trở thành như thế nào. Chắc là sẽ rất hạnh phúc đi, dù sao bà cũng tốt như vậy.

Chỉ là một người mẹ tốt như vậy, sao lúc trước lại nhẫn tâm vứt bỏ cậu. Sao lại là người phụ nữ xấu trong lời người khác. Hơn nữa bà còn tin rằng thế giới này có rất nhiều người tốt, người như vậy sao có thể là người xấu chứ?

Trì Ngôn không nghĩ ra, cho nên cậu bắt đầu tin tưởng, mẹ mình thật sự bị người ta lừa. Bà không có tiền, không tìm thấy đường về nhà. Cho nên không phải là bà vứt bỏ cậu. Bà chỉ là quá ngốc, bị người ta lừa mà thôi.

Cái kẻ lừa mẹ mình kia, thật sự quá xấu rồi!

Tô Nguyên Nguyên làm việc suốt một tuần, cuối cùng cũng được lãnh lương. Nàng tuy không quá linh hoạt, nhưng lại thành thật làm việc, chưa bao giờ lười biếng. Cho nên bà chủ biết gia cảnh nàng khó khăn, trả trước cho nàng một tuần lương, còn thưởng thêm 200 đồng, tổng cộng là 700 đồng.

Trong tay có tiền, Tô Nguyên Nguyên vô cùng vui sướng. Càng có cảm giác an toàn hơn.

Vì chúc mừng bản thân nhận được tiền lương đầu tiên, nàng mới Trì Ngôn đi tới chỗ nàng làm việc ăn một bữa. Chỗ nàng làm là chợ đem, rất nhiều đồ ăn giá rẻ. Hơn nữa còn được giảm giá, cho nên không tốn bao nhiêu tiền. Mấu chốt là ăn rất ngon.

Trì Ngôn thái độ đối với nàng đã thay đổi rất nhiều, tuy rằng vẫn chưa gọi mẹ, nhưng đã đồng ý với sắp xếp của nàng. Vì thế hôm sau khi Tô Nguyên Nguyên đi làm, cậu cũng đi theo. Bọn họ là lần đầu tới đây, gọi trước hai món đồ ăn thay cho bữa tối.

Bà chủ hơn 50 tuổi nhìn thấy Trì Ngôn, cười nói, "Tiểu Tô, con cô lớn lên đẹp trai thật đó, còn giống cô."

"So với cháu còn đẹp hơn." Tô Nguyên Nguyên kiêu ngạo nói, "Còn rất thông minh, học cực kỳ giỏi."

"Sau này chắc chắn sẽ rất có tiền đồ."

Tô Nguyên Nguyên cười cong mắt. Chỉ cần Trì Ngôn không làm chuyện xấu, cậu sẽ trở thành một bác sĩ ưu tú. Đương nhiên tiền đồ vô tận.

Nàng quay đầu nhìn Trì Ngôn đang ăn cơm hỏi, "Ăn ngon không?" Biết Trì Ngôn bị tê liệt vị giác, nàng còn kêu bà chủ làm gia vị đậm một chút.

Nhưng mà Trì Ngôn vẫn lắc đầu. Cậu cảm thấy không ngon bằng mẹ làm.

Tô Nguyên Nguyên trong lòng chua xót. Món ăn ngon như vậy, đứa trẻ này lại không nếm ra vị gì. Nàng an ủi Trì Ngôn, nhỏ giọng nói, "Kỳ thật mẹ cũng thấy không ngon bằng Trì Ngôn nhà ta làm."

Trì Ngôn mím môi, cuối đầu tiếp tục ăn. Tuy rằng không nếm ra vì gì, nhưng cậu vẫn kiên trì ăn. Dù sao cũng là tiền mẹ mình tốn mồ hôi nước mắt kiếm được.

Cơm nước xong, Tô Nguyên Nguyên kêu Trì Ngôn về nhà nghỉ ngơi, nàng ở lại tiếp tục làm việc.

Chợ đêm rất nhộn nhiệp. Mười mấy bàn ăn đều kín người. Cho dù có tận hai người cùng rửa chén, nhưng cũng bận đến chân không chạm đất.

Tô Nguyên Nguyên lau mồ hôi vừa rửa chén vừa thương lượng với 888, thế giới tiếp theo phải cho nàng làm một kẻ có tiền.

"Có tiền, tui càng có thể nuôi vai ác tốt hơn. Đối với nhiệm vụ càng thêm có lợi."

888 nói, "Theo như kết quả biểu hiện, nghèo một chút dễ dàng gia tăng tình cảm."

"Có đâu chứ?" Tô Nguyên Nguyên không tin.

Nhưng mà nàng nhanh chóng thấy được con trai ngoan của mình. Trì Ngôn đã đổi sang một bộ đồ ngắn tối màu chạy tới đây.

Tô Nguyên Nguyên nói, "Con tới đây chi vậy?"

"Bài tập làm xong rồi, rảnh rỗi không có chuyện gì nên tới đây đi dạo."

Tô Nguyên Nguyên: "......" Đứa trẻ này còn có sở thích đi dạo phố sao.

Trì Ngôn ngồi xổm xuống, nhìn chậu chén đũa, "Cái này xử lý như thế nào?"

Tô Nguyên Nguyên hiểu được ý đồ của cậu, nhanh chóng nói, "Không cần không cần, con về nhà học bài đi, không phải sắp tới phải thi trung khảo sao, đừng để ảnh hưởng tới việc học."

"Đều học xong hết rồi." Trì Ngôn nói. "Chỉ là rảnh rỗi không có chuyện gì làm mà thôi."

Sau đó không đợi Tô Nguyên Nguyên nói tiếp, liền cầm giẻ lau lên bắt đầu rửa chén.

Tô Nguyên Nguyên thấy dáng vẻ hiệu chuyện của đứa bé này, cảm động muốn chết. Muốn duỗi tay sờ đầu cậu, nhưng trên tay còn mang bao tay, không tiện lắm, chỉ có thể ngồi xổm bên cạnh nói, "Mẹ một người làm là được rồi, con không cần giúp đâu. Mau chóng về nhà nghỉ ngơi đi, trẻ con phải ngủ sớm một chút mới cao được."

Trì Ngôn căn bản không để ý tới nàng, chỉ cuối đầu làm việc.

Đứa nhỏ này thật là quật cường nha, Tô Nguyên Nguyên bất đắt dĩ nói, "Vậy tý con về sớm một chút. Ngày mai còn phải đi học nữa."

"Tôi tự biết sắp xếp thời gian." Trì Ngôn mặt lạnh nhạt nói.

Tô Nguyên Nguyên chỉ đành mặc kệ cậu, thấy Trì Ngôn không có bao tay, liền chạy tới chỗ bà chủ xin thêm một cái. Nàng không muốn đôi bàn tay xin đẹp này trở nên xấu xí.

Hơn 10 giờ tối, Tô Nguyên Nguyên bắt đầu giục Trì Ngôn về nhà. Trì Ngôn không nghe, xoay người đi giúp rửa rau. Tô Nguyên Nguyên bất đắc dĩ nhắc mãi, cậu lại chạy qua rửa chén.

Tô Nguyên Nguyên liền biết cậu rất cố chấp. Nhưng mà không thể thừa nhận, so với bình thường, công việc hôm nay nhẹ nhàng hơn nhiều. Đứa nhỏ này làm việc so với nàng còn gọn gàng lưu loát hơn.

Mãi đến tận 2 giờ sáng. Bà chủ cũng không nhịn được, liền kêu Tô Nguyên Nguyên nhanh chóng dẫn con về nhà ngủ, không cần ở lại phụ dọn quán. Lại còn đem một chút nguyên liệu nấu ăn thừa cho nàng, nói là khen thưởng Trì Ngôn.

Tô Nguyên Nguyên xách theo nguyên liệu nấu ăn dắt Trì Ngôn về nhà. Vừa đi vừa nói, "Về sau con không được tới đó nữa, hiểu không. Con vẫn là một đứa trẻ. Trẻ con thì nên tập trung học hành cho tốt. Việc kiếm tiền giao cho mẹ là được."

"Vậy bà cũng không được đi." Trì Ngôn phản đối nói lại.

"Mẹ không đi, chúng ta lấy gì ăn nha? Trước kia có trợ cấp của nhà nước, bây giờ mẹ đã trở về, chúng ta phải tay làm hàm nhai. Con xem, những thứ này là do con kiếm được nè." Tô Nguyên Nguyên kiêu ngạo giơ lên nguyên liệu nấu ăn, có một con cá, hai lạng thịt, còn có mấy cây cải thìa. Mấy thứ này có thể ăn đủ bữa trưa mai.

Trì Ngôn nhìn mấy thứ kia, trong lòng lại không vui, nhiếu mày nói, "Tôi sẽ kiếm tiền, bà không cần đi nữa."

Tô Nguyên Nguyên cảm nhận được sự quan tâm của Trì Ngôn, nàng cảm thấy đứa nhỏ này tuy ít nói, nhưng lại làm rất được. Nàng ôn nhu cười nói, "Được, chờ mai sau con kiếm được nhiều tiền, mẹ liền không đi nữa." Dù sao khả năng kiếm tiền của nàng kém xa vai ác.

Ngày hôm sau Trì Ngôn không cho nàng đưa cậu tới trường. Để nàng ở nhà ngủ thêm một chút.

"Hiện tại đã không có bắt nạt tôi nữa. Bọn họ không dám."

Bởi vì chuyện lần trước, trường học tăng cường quản lý, mấy đứa trẻ hư kia cũng không có cơ hội bắt nạt người khác. Hơn nữa sau khi nhận được trừng phạt, bọn chúng cũng không dám quậy nữa.

Tô Nguyên Nguyên nói, "Mẹ đưa thêm mấy ngày rồi không đi nữa."

Trì Ngôn kiên định nhìn nàng, "Tôi cũng không còn là con nít."

Tô Nguyên Nguyên có chút ưu thương, con trai mình chắc tới đồ tuổi phản nghịch, không muốn người lớn nhúng tay vào chuyện của mình.

Là một người mẹ, nàng còn biết làm gì đâu, chỉ có thể theo lời cậu, "Được rồi, vậy mẹ ở nhà nấu cơm, nấu cho con một bữa ngon."

Đang ở lứa tuổi phản nghịch Trì Ngôn lại tiếp tục cự tuyệt, "Không cần, tôi tự mình làm. Bà làm quá khó ăn."

Tô Nguyên Nguyên: "......"

Chờ Trì Ngôn đi học rồi, Tô Nguyên Nguyên buồn bực cùng 888 nói chuyện phím, "38 ca, không phải nói cậu ấy bị tê liệt vị giác sao, sao cậu ấy còn chê cơm tôi nấu khó ăn?"

888 cũng phát ra biểu cảm tự hỏi, sau đó trả lời, "Có thể bởi vì... Cơm cô làm thật sự quá khó ăn."

Tô Nguyên Nguyên: "......"

Không cần phải đưa con trai đi học. Tô Nguyên Nguyên ở nhà ngủ thêm một chút, ngủ đến giữa sáng, liền dậy dọn dẹp nhà cửa. Trong nhà cũng khá sạch sẽ, không có gì mệt nhọc, riêng phòng Trì Ngôn thì bị khóa lại, nàng cũng không thể vào dọn.

Giữa trưa Trì Ngôn trở về, vào phòng bếp nấu cơm, Tô Nguyên Nguyên đã chuẩn bị xong nguyên liệu, nàng đối với việc này tương đối thành thạo.

Sau đó chờ Trì - đầu bếp - Ngôn vào nấu ăn, nàng liền ở bên cạnh nhìn. Đứa nhỏ này nấu cơm vô cùng thạnh thục, động tác còn đẹp mắt.

Tô Nguyên Nguyên lúc này cảm thấy vô cùng thỏa mãn, tuy rằng có chút nghèo, nhưng lại có một đứa con trai vừa thông minh vừa hiểu chuyện, đây là mơ ước của nhiều người mẹ nha.

Mất 20 phút đồ ăn đã nấu xong. Thêm nữa, cơm đứa trẻ này làm, ăn ngon hơn nàng làm nhiều. Tô Nguyên Nguyên liên tục gắp đồ ăn cho cậu, để cậu ăn nhiều hơn, nàng cũng tự mình ăn rất nhiều. Mẹ con hai người đem mâm đồ ăn ăn sạch sẽ.

Ăn xong, hai mẹ con lại dọn dẹp chén đũa. Tô Nguyên Nguyên thật ra muốn làm một người mẹ hiền, nhưng đứa trẻ này lại không phối hợp, chuyện gì cũng không yên tâm để nàng làm một mình. Cái gì cũng muốn làm chung.

Chờ dọn dẹp xong, Tô Nguyên Nguyên liền thương lượng với Trì Ngôn, nói cậu không cần khóa cửa phòng, để nàng ở nhà có thể vào dọn dẹp.

Lo lắng Trì Ngôn không tin vào năng lực của mình, nàng còn vô cùng nghiêm túc bảo đảm mình làm việc này rất tốt, "Mẹ giúp con mình dọn dẹp phòng, đây không phải là một chuyện vô cùng bình thường sao. Con đừng ngại nha, mẹ con nhà khác đếu như vậy cả."

Trì Ngôn ban đầu có chút kháng cự, mặt tỏ vẻ do dự, nhưng thấy vẻ mặt chờ mong của nàng, đành miễn cưỡng gật đầu, "Không được làm lộn xộn đồ vật." Tốt nhất mình vẫn nên đem mấy thứ kia khóa lại.

Tô Nguyên Nguyên nghe cậu đồng ý, nhanh chóng hứa hẹn, "Mẹ nhất định sẽ không làm loạn."

Nhận được quyền lợi tiến vào phòng con trai, Tô Nguyên Nguyên cảm thấy khoảng cách của mình và đứa nhỏ này ngày càng gần.

Hơn nữa mấy ngày nay, Trì Ngôn cũng không lại bị bắt nạt, xem ra chuyện bạo lực học đường này đã được giải quyết. Chỉ có một chuyện khiến nàng phiền lòng, là ngày nào Trì Ngôn cũng kiên quyết đi theo nàng làm việc ở chợ đêm. Tuy cậu tới khá trễ, nhưng mỗi ngày đều thức khuya, sáng sớm còn phải đi học. Tô Nguyên Nguyên rất đau lòng.

Nàng có thể cảm nhận được Trì Ngôn ngày càng chấp nhận nàng, bình thường cũng chịu nghe lời nàng, nhưng mà chuyện này, một chút cũng không nghe nàng khuyên.

Tô Nguyên cảm thấy chắc mình phải nghỉ việc ở đây, sau đó tiếp tục làm công việc thủ công. Chờ có một chút tiền, liền bày một cái sạp nhỏ, một bên coi sạp, một bên kiếm tiền. Như vậy cũng thuận tiện chiếu cố hài tử.

Nàng càng nghĩ càng thấy ý tưởng này đáng tin cậy. Lúc ăn trưa, liền cùng Trì Ngôn thương lượng một chút.

Trì Ngôn nói, "Hãy bày sạp ở cổng trường." Cậu tan học còn có thể trợ giúp một chút. Chứ lỡ đâu bà lại bị người ta lừa thì biết làm sao?

Tô Nguyên Nguyên  cười ha ha nói, "Được nha, lúc đó con dẫn bạn tới mua, mẹ sẽ giảm giá cho tụi con!"

Làm xong một tháng, Tô Nguyên Nguyên liền xin bà chủ nghỉ việc. Hơn nữa còn tỏ vẻ rất xin lỗi, dù sao lúc xin vào, đã hứa sẽ làm lâu dài, bây giờ lại xin nghỉ sớm.

Cũng may bà chủ cũng thông cảm nàng đau lòng con trai, cũng không trách gì, còn trả thêm cho nàng 800 đồng. "Có một đứa con hiếu thảo như vậy, cô sau này nhất định sẽ được hưởng phúc. 800 đồng này là tiền lương cho con trai cô."

Đang trong lúc nghèo khó, To Nguyên Nguyên cũng không làm ra vẻ, cảm kịch nhận lấy.

Buổi chiều khi Trì Ngôn trở về, nàng liền đem 800 đồng ra đưa cho Trì Ngôn, "Đây là tiền lương của con. Con xem, thế giới này vẫn có nhiều người tốt đúng không, bà chủ kia cũng không chiếm tiện nghi của con, chủ động trả thêm tiền. Trì Ngôn, mai sau chúng ta cũng phải làm người tốt, giúp đỡ người khác."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro