Chương 32: Thực xin lỗi, thực xin lỗi.... Mẹ, thật xin lỗi mẹ...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trì Ngôn nhìn mấy tờ tiền kia sửng sốt.

Tô Nguyên Nguyên cười đem tiền nhét vào tay cậu, "Đây là tiền của con, cầm lấy đi. Bỏ vào kho tiền của con, mai sau dùng mua đồ dùng học tập."

"Tôi không cần, bà cầm lấy đi." Trì Ngôn cự tuyệt, sau đó liền đi về phòng mình.

"Đứa nhỏ này. Lại giận dỗi." Tô Nguyên Nguyên thở dài nói với hệ thống. "Tuy rằng cậu ấy không cần, nhưng nàng cũng không thể lấy. Là một người mẹ, sao tui nỡ lòng lấy tiền lương của con trai mình chứ."

Trong phòng, Trì Ngôn ngồi bên bàn học, mở ra ngăn kéo, nhìn những thiết bị trong đó, xong lại nhìn lọ thủy tinh nhỏ.

Duỗi tay chạm vào một chút, lại nghĩ tới lời Tô Nguyên Nguyên nói, "Tiểu Ngôn, sau này chúng ta phải làm người tốt..." Cậu giống như bị điện giật lập tức thu tay về, sau đó đóng mạnh ngăn kéo lại. Xoay người leo lên giường, dùng chăn che đầu lại.

Nếu mẹ biết những suy nghĩ trước kia của mình, sẽ nghĩ như thế nào đây, có phải sẽ rất chán ghét mình hay không?

Không thể để mẹ biết ....

Sáng hôm sau Tô Nguyên Nguyên thức dậy, Trì Ngôn đã đi học. Nàng xem đồng hồ, mới có 6 rưỡi sáng. Đi xem phòng bếp, thấy bữa sáng đã được làm tốt. Nàng cảm động ăn xong bữa sáng, sau đó bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.

Đầu tiên dọn dẹp phòng Trì Ngôn. Lúc dọn dẹp phòng cậu, nàng lấy 800 đồng hôm qua ra, tính bỏ vào ngăn kéo.

Mới vừa kéo ngăn kéo ra, thấy mấy cái chai lọ bên trong. Tô Nguyên Nguyên kinh ngạc một chút, cầm đại một lọ lên xem, hỏi, "Đây là cái gì vậy?"

"Thiết bị chế tạo virut."

Tô Nguyên Nguyên bị dọa run tay một chút, cái chai trong tay rớt trên bàn, cái chai đậy nắp bị đụng ngã.

"Cảnh báo, cảnh báo, phát hiện virus lạ. Lập tức nín thở, tiêu hủy nó vào nước."

Tô Nguyên Nguyên sợ tới mức mắt mũi trắng bệch, nhanh chóng đem cái chai đổ vào nhà vệ sinh, toàn thân run rẩy, "Làm sao đây, có phải tôi sắp chết rồi không?"

"Không có gì, loại virut này không có khả năng lây lan. Chỉ cần không cho tiếp xúc với da là được."

Tô Nguyên Nguyên muốn khóc, "Tui đã chạm vào cái chai rồi."

888 hung hăng trợn mắt nói, "... Cái chai không có độc."

Tô Nguyên Nguyên lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, "Cái kia bây giờ chúng ta làm sao đây, nếu tui vứt vào WC, có thể làm người khác trúng độc không."

"Đây là virus đầu tiên vai ác chế tạo, độc tín không quá cao, liều lượng cũng ít, đổ vào wc có thể pha loãng bớt."

Tô Nguyên Nguyên nghe vậy nhanh chóng làm theo lời 888 nhắc nhở. Sau khi xử lý xong, nàng nhẹ nhàng thở ra, "38 ca, may mắn có anh. Tui vẫn luôn cho rằng anh là một hệ thống vô dùng, không ngờ anh cũng có lúc lợi hại như vậy."

888 lộ ra một vẻ mặt ngạo kiều.

Nhưng mà Tô Nguyên Nguyên chưa kịp khen ngợi xong, nàng lại nhận ra một vấn đề quan trong, "Xong rồi, tui đem mấy thứ này hủy đi, nếu cháu trai anh quay về thì làm sao bây giờ? Cậu ấy sẽ không vì vậy mà hắc hóa chứ?"

Nghĩ đến cảnh tượng kia, Tô Nguyên Nguyên càng thêm khó chịu. Đứa trẻ ngoan như vậy, nàng không muốn thấy cậu hắc hóa.

888 liền gửi một icon buông tay, "Chuyện này tui cũng bất lực."

Tô Nguyên chỉ đành giả vờ thành đà điều đi hủy thi diệt tích, đem ngăn kéo dọn lại. Hy vọng Trì Ngôn sẽ không nhớ tới thứ này, sau đó đợi một thời gian, liền quên hết tất cả.

Tô Nguyên Nguyên vẫn luôn thấp thỏm chờ Trì Ngôn tan học về, kết quả mới đợi tới nửa buổi, nàng liền cảm thấy mệt mỏi, đầu óc quay cuồng.

Nhớ tới chuyện buổi sáng nàng run bần bật, "38 ca, có phải tui bị trúng độc rồi không?"

"Đừng nói bừa, theo như kết quả kiểm tra, cô là bị sốt, cô không thấy gần đây cô quá vất vả sao, là do thân thể làm việc quá độ."

Tô Nguyên Nguyên nghi ngờ xác nhận, "Thật sự?"

"Thật sự."

Tô Nguyên Nguyên nghe vậy an tâm rồi, nhanh chóng lên giường ngủ một giấc.

Trì Ngôn giữa trưa về rất sớm, vào nhà lại không thấy hình bóng quen thuộc, trong lòng liền có chút hoảng. Cậu nhanh chóng chạy vào tìm, cuối cùng phát hiện Tô Nguyên Nguyên đang nằm trong phòng, mới nhẹ nhàng thở ra.

Cậu chỉ cho rằng Tô Nguyên Nguyên đang ngủ bù, cậu cẩn thận đi qua, muốn nhìn trộm nàng một cái. Ai ngờ vừa tiến lại gần thì phát hiện Tô Nguyên Nguyên sắc mặt tái nhợt, môi trằng bệch, nhìn là biết đang bị bệnh.

Trì Ngôn Lập tức lộ ra vẻ mặt sốt ruột, "Bà, bà làm sao vậy?"

Tô Nguyên Nguyên nghe được âm thanh, hơi hé mắt, suy yếu cười nói, "Tiểu Ngôn về rồi à. Con yên tâm, mẹ không có việc gì, nghỉ ngơi một chút là khỏe thôi. Con tự nấu cơm ăn đi."

"Bà bị bệnh rồi, để tôi đi kiếm thuốc cho bà."

Trì Ngôn nhanh chóng xoay người đi về phòng. Cậu ngày thường hay làm thí nghiệm, cũng sử dụng khá nhiều loại thuốc, cho nên cũng có thuốc trị cảm.

Về tới phòng, cậu liền mở ngăn kéo ra kiếm thuốc, vội vội vàng tìm thuốc rồi chạy ra ngoài, đột nhiên cậu khựng lại, sau đó điên cuồng tìm kiếm trong ngăn kéo.

Trong ngăn kéo này không tìm được, cậu lại tìm qua ngăn kéo kế bên, kết quả vẫn chưa tìm thấy thứ muốn tìm.

Tối qua rõ ràng còn nhìn thấy... Đúng rồi, tối qua cậu quên không khóa ngăn kéo lại...

Đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, Trì Ngôn kinh hoàng đi qua phòng Tô Nguyên Nguyên, "Bà có phải động vào đồ vật trong phòng tôi, có phải không?"

"......" Tô Nguyên Nguyên chột dạ, nàng không ngờ tới lại bị phát hiện nhanh như vậy.

"Có phải hay không?" Trì Ngôn đỏ mắt hét lớn.

Tô Nguyên Nguyên thấy không giấu được nữa, đành phải thẳng thắng nhận tối, "Thực xin lỗi... Mẹ không cẩn thận, lỡ làm bể một cái bình nhỏ... Mẹ thề, mẹ chỉ là không cẩn thận."

Trì Ngôn vẻ mặt non nớt tràn đầy kinh hách, sau đó khủng hoảng, cuối cùng là áy náy nhìn Tô Nguyên Nguyên. Sau đó đột nhiên gục xuống, "Sao lại chạm vào, tại sao bà lại chạm vào nó... Thực xin lỗi, thực xin lỗi.... Mẹ, thật xin lỗi mẹ..."

Tô Nguyên Nguyên bị sự thay đổi này làm cho ngạc nhiên, 38 ca, chuyện này là sao. Sao cậu ấy lại muốn nói xin lỗi, không phải tôi mới nên là người nói xin lỗi sao..."

"Có thể cậu ấy nghĩ cô bị trúng độc."

Tô Nguyên Nguyên: "......"

Không đợi Tô Nguyên Nguyên phản ứng, Trì Ngôn đã vừa khóc vừa gọi điện thoại cho cấp cứu, "Cầu xin các cô chú mau tới, tới cứu mẹ cháu..."

Tô Nguyên Nguyên thò tay nói, "Tiểu Ngôn, mẹ không sao cả, thật sự không có chuyện gì. Mẹ chỉ bị sốt thôi." Nói xong, đầu lại quay cuồng. Không còn cách nào khác, phát sốt khiến đầu óc không tỉnh táo, tứ chi vô lực."

Trì Ngôn nắm tay nàng, quỳ gối bên cạnh giường, "Xin lỗi mẹ, mẹ nhất định không xảy ra chuyện gì... Con sẽ không bao giờ, không bao giờ đụng vào mấy thứ kia nữa..."

Bây giờ Trì Ngôn vô cùng hối hận, hối hận tại sao mình lại làm ra mấy thứ đó. Hối hận vì đã đặt nó vào ngăn kéo, hối hận vì không khóa kỹ ngăn kéo.

Trong giây phút khủng hoảng này, cậu vô cùng hận bản thân, hận tới nỗi muốn đem hết những kiến thức đã học quên mất, không bao giờ xem lại mấy thứ đó nữa.

Chỉ cần mẹ có thể tốt lên.

Tô Nguyên Nguyên rất muốn nói cho đứa nhỏ này, nàng chỉ là bị sốt. Nhưng mà Trì Ngôn vẫn chưa cho nàng cơ hội nói, cậu cầm một cái tô bự, rót vài chén nước lớn đút cho nàng. Nàng cảm thấy bụng mình sắp no căng thành trái bóng.

Xe cứu thương mau chóng tới, Tô Nguyên Nguyên bị cứu hộ nâng lên xe.

"Tui không có bị sao cả, chỉ là bị sốt thôi à." Tô Nguyên Nguyên nhanh chóng nói. Trong nhà nghèo, bây giờ đi bệnh viện không biết lại tốn bao nhiêu tiền.

"Mẹ cháu có thể bị nhiễm virus rồi." Trì Ngôn nghẹn ngào nói.

Nhân viên cấp cứu vốn muốn nói chỉ là bị sốt mà thôi, nhưng nghe đứa trẻ này nói vậy, cũng coi trọng hơn. Tuy rằng lời trẻ em nói không đáng tin, nhưng ảnh hưởng tới sinh mệnh, bất cứ trường hợp nào cũng cần coi trọng. Nhanh chóng đưa Tô Nguyên Nguyên lên xe cứu thương, sau đó bắt đầu tiến hành kiểm tra.

Trong xe cấp cứu không đủ đồ đạc nên không kiểm tra ra Tô Nguyên Nguyên trúng virus gì.

Trì Ngôn nắm lấy tay nhân viên cấp cứu, "Cầu xin chú cứu mẹ cháu, mẹ cháu thật sự bị trúng virus."

"Trên xe không đầy đủ thiết bị, chỉ có thể đợi tới bệnh viện rồi kiểm tra. Cháu yên tâm, mẹ cháu trông vẫn còn rất ổn."

Tô Nguyên Nguyên nói, "Mẹ thật sự chỉ bị sốt mà thôi."

Nhân viên cấp cứu nói, "Nhìn giống bị sốt, nhưng không thể loại trừ khả năng bị nhiễm virus."

Tô Nguyên Nguyên: "......"

Đến bệnh viện, Tô Nguyên Nguyên được đưa đi kiểm tra... Cuối cùng xác nhận chỉ là bị sốt thông thường, cũng không có nhiễm virus lạ gì.

Tuy rằng có chút phiền phức, nhưng người không bị gì là tốt rồi. Các bác sĩ trong bệnh viện thông báo với Tô Nguyên Nguyên và Trì Ngôn tin tức tốt này.

Tô Nguyên Nguyên lập tức giãy giụa đứng dậy, "Bác sĩ, khai cho cháu một ít thuốc là được, cháu không cần nhập viện đâu ạ. Cháu cũng mới nằm đây một tiếng, chắc là không tính tiền nhập viện đâu ạ. Chúng cháu không có nhiều tiền."

Trì Ngôn nghe được tin vui này, ngốc ngốc đứng đó. Thấy Tô Nguyên Nguyên phản ứng như vậy, lập tức nói vào, "Có tiền, con có tiền."

"Có tiền cũng phải tiết kiệm nha." Tô Nguyên Nguyên nghiêm túc nói. "Mấy trăm đồng của con cũng không bao nhiêu nha."

"Không phải mấy trăm... có hai vạn." Trì Ngôn cuối đầu ngượng ngùng nói, "Là ông bà để lại cho con đi học đại học."

Cậu ban đầu không muốn nói, sợ nàng lại cầm tiền đi rồi. Sau lại không dám nói, sợ nàng biết tâm tư của mình, sẽ không vui.

Tô Nguyên Nguyên không những không vui, còn cầm tay cậu, "Ông bà cho con tiền học đại học, như vậy càng không thể xài. Đó là tâm ý của ông bà."

Mặc kệ là bản thân, hay là nguyên chủ, đều không có trả giá gì cho ông bà. Tô Nguyên Nguyên cũng ngại phải đụng tới tài sản ông bà để lại. Hơn nữa đối với tình huống của hai ông bà, để tiết kiệm hai vạn này không biết khó khăn thế nào. Đây đều là tâm ý của ông bà đối với cháu trai.

Trì Ngôn kinh ngạc nhìn Tô Nguyên Nguyên, không ngờ bà biết rồi cũng không có tức giận.

Cậu biệt nữu quay đầu, "Con nguyện ý dùng cho mẹ."

"Không cần không cần, mẹ rất lợi hại, có thể tự mình kiếm tiền." Tô Nguyên Nguyên mạnh miệng cổ vũ cậu. Hơn nữa chỉ là bị sốt, không có cần dùng rất nhiều tiền, 888 cũng nói, nghỉ ngơi một chút là được rồi.

Dưới sự kiên trì của Tô Nguyên Nguyên, nàng chỉ cần truyền một chai nước, mua một chút thuốc, rồi về nhà.

Mặc dù vậy, Tô Nguyên Nguyên nhìn hóa đơn tiền thuốc cũng đau lòng không thôi. Tiền kiểm tra lúc đầu, tiền truyền nước, tiền thuốc, chỉ bị sốt một chút, mà tốn hơn 800 đồng....

Nàng suy yếu nói với Trì Ngôn đang đỡ nàng, "Tiểu Ngôn, sau này con làm bác sĩ, phải chiếu cố cho người nghèo nha. Con thấy không người nghèo thật đáng thương, khám bệnh cũng không dám."

Trì Ngôn gật gật đầu, "Được."

Tô Nguyên Nguyên vô cùng vui mừng. Đứa trẻ này thật ngoan nha. Sau này sẽ là một bác sĩ tốt.

Về đến nhà đã hai giờ chiều, đã qua thời gian vào lớp. Tô Nguyên Nguyên kêu Trì Ngôn nhanh đi học, kêu cậu xuống lầu mua đồ ăn rồi đi.

Trì Ngôn nhíu mày nói, "Con học xong hết rồi, có thể không cần đi học nữa. Hơn nữa giờ đi cũng trễ rồi."

"Đúng nha, giờ đi chắc sẽ lại bị phạt. Mẹ phải gọi điện cho cô con xin phép mới được." Tô Nguyên Nguyên nhanh chóng cầm điện thoại ra, sau đó gọi điện cho cô giáo Vương, điện thoại nhanh chóng có người nhận, giọng cô giáo Vương vang lên, "Alo, cho hỏi ai vậy ạ?"

Tô Nguyên Nguyên khụ khụ nói, "Cô giáo Vương, tôi là mẹ của Trì Ngôn."

Đầu bên kia điện thoại trầm mặc.

Tô Nguyên Nguyên lại khụ khụ nói, "Tôi bị bệnh, bệnh rất nặng. Trì Ngôn nhà tôi muốn xin nghỉ chiều nay để ở nhà chăm sóc tôi. Chờ ngày mai con tôi đi học lại, tôi kêu con tôi bổ sung giấy nghỉ phép. Cô giáo Vương, lúc đó phiền cô ký giùm một chút."

"Tôi biết rồi, giờ tôi phải đi dạy, không có việc gì tôi cúp máy đây." Nói xong liền cúp máy.

"......" Tô Nguyên Nguyên ngẩng đầu nhìn Trì Ngôn, "Cô giáo con đã đồng ý."

Trì Ngôn nhìn di động. Thật ra cậu biết, gọi hay không gọi cũng như nhau. Từ sau chuyện đó, mấy giáo viên đều mặc kệ cậu. Lúc đi học cũng không bao giờ gọi cậu trả lời vấn đề. Mắc dù cậu ngủ cả ngày trên lớp, cũng không ai quản cậu.

Nhưng những chuyện như vậy, cũng không cần nói cho mẹ biết. Dù sao cậu cũng đã học xong chương trình.

Trì Ngôn không đi xuống lầu mua đồ ăn, mà tự nấu cháo trắng, bồi Tô Nguyên Nguyên cùng nhau uống cháo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro