Chương 33: Kiếm tiền thật không dễ dàng!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mẹ, có cần con đút không ạ?" Trì Ngôn hỏi.

Từ khi Tô Nguyên Nguyên bị bệnh, Trì Ngôn liền bắt đầu đổi sang kêu nàng bằng mẹ. Tô Nguyên Nguyên cũng để ý tới, nhưng cũng không có nhắc gì, mà cứ thuận theo tự nhiên tiếp nhận. Giống như bọn họ trước giờ đều xưng hô như vậy.

Tô Nguyên Nguyên cười nói, "Không cần đâu, mẹ bây giờ khỏe lắm. Con tự mình ăn đi, ăn xong lại đi học bài. Mẹ nói với con nha, tuy rằng con thông minh, nhưng cũng không thể ỷ vào mình thông mình liền kiêu ngạo. Phải học hành chăm chỉ, để đạt được kết quả tốt nhất." Bên trong cốt truyện ban đầu, Trì Ngôn thành tích vẫn luôn rất tốt, nàng không thể kéo chân sau cậu được.

Trì Ngôn lúc trước cũng không để ý tới việc học. Cậu học tập chẳng qua chỉ vì muốn có khả năng đọc hiểu sách của ba mình để lại. Thuận tiện thỏa mãn nguyện vọng của ông bà, đi học đại học mà thôi.

Nhưng bây giờ cậu phải cân nhắc nhiều hơn. Ví dụ như, nếu lọt vào top 3 thành phố, có thể nhận được học bổng, cũng được miễn học phí.

Còn số sách ba cậu để lại... Giờ cậu sẽ không xem nữa. Cậu có mẹ ở nhà, mấy thứ kia quá không an toàn.

Buổi chiều Tô Nguyên Nguyên cơm nước xong liền đi ngủ, Trì Ngôn liền ở trong phòng nàng học bài, tập luyện đề.

Tô Nguyên Nguyên mơ mơ màng màng ngủ, lâu lâu lại cảm giác được một bàn tay mát lạnh sờ đầu mình, khiền nàng thật thoải mái.

Lần bị bệnh này, Tô Nguyên Nguyên nằm trên giường một ngày một đêm, sau đó lại sinh long hoạt hổ như thường.

Tự cảm thấy bản thân là trụ cốt trong nhà, nàng không cho phép bản thân mình bị bệnh. Đợi Trì Ngôn đi học, nàng liền cân nhắc tới chuyện bày sạp.

Thời buổi bây giờ muốn bày sạp cần phải có tiền vốn. Tô Nguyên Nguyên làm thuê, cộng với nhận sản phẩm thủ công, trừ bỏ chi phí sinh hoạt, còn có 800 đồng tiền thuốc, cũng chỉ có dư lại 1600 đồng.

Trì Ngôn cũng đưa cho nàng 800 đồng, nói là muốn góp vốn. Cho nên nàng bây giờ có tổng cộng 2400 đồng tiền vốn.

Mấy việc buốn bán cần nhiều vốn nàng không dám làm, cũng không có tiền làm. Cho nên suy xét tới những mặt hàng chỉ cần vài trăm đồng tiền vốn.

Nàng tuy rằng không biết cách làm buôn bán lớn, nhưng có biết được các nữ sinh bình thường thích gì. Ví dụ như một số món văn phòng phẩm đáng yêu, đồ trang sức nhỏ linh tính. Mấy thứ này tiền vốn thấp, cũng dễ bán.

Tô Nguyên Nguyên tìm mấy chợ hàng sỉ trên mạng, sau đó tới nhập hàng, lựa chọn dựa vào sở thích cá nhân, chọn một số phụ kiện giá rẻ, tổng cộng hết 500 đồng.

Nàng cũng không có tham vọng quá lớn, chỉ cần 500 đồng tiền này biến thành 550 đồng là được rồi.

Buổi trưa Trì Ngôn về nhà ăn cơm, Tô Nguyên Nguyên liền đem mấy thứ đã mua ra cho cậu coi.

Trì Ngôn nhìn mấy thứ này, khóe mắt giật giật.

"Thế nào, có phải rất đẹp không?" Tô Nguyên Nguyên giống như hiến vật quý đem cho con trai coi thành quả của mình.

".... Sao đều là màu hồng hết vậy."

"Tiểu nữ sinh không phải thích mấy màu này sao, trông thật đẹp nha."

Trì Ngôn không hiểu rõ sở thích của nữ sinh, nhưng... Thôi kệ, mẹ mình vất vả lại tự tin như vậy, mình không nên đả kích bà. Cùng lắm tới đó mình lại nghĩ cách giúp một chút.

Tới đầu giờ chiều, Tô Nguyên Nguyên liền xách theo một túi đồ và một cái ghế nhỏ chuẩn bị đi bày sạp.

Loại sạp này của nàng không yêu cầu thiết bị gì, chỉ cần một tấm bạt, một cái ghế nhỏ là đủ rồi.

Trước cửa trường cũng có máy sạp hàn rong, bọn họ cũng không ngồi cả ngày ở đây, mà chỉ đến khi bọn trẻ đi học và tan học.

Lúc Tô Nguyên Nguyên tới, mấy vị trí tốt đã bị người ta chiếm hết. Nàng đành tìm một chỗ không bắt mắt bày sạp.

Trì Ngôn cũng tri kỷ giúp nàng dọn sạp, đem mấy món phụ kiền này bày gọn gàng.

Nhìn thấy mấy món phụ kiện bày biện ngay ngắn, Tô Nguyên Nguyên cười vô cùng thỏa mãn. Đây là lần đầu nàng làm buôn bán, tuy nhỏ nhưng cũng coi như đang gây dựng sự nghiệp, nàng tự thấy mình vô cùng lợi hại.

Đồ vật đã dọn xong rồi, nhưng Trì Ngôn cũng có chút không yên tâm, ngượng ngùng xoắn xít không muốn đi, "Thật sự không cần con giúp sao?"

"Không cần không cần, con còn phải đi học, mau đi nhanh đi." Tô Nguyên Nguyên tự tin xua tay. Thế giới trước nàng cũng từng giúp anh trai bán hàng nha.

Trì Ngôn lưu luyến chậm rãi rời đi.

Mới vừa tới cổng trường, liền nghe được giọng mẹ mình hét to, "Các bạn học, lại xem phụ kiện đi, còn có đồ văn phòng phẩm, vô cùng đẹp."

Sau đó lại nghe giọng bảo vệ nhắc nhở, "Trước cổng trường không được hò hét ồn ào."

Giọng hét liền ngừng lại.

Trì Ngôn:"...." Không biết tại sao, nhưng cậu không thấy tin tưởng mẹ mình tý nào.

Trì Ngôn linh cảm đúng rồi, mãi cho tới chiều tan học, nàng cũng không bán được món nào. Một phần vì vị trí không tốt, không có nhiều người tới xem, còn mấy người tới xem thì không ai muốn mua.....

Tô Nguyên Nguyên tự cổ vũ bản thân, kiên trì nhất định sẽ thành công. Bây giờ mới chỉ bắt đầu, không bán được hàng là chuyện bình thường. Trong thế giới đầu tiền, anh trai mình..... ngày đầu tiên đã kiếm được tiền.... Không cùng đẳng cấp, không thể so nha.

Mấy cái sạp khác đều dọn đi rồi, Tô Nguyên Nguyên còn kiên trì ở lại, tính lén lút đi chiếm vị trí. Ai ngờ chỗ đó người ta đã dùng phấn viết, "Nơi này có người."

Không thể chiếm chỗ, Tô Nguyên Nguyên liền vừa làm đồ thủ công vừa ngồi canh sạp, mong đợi kỳ tích xuất hiện.

Sau đó nàng liền đợi được quản lý đô thị...

Sống lâu như vậy, Tô Nguyên Nguyên là lần đầu tiên tiếp xúc với mấy người này, sợ tới mức nói cũng lắp.

"Thưa đồng chí, tui thật sự không biết. Tui thấy mấy người khác ở đây bày quán, nên tưởng rằng là hợp lệ. Tui không biết là không thể bày hàng ở đây, nếu tui biết được, chắc chắn sẽ không tới đây bày quán..."

"Ngưng ngưng, chuyện này không cần thương lượng." Anh trai quản lý đô thị liền tịch thu hết đồ đạc của nàng.

Tô Nguyên Nguyên cảm thấy mình như bị cắt mất thịt. "Đồng chí, tui là một lương dân, tui sẽ dọn đi liền, có thể tha cho tui lần này được không. Tui nhất định tích cực nhận sai."

Quản lý đô thị tỏ vẻ không thương lượng nói, "Niệm tình cô vi phạm lần đầu, tôi chỉ tịch thu đồ chứ không phạt tiền. Lần sau không cho tới nữa."

Tô Nguyên Nguyên hỏi, "Vậy tui có thể bày bán ở đâu ạ?"

Quản lý đô thị liền chỉ mấy ngôi nhà buôn bán cách đó không xa, "Giống mấy chỗ kia."

Tô Nguyên Nguyên: "......" Nếu nàng có chỗ như vậy, cũng sẽ không bày quán ở đây nha.

Chờ mấy món phụ kiện nàng tỉ mỉ lựa chọn bị người ta tịch thu, Tô Nguyên Nguyên luyến tiếc vươn tay về phía xe đó cảm thán, "Bảo bối của tôi, 38 ca, cuộc sống thật gian khổ. Tui rốt cuộc cũng hiểu tại sao có nhiều người vắt chày ra nước rồi, đó là vì kiếm tiền thật không dễ dàng."

Lịch học buổi chiều không nhiều, Trì Ngôn sớm tan học, cậu đang nghĩ xem mình có nên tham gia tiết tự học buổi tối không.

Thật ra chương trình học buổi tối đã tổ chức từ lâu, chỉ là cậu chưa từng tham gia mà thôi. Nhưng nếu mẹ cậu bắt đầu bày quán ở đây, sẽ mau chóng biết được có chương trình học buổi tối. Có khả năng cậu cũng phải bắt đầu tham gia .

Rối rắm đi ra tới cửa, cậu nhanh chóng chạy tới chỗ quán nhỏ của mẹ mình, kết quả chỉ thấy người, không thấy đồ.

Tô Nguyên Nguyên nghiêm túc nhìn cổng lớn chờ Trì Ngôn tan học, cho nên Trì Ngôn vừa tan, nàng liền thấy được, lập tức cầm ghế đẩu nhỏ chạy tới, "Tiểu Ngôn, tan học rồi, chúng ta về nhà thôi."

Trì Ngôn nhìn một vòng quanh nàng, sau đó hỏi, "Đồ đâu hết rồi?"

Tô Nguyên Nguyên: "...... Không còn nữa rồi."

"Bán hết?" Trì Ngôn kinh ngạc hỏi, cũng có chút không tin.

Tô Nguyên Nguyên cảm thấy khá xẩu hổ, nhưng không muốn lừa trẻ con, đành ngượng ngùng thú thật, "Mấy thứ đó, bị đồng chí quản lý đô thị mang đi... Nhưng mà như vậy cũng có nghĩa là, mấy thứ mẹ chọn cũng rất được, có phải không?"

Trì Ngôn trầm mặc không nói chuyện.

Tô Nguyên Nguyên an ủi cậu, "Con đừng lo. Chuyện này cũng thật bình thường không phải sao. Thất bại chính là mẹ thành công, từ thất bại chúng ta sẽ có được kinh nghiệm đúng không."

Trì Ngôn giật mình nói, "Mẹ tính tiếp tục bày quán?"

"Đúng vậy, mẹ đã có một chút kinh nghiệm rồi, mẹ phát hiện ra bày quán trước cổng trường không dễ bán, cũng không thể hét to. Không thể phát huy sở trường của mẹ. Với lại thời gian bày quán cũng quá ngắn. Mẹ tính đi chợ đêm xem thử, chợ đêm mở tương đối sớm, mẹ đi sớm về sớm. Ban ngày thì kiếm thêm một công việc, buổi tối bày quán, còn có thể làm thủ công. Chúng ta sẽ kiếm được thật nhiều tiền."

Trì Ngôn nhìn Tô Nguyên Nguyên sôi sục ý chí chiến đấu, trong lòng nghĩ, mẹ mình có phải lúc trước cũng vì cố chấp với ý định của mình, nên sau khi bị lừa, vẫn tin rằng bản thân có thể kiếm được tiền về nhà. Cho nên mới bỏ đi nhiều năm như vậy.

Cho nên cuối cùng, khi thật sự quay về rồi, trong lòng mẹ cũng rất khó chịu. Bởi vì bà dù kiên trì nhưng cuối cùng cũng chỉ có hai bàn tay trắng.

Bây giờ, cậu không muốn làm mẹ mình thất vọng.

"Được, mẹ tiếp tục làm, con sẽ ủng hộ mẹ."

Tô Nguyên Nguyên cảm thấy mình đã có được kinh nghiệm phong phú. Biết nhập hàng ở đâu, cũng biết bày quán ở đâu, làm thế nào trốn quản lý đô thị. Cảm thấy bản thân ngày càng lợi hại, vô cùng tự hào, tin tưởng rằng lần này sẽ kiếm được tiền.

Nàng tiếp tục nhập 500 đồng tiền hàng, sau đó đi xung quanh kiếm việc làm.

Nàng tuy không có bằng cấp năng lực gì. Nhưng nguyên chủ nền tảng sức khỏe tốt, sau khi kiêng rượu, thần sắc cũng tốt hơn. Dựa vào hình tượng và thái độ tốt của mình, nàng tìm được công việc bày biện sản phẩm trong siêu thị gần đó. Làm xoay ca luân phiên, trễ nhất là 9h tan làm. Hơn nữa mỗi ngày đều có hàng hóa giảm giá, nàng có thể mua về dùng, về sau có thể tiết kiệm được nhiều tiền.

Sau khi nhận việc, cầm đồng phục làm việc về, Tô Nguyên Nguyên vui vẻ phấn chấn thử đồng phục, sau đó lại luyện tập trước gương.

888 không nhịn nổi nữa, "Ký chủ, cô là một nhân viên dọn hàng, không phải nhân viên tiếp khách."

"Không không, lỡ tui gặp phải khách hàng thì sao, tui phải cho họ thấy được thiện ý trong tui. Tuy rằng chỉ là nhân viên dọn hàng, nhưng tui sẽ dùng thái độ của ông chủ để đối xử với khách hàng, muốn mỗi vị khách lần sau lại tới đây mua."

888: "......"

Biết đầu óc mình không tốt, Tô Nguyên Nguyên còn cố ý làm một cái thời gian biểu, sắp xếp thời gian đi làm, thời gian làm thủ công, thời gian bày quán.

Sau đó lại đi qua chợ đêm, thăm dò tìm chỗ thích hợp bày quán.

"Nhìn đi, tôi bây giờ quả là một người có kinh nghiệm dày dặn." Tô Nguyên Nguyên nói chuyện phím với 888. Giọng nói đều tràn đầy vẻ đắc ý. Giống như người bị quản lý đô thị bắt hôm qua không phải nàng.

Buổi chiều Trì Ngôn đi học về, hai người ăn một phần mỳ trứng xong, Tô Nguyên Nguyên liền hùng dũng hiên ngang đi ra cửa.

Trì Ngôn cũng mang cặp sách đi theo.

Tô Nguyên Nguyên xua tay, "Không cần, không cần, mẹ tự làm được. Con ở nhà học bài cho tốt, về sau còn thi đại học nữa."

"Con đã học hết rồi."

Tô Nguyên Nguyên, "Đừng cho là mẹ không biết, con chỉ học tốt môn tự nhiên, mấy môn xã hội không quá giói."

Có thể nói, thành tích của Trì Ngôn hoàn toàn dựa vào các môn tự nhiên chống đỡ. Mấy môn đó cậu có thể thi điểm rất cao, thậm chí đạt điểm tối đa, nhưng mấy môn xã hội thường chỉ ở mức đạt chuẩn. "Con nghe lời, con ở nhà học hành cho tốt, chuyện kiếm tiền là chuyện của người lớn, con không cần lo lắng."

Trì Ngôn rất muốn nói, lúc trước điểm không cao là vì thấy không cần thiết, nên không bỏ tâm tư đi học, bây giờ cậu đã bổ sung lại. Nhưng cậu biết cho dù có nói, mẹ cậu cũng không cho cậu đi theo. Vì thế cậu cau mày gật đầu.

Nhưng chờ Tô Nguyên Nguyên đi rồi, cậu lại lén đi theo.

Chợ đêm khá đông, vô cùng náo nhiệt. Người bày quán cũng nhiều, cạnh tranh cao, có rất nhiều người vì đoạt chỗ mà cãi nhau. Tô Nguyên Nguyên không có gan cùng người ta đoạt, chỉ có thể tìm một góc nhỏ, cố gắng không chiếm vị trí, bảo đảm mình không chọc phải phiền toái.

Sau khi dọn sạp xong, nàng liền lén lút quan sát bốn phía, nhìn thấy nhưng chủ cửa hàng đem đồ mình bán ra sử dụng cho khách hàng xem, nàng cũng học theo đem mấy phụ kiện mang lên người mình, các loại vòng cổ, lắc tay, cài tóc. Nhưng tuổi nàng không phù hợp với màu hồng, mang lên mấy thứ đó, nhìn có chút kỳ quái, người đi ngang qua thấy vậy, đều cười nàng.

Tô Nguyên Nguyên còn hữu ý mới họ tới xem hàng hóa của mình. Có vài người thấy thái độ tươi cười của nàng, cũng nể tình đi qua xem thử. Còn có vài người hỏi giá định mua.

Tô Nguyên Nguyên cao hứng báo giá. Nàng làm buôn bán cũng thành thật, báo ra giá đúng. Nhưng nàng không biết, ở chợ đêm, mua đồ đều phải trả giá. Báo giá đúng, có nghĩa là không còn chỗ để giảm giá. Cuối cùng đánh bán lỗ vốn một cái lắc tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro