Chương 34: Thì ra hương vị của hạnh phúc, chính là như vậy.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Nguyên Nguyên: "......"

Trì Ngôn núp một bên xem trộm, thấy mẹ mình vì kiếm tiền, phải ân cần nói cười với người khác, còn đem bản thân ra mua vui. Đôi mắt cậu càng ngày càng trướng, cuối cùng đỏ hoe.

Bán được một món, trên mặt lại lộ ra vẻ mất mát, cậu dùng tay xoa xoa đôi mắt, đi ra ngoài.

"Mẹ."

Tô Nguyên Nguyên đang tự cổ vũ bản thân, liền nghe được giọng của con trai, nhìn qua, quả thật là con trai mình tới.

Nàng kinh ngạc hỏi, "Sao con lại ra đây?'

"Con làm bài tập xong rồi, một người ở nhà con sợ hãi."

Lời này có tính thuyết phục, Tô Nguyên Nguyên không hề hoài nghi. Nàng cảm thấy một đứa trẻ ở nhà một mình, quả thật dễ bị sợ hãi. Dù sao nàng cũng sợ tối, huống chi là đứa trẻ như Trì Ngôn.

"Vậy thì, con ngồi ở đây đi, chúng ta lát nữa về sớm một chút." Tô Nguyên Nguyên nói.

Đã tìm được một công việc, nàng cũng không nóng ruột như trước. Việc buôn bán cứ chậm rãi làm, nhất định sẽ tốt lên.

Trì Ngôn đến bên cạnh nàng, "Mẹ, để con giúp mẹ."

Tô Nguyên Nguyên nói, "Không có việc gì, buôn bán cũng không quá tốt, không cần trợ giúp."

Trì Ngôn nói, "Con cũng muốn làm ông chủ, cho con bán một lúc được không?"

Con trai đưa ra yêu cầu, là một người mẹ hiền nàng có thể cự tuyệt sao, tất nhiên là không.

Nàng phối hợp nhường chỗ, "Được, ông chủ Tiểu Trì, cửa hàng này giờ thuộc về ngài, tôi sẽ là nhân viên của ngài."

Trì Ngôn xé rách một miếng bìa giầy, sau đó lại dùng bút lông viết, "Hàng xuất xưởng, mười đồng 3 món tùy chọn."

Sau đó đem bìa cứng đặt trước quầy hàng.

Tô Nguyên Nguyên nhỏ giọng nói, "Con trai, mấy thứ này chúng ta nhập hàng chưa tới hai đồng đâu."

Trì Ngôn vẻ mặt vô tình, "Con là ông chủ."

Thấy con mình bắt đầu tùy hứng làm việc, Tô Nguyên Nguyên cảm thấy đây là chuyện tốt, chứng tỏ cậu trở về đúng tuổi của mình. Vì thế cười nói, "Được được, đều nghe con."

Chuẩn bị xong xuôi, Trì Ngôn liền đứng lên hét to, "Hàng xưởng gia công, 10 đồng ba món tùy tiện lựa."

Tính tình cậu có chút hướng nội, không quá nhiệt tình, nên rao hàng cũng vô cùng máy móc.

Tô Nguyên Nguyên nghe vậy không nhịn được cười, xoa đầu cậu, "Không phải hô như vậy, nói như mẹ nè. Anh trai, chị gái đi ngang qua đừng bỏ lỡ, hàng xưởng gia công, 10 đồng ba món. Mọi người mau tới chọn nha."

Tô Nguyên Nguyên cũng tính rao làm mẫu, phối hợp với ông chủ Trì một chút, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của con trai. Nhưng rao được vài tiếng, thật sự có người tới xem hàng.

Bây giờ cũng có vài người đang xem. Sạp của nàng bé, căn bản không chứa được nhiều người, nên có vài người tới xem, sạp của nàng liền trở nên chật chội đông đúc.

Mọi người thường bị ảnh hưởng bởi hiệu ứng đám đông, cho rằng quầy nào có nhiều người mua, chắc sẽ bán đồ tốt. Cho nên thấy sạp nàng đầy người, cũng tới xem thử.

Việc buôn bán liền tốt lên. Tô Nguyên Nguyên vừa mừng vừa sợ, nhanh chóng chạy tới tiếp khách.

"Ông chủ nhỏ mau thu tiền."

Trì Ngôn lớn lên đẹp, lại một vẻ trầm mặc không nói, nhìn qua chính là một mỹ thiếu niên. Người tới mua hàng thấy ở đây có một ông chủ nhỏ như vậy, cũng cảm thấy hàng ở đây đẹp hơn. Hơn nữa 10 đồng ba món tùy tiện chọn, vừa rẻ mà đồ nhìn cũng tốt. Vì vậy hào hứng bỏ tiền mua, cho dù không cần dùng gấp, mua về để đó, cũng có lúc dùng tới.

Qua hai tiếng, đồ đạc trong sạp đã vơi đi phân nửa. Chỉ còn dư lại một ít sản phẩm nhỏ, không qua hấp dẫn, người tới xem cũng ít hơn.

Tô Nguyên Nguyên lén đem tiền ra đếm, đếm đếm, nụ cười trên mặt ngày càng xán lạn, mắt nhìn Trì Ngôn đều lấp lánh, "Ông chủ Tiểu Trì, ngài cũng thật lợi hại nha."

Trì Ngôn nghe vậy đỏ mặt, cúi đầu sửa sang lại hàng hóa.

Bởi vì có Trì Ngôn đi theo, Tô Nguyên Nguyên không muốn về nhà quá muộn. Hơn nữa nàng cũng cảm thấy đủ rồi, không cần kiếm một món lớn, nên dứt khoác dọn sạp về nhà.

Lúc đi ngang qua quán nướng, Tô Nguyên Nguyên còn mua hai cây xúc xích, đưa cho Trì Nguyên một cây, "Cái này ăn ngon cực, mẹ thích ăn lắm, cũng lâu không ăn rồi. Con nếm thử xem."

Thật ra Trì Ngôn không nếm ra hương vị gì, nhưng vận nhận lấy, phối hợp cắn một miếng. Cậu nghĩ, mặc kệ ăn ngon hay không, cậu cũng sẽ khen.

Nhưng vừa cắn một miếng, cậu liền sửng sốt.

Tô Nguyên Nguyên nói, "Sao vậy, không ngon sao?"

"Hình như có chút cay."

"Con không thể ăn cay sao, vậy chúng ta lại đi mua một que không cay."

"Không cần, con thích ăn cay." Trì Ngôn vừa cắn vừa nói.

Tô Nguyên Nguyên thỏa mãn ăn xong rồi, "Ăn ngon thật, Tiểu Ngôn, con biết không, tất cả những món ăn ngon trên đời này, chính là mang hương vị của hạnh phúc."

Trì Ngôn nhai chậm nuốt kỹ que xúc xích này.

Thì ra hương vị của hạnh phúc, chính là như vậy. Đúng là ăn rất ngon.

......

Nhờ hình thức bàn hàng này của Trì Ngôn, công việc buôn bán của Tô Nguyên Nguyên cũng dần ổn định.

Bởi vì còn đi làm vào buổi sáng, Tô Nguyên Nguyên cách ngày mới đi chợ đêm một lần, sau đó buổi tối về lại làm thủ công.

Lúc nàng làm thủ công, Trì Ngôn sẽ ngồi kế bên làm bài tập.

Tô Nguyên Nguyên còn muốn bắt chước phụ huynh nhà người ta, phụ đạo bài tập cho con mình, nhưng nàng trộm nhìn một chút, liền phát hiện ra nàng xem không hiểu mấy bài tập đó. Vì vậy đành vờ như chưa có gì phát sinh, bình thản quay lại tập trung làm đồ thủ công.

Mẹ con  hai người mỗi ngày đều bận rộn, hai tháng sau, tới lúc Trì Ngôn thi trung khảo, Tô Nguyên Nguyên đã để dành được một vạn đồng.

Có số tiền để dành này, Tô Nguyên Nguyên cảm thấy cả người đều nhẹ nhàng.

Trì Ngôn thi trung khảo 3 ngày, Tô Nguyên Nguyên còn cố ý xin nghỉ làm, bắt chước phụ huynh nhà khác đưa con mình đi thi.

Tới trước cổng trường, Tô Nguyên Nguyên mẹ già dặn dò con mình, "Thả lỏng bản thân, không cần lo lắng nhiều, cứ phát huy như bình thường làm là được. Bây giờ nhà chúng ta có tiền, không cần phải lo lắng chuyện học phí, thi đỗ trường nào chúng ta học trường đó." Theo cốt truyện ban đầu, Trì Ngôn đi học ở một trường cấp ba trung đẳng, bởi vì trường này được miễn học phí.

Cũng chính trong ngôi trường đó, Trì Ngôn gặp gỡ nữ chính Lâm Miêu Miêu.

Tô Nguyên Nguyên bây giờ đã quyết định rồi, muốn Trì Ngôn học trường tốt nhất, cho dù là vì tránh khỏi nữ chính hay vì tương lai của cậu, đều rất cần thiết.

Nếu không như vậy nàng nỗ lực kiếm tiền để làm gì chứ? Một vạn đồng, hoàn toàn đủ nộp học phí.

Trì Ngôn gật đầu, "Con biết rồi."

Lúc Trì Ngôn bước qua cổng trường, Tô Nguyên Nguyên còn hô, "Con trai, cố lên, mẹ ở bên ngoài đợi con."

Trì Ngôn xoay người lại nhìn nàng, sau đó khóe miệng cong cong, xong lại xoay người tiến vào trường học.

"Ấy, con trai tui hình như vừa cười với tui." Tô Nguyên Nguyên giật mình hỏi 888.

888 nói, "Cũng có thể là mặt cậu ta bị rút gân."

Tô Nguyên Nguyên:"... Sẽ không ảnh hưởng tới việc thi cử chứ, sao tự nhiên lại bị rút gân vậy chứ? Ông trời phù hộ, ngàn lần đừng để tay bị rút gân."

888: "......" Nó cảm thấy nó sẽ không bao giờ nói giỡn với ký chủ được, bởi vì nàng luôn tin lời nó nói là sự thật.

Trung khảo kéo dài ba ngày, đối với học sinh và phụ huynh, đều là thời gian dày vò. Nhưng mà đối với Tô Nguyên Nguyên và Trì Ngôn, cũng không có gì khác bình thường.

Một người là hoàn toàn tin tưởng vào bản thân, một người là hoàn toàn tin vào con trai của mình.

Sau khi thi xong, Tô Nguyên Nguyên liền chuẩn bị đưa Trì Ngôn đi học Tea Kwon Do. Đây là dự định lúc trước của nàng, tránh cho đứa nhỏ sau này lại bị bắt nạt.

Ai ngờ cậu ta sống chết không chịu đi, lúc thì nói huấn luyện viên khó coi, lúc thì kêu quá xa nhà, có khi còn chê huấn luyện viên cấp bật quá thấp.

"Con tự mình mua video về học."

"Ông chủ Tiểu Trì à, con muốn trở thành một trạch nam sao? Như vậy sau này sẽ không tìm thấy bạn gái đâu."

Trì Ngôn: "......"

Không lay chuyển được con trai, Tô Nguyên Nguyên liền đưa cho cậu 1000 đồng, kêu cậu đi ra ngoài mua đĩa học võ về, sẵn tiện rủ các bạn đi chơi, đi công viên hoặc vườn bách thú đều được, muốn chơi cái gì thì chơi cái đó, sợ lên cao trung rồi sẽ không có cơ hội.

Trì Ngôn ngoan ngoãn đi ra ngoài dạo một vòng, lúc trở về ngoại trừ mua đĩa học võ, tiền dư liền mua cho Tô Nguyên Nguyên một cái đầm. Là loại mà bình thường Tô Nguyên Nguyên không nỡ bỏ tiền mua.

Tô Nguyên Nguyên cảm động rồi tinh rối mù, ôm Trì Ngôn hôn vài cái.

Trì Ngôn sắc mặt đỏ rực, vẻ mặt ngượng ngùng nói, "Sau này con sẽ kiếm tiền mua quần áo đẹp cho mẹ."

"Mẹ tin tưởng con, con chính là một đứa trẻ ngoan." Tô Nguyên Nguyên cảm động nói.

Nàng thật sự cảm thấy đây là đứa trẻ tốt nhất trên đời. Rõ ràng bị mẹ ruột vứt bỏ mười mấy năm. nhưng nàng với cậu ấy mới ở chung mấy tháng, cậu ấy liền đối với nàng tốt như vậy, vô cùng hiếu thảo. Giống như chuyện mười mấy năm qua chưa từng xảy ra.

Đứa trẻ tốt như vậy, nếu không phải thế giới này đối với cậu quá tàn nhẫn, cậu nhất định sẽ trở thành tiểu thiên sứ tốt bụng.

Không, đứa trẻ này bây giờ đã là tiểu thiên sứ, là tiểu thiên sứ của nàng.

Thời gian nghỉ hè, Trì Ngôn cũng không đi ra ngoài chơi, mà giúp đỡ Tô Nguyên Nguyên làm việc. Ban ngày Tô Nguyên Nguyên đi làm, cậu liền ở nhà làm đồ thủ công, buổi tối lại phụ Tô Nguyên Nguyên đi bày quán.

Tới ngày công bố thành tích thi trung khảo, Tô Nguyên Nguyên vô cùng cao hứng dẫn Trì Ngôn đi tới trường xem kết quả.

Trong trường học, hiệu trưởng và các giáo viên đang mở họp nói về thành tích trung khảo lần này.

Các giáo viên nhất ban vẻ mặt đều không tự nhiên. Bởi vì đứa trẻ Trì Ngôn bị bọn họ lạnh nhạt kia, vậy mà lại thi được hạng nhất, trở thành Trạng nguyên trung khảo của toàn thành phố.

Đài truyền hình thành phố còn chuẩn bị tới trường để tìm hiểu tình hình học sinh, sau đó còn tiến hành phỏng vấn.

Chuyện này đối với trường học là chuyện có lợi, cũng là vinh dự của trường. Nhưng mà người đó  lại là Trì Ngôn.

Nói cũng kỳ quái, lúc trước thành tích của học sinh này cũng không tồi, nhưng cũng là kiểu học lệch. Thành tích tổng vẫn không nổi bật lắm. Nên đừng nói tới chuyện xếp đầu toàn thành phố.

Nếu cậu sớm biểu hiện ra thành tích như vậy, bọn họ tất nhiên sẽ chú ý tới cậu nhiều hơn.

Đương nhiên, kết quả bây giờ tuy có chút xấu hổ, nhưng có một số việc vẫn phải tiến hành chuẩn bị.

Như là hòa giải xích mích với phụ huynh Trì Ngôn, để tránh lúc đó xảy ra tình huống ngoài ý muốn.

Hiệu trưởng đau đầu chỉ chỉ cô giáo Vương, "Chuyện này giao cho các cô xử lý, nhật định phải sắp xếp cho tốt. Lần này Trạng nguyên trung khảo học ở trường chúng ta, nhất định sẽ có người tới làm tin tức. Nhất định không được để bại lộ, trần an phụ huynh cho tốt, tận lực để bọn họ tuân theo sự sắp xếp của nhà trường."

Cô giáo Vương căng da đầu đồng ý.

Cho nên khi Tô Nguyên Nguyên tới trường học, liền nhận được sự tiếp đãi nhiệt tình của các giáo viên.

Tô Nguyên Nguyên:".... 38 ca, bọn họ không phải là có âm mưu gì chứ."

"Con trai cô là Trạng nguyên trung khảo toàn thành."

Tô Nguyên Nguyên vẻ mặt kinh hỉ, "Sao anh không nói sớm chứ?!"

888 trợn mắt, "Không có tiền đồ, chẳng qua chỉ là Trạng nguyên trung khảo toàn thành phố, cũng không có gì ghê gớm."

Tô Nguyên Nguyên lại cảm thấy vô cùng hiếm lạ.

Nàng là một người học dốt, nên có được một người con trai thông minh như vậy... Tuy rằng sự thông minh này không di truyền từ nàng....

Quả nhiên, cô giáo Vương nhanh chóng nói chuyện này với nàng.

Nghe được chính miệng cô giáo Vương thông báo, Tô Nguyên Nguyên vẻ mặt vui mừng, đôi mắt lấp lánh, sau đó nhìn con trai mang hào quang học bá bên cạnh. Muốn nhìn vẻ mặt vui mừng của cậu, ai ngờ đứa nhỏ này một chút biểu tình cũng không có.

Tô Nguyên Nguyên: "......"

Cô giáo Vương nhân lúc Tô Nguyên Nguyên cao hứng, cười nói, "Lần này nhà trường cũng sẽ tiến hành khen thưởng học sinh có thành tích tót, đài truyền hình thành phố cũng tới phỏng vấn, đến lúc đó phỏng vấn bạn học Trì Ngôn. Nội dung phòng vấn, chúng ta bàn bạc trước một chút."

"Tôi hiểu, tôi hiều, Trạng nguyên trung khảo được phỏng vấn đúng không." Tô Nguyên Nguyên vẻ mặt kiêu ngạo nói.

Cô giáo Vương cười gật đầu, sau đó đưa bản thảo cho Tô Nguyên Nguyên, "Đây là nội dung chúng tôi đã bàn bạc, thể hiện tinh thần tích cực nhìn về phía trước."

Tô Nguyên Nguyên nhận bản thảo, đọc xong trong lòng liền cảm thán, trường học này quả là không biết xấu hổ, dám viết ra toàn mấy lời tự khen mình.

Nàng cảm thấy với tình tình của Trì Ngôn, chắc sẽ không đáp ứng. Dù sao đứa trẻ này cũng rất ghét ngôi trường này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro