Chương 37: Mẹ... sẽ đồng ý với chú kia sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc sau bài toán càng ngày càng khó, tốc độ bấm chuông của mọi người cũng chậm lại. Trì Ngôn có càng thêm nhiều cơ hội trả lời, điểm cũng dần tăng lên bằng các đội khác, cuối cùng còn vượt qua các đội khác.

Vòng thi đầu tiên kết thúc, đã có vài học sinh bị loại.

Tô Nguyên vẫn luôn lo lắng, sợ Trì Ngôn bị loại. Dù sao những người ở lại đều là những người có thực lực rất mạnh. Nhìn thấy người ta còn đeo mắt kính, khẳng định là kiểu người học tập rất trâu bò.

Cũng may qua mấy vòng, Trì Ngôn vẫn kiên trì được lưu lại trên đài.

Mãi cho đến vòng cuối cùng, trên đài chỉ còn Trì Ngôn và một học sinh cao tam khác của Thâm Hải.

Tô Nguyên Nguyên lúc này mới yên tâm, nàng cảm thấy lấy được hạng hai cũng đã khá tốt.

Vòng cuối diễn ra vô cùng quyết liệt, người tới ta đi trả lời liên tục 20 câu hỏi, mãi cho đến khi vị học sinh cao tam kia toát mồ hôi kiệt sức chịu đựng không nổi, bị Trì Ngôn đánh bại.

Tuy rằng không có lập tức công bố thứ hạng, nhưng hiển nhiên lần này cậu đã đạt được hạng nhất.

Thi hết một buổi sáng, rất nhiều tuyển thủ đã kiệt sức. Thậm chí có người còn mồ hôi nhễ nhại, ngược lại Trì Ngôn trông có vẻ thoải mái thanh thản nhiều.

Chờ đến lúc trao giải, cậu đứng ở chính giữa, trông có vẻ xuất chúng.

Rất nhiều người bắt đầu hỏi thăm tin tức về vị học bá mỹ lệ kia.

Nữ sinh cao trung Thâm Hải kiêu ngạo phổ cập một chút tin tức về vị nam thần vườn trường này, "Đây chính là học sinh cao nhất, mỗi lần thi cử đều đạt hạng nhất. Quan trọng nhất là lớn lên vô cùng đẹp. Đáng tiếc cậu ta lại không có ý định yêu sớm, rất nhiều người đã viết thư tình cho cậu ta, nhưng cậu ta một cái cũng không nhận."

Nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa nói, "Đó là bởi vị bọn họ chưa đủ kiên trì, mình quyết định rồi, mình muốn chuyển trường, chuyển tới cao trung Thâm Hải."

Cuộc thi toán học lần này, tiền thưởng là 8000 đồng. Cộng với tiền thưởng của cuộc thi vật lý lần trước là được 1 vạn 300 đồng.

Nói cách khác, tiền thưởng trì Ngôn kiếm được kỳ này, so với số tiền Tô Nguyên nguyên kiếm được còn nhiều hơn....

Tô Nguyên Nguyên lại một lần nữa cảm khái năng lực của mình quá không được

Nhưng mà nàng càng thêm kiêu ngạo vì Trì Ngôn, con cái giỏi hơn cha mẹ, càng làm cho nàng vui vẻ hơn.

Có số tiền này, cuộc sống trong nhà cũng dư dả lên.

Số tiền 2 vạn lúc trước dùng để thuê nhà vẫn chưa xài hết, cộng với tiền tiết kiệm của Tô Nguyên Nguyên, cộng với tiền thưởng lần này, tiền tiết kiệm trong nhà đều hơn 5 vạn.

Vì thế Tô Nguyên Nguyên liền dẫn Trì Ngôn đi mua sắm quần áo và đồ dùng học tập mới.

"Con không cần quần áo với đồ dùng học tập mới, con muốn có một cái máy tính."

Con trai kiếm khi đòi hỏi, Tô Nguyên Nguyên tất nhiên là không nói tiếng thứ hai liền đồng ý. Vì thế nàng mua một cái máy tính để bàn, sau đó lại nối thêm dây mạng.

Tuy rằng đã mua máy tính, Tô Nguyên Nguyên vẫn mua cho Trì Ngôn một cái áo lông mới. Đứa trẻ này lớn lên rất nhanh. Từ lúc nàng quay về, cũng chú ý tới vẫn đề ăn uống của cậu, dinh dưỡng cũng phối hợp đủ. Chưa được một năm, đã cao lên một khoảng lớn. So với người mẹ là nàng còn cao hơn nửa cái đầu. Tô Nguyên Nguyên cũng mua cho mình một cái áo lông màu đỏ, kết hợp với áo thun trắng bên trong.

"Đẹp". Trì Ngôn thấy Tô Nguyên Nguyên mặc đồ mới lập tức khen.

Tô Nguyên Nguyên liền vô cùng vui mừng, "Mẹ cũng cảm thấy khá xinh đẹp. Tiếc là không thể mặc màu hồng nhạt, nếu không mẹ liền có thể trở thành thiếu nữ Thủy thủ mặt trăng rồi."

Trì Ngôn: "......"

Con trai nghỉ đông, Tô Nguyên Nguyên vẫn tiếp tục đi làm. Vì muốn khoe khoang sự lợi hại của con mình một chút, Tô Nguyên Nguyên còn cố ý mặc quần áo mới. Muốn nói với các đồng nghiệp, đây là đồ con trai nàng dùng tiền thưởng mua cho nàng.

Từ sau khi trở thành người làm mẹ xong, nàng đặc biệt hiểu cảm giác của mấy người phụ huynh cuồng khoe con.

Đồng nghiệp trong siêu thị thầy nàng mặc quần áo mới đi làm, quả nhiên đều khen đẹp. Sau đó còn hỏi xem nàng mua ở đâu.

"Ở trong trung tâm thương mại mua, tui cũng nói không cần, nhưng con trai tui cứ một hai đòi dẫn tui đi mua. Cũng không có cách nào, dù sao tiền cũng là con tui trả, tui cũng đành phải nghe nó."

Mấy người bên cạnh nghe nàng nói xong, quả nhiên sự chú ý đều dồn vào câu nói phía sau. Đều sôi nổi khen con trai nàng vô cùng hiếu thuận, vô cùng có tiền đồ.

Tô Nguyên Nguyên cười tươi như hoa, "Tất nhiên, con trai tui vô cùng có tiền đồ. Lần thi cuối kỳ này, cũng đứng hạn nhất. Phía trường học còn nói, kỳ sau để nó đi tham gia huấn luyện, muốn để nó đại diện thành phố chúng ta đi thi học sinh giỏi toán."

Câu nói này khiến cho các vị đồng nghiệp hâm mộ không thôi.

Tới khi các vị đồng nghiệp đều bận rộn trở về cương vị của mình. Tô Nguyên Nguyên liền vừa làm việc vừa khoác lác với 888. Nội dung khoác lác đều là về Trì Ngôn.

888 nghe còn cứ tưởng rằng, Trì Ngôn thật sự là con trai ruột của nàng.

Sau đó cũng không nhịn được nghĩ thầm, đây chẳng lẽ là tính chất đặc biệt của linh hồn màu hồng phấn? Không chỉ là nhập vào cơ thể này, còn đem mình thật sự trở thành người này, gánh vác toàn bộ tình cảm và trách nhiệm của cơ thể này.

"Tiểu Tô."

Tô Nguyên Nguyên đang khí thế ngất trời bận rộn làm việc, liền nghe được quản lý bộ phận gọi nàng.

Quản lý bộ phần là quản lý Lưu, đã hơn 50 tuổi, là một người phụ nữ giỏi giang. Nghe nói bà làm ở siêu thị này được 6 năm rồi. Bà chính là mục tiêu học tập hiện tại của Tô Nguyên Nguyên.

Quản lý Lưu vẻ mặt ôn hòa nói, "Tiểu Tô à, đang bận sao."

"Cũng còn ổn ạ, vừa rồi có chút bận thôi ạ." Tô Nguyên Nguyên quơ quơ tay nói, "Tôi sẽ nỗ lực công tác thưa quản lý."

"Vậy thì trùng hợp quá, chúng ta nói chuyện một chút đi."

Tô Nguyên Nguyên nói, "Bây giờ sao ạ?"

"Chỉ nói vài chuyện cá nhân thôi." Quản lý Lưu cười cười, âm thầm đánh giá Tô Nguyên Nguyên. Lớn lên cũng xin đẹp, quan trọng là khí chất quá sạch sẽ, tuy rằng đã ngoài 40, nhưng nhìn cũng như người phụ nữ gần 30. Hơn nữa tính cách cũng tốt, vừa thấy là biết kiểu người biết chăm lo gia đình. Khó trách có được duyên phận tốt như vậy.

"Là như vầy, tình cảnh của cô tôi cũng có biết một chút, tôi thấy phụ nữ như chúng ta, có nơi nương tựa vẫn tốt hơn. Tôi có một người bạn, tuổi cũng tầm cô, lúc trẻ từng ly hôn, nhưng cũng không có con cái gì. Điều kiện trong nhà vô cùng tốt, tôi cảm thấy hai người rất thích hợp. Cô có muốn thử xem một chút không?"

Tô Nguyên Nguyên cũng từng gặp trường hợp này rất nhiều lần.

Lúc trước khi người khác biết được tình cảnh của nàng, cũng thường xuyên muốn giúp đỡ giới thiệu người, nhưng mà Tô Nguyên Nguyên lại không nghĩ như vậy, nàng hoàn toàn không cảm thấy mình cần phải kết hôn, bây giờ nàng chỉ muốn làm một người mẹ tốt của Trì Ngôn, những chuyện khác đều không nghĩ tới.

"Không cần đâu ạ, con trai tôi lơn như vậy rồ, bây giờ tôi chỉ trông cậy vào tiền đồ của con trai, cũng không nghĩ đến chuyện khác."

Quản lý Lưu còn chưa từ bỏ, rốt cuộc là nàng được người ta nhờ vả mới tới, "Bởi vì con trai đã lớn nên mới phải nghĩ cho bản thân nha. Về sau con cô kết hôn, cô biết làm sao bây giờ?"

"Lúc đó tôi lại đi bày sạp vỉa hè." Đời này không có tiền, chuyện du lịch vòng quanh trái đất là không thể, lúc đó nàng bày một cái sạp ngoài vỉa hè cũng không tối, mỗi ngày đều ở trên phố ngắm nhìn nhân gian muôn vẻ.

Quản lý Lưu: "......"

"Quản lý Lưu, cảm ơn chị đã quan tâm, tôi thật sự không có ý định tái hôn."

Đương sự đã nói như vậy, quản lý Lưu cũng không biết khuyên thế nào.

Tô Nguyên Nguyên cũng không đem chuyện này để trong lòng. Cuộc sống vội vàng vẫn luôn tiếp tục. Nàng mấy ngày nay nàng tranh thủ thay ca, để dành đem 30 có thể nghỉ ở nhà, bối Trì Ngôn đón năm mới.

Kết quả mấy ngày nay, nàng được một vị nam nhân trung niên chặn đường.

Nam nhân này vẻ ngoài cũng khá chính trực. Nhưng Tô Nguyên Nguyên vẫn luôn cảnh giác, "Tiên sinh, có chuyện gì sao?"

"Chào em, tôi là Chu Chính, chính là người mà quản lý Lưu đề cập với em lần trước."

Tô Nguyên Nguyên:"......." trường hợp này đúng là khiến người ta xấu hổ mà, nàng ngượng ngùng nói, "Tôi cũng đã nói với quản lý Lưu, tôi không có ý định kia. Ngại quá, anh cũng đừng vì tôi mà khiến bản thân bị chậm trễ, hãy nhanh chóng kiếm người khác thích hợp đi ạ. Bây giờ tôi còn phải về nhà ăn cơm tối với con trai."

Chu Chính nghiêm túc nói, "Hy vọng em có thể cho tôi một cơ hội, chúng ta có thể tìm hiểu trước một chút."

"Không cần, không cần, thật sự không cần. Ngại quá, tôi đi trước đây ạ."

Tô Nguyên Nguyên nhanh chân chạy đi.

Chạy được một đoạn mới dám quay đầu lại nhìn, cũng không thấy có người đuổi theo, lúc này mới an tâm.

Về đến nhà, nàng không nói với Trì Ngôn chuyện này. Chỉ hỏi thăm trì Ngôn gần đây bận làm gì. Bây giờ là lúc nghỉ hè, đứa trẻ này vẫn bận rộn tới khuya như cũ. Có khi nàng lén đi qua xem, liền phát hiện cậu vẫn còn xem máy tính, chuyện này khiến nàng rất không an tâm. Sợ cậu bị nghiện game.

"Cũng không có bận gì, con vẫn luôn học tập."

"Cũng đừng thức quá khuya nha. Phải chú ý sức khỏe. Con vẫn đang tuổi ăn tuổi lớn." Tô Nguyên Nguyên khuyên nhủ.

"Con biết rồi mẹ." Trì Ngôn ngoan ngoãn trả lời.

Tô Nguyên Nguyên nghĩ rằng người này sẽ biết khó mà lui, ai ngờ Chu Chính vậy mà mỗi ngày đều đợi nàng tan làm.

Cũng may người này còn biết đúng mực, không đứng ở cửa siêu thị chờ, nếu không bị người ta thấy được chắc chắn sẽ gây hiểu lầm.

Tô Nguyên Nguyên không để ý tới anh ta, anh ta vậy mà vẫn rất cố chấp, mỗi ngày đều mang theo hoa tươi hoặc là quà, hoặc là mời ăn cơm. Lại có đôi khi cố ý vô tình thể hiện khả năng tài chính của mình. Ví dụ như, xe của anh ta đã thay đổi 3 chiếc. Đều là những chiếc đắt tiền. Tô Nguyên Nguyên còn cố chấp hơn, đến một lần liền không do dự cự tuyệt một lần.

Mãi cho đến lễ họp mặt thường niên ở siêu thị, đại diện lãnh đạo lên phát biểu, Tô Nguyên Nguyên mới biết được, cái người Chu Chính này vậy mà lại là ông chủ của siêu thị này....

"38 ca, anh ta sẽ không đuổi việc tui chứ." Tô Nguyên Nguyên có chút lo lắng.

888: "...... Cô có thấy đây không phải là trọng điểm của câu chuyện sao."

"Không phải sao? Nhưng mà chuyện này đối với tôi rất quan trọng."

888:"Anh ta có tiền như vậy, nếu cô cùng anh ta kết hôn, liền có thể giảm bớt 20 năm phấn đấu."

Sau khi tiệc thường niên kết thúc, Tô Nguyên Nguyên nhanh chóng bỏ chạy, hy vọng sẽ bị vị lãnh đạo này quên đi. Nhưng ai ngờ ra tới bên ngoài, liền có một trận tuyết rơi.

Nàng cũng không để ý, trức tiếp bước đi. Ai ngờ Chu Chính cầm dù theo đuổi ra tới. "Tô nữ sĩ, đợi đã. Có thể cho tôi nói vài lời không."

Tô Nguyên Nguyên lập tức hỏi 888. "... Anh ta là sếp của tui, có cách nào để tui có thể từ chối anh ta mà không đắc tội anh ta không?"

888 bó tay, "Không có cách nào."

Chu Chính hôm nay còn cố ý ăn diện, một thân tây trang, nhìn qua có vài phần quý khí.

Anh thật sự thích người phụ nữ tên Tô Nguyên Nguyên này. Lúc đi khảo sát siêu thị, nhìn thấy nàng tươi cười, anh liền động tâm. Vài lần sau đó, anh đều cố ý tới tìm nàng. Mỗi lần nhìn thấy nàng, đều là vẻ mặt tươi cười rạng rỡ, khiến ai nhìn cũng cảm thấy tràn ngập vui sướng.

Đây là cảm giác anh đã nhiều năm chưa cảm nhận được.

Lúc trước vẫn luôn bị cự tuyệt, hôm nay anh lại muốn thử thêm lần nữa.

Tô Nguyên Nguyên thấy anh đi tới, khẩn trương hơi, "Anh sẽ không đuổi việc tôi chứ."

"Tô nữ sĩ, em đừng hiểu lầm, tôi không có định dùng chuyện công việc uy hiếp em. Tôi chỉ muốn nói với em, tôi đối với em là thật lòng, tôi hiểu rõ hoàn cảnh của em. Em yên tâm, tôi sẽ đối xử với con em như con ruột của mình, tôi cũng có năng lực làm như vậy. Tôi sẽ cho hai mẹ con em cuộc sống tốt nhất có thể. Cho nên, em có thể nghiêm túc cân nhắc thêm về chuyện này được không?"

"Không thể!"

Tô Nguyên Nguyên còn chưa kịp cự tuyệt, đã có người từ chối giúp nàng.

"Tiểu Ngôn, con tới đây làm gì?"

Trì Ngôn đi tới, "Mẹ tôi sẽ không đồng ý với ông. Mẹ, chúng ta về nhà."

"A..., được." Tô Nguyên Nguyên gật đầu, sau đó nói với Chu Chính, "Thực xin lỗi ông chủ, tôi muốn đi về với con trai. Thật sự tôi không có ý định suy xét đến chuyện này."

Sau đó nhanh chóng đi theo Trì Ngôn về nhà.

Về tới nhà, Trì Ngôn liền ngồi trên sô pha, cuối đầu không nói lời nào.

Tô Nguyên Nguyên cầm khăn lông ấm cho cậu lau mặt, nói, "Con không vui sao?"

"Mẹ, con cũng sẽ cho mẹ có cuộc sống tốt."

"Mẹ biết, con đã nói rồi, mẹ cũng tin tưởng con!" Tô Nguyên Nguyên vô cùng kiên định gật đầu.

"Vậy mẹ... sẽ đồng ý với chú kia sao?"

Trì Ngôn khổ sở nói. Đồng thời cũng vô cùng rối rắm. Cậu biết, nếu mẹ cậu gả cho người kia, cuộc sống sẽ càng tốt hơn.

Nhưng vừa rồi, cậu thật sự sợ hãi. Lúc trước cậu vẫn luôn cho rằng mẹ là của một mình mình, sẽ không bị ai đoạt đi. Nhưng vừa rồi cậu lại ý thực được, mẹ cũng có thể lại kết hôn. Có lẽ kết hôn xong còn sinh thêm một đứa trẻ. Bản thân mình lại bị bỏ rơi.

Nghĩ đến những chuyện này, nội tâm cậu không thể khống chế rơi vào khủng hoảng.

Mãi cho đến khi một bàn tay mềm mại chạm vào trán cậu, "Sao có thể chứ? Chú ấy theo đuổi mẹ đã lâu, mẹ vẫn luôn không đồng ý mà. Mẹ không thích chú ấy, cũng không có ý định tái hôn. Mẹ còn phải trông cậy vào tiền đồ của con trai mình, đợi con mua cho mẹ nhà có view biển nữa chứ."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro