Chương 39: Cậu có chăm chỉ học tập, không có yêu sớm. Tuyệt đối là bé ngoan!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tất cả những người ngăn cậu kiếm tiền nuôi gia đình, đều là kẻ đáng ghét!

Nhưng Lâm Miêu Miêu lại không cảm thấy khổ sở, ngược lại cô còn cảm thấy vui vẻ.

Bình thường Trì Ngôn đối với người khác không có bất kỳ phản ứng gì, đều là vẻ bình bình đạm đạm. Bây giờ cậu ấy lại lộ ra một chút cảm xúc khác với cô, đây chẳng phải là có sự tiến bộ hơn người khác sao.

Lâm Miêu Miêu trộm vui sướng, lại hướng về phía Trì Ngôn hô to, "Mình nhất định sẽ không bỏ cuộc!"

Cô làm ra động tĩnh lớn như vậy, nên mấy hôm sau liền bị người ta tố cáo với giáo viên. Rốt cuộc cũng có nhiều nữ sinh thích Trì Ngôn, nhưng cũng không dám quấy rầy cậu. Bây giờ lại xuất hiện một nữ sinh không biết chừng mực như vậy, cho nên có người mang theo tâm trạng chua lòm đi báo cáo với chủ nhiệm ban.

Không đợi Trì Ngôn đi tố cáo, chủ nhiệm lớp thực nghiệm cô giáo Thái đã tìm Trì Ngôn nói chuyện, họi cậu xem tình hình cụ thể như thế nào.

Trì Ngôn trực tiếp tỏ thái độ, "Em không quen biết bạn ấy, em một lòng chỉ lo học tập."

Cô giáo Thái liền hiểu rõ chuyện này, thì ra nữ sinh kia tự mình nhiệt tình, dây dưa người khác. Vì thế trực tiếp đi tìm giáo viên chủ nhiệm lớp tám, kêu ông quản cho tốt học sinh lớp mình, đừng gây ảnh hưởng tới hạt giống tốt của lớp cô.

Trường cao trung Thâm Hải có rất nhiều cuộc thi, nên loại hạt giống tốt như Trì Ngôn, không thể bị ảnh hưởng.

Vì vậy Lâm Miêu Miêu bị giáo viên chủ nhiệm phê bình một trận, cấm nàng không được làm ra các hành động dây dưa người khác như vậy, nếu không thì sẽ bị mời phụ huynh.

Sau khi Lâm Miêu Miêu đi ra văn phòng, liền ủy khuất bật khóc.

Cô khóc không phải bởi vì bị giáo viên phê bình, mà là cô tưởng mình bị Trì Ngôn tố cáo.

Cô cảm thấy loại nam thần như Trì Ngôn, sẽ không làm ra mấy chuyện mách lẻo như vậy, nhưng trước đó Trì Ngôn đã đe dọa cô sẽ nói với giáo viên, hôm này nàng lại bị giáo viên tìm tới.

Sau đó nàng lại lén tìm gặp Trì Ngôn, lên án nói, "Mình đã nhìn lầm cậu, cậu vậy mà lại đi nói cho giáo viên chuyện này!" Sau đó liền chạy đi, mấy ngày sau cũng không thèm tìm Trì Ngôn nữa.

Trì Ngôn tuy rằng không hiểu được chuyện là như thế nào, nhưng vẫn rất hài lòng với kết quả này, thanh thản ổn định chuẩn bị cho kỳ thi tỉnh sắp tới.

Tô Nguyên Nguyên biết con trai sắp tham gia kỳ thi toán học toàn tỉnh, mỗi ngày đều mua đồ ăn chất lượng, về bồi bổ cho con trai.

Nàng tuy không giỏi nấu cơm, nhưng vẫn biết mua đồ ăn.

Đặc biệt nhìn dáng vẻ ăn ngon lành của Trì Ngôn, nàng cảm thấy vô cùng có thành tựu.

Nhưng mà dạo gần đây, mí mắt của nàng thường xuyên giật, làm nàng vừa buồn bực vừa linh cảm có chuyện chẳng lành.

Nhưng nàng vẫn chưa tìm ra được là có chuyện ở chỗ nào. Hỏi 888, nó cũng chỉ trả lời một cách cao thâm khó đoán, "Ai da, chuyện nên tới thì vẫn phải tới, có ngăn cản cũng không được, sốt ruột cũng vô dụng."

Cuối cùng nàng đành tổng kết, có thể là vì con trai sắp tham gia kỳ thi toàn tỉnh, nên nàng cũng lo lắng theo.

"Mẹ đã cùng đồng nghiệp đổi ca, ngày con đi thi, mẹ sẽ đi với con. Lần này mẹ sẽ chụp thêm vài tấm ảnh, đến lúc đó album trong nhà lại có thêm ảnh mới."

Trì Ngôn vui vẻ gật đầu. Cậu cũng hy vọng mẹ sẽ đi cổ vũ mình.

Thành phố Thâm Hải là thành phố lớn của tỉnh, cho nên kỳ thi toán toàn tỉnh cũng tiến hành ở đây.

Lần này tổ chức ở hội trường Thâm Hải, hội trường lần này còn lớn hơn lần trước. Tô Nguyên Nguyên rất coi trọng lần thi này, hôm này ăn mặc chỉnh tề lịch sự, muốn cho con trai mình có mặt mũi.

Mẹ con hai người đến địa điểm tập trung của trường. Một vài học sinh nhìn thấy mẹ con hai người, liền cảm khái gien nhà bọn họ thật cường đại.

Một người mẹ xinh đẹp sinh ra một người con đẹp trai. Con trai thông minh như vậy, người mẹ chắc hẳn cũng thông minh không kém.

Cho nên trong mắt bọn họ, Tô Nguyên Nguyên chính là người mẹ ưu nhã mỹ lệ trong truyền thuyết.

Lúc thi đấu, có một vài phụ huynh còn tiến lên nói chuyện với Tô Nguyên Nguyên về chuyện giáo dục con cài, khen nàng giáo dục tốt, con trai có tiền đồ.

Tô Nguyên Nguyên kiêu ngạo đỏ bừng mặt.

Trên khán đài Trì Ngôn thấy mẹ vì mình mà kiêu ngạo, trong mắt đều tràn ngập ý cười. Cảm thấy bản thân mình càng thêm nổ lực, để có thêm càng nhiều người hâm mộ mẹ mình.

Lúc hội trường bên trong bắt đầu thi đấu, Lâm Miêu Miêu dưới sự trợ giúp của ba mình, thuận lợi tiến vào hội trường.

Nói đến chuyện này, nàng vẫn còn có chút buồn bực. Lúc trước học ở cao trung Tây Thánh, những cuộc thì như thế này nàng cũng được cử đi thi. Bây giờ tới trường Thâm Hải, nàng ngay cả tư cách đi xem thi đấu cũng không có.

Nhưng nghĩ tới việc mình vì theo đuổi mục tiêu mà hy sinh, cô cảm thấy mấy chuyện này đều xứng đáng. Chỉ cần mình đủ nổ lực, chắc chắn sẽ có kết quả.

Sau khi vào hội trường, nàng liền kiếm một chỗ trộm ngắm Trì Ngôn.

Lần thi đấu này, sẽ có thời gian nghỉ ngơi ở giữa. Đến lúc đó cô sẽ tìm cơ hội nói lời xin lỗi với Trì Ngôn.

Hôm qua lúc đi nhà vệ sinh ở trường, nàng nghe được một vài nữ sinh nói chuyện, cô mới biết được người tố cáo cô không phải Trì Ngôn mà là người khác.

Nghe xong cô cảm thấy rất áy náy, cảm thấy bản thân có lỗi với Trì Ngôn. Cho nên muốn nói lời xin lỗi với cậu. Nhưng mà hôm nay lại là ngày Trì Ngôn đi thi đấu, không có đến trường. Nên cô đành nhờ ba mình giúp đỡ, giúp cô có thể vào đây tìm Trì Ngôn nói lời xin lỗi, tiện thể còn cổ vũ Trì Ngôn.

"888, tui có linh cảm sẽ có chuyện chẳng lành xảy ra." Tô Nguyên Nguyên ngồi bên trong hội trường, vuốt vuốt ngực mình.

"Có thể linh cảm của cô không sai." 888 nhàn nhạt nói.

Tô Nguyên Nguyên nói, "Là sao, chẳng lẽ Trì Ngôn của chúng ta lần này sẽ gặp thất bại sao? Tui phải nghĩ nghĩ lại xem làm thế nào an ủi cậu ấy. Thứ tự không quan trọng, quan trong là quá trình mình tham gia."

Lúc này cuộc thi đã bắt đầu. Lần này thể lệ không giống lần trước, mỗi người đều có thể đưa ra đáp án, viết trên máy tính bảng trước mặt mình, viết xong là có thể nộp bài, giám khảo thông qua đó xem đáp án của bọn họ.

Từ lúc bắt đầu, điểm của trì Ngôn càng ngày càng tăng, dần bỏ xa các đối thủ khác.

Tô Nguyên Nguyên ngồi ở dưới, kích động nắm tay áo của chính mình, nếu không phải ở đây cần giữ yên lặng, nàng thật sự muốn ho to một câu, con trai con giỏi quá.

Sau khi kết thúc vòng đầu tiên, Trì Ngôn đã bỏ xa các đối thủ khác.

Tới thời gian nghỉ ngơi, Tô Nguyên Nguyên chuẩn bị lấy bình giữ nhiệt ra, cho con trai uống một ngụm nước trà xanh tỉnh táo tinh thần.

Trì Ngôn tính lại nói chuyện với mẹ mình một chút. Ai ngờ vừa mới đi từ hội trường ra, đã bị người ta ngăn lại, "Bạn học Trì Ngôn, mình muốn nói chuyện với cậu một chút."

Trì Ngôn ghét bỏ nhìn nàng, "Xin tránh ra một chút, tôi có chuyện gấp."

"Chỉ vài phút thôi, mình muốn xin lỗi cậu. Mình đã biết lần trước người tố cáo không phải là cậu, mình vô cùng xin lỗi..."

Cô còn chưa nói xong, Trì Ngôn liền tránh ra đi vòng qua người nàng.

Cô nhanh chân đuổi theo lôi kéo Trì Ngôn, "Cậu nghe mình nói đã bạn học Trì Ngôn, mình thật sự không cố ý nghi oan cho cậu. Lần trước mình bị người khác báo cáo. Mình cứ tưởng là cậu..."

"Tránh ra." Trì Ngôn cả giận nói. Thời gian nghỉ chỉ có 10 phút, cậu chỉ muốn nói vài lời với mẹ mình mà thôi.

Tô Nguyên Nguyên bây giờ cũng thấy được con trai bị người khác dây dưa, kinh ngạc nói, "Nữ sinh kia là ai vậy?"

"Nữ chính."

".... Ai?!!!" Tô Nguyên Nguyên kinh hãi đứng lên, nhanh chóng chạy qua.

Nàng cũng chưa kịp hỏi làm cách nào nữ chính có thể quen được Trì Ngôn, bây giờ nàng chỉ muốn đem hai người tách ra đã.

Dù sao trong cốt truyện ban đầu, Trì Ngôn thật sự thích nữ chính.

"Tiểu Ngôn, tới chỗ mẹ ở đây nè." Tô Nguyên Nguyên nhanh chóng nói qua.

Trì Ngôn bị quấn lấy không thoát ra được, thấy Tô Nguyên Nguyên tới cũng bất chấp chuyện không muốn chạm vào người đối phương, trực tiếp duỗi tay đẩy người qua một bên, nhanh chóng tiến về phía Tô Nguyên Nguyên.

Lâm Miêu Miêu bị đẩy bất ngờ, có chút kinh hách, ngơ ngác nhìn Trì Ngôn rời đi.

Tô Nguyên Nguyên liền lôi kéo Trì Ngôn đi ra chỗ khác, "Con trai, mau uống miếng nước, cũng đừng uống quá nhiều, một ngụm là được rồi."

Trì Ngôn ngoan ngoãn cầm bình giữ nhiệt nhấp một ngụm.

Tô Nguyên Nguyên nhận lại ly, "Con mau đi chuẩn bị đi, chuyện thi cử quan trọng."

Trì Ngôn biết chuyện vừa rồi khiến mẹ mình hiều lầm, "Mẹ, không phải như mẹ nghĩ đâu." Cậu có chăm chỉ học tập, không có yêu sớm. Tuyệt đối là bé ngoan!

"Được rồi, mẹ tin tưởng con." Tô Nguyên Nguyên cười nói. Trong cốt truyện ban đầu, nữ chính phải dành thời gian ba năm mới theo đuổi thành công. Bây giờ vẫn còn sớm, nàng không nóng nảy.

Không chỉ Tô Nguyên Nguyên nhìn thấy Trì Ngôn bị người ta dây dưa, học sinh giáo viên của trường Thâm Hải tới tham gia kỳ thi lần này đều nhìn thấy. Mọi người thấy xong liền vô cùng ghét bỏ Lâm Miêu Miêu.

Ở trường còn chưa nói, trong trường hợp quan trọng như vậy mà cũng dám quấy rầy. Không sợ ảnh hưởng tới người ta thi đấu sao?

Chuyện này cũng không phải chuyện riêng của một người, mà là liên quan tới vinh dự của toàn trường.

Hơn nữa Lâm Miêu Miêu cũng không phải do trường học dẫn vào, chắc chắn là nhờ vào quan hệ tham gia. Đã đi cửa sau còn không lo tập trung xem thi đấu, còn làm ra chuyện ảnh hưởng tới người khác, lãng phí một cơ hội tốt như vây!

Giáo viên trong trường lo lắng Trì Ngôn sẽ bị ảnh hưởng. Cũng may lúc sau trạng thái của Trì Ngôn vẫn rất tốt.

Mãi cho đến khi thi đấu xong, cậu vẫn ổn định phong độ, vững vàng như núi Thái Sơn. Một lần nữa đoạt được vị trí số 1.

Sau khi công bố thứ hạng, toàn hội trường vang lên một trận vỗ tay.

Lâm Miêu Miêu đứng ở dưới, nhìn nam thần trong lòng hào quang bắn ra bốn phía, lại nghĩ cớ bào chữa cho hành vi vừa rồi của Trì Ngôn.

Nàng cẩn thận nghĩ lại, cảm thấy Trì Ngôn vừa rồi kích động như vậy, có thể là do mẹ cậu ấy đang ở đó. Lo lắng bị mẹ phát hiện sẽ bị la rầy. Dù sao có nhiều phụ huynh rất cổ hủ, phản đối con mình yêu sớm.

Nghĩ như vậy, cô càng cho rằng nam thần của mình thật đặc biêt. Bây giờ nhiều thanh thiếu niên phản nghịch như vậy, vậy mà nam thần của nàng vẫn là một người con ngoan.

......

Sau khi về nhà, Tô Nguyên Nguyên tìm cơ hội hỏi 888 về chuyện nữ chính.

Rõ ràng không học cùng trường, sao lại có cơ hội quen nhau?

Không lẽ nào nữ chính cũng đổi sang một trường khác được.

Ai ngờ kết quả thật sự là như vậy. Hơn nữa chuyện trường còn bởi vì Trì ngôn. Lực theo đuổi so với đời trước còn lớn hơn, vì theo đuổi Trì Ngôn, trường học cũng muốn đổi.

Biết được chân tướng, Tô Nguyên Nguyên khổ sở muốn khóc. Nàng cực khổ an bài cuộc sống mới cho Trì Ngôn, vì cậu chọn trường học, kết quả nữ chính lại có thể nhẹ nhàng theo tới.

Điều duy nhất làm Tô Nguyên Nguyên cảm thấy vui mừng chính là, với thành tích của Lâm Miêu Miêu, không có khả năng học cùng lớp với Trì Ngôn như trong nguyên tác.

Chuyện này cũng sẽ giảm bớt thời gian hai người ở chung với nhau. Nhưng mà dù cho như vậy, nàng vẫn cảm thấy mình phải đề phòng trước mới được.

Vì vậy nàng cắt một mâm trái cây, mang tới cùng Trì Ngôn mở hội nghị bàn tròn.

"Con trai, con lớn như vậy rồi, mẹ cảm thấy có chút chuyện muốn nói với con.

Trì Ngôn vừa ăn trái cây vừa gật đầu.

Tô Nguyên Nguyên thở dài, "Thật ra, mẹ cũng không phải là một phụ huynh cổ hủ, nhưng chuyện yêu sớm, chúng ta vẫn nên thận trọng một chút."

Trì Ngôn mém chút nữa thì bị sặc. "Mẹ, có phải mẹ có hiểu lầm gì không, con thật sự không có."

"Mẹ biết, mẹ biết, nhưng mẹ vẫn muốn nói một chút, tuổi này của các con vẫn chưa thành thục, yêu nhau cũng coi như thích trải nghiệm mới mẻ, mấy tháng là có thể chia tay. Đến lúc đó thương tâm hại phổi, không có ích lợi gì nha. Mẹ cảm thấy nếu con muốn tìm bạn gái, đợi tới đại học cũng không muộn. Đương nhiên, chuyện tình cảm cũng không phải nói một lần là xong. Cho nên về sau yêu đương thất bại cũng không sao, thất bại là mẹ của thành công, làm lại một lần là được, ngàn vạn lần đừng quá đau khổ."

Trì Ngôn: "......"

Tô Nguyên Nguyên nghiêm túc nhìn cậu, "Lời mẹ nói, con đã nhớ kỹ sao?"

"...... Nhớ kỹ."

Tô Nguyên Nguyên thật vừa lòng, lại dặn dò nói, "Còn có nữa, mẹ cảm thấy không thích nữ sinh hôm nay cho lắm, mẹ cảm thấy hai người các con không phù hợp."

"Con cũng cảm thấy như vậy."

Tô Nguyên Nguyên trong lòng yên tâm. Nàng cảm thấy chỉ cần Trì Ngôn không chấp nhận nữ chính theo đuổi. Thì tương lai cũng sẽ không bị Lâm Miêu Miêu vứt bỏ, càng không cần phải nói tới chuyện hắc hóa này đó.

Nàng cảm thấy bây giờ vẫn phải đề phòng con trai yêu sớm. Lỡ đâu không có Lâm Miêu Miêu, lại tới một cái Trương Miêu Miêu thì sao.

Nói cho cùng, vẫn là do Trì Ngôn bây giờ tư tưởng chưa đủ chín chắn, chưa có khả năng chịu đựng sự đau khổ của việc thất tình. Nàng phải làm tốt việc khai thông tư tưởng cho cậu, để tương lai cậu có thể chịu được cú sốc của việc thất tình.

"38 ca, làm mẹ quả thật không dễ chút nào, phải quan tâm cuộc cuống sinh hoạt và học tập của con mình, còn phải lo con mình sẽ yêu sớm. Cậu nói xem nhưng mẹ chồng muốn đoạt con dâu với con trai là có suy nghĩ gì nhỉ. Thật vất vả mới tìm được người quản con trai thay mình, không phải nên thở phảo nhẹ nhõm sao, sao lại phải đoạt người với con dâu chứ. Tui về sau tui nhất định sẽ là một người mẹ chồng rộng lượng.

Tô Nguyên Nguyên vốn dĩ nghĩ, chỉ cần bên Trì Ngôn không xảy ra vấn đề, là không lo gì cả. Ai ngờ hôm sau Lâm Miêu Miêu lại đến tìm nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro