Chương 40: Mẹ chắc chắn sẽ cho rằng cậu là đứa trẻ hư, không nghe lời.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Nguyên Nguyên gặp Lâm Miêu Miêu khi đang sắp xếp lại hàng ở kệ.

Tiểu cô nương buộc tóc đuôi ngựa, mắt nhỏ cong cong, còn có hai má lúm đồng tiền, cười rộ lên cảm giác vô cùng ấm áp.

Nhưng Tô Nguyên Nguyên chỉ cảm thấy lông tơ mình dựng ngược.

Nàng giả vờ không nhận ra Lâm Miêu Miêu, chuẩn bị lướt qua. Ai ngờ người ta là đặc biệt tới tìm nàng, nhiệt tình giúp nàng sửa sang lại hàng trên kệ.

"Cháu chào dì, cháu là bạn học của Trì Ngôn, tên là Lâm Miêu Miêu ạ."

Tô Nguyên Nguyên nói, "Cô không quen biết cháu."

Lâm Miêu Miêu cười nói, "Cháu nhìn lướt qua liền nhận ra cô, hai người trông rất giống nhau, lớn lên đều đẹp."

Tô Nguyên Nguyên mặt không biểu cảm nói, "Cảm ơn, nhưng cô không có quen biết cháu. Cô còn phải đi làm, làm phiền cháu tránh ra."

Lâm Miêu Miêu hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn lộ vẻ kinh hỉ nói, "Cô ơi, Trì Ngôn thật sự rất giống cô nha, cậu ấy bình thường cũng thích nói như vậy. Biểu cảm và giọng điệu cũng y chang."

Tô Nguyên Nguyên lần đầu tiền gặp phải người còn không thông minh hơn mình. Mặc dù có thể coi như là đồng loại, nhưng nàng làm cách nào cũng cảm thấy không thể cùng nhau câu thông.

Chẳng lẽ là do, hai người chỉ số thông mình không cao gặp nhau, ngay cả nói chuyện cũng khó khăn sao?

"Cô còn phải làm việc, cháu đừng quấy rầy cô." Tô Nguyên Nguyên nghiêm túc nói.

Lâm Miêu Miều cười, "Ngay cả dáng vẻ nghiêm túc này cũng giống."

Tô Nguyên Nguyên: "......"

Không thể hiểu ý nhau, nàng dứt khoác xoay người đi làm việc của mình.

Ai ngờ Lâm Miêu Miêu lại nhiệt tình đi qua giúp đỡ, phụ nàng đem hàng bỏ lên kệ.

Nhưng thực tế bỏ hàng lên kệ cũng có quy tắc riêng. Ví dụ như, cái nào hạn sử dụng dài hơn, thì để sâu bên trong, như vậy đảm báo khách hàng sẽ lấy nhưng món cũ hơn. Quy tắc này được gọi là "Đổi cũ thành mới".

Lâm Miêu Miêu không hiểu, toàn bộ hàng mới đều xếp phía trước. Làm nàng lại phải một lần nữa kiểm tra hạng sử dụng để phân loại.

"Cháu đừng động vào, đừng làm ảnh hưởng tới công việc của cô. Cháu về đi thôi." Tô Nguyên Nguyên buồn bực nói, "Cháu đều làm sai hết rồi".

"A, thật xin lỗi cô, cháu chỉ muốn giúp mà thôi. Không thì cô dạy cho cháu, cháu tới giúp cô."

Tô Nguyên Nguyên ghét bỏ nói, "Không cần, đây là công việc của cô, cháu làm như vậy sẽ ảnh hưởng tới việc kiểm tra đánh giá của cô! Cháu về đi, nếu bị lãnh đạo thấy được, cô sẽ bị phê bình."

Nhắc tào tháo, tào tháo đến. Quản lý Lưu thật sự đến rồi.

Nhìn thấy Tô Nguyên Nguyên có người giúp đỡ, liền tò mò hơi, "Tiểu cô nương này là ai vậy?"

"Cháu chào cô, cháu là bạn học của con trai cô Tô. Cháu chỉ muốn giúp đỡ một chút mà thôi."

Tô Nguyên Nguyên nhanh chóng nói, "Không không không, em không cần hỗ trợ, em có thể tự mình làm."

Nếu có chuyện gì, người gánh vác vẫn là nàng, sẽ ảnh hưởng tới việc nàng thăng chức tăng lương.

Quản lý Lưu cũng không phải người hồ đồ, nhìn thấy phản ứng của Tô Nguyên Nguyên, liền biết nàng không thích nữ sinh này, vì thế nghiêm túc nói, "Vị khách hàng này, mong cháu đừng làm chuyện ảnh hưởng tới nhân viên của chúng tôi. Đây là việc trái với quy định, sẽ khiến nhân viên bị xử phạt."

"Cháu chỉ muốn giúp đỡ, cháu không làm ảnh hưởng, cô đừng trách cô Tô. Bây giờ cháu đi đây." Lâm Miêu Miêu nhanh chóng chạy đi.

Trước khi đi, còn lộ vẻ xin lỗi với Tô Nguyên Nguyên.

Tô Nguyên Nguyên chỉ hy vọng cô không bao giờ tới nữa. Nhưng nhớ tới chuyện trong cốt truyện gốc, nghị lực của nữ chínhkéo dài liên tục ba năm, nàng liền cảm thấy đau đầu.

Sau khi về nhà, nàng còn hỏi thăm Trì Ngôn, xem gần nhất có nữ sinh nào theo đuổi cậu không.

Trì Ngôn lắc đầu, "Không có." Tuy rằng nữ sinh kia thật phiền, nhưng cậu không muốn mẹ mình lo lắng.

Tô Nguyên Nguyên nghe vậy cũng an tâm rồi, xem ra mục tiêu hiện tại của nữ chính là nàng.

Chuyện này nàng cũng không muốn nói với Trì Ngôn, dù sao hành vi này cũng coi như là gián tiếp theo đuổi cậu.

Hơn nữa bên trong cốt truyện Trì Ngôn thật sự là bị cách làm kiên trì này đuổi tới tay. Nghĩ lại liền thấy thật lo lắng.

Những chuyện xảy ra tiếp theo, giúp Tô Nguyên Nguyên hiểu rõ được thế nào là theo đuổi không biết lùi bước.

Dù sao cao trung Thâm Hải cũng gần đây, Lâm Miêu Miêu mỗi ngày tan học đều chạy tới đây mua đồ, sau đó còn cố ý vô tình gặp được Tô Nguyên Nguyên, gặp nhiều thì tỏ ra thân thiết, hỏi chuyện mấy câu. Quá đáng hơn là còn nhân lúc không ai để ý, muốn cướp đi công việc dọn hàng của Tô Nguyên.

Liên tục một tháng, không hề chùn bước. Tô Nguyên Nguyên cảm thấy tiểu cô nương này thật đáng sợ, nếu nàng không biết rõ cốt truyện, là một người mẹ, nàng sợ là sẽ bị cô nương này làm lay động.

Nhưng ai kêu nàng biết rõ cốt truyện chứ, nên không thể nhịn được nữa, ngay cả việc từ chức cũng nghĩ tới.

Nhưng nghĩ lại, với sự dũng cảm này của nữ chính, dù đổi công việc gì cũng vô dùng. Cuối cùng nàng chỉ đành xin quản lý Lưu đổi vị trí công tác cho mình.

Nàng không ở phía trước xếp hàng hóa nữa mà chuyển sang dọn dẹp hàng hóa trong kho.

Sau khi Tô Nguyên Nguyên chuyển sang làm việc ở kho hàng, Lâm Miêu Miêu không thể tìm gặp nàng được nữa.

Lúc này cô liền cảm thấy sốt ruột, cô nghĩ bây giờ mình đã có bước tiến rất lớn, ít ra cũng đã quen biết với mẹ của Trì Ngôn. Chờ lại thân hơn một chút, nàng có thể đến thăm nhà Trì Ngôn, như vậy quan hệ của nàng với Trì Ngôn chắc chắn sẽ tiến thêm một bước.

Bây giờ không thể gặp mẹ Trì Ngôn, nàng không có cách khiến hai người trở nên thân thiết. Nàng chỉ đành đi tìm Trì Ngôn hỏi thăm, "Hôm nay mình đến siêu thị mua đồ không thấy mẹ cậu, bạn học Trì Ngôn, mẹ cậu có chuyện gì sao?"

Trì Ngôn đang muốn làm lơ nàng như mọi khi. Nhưng vừa nghe được những lời này, lập tức liền dừng lại, "Cậu tìm mẹ tôi làm gì? Cậu đã nói gì với mẹ tôi, có phải cậu đã làm ảnh hưởng tới công việc của mẹ tôi? Cậu dựa vào cái gì mà lại đi tìm mẹ tôi?"

Lâm Miêu Miêu lần đầu tiên thấy Trì Ngôn tức giận như vậy, sợ tới mức lui về sau một bước, "Mình cũng không có nói gì, mình chỉ muốn giúp đỡ một chút. Mình và mẹ cậu có quan hệ rất tốt. Mình muốn theo đuổi cậu, nên cũng muốn được mẹ cậu tán thành."

"Đầu óc cậu có vấn đề à!" Trì Ngôn phá lệ mắng một câu, sau đó nhanh chóng bỏ đi.

Mẹ chắc chắn sẽ cho rằng cậu là đứa trẻ hư, không nghe lời. Cho rằng cậu ở trường học trêu ghẹo nữ sinh.

Hành vi của Lâm Miêu Miêu hoàn toàn chọc giận Trì Ngôn, trải qua việc bị bạo lực học đường, Trì Ngôn đối với hành vi này có thể ngó lơ. Nhưng việc Lâm Miêu Miêu đi tìm mẹ cậu, làm cậu vô cùng tức giận. Sau khi vào lớp, cậu liền đi tìm chủ nhiệm giáo dục ở văn phòng, đem những phiền phức mình gặp phải nói ra. Tỏ vẻ bản thân đang bị ảnh hưởng rất nghiêm trọng, không có cách nào an tâm học hành. Thậm chí cảm thấy việc học trở nên quá sức. Nếu chuyện này vẫn tiếp tục diễn ra, chắc cậu phải suy xét tới việc chuyển trường. Cậu muốn có một môi trường học hành ổn định.

Trì Ngôn đã nói tới như vậy, chủ nhiệm giáo dục tất nhiên muốn nghiêm túc giải quyết vấn đề này.

Dù sao Trì Ngôn cũng là đại biểu của toàn tỉnh, sang năm còn muốn thi cuộc thi toán quốc gia.

Lúc trước Lâm Miêu Miêu nhập học dựa vào quan hệ, bây giờ cô lại làm trái với nội quy nhà trường, bị cạnh cáo xong vẫn tiếp tục phạm lỗi. Còn ảnh hưởng tới việc học của người khác. Cho nên phía nhà trường chỉ đành mời phụ huynh của Lâm Miêu Miêu lên nói chuyện. Hy vọng Lâm Miêu Miêu chủ động chuyển trường.

Ba Lâm bình thường tuy rất bận, nhưng vẫn rất thương yêu đứa con gái duy nhất này của mình. Sau khi nhận được điện thoại, liền nhanh chóng xin nghỉ chạy lên trường.

Sau khi nghe giáo viên nói rõ tình hình, ba Lâm đầu tiền là không tin tưởng có chuyện như vậy, "Con gái tôi rất đơn thuấn, không có khả năng làm những chuyện như vậy."

"Đây không phải lần đầu tiên em ấy bị báo cáo." Chủ nhiệm nói, "Con gái ngài tự mình thừa nhận, còn tìm đến nơi làm việc của mẹ bạn học nam. Bây giờ học sinh nam đó cảm thấy bị làm phiền, muốn chuyển trường.

Chủ nhiệm lớp thực nghiệm cô Thái cũng ở bên cạnh làm chứng, "Học sinh lớp chúng tôi đều biết, em ấy mỗi ngày đều đến lớp tôi đưa bữa sáng, nhưng học sinh kia em ấy căn bản là không cần."

Cô giáo Thái đối với chuyện này cũng không biết nói gì. Ai hiệm lạ cái bữa sáng kia. Vô duyên vô cớ, nếu Trì Ngôn nhận bữa sáng kia mới kỳ lạ. Nếu thật sự ăn, chắc chắn sẽ bị người khác chê cười.

Nghe được trường học nói như vậy, ba Lâm vẫn hơi không tin, nhưng ông là một nhân viên chính phủ, phải làm việc theo lý lẽ. Bây giờ phía trường học đã nói như vậy, cho dù ông không hoàn toàn tin tưởng, nhưng cũng phải làm việc theo lý. "Như vậy đi, tôi cùng nhà trường sẽ nói chuyện với con gái tôi, có được không. Tôi bây giờ cũng không hiểu rõ ngọn nguồn, chưa điều tra rõ tôi cũng không biết phải quyết định thế nào."

Chủ nhiệm giáo dục liền gọi điện cho thầy Vương chủ nhiệm lớp tám, kêu ông dẫn Lâm Miêu Miêu lên đây. Sau đó lại kêu cô Thái gọi Trì Ngôn tới.

Lâm Miêu Miêu trùng hơp gặp Trì Ngôn ở cửa. Trì Ngôn ngay cả liếc mắt nhìn nàng cũng không thèm.

"Trì Ngôn, không phải là cậu báo cáo mình, đúng không?"

Trì Ngôn nói, "Lần này chính là tôi."

Lâm Miêu Miêu lập tực lâm vào khổ sở.

Sau khi tiến vào văn phòng, vẻ mặt ủ rũ của nàng bị ba Lâm nhìn thấy. Ông liền đau lòng không thôi. Ngày thường con gái đều là dáng vẻ rộng rãi đáng yêu, bây giờ trên mặt lại đầy vẻ khổ sở, như thế này là nhận được ủy khuất cỡ nào chứ.

Ba Lâm liền cho rằng Trì Ngôn là một người đàn ông không có bản lĩnh. Vậy mà khiến cho một cô gái lâm vào hoàn cảnh xấu hổ như vậy. Về sau cho dù như  thế nào, ông cũng chướng mắt người con rể này. Con gái ông càng không thể nào coi trọng một người như vậy.

"Ba..." Lâm Miêu Miêu nhìn thấy ba mình, trong lòng càng thêm khổ sở.

Cô ý thức được, Trì Ngôn thật sự không thích cô. Cô còn muốn kiên trì một chút, nhưng Trì Ngôn ngay cả cơ hội kiên trì cũng không cho. Lần đầu tiên trong đời gặp được thất bại lớn như vậy, cô cảm thấy rất khó chịu.

Ba Lâm càng thêm đau lòng, duỗi tay ôm ôm cô, sau đó xoa xoa đầu cô, "Con đừng khổ sở, có chuyện gì ủy khuất, con cứ nói với ba."

Lâm Miêu Miêu khổ sở 1 câu cũng không nói nên lời.

Chủ nhiệm toàn ban đối với tính huống này cũng có cảm giác xấu hổ, "Lâm tiên sinh, chuyện này ngài còn muốn tìm hiểu thêm nữa không?"

Ba Lâm nhìn Lâm Miêu Miêu, "Con gái, những gì bọn họ nói là thật sao. Con thật sự làm ra những việc như vậy?"

Lâm Miêu Miêu đỏ hoe mắt quật cường nói, "Con chỉ là đơn thuần thích cậu ấy."

Trì Ngôn thờ ơ, các giáo viên càng thêm xấu hổ.

Tâm trạng của ba Lâm càng thêm phức tạp, ông thật sự không ngờ con gái của mình lại thích một nam sinh không có bản lĩnh như vậy.

Cố tính đây là người đầu tiên con gái mình thích. Nhưng nhìn tên tiểu tử này, một chút cũng đều không thích.

Ba Lâm lập tức đưa ra quyết định. Không thể để con gái tiếp tục gặp nam sinh này. Nếu không về sau chắc chắn sẽ lại phải chịu nhiều ủy khuất.

"Tiểu Lâm, chúng ta chuyển trường nhé."

Bây giờ cả trường đều biết chuyện này, Tiểu Lâm học ở đây cũng không phù hợp.

Lâm Miêu Miêu lập tức nhìn về phía Trì Ngôn, sau đó cúi đầu nói, "Con không muốn chuyển trường." Cô không muốn bỏ cuộc. Cô tin rằng Trì Ngôn chỉ là nhất thời tức giận mà thôi. Chỉ cần cô lại tiếp tục kiên trì, chắc chắn sẽ có kết quả. Bọn họ bây giờ mới cao nhất, vẫn còn tận hai năm, cô nhất định sẽ có cơ hội.

Chủ nhiệm giáo dục nói, "Bạn học Lâm Miêu Miêu, thầy cũng đề nghị, em nên đổi sang một hoàn cảnh học tập khác. Như vậy đối với hai em đều phù hợp."

Lâm Miêu Miêu lập tức nói, "Thầy giáo, thầy để em ở lại đi, em hứa về sau sẽ không làm ảnh hưởng tới chuyện học của cậu ấy nữa."

Chủ nhiệm giáo dục nhìn cô giáo Thái và thầy giáo Vương. Hai người này cũng chưa nói gì, nhưng trong nội tâm, đương nhiên không hy vọng cô sẽ chuyển trường.

Nếu không lỡ lại xảy ra chuyện gì, Trì Ngôn chắc chắn sẽ chuyển trường.

Chủ nhiệm giáo dục nói, "Vẫn mong em và ba em suy nghĩ kỹ càng."

"Không cần suy nghĩ thêm, chúng ta chuyên trường." Ba Lâm kiên định nói.

Ông đã nhìn ra, con gái mình ở đây không được chào đón. Ở lại nơi này cũng chỉ có thể chịu ủy khuất.

"Ba...."

Lâm Miêu Miêu khẩn cầu nhìn ba mình.

Ba Lâm lắc đầu, "Tiểu Lâm, nghe lời, đây cũng là quyết định của trường học."

Lâm Miêu Miêu cúi đầu.

Thủ tục chuyển trường làm cũng rất nhanh, mới một ngày đã hoàn thành xong.

Lúc Lâm Miêu Miêu đi, còn tặng quà xin lỗi cho Trì Ngôn. Cô biết mình đem lại phiền phức cho Trì Ngôn. Tuy rằng nàng cũng vô ý, nhưng Trì Ngôn không thích như vậy, cho nên mới tức giận. Cô cảm thấy rất có lỗi, cũng muốn Trì Ngôn nhìn thấy thành ý của mình, cho dù chuyển trường, cô vẫn sẽ luôn thích cậu.

Nếu Trì Ngôn không thích người khác quấy rầy cậu học tập, cô sẽ thầm lặng mà thích cậu.

Trì Ngôn cũng không thèm để ý tới tâm tư của cô, về đến nhà, liền thấp thỏm tìm tới mẹ mình, hỏi xem có phải nàng đã chuyển việc rồi không.

Tô Nguyên Nguyên nói, "Đúng vật, bây giờ mẹ đang ở trong kho kiểm kê hàng. Lãnh đạo của mẹ nói mẹ làm việc không tệ, rất thích hợp với công việc này.

Bởi vì chuyện của mình mang lại phiền phức cho mẹ, khiến cho nàng không thể không đổi công việc. Nhưng mẹ vẫn không hề nhắc tới lý do thật sự, cũng không có trách cậu. Trong lòng Trì Ngôn áy náy không thôi, "Mẹ, con đã biết hết tất cả rồi, là nữ sinh kia ảnh hưởng tới công việc của mẹ. Thật xin lỗi, mẹ, là con đã mang lại phiền phức hco mẹ. Nhưng thật sự là con không có chêu trọc cô ấy, con không phải muốn yêu sớm."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro