Chương 41: Con nhất định sẽ chữa hết bệnh cho mẹ, con sẽ đi học y

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Nguyên Nguyên bây giờ mới hiểu ra là con trai mình đang nói tới chuyện của Lâm Miêu Miêu, nàng lập tức nói, "Con trai, nữ sinh kia đến tìm con hả?"

"Dạ vâng."

Tô Nguyên Nguyên cảm thấy Lâm Miêu Miêu quả là có sức chiến đấu cường hãn, "Con trai, tuy rằng nữ sinh kia theo đuổi con, nhưng cũng không có nghĩa là người ta coi trọng phần tình cảm này, con cũng không nên vì vậy mà dao động."

Trì Ngôn biết mẹ mình đang lo lắng mình thật sự bị nữ sinh kia lay động, nhanh chóng giải thích, "Mẹ, con thật sự rất chán ghét hành vi của bạn ấy, bạn ấy chỉ mang tới phiền phức cho con. Cho nên con đã đi báo cáo bạn ấy, nhà trường đã yêu cầu bạn ấy phải chuyển trường rồi."

Tô Nguyên Nguyên nghe vậy ngây cả người, sau đó kinh hỷ hỏi, "Chuyển trường?"

Trì Ngôn gật đầu, "Đã chuyển trường rồi."

Ây da mẹ ơi, nữ chính lợi hại đã chuyển đi rồi. Thật tốt quá!

Trong lòng Tô Nguyên Nguyên vui sướng cực kỳ, cuối cùng cũng không cần phải lo lắng con trai vai ác của mình bị lay động giống trong nguyên tác, sau đó lại bị vứt bỏ.

Còn việc nữ chính bị báo cáo khiến cho phải chuyển trường, nàng cũng không quá đồng cảm, cũng không cảm thấy Trì Ngôn quá đáng.

Tô Nguyên Nguyên thật sự không thích Lâm Miêu Miêu nổi. Bây giờ nàng tỏ ra càng nhiệt tình, Tô Nguyên Nguyên càng cảm thấy lúc nàng vứt bỏ Trì Ngôn càng thêm đáng giận.

Vốn dĩ cô ấy có thể kéo Trì Ngôn ra khỏi bóng tối, nhưng cuối cùng lại đá cậu trở lại vực sâu.

Thời gian ba năm, nàng không tin Lâm Miêu Miêu thật sự không hiểu rõ tính cách của Trì Ngôn, nàng mới sống với Trì Ngôn có mấy tháng, cũng biết rõ đứa trẻ này không thích nói chuyện. Mặc dù nàng là mẹ của cậu ấy, nếu không phải chuyện tất yếu, bình thường cậu cũng sẽ không nhiều lời.

Hơn nữa còn không thích cười, hiếm lắm mới có thể nở một nụ cười thẹn thùng, hoặc là nở một nụ cười có lệ.

Lâm Miêu Miêu rõ ràng biết tính cách Trì Ngôn như vậy, vẫn kiên trì theo đuổi. Sau đó lại lấy lý do không hợp để chia tay. Điều này có thể cho thấy cô chưa từng thích Trì Ngôn, vậy mà còn cố tình trêu chọc cậu, quá là không có trách nhiệm.

Đã không có Lâm Miêu Miêu dây dưa, Tô Nguyên Nguyên cảm thấy sinh hoạt thật nhẹ nhàng.

Nhưng mà nàng cũng không xin đổi trở về nhân viên xếp hàng lên kệ, mà vẫn kiên trì làm việc ở kho. Nàng cảm thấy quản lý một cái kho lớn như vậy, rất có cảm giác thành tựu.

Đặc việc làm việc trong kho môi trường cạnh tranh cũng tương đối thấp, cơ hội tăng lương thăng chức càng lớn.

Nhưng mà nàng vẫn có chút không yên tâm về Lâm Miêu Miêu, lâu lâu cũng sẽ tìm Trì Ngôn hỏi coi gần đây có bị quấy rầy nữa không.

Trì Ngôn lắc đầu. "Không có."

Nữ sinh đó vẫn thường xuyện trộm đi theo cậu, nhưng chuyện này vẫn không nên để mẹ biết, đỡ mắc công mẹ lại lo lắng.

Còn việc nữ sinh đó thích hay không thích, cũng không liên quan gì tới cậu.

Sự thật chứng minh, không có sự tham gia của nữ chính, cuộc sống cao trung của Trì Ngôn có thể nói là gió êm biển lặng, cũng có thể nói là khí phách hăng hái.

Lên cao nhị, cậu đại diện tỉnh đi tham gia cuộc thi toán toàn quốc, sau đó vinh dự đạt giải ba. Nhận được 3 vạn tiền thưởng và một cái cúp.

Tô Nguyên Nguyên cảm thấy vô cùng kiêu ngạo. Con trai của mình cũng coi như đứng thứ 3 trong toàn bộ học sinh cao trung cả nước. Chính là một cỗ máy chiến đấu, một học thần!

Mấy năm nay Trì Ngôn không ngừng tham gia các loại cuộc thi, không chỉ toán học, còn có vật lý, hóa học. Thậm chí còn tham gia thi viết văn. Nhận được rất nhiều loại tiền thưởng và giấy khen. Trong mắt Tô Nguyên Nguyên, đây chính là sự thông minh nghịch thiên, vậy mà đứa trẻ này vẫn chưa thỏa mãn.

"38 ca, có một người con trai thông minh như vậy, tui thật là vui mừng quá đi."

Trong Cục Công An Tây Thành, Lâm Miêu Miêu đem các bài báo chụp ảnh Trì Ngôn đoạt giải cắt ra, dán vào trong notebook.

Cô cảm thấy sau khi thích một nam sinh ưu tú như vậy, cô sẽ không bao giờ có thể thích một nam sinh nào khác.

Cho nên cô vẫn luôn muốn chờ đợi Trì Ngôn. Đợi Trì Ngôn tốt nghiệp cao trung xong, không vội chuyện học, cô sẽ lại tiếp tục theo đuổi cậu. Lần này cô nhất định sẽ không làm cậu cảm thấy phiền phức.

Lên cao tam, Trì Ngôn lại thi cuộc thi toán học toàn quốc một lần nữa, lần này đạt được giải nhì.

Trường đại học ở thủ đô vươn cành ôliu với cậu, nói cậu không cần thi đại học, được tuyển thẳng.

Cơ hội tốt như vậy, nhưng Trì Ngôn trực tiếp cự tuyệt. Cậu muốn tham gia thi đại học.

Tô Nguyên Nguyên nói, "Cơ hội tốt như vậy, sao con lại không đồng ý vậy?"

Trì Ngôn nghiêm túc trả lời, "Chỉ có tham gia thi đại học, mới có cơ hội lấy được danh hiệu trạng nguyên của tỉnh. Có tiền thưởng."

Tô Nguyên Nguyên:"..." Tiêu rồi tiêu rồi, con trai nàng tuy bây giờ không còn báo đời nữa, nhưng trong đầu tất cả đều là tiền.

"Con trai, nhà chúng ta không thiếu tiền. Con nhìn xem tiền học bổng mấy năm nay của con, tiền khen thưởng, còn có tiền con làm gia sư kiếm được, tổng cộng cũng đã được mười mấy vạn." So với tiền lương của nàng còn cao hơn.

Trì Ngôn nói, "Con nghe nói năm ngoái Trạng Nguyên của kỳ thi đi đại học, được người ta khen thưởng một phòng ở. Con sẽ thi tốt hơn cả người đó."

Tô Nguyên Nguyên: "......"

Nếu để người khác biết, vị học thần nổi tiếng của thành phố Thâm Hải, muốn tham gia thi đại học chỉ vì muốn được nhận khen thưởng là phòng ở, không biết sẽ làm ảo tưởng của bao người tan biến.

Ngày thi đại học, Tô Nguyên Nguyên lại xin nghỉ một lần nữa để hộ tống Trì Ngôn đi thi.

Tô Nguyên Nguyên có kinh nghiệm đi thi đại học, hơn nữa nàng còn thi tận hai lần, cho nên cũng biết lúc thi đại học cần chú ý gì.

Trên người mang theo một đống đồ ăn thức uống, bút chuyên dụng để thi cũng chuẩn bị vài cây.

"Mẹ không thể giúp con trong chuyện thi cử, chỉ có thể làm cho con có thể có hoàn cảnh thi cử tốt nhất. Không cần khẩn trương, chỉ cần phát huy như bình thường là được."

Trì Ngôn ngoan ngoãn gật đầu. Thi lớn thi nhỏ, cậu cũng trải qua không ít, thi cử cũng trở thành chuyện bình thường.

Lúc cậu chuẩn bị đi vào, Tô Nguyên Nguyên lại lôi kéo cậu, dúi cho cậu một lo tinh dầu, "Trời nóng, dùng cái này giúp con nâng cao tinh thần, nghe trên mạng nói đây là pháp bảo trong các kỳ thi đó."

Trì Ngôn gắt gao cầm lấy bình nhỏ, "Cảm ơn mẹ."

"Đi thôi, đi thôi, mẹ ở ngoài này đợi con." Tô Nguyên Nguyên cười từ ái nói.

Trì Ngôn xoay người đi vào bên trong, trong lòng tràn đây năng lượng. Cậu nhất định sẽ không để mẹ thất vọng, sẽ khiến cho mẹ tự hào vì cậu. Muốn mẹ mình không hối hận vì đã từ chối người có tiền kia.

Hai ngày thi đại học cũng khiến cho không khí ở thành phố Thâm Hải trở nên khẩn trương. Nhưng vừa kết thúc kỳ thi, mọi người đều trở nên thả lỏng, khắp nơi đều tụ họp đi chơi.

Bạn học của Trì Ngôn cũng có mời cậu. Tuy rằng cậu không quá thích kết bạn, nhưng ai mượn thành tích của cậu quá tốt chi. Ở trong môi trường học tập như Thâm Hải, thành tích tốt cũng có thể thu hút một đám người thích cậu. Hơn nữa Tô Nguyên Nguyên cũng hy vọng cậu có bạn bè, cho nên ngày thường cậu cũng sẽ tiếp thu một số ý tốt của người khác, bên cạnh cũng có một vài bạn bè.

Những bạn bè đó cũng là người xuất sắc trong trường Thâm Hải, thành tích luôn dẫn đầu. Bởi vì vừa tốt nghiệp, lại trong thời gian nghỉ hè, cho nên bọn họ tính mời Trì Ngôn tham gia du lịch sau tốt nghiệp.

Nhưng Trì Ngôn lập tức cự tuyệt, "Không đi, tôi muốn mở một lớp bổ túc vào hè, các cậu có hứng thú không?"

Những bạn học bên kia điện thoại:"..."

Vì vậy lúc nghỉ hè, Trì Ngôn liền thuê thêm một căn phòng trong tiểu khu, mở lớp phụ đạo. Người tham gia học đều là những học sinh trong lớp thực nghiệm, nếu không có gì bất ngờ chính là những học sinh có thể đậu những trường đại học hàng đầu ở thủ đô.

Trì Ngôn dạy cho mười mấy học sinh trước đó, thành tích của bọn họ cũng tăng lên đáng kể, sau đó một truyền mười, mười truyền trăm. Bây giờ Trì Ngôn mở thêm lớp, có rất nhiều người tham gia đăng ký.

Tô Nguyên Nguyên không ngờ con trai mình lần này còn mở thêm lớp dạy học, còn thuê một dì đến giúp đỡ nấu cơm. Dáng vẻ giống như làm một chuyện đại sự.

Nhìn lại chính mình ba năm qua, vẫn như cũ là một nhân viên quản lý kho, nàng cũng ngượng ngùng đi so sánh với Trì Ngôn.

Đại lão vẫn luôn là đại lão, cho dù là hài tử, vẫn là một tiểu đại lão.

Trì Ngôn làm việc rất nghiêm túc, mỗi ngày chưa tới 10 giờ thì sẽ không về nhà.

Tô Nguyên Nguyên bình thường cũng hay ghé qua xem, thấy Trì Ngôn lúc giảng bài, vẻ mặt lạnh lùng vô cùng nghiêm túc, đột nhiên nàng cảm thấy, Trì Ngôn cũng rất thích hợp trở thành giáo viên.

Nhưng mà Tô Nguyên Nguyên hiểu rõ, thiên phú của Trì Ngôn nằm ở phương diện nghiên cứu y dược, ngay cả sở trường làm bác sĩ cũng phải xếp phía sau. Mà trong nguyên tác cậu không trở thành nhà khoa học y dược mà trở thành bác sĩ, là để tiện cho việc cậu tìm kiếm mục tiêu.

Buổi tối trờ Trì Ngôn trở về, Tô Nguyên Nguyên liền múc cho cậu ly chè vừa ăn vừa hỏi chuyện, "Tiểu Ngôn, nguyện vọng con định điền trường nào vậy?"

"Hoa đại đi."

Tô Nguyên Nguyên kinh ngạc nói, "Mẹ nghe người ta nói, Hoa đại cũng rất nổi tiếng ở mảng y học."

Trì Ngôn đang cầm muỗng ăn bỗng khựng lại một chút, "Con không định học y, con muốn học tài chính. Trở thành một chuyên viên giao dịch chứng khoán. Sau này kiếm tiền tương đối lẹ."

Tô Nguyên Nguyên:".... Con không phải thích học y sao, mẹ thấy trong phòng con có rất nhiều sách của ba con. Còn có rất nhiều sổ ghi chú nữa, mẹ tưởng con muốn trở thành bác sĩ. Hoặc là nhà nghiên cứu y dược cũng không tồi nha."

"Không học, con không muốn học những thứ đó." Trì Ngôn ăn xong để chén lên bàn. Trên mặt có chút mất tự nhiên.

Tô Nguyên Nguyên không ngờ cậu lại chán ghét học y. "38 ca, cháu trai của cậu sao vậy?"

"Theo phân tích, có thể bởi vì cậu ta lo lắng đồ vật mình làm ra, không cẩn thận sẽ độc chết cô."

Tô Nguyên Nguyên: "......"

Khó trách những quyển sách đó được cậu cất kỹ, nàng còn tưởng do việc học ở cao trung quá nặng nên không có thời gian xem.

Tô Nguyên Nguyên nói, "Tiểu Ngôn, mẹ cảm thấy, cuộc đời dài như vậy, nhất định phải làm một công việc mình thích, mới có thể vui vẻ. Không cần phải kiếm quá nhiều tiền, chỉ cần đủ dùng là được. Mẹ chỉ hy vọng con có thể sống vui vẻ, làm việc mình thích. Nếu không cho dù kiếm được nhiều tiền, mẹ cũng sẽ không vui. Con hiện tại nói thật với mẹ, con có thích học y không, không được gạt mẹ, đứa trẻ nói dối là một đứa trẻ hư."

Trì Ngôn nhìn nàng, môi giật giật, sau đó gắt gao mím môi.

Cậu muốn nói không thích, nhưng nhìn thấy ánh mắt của mẹ mình, cậu không muốn nói dối.

Cuối cùng đành cắn răng gật đầu, "Con thích."

Tô Nguyên Nguyên cười nói, "Vậy là được rồi, thích thì chúng ta liền đi học. Tiểu Ngôn nếu trở thành bác sĩ, chắc chắn sẽ là bác sĩ ưu tú nhất. Sau này mẹ bị bệnh, sẽ đưa con chưa trị, như vậy cũng bớt lo nha."

Trì Ngôn nhanh chóng ngắt lời, "Sẽ không, mẹ sẽ không bị bệnh."

"Sao lại không bị bệnh chứ, sau này mẹ lớn tuổi, thân thể sẽ càng ngày càng kém."

"Mẹ, con nhất định sẽ chữa hết bệnh cho mẹ, con sẽ đi học y."

Ngày có thành tích thi đại học, Tô Nguyên Nguyên chưa kịp gọi điện thoại tra điểm, trường học đã gọi tới cho nàng.

Nói con trai nàng Trì Ngôn thi được 734 điểm, hơn nữa do đạt giải nhì trong kỳ thi toán toàn quốc, có thể cộng thêm 15 điềm, cho nên tổng cộng là 749 điểm.

Trở thành Trạng nguyên khối tự nhiên của toàn tỉnh.

Tô Nguyên Nguyên nghe xong điểm, mém tý làm rớt cả điện thoại. Cúp máy xong, nàng liền duỗi tay ôm Trì Ngôn, "Tiểu Ngôn, giáo viên nói con chính là Trạng Nguyên trong kỳ thi đại học. Con quả thật quá tuyệt vời, mẹ vô cùng vui mừng cho con."

Nàng kích động đến độ nói năng lộn xộn. Con mình nuôi có thể ưu tú như vậy, cảm giác thật sự vinh dự.

Nghĩ tới việc mình là một học tra, vậy mà có thể nuôi ra một đứa con học thần, nghĩ lại vẫn không thể tin được.

"38 ca, cháu trai cậu giỏi quá đi mất!"

888 nói, "Dù sao cũng là cháu trai của tôi."

Trì Ngôn cười nói, "Mẹ, mẹ có cảm thấy kiêu ngạo không?"

"Kiêu ngạo! Mẹ bây giờ vô cùng kiêu ngạo. Đợi lát nữa mẹ đi siêu thị mua một ít kẹo. Mẹ muốn đi phát kẹo mừng!."

Sau khi công bố ai là người đạt trạng nguyên, thì vị Trạng Nguyên Trì Ngôn này liền được lên báo.

Quá trình học tập của cậu cũng được kể lại. Dùng thành tích đứng đầu đi vào lớp thực nghiệm của trường Thâm Hải, ngay từ kỳ đầu tiên đã tham gia thi đấu, hơn nữa còn đạt được giải cao, ba năm sau đó cũng tham gia rất nhiều cuộc thi lớn bé, lần nào cũng cầm cờ dẫn đầu.

Lần này thì đại học được 749 điểm, trở thành Trạng Nguyên của khối khoa học tự nhiên.

Tòa báo thành phố cũng tới phỏng vẫn, không chỉ phỏng vấn Trì Ngôn mà còn phỏng vấn cả Tô Nguyên Nguyên. Tô Nguyên Nguyên cũng thế Trì Ngôn ba hoa chích chòe một chút. Nói về việc năm đó hai người cùng nhau rửa chén, cùng nhau bày sạp ở chợ đêm, làm cho ấn tượng của nhiều người với Trì Ngôn càng thêm tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro