Chương 42: Nếu cậu trở thành kẻ sát nhân, sao xứng làm con trai của nàng?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành tích tốt như vậy, nếu ở trong một gia đình có điều kiện tốt, chắc chắn sẽ được xem như bảo bối mà phủng trong lòng bàn tay, sao còn phải nhọc lòng chuyện thu nhập trong nhà.

Nhưng mà nam sinh này không những không có oán trách, mà còn giúp mẹ mình chia sẻ công việc trong nhà, hiệu thuận với mẹ mình. Quả thật là một đứa trẻ sở hữu mọi ưu điểm của con nhà người ta.

Trì Ngôn trở nên nổi tiếng, chuyện cậu năm đó ở sơ trung bị đối xử bất công cũng bị đào lại. Mọi người đều cảm thấy trường sơ trung đó quả là mắt mù, học sinh ưu tú như vậy lại không coi trọng. Như vậy có thể thấy học sinh bình thường chắc cũng không được đối xử ra gì. Vì thế rất nhiều người đều không muốn cho con đi học ở trường sơ trung tây thành.

Trong buổi phỏng vấn, còn có người hỏi Trì Ngôn, "Hiện tại cháu còn trách những người đó không?"

Trì Ngôn hơi hơi mỉm cười, "Đã không còn nữa, mẹ cháu nói với cháu, trên thế giới này vẫn còn rất nhiều người tốt." Cho nên những kẻ cặn bã kia không xứng đáng hưởng cuộc sống tươi đẹp này.

Cậu suốt từ đầu tới giờ vẫn chưa từng cười, đột nhiên lại cười lên một chút, giống như nắng xuân hòa tan băng tuyết ngày đông, làm người khác không thể không động lòng.

Vì thế trên báo có rất nhiều bài viết với tiêu đề, "Học bá đẹp nhất" "Trạng Nguyên đẹp trai nhất trong lịch sử thi đại học"...

Ngay cả Tô Nguyên Nguyên cũng được bầu chọn là "Người mẹ hạnh phúc nhất trong lịch sử".

Tô Nguyên Nguyên thật sự là rất hạnh phúc. Dù sao nàng cũng chính là một đêm phất lên.

Ông chủ của một tiểu khu vừa mới khai phá của thành phố Thâm Hải tặng cho cậu một căn phòng ở, tuy rằng chỉ là căn hộ 2 phòng ngủ, nhưng hoàn cảnh xung quanh cũng rất tốt.

Chuyện này quả thực đã đổi mới tam quan của Tô Nguyên Nguyên. Trạng Nguyên thi đại học nhà nàng quả thật đã mang một căn phòng ở trở về. Không chỉ vậy, tỉnh và thành phố cũng phát tiền thưởng cho cậu, trường học cũng phát tiền thưởng.

Tổng cộng có tới 50 vạn.

Mà một số trường đại học nổi tiếng trên cả nước cũng tới nhà cậu kéo người. Đưa ra các loại điều kiền hậu đãi, ví dụ như học bổng hằng năm, hoàn toàn miễn học phí, phát phí sinh hoạt hằng tháng, giải quyết các vẫn đề vệ hộ khẩu, thậm chí con giải quyết cả vấn đề công việc của Tô Nguyên Nguyên.

Tô Nguyên Nguyên một lần nữa lại cảm nhận được sức mạnh của tri thức. Thế giới trước, vì có thể vào được một trường đại học tốt, anh nàng đã tốn cho nàng biết bao nhiêu là tiền. Thế giời này, con trai nàng đã giúp nàng kiếm lại số tiền đó.

Cuối cùng Trì Ngôn quyết định, nhận lời của trường Y Đại Hoa Quốc.

Y đại không chỉ giải quyết vấn đề hộ khẩu của Trì Ngôn, còn đồng ý để Tô Nguyên Nguyên trở thành người quản lý thư viện của bọn họ. Thậm chí còn an bài cho bọn họ một gian ký túc xá, hoàn toàn giải quyết hết tất cả những vấn đề hai người họ lo lắng.

Tô Nguyên Nguyên không nhịn được cảm khái với 888, "Tui cẩn thận làm việc ba năm, cũng chưa được thăng chức tăng lương, vậy mà dựa vào con trai, có thể kiếm được công việc ở thủ đô."

888 nói, "Ký chủ không cần nản lòng."

"Không phải, tui đang rất vui vẻ nha! 38 ca, tui quyết định rồi, tui sẽ trở thành một người quản lý thư viện thật tốt, sẽ làm cho con trai tui tự hào."

888: "......"

Sau khi kết thúc kỳ nghỉ hè, Tô Nguyên Nguyên liền dọn tới thủ đô với Trì Ngôn.

Bọn họ vừa chuyển nhà, Lâm Miêu Miêu liền cầm lễ vật tới thăm nhà bọn họ, kết quả chỉ thấy một ngôi nhà trống không.

Vốn dĩ cho rằng tốt nghiệp cao trung xong, không cần lo lắng bản thân sẽ làm phiền Trì Ngôn học tập, có thể tiếp tục theo đuổi cậu. Kết quả Trì Ngôn không nói một câu đã dọn đi rồi.

Lâm Miêu Miêu chịu đã kích rất lớn, lúc xuống cầu thang cũng không cẩn thận, liền bị trượt chân té ngã.

......

Sau khi tới thủ đô, Tô Nguyên Nguyên có cảm giác như mình đã bước vào thời kỳ dưỡng lão. Công việc nhẹ nhàng, trong tay cũng có tiền, không cần phải lo lằng chuyện gì.

Hơn nữa con trai nàng mỗi tháng đều kiếm tiền đưa nàng, để cho nàng tùy tiện tiêu.

Tô Nguyên Nguyên cảm thấy như mình đã quay lại thế giới đầu tiên. Không phải nàng không muốn nỗ lực, mà là nàng không có cơ hội nỗ lực.

Sau khi lên đại học, thiên phú chân chính của Trì Ngôn lập tức lộ ra.

Tài năng của cậu chính là ở lĩnh vực y học, so với cốt truyện càng thêm mạnh.

Cậu không chỉ học chuyên ngành y học lâm sàn, mà còn học thêm nghiên cứu về dược phẩm. Cho dù có học một lúc hai ngành, thành tích của cậu cũng vô cùng ưu tú.

Mới lên năm hai, đã bắt đầu theo giáo sư làm nghiên cứu học thuật. Còn có tạo ra được sản phẩm y dược độc quyền mang đi bán, mua cho Tô Nguyên Nguyên một căn phòng lới tràn ngập ánh mặt trời, cho Tô Nguyên Nguyên đi du lịch khắp nơi.

Tô Nguyên Nguyên bây giờ không muốn đi du lịch nữa, nàng muốn nuôi chó. Kết quả mấy ngày sau, Trì Ngôn liền đem về cho nàng một con chó robot. Nghe nói là do một vị sư huynh cậu quen biết làm ra, cả nước chỉ có một con.

Tô Nguyên Nguyên: "......" Nàng thật ra là muốn nuôi một con Husky mà.

Vẫn chưa tốt nghiệp đại học, cậu đã tham gia vài luận văn nghiên cứu về y học. Thậm chí còn được học viện y học trứ danh trên thế giới ngỏ lời mời.

Vì thế lúc cậu tốt nghiệp, Tô Nguyên Nguyên lại theo chân Trì Ngôn xuất ngoại.....

Chỉ trong vòng hai năm, Trì Ngôn đã hoàn thành chương trình học thạc sĩ và tiến sĩ.

Hai năm sau, hai người lại về nước, Trì Ngôn bây giờ đã trở thành chuyên viên nghiên cứu điều trị ung thư của quốc gia. Hơn nữa còn bác sĩ chủ nhiệm của bệnh viên Phương Nam ở Thâm thị.

Tại sao lại là Thâm thị, bởi vì Trì Ngôn còn nhớ rõ Tô Nguyên Nguyên muốn có một ngôi nhà có view biển.

Sau khi về nước cậu liền tìm một tiểu khu có view biển, mua một căn penhouse nhìn thẳng ra biển.

Ngôi trong căn penhouse tràn ngập ánh mắt trời, Tô Nguyên Nguyên vừa uống nước trải cây nhìn ra biển rộng, tay ôm cho robot, cảm thấy cuộc sống này thật sự quá tốt.

"Cảnh báo, cảnh báo, nhân vật mục tiêu có dấu hiệu hắc hóa."

Tô Nguyên Nguyên nghe xong liền bị sặc rồi, "Khụ khụ khụ, cái gì, sao có thể chứ, Tiểu Ngôn nhà chúng ta bây giờ là một tiểu khả ái! Hơn nữa những thứ cậu ấy nghiên cứu ra, có thể chữa trị cho biết bao nhiêu là người nha."

"Nhân vật mục tiêu gặp lại người năm đó bắt nạt cậu ta. Người này vừa mới tiến vào bệnh viện của nhân vật mục tiêu."

Tô Nguyên Nguyên nhanh chóng bỏ ly xuống chuẩn bị lao tới bệnh viện.

Bên trong bệnh viện Thâm thị, Trì Ngôn vẻ mặt âm trầm ngồi trong văn phòng xem hồ sơ tư liệu của người bệnh.

Đây là một bệnh nhân mới nhập viện, vì ẩu đả trọng thương nên phải nhập viện.

Người trong ảnh chung tuy đã thay đổi rất nhiều nhưng Trì Ngôn chỉ cần liếc mắt vẫn nhận ra đó là người nọ

Những năm gần đây, cậu cho rằng mình đã quên. Dù sao thì bây giờ cậu cũng đã có mẹ bênh cạnh, mỗi ngày đều trôi qua rất hạnh phúc. Thậm chí cậu cũng đã dần tin rằng, thế giới này thật sự rất tốt đẹp. Mặc dù có rất nhiều góc khuất u tối, nhưng ánh mặt trời vẫn luôn tồn tại.

Nhưng hôm nay khi nhìn thấy người này, những ý nghĩ âm u sâu trong nội tâm cậu lại không nhịn được thoát ra ngoài.

Người này, chính là kẻ đã để lại bóng ma hắc ám trong tâm trí cậu

Trong lúc cậu tứ cố vô thân khốn khổ nhất, hắn đã đem mặt xấu xí nhất của thế giới này đưa cho cậu xem.

Lúc ấy, cậu cảm thấy cuộc đời này không còn ý nghĩa gì, những tên cặn bả này chỉ xứng đáng với thế giới hắc ám dưới lòng đất.

Khi đó cậu không tin tưởng bất cứ kẻ nào, kể cả mẹ mình. Còn mém tý thương tổn tới mẹ mình. Tất cả mọi việc, đều do hắn tạo nên.

Ánh mắt Trì Ngôn càng ngày càng sắc lạnh.

Bây giờ, cậu không cần dùng tới virus, cũng có thể có trăm phương ngàn cách làm hắn vô thanh vô tức chết đi. Thậm chí còn có thể khiến cho hắn sau khi xuất viện, mới từ từ suy yếu, cuối cùng là biến thành thây khô.

Nghĩ đến những cảnh tượng đó, trong tâm trí Trì Ngôn lại xuất hiện một cảm giác thống khoái.

Cậu đứng lên, đi đến phòng chăm sóc đặc biệt ICU, nhìn vào người đang nằm bên trong cửa kính kia. 

Yếu ớt đến như vậy.

Chỉ cần cậu động nhẹ một ngón tay, những kẻ từng lấy việc khinh nhục người khác làm niềm vui, sẽ phải chậm rãi nếm tư vị chờ chết.

Là chủ nhiệm khoa trong bệnh viện, cậu có quyền lời tiến vào trong căn phòng này.

Khóe miệng Trì Ngôn khẽ nhếch một chút, cậu thay quần áo, mang bao tay, sau đó mở cửa đi vào.

Tiến gần đến giường bệnh, Trì Ngôn nhìn xuống người nọ như nhìn một kẻ đã chết.

Chỉ cần giết chết hắn, sau này cậu sẽ không bao giờ phải nhớ lại những ngày tháng hắc ám lúc trước.

Cậu sẽ không phải luôn đề phòng cái thế giới này. Cậu sẽ trở thành một người tốt giống như mẹ mình luôn hy vọng.

Giúp thế giới này tăng thêm một tia sáng, làm thể giới càng trở nên rực rỡ.

Mẹ....

Tay Trì Ngôn vươn ra liền đột ngột dừng lại. Cậu nhớ tới hình ảnh mẹ mình ôn nhu tươi cười, "Tiểu Ngôn nhà chúng ta sau này nhất định sẽ là một bác sĩ ưu tú nhất, là một thiên sứ áo trắng. Mang lại cho thế giới này thêm nhiều hy vọng."

Mẹ cậu hy vọng cậu sẽ học y cứu người.

Nàng thiện lương như vậy, nếu biết mình dùng y thuật để giết người, chắc chắn sẽ rất thất vọng.

Một người lương thiện như vậy, một người mẹ luôn nhiệt tình yêu thương, nhất định sẽ không hy vọng con mình là một kẻ giết người.

Nếu cậu trở thành kẻ sát nhân, sao xứng làm con trai của nàng?

Vì một người như vậy, làm mẹ mình thương tâm thất vọng, thật không đáng!

Trì Ngôn đột nhiên tỉnh táo lại, cũng không thèm liếc nhìn người bệnh trên giường, nhanh chóng bỏ đi ra ngoài.

"Tiểu Ngôn!"

Tô Nguyên Nguyên vừa tới trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt, liền nhìn thấy Trì Ngôn đi từ bên trong ra.

Nàng cho rằng Trì Ngôn đã động thủ, sợ tới mức mém té xỉu.

Không còn kịp nữa rồi sao.

888 nói, "Đừng lo lắng, vẫn chưa động thủ."

Chưa động thủ? Tô Nguyên Nguyên kinh ngạc nói.

Trì Ngôn vừa ra tới, khoảnh khắc thấy mẹ mình đang đứng đó, cậu đã hoàn toàn thanh tỉnh, cười nói, "Mẹ, sao mẹ lại tới đây vậy?"

"Mẹ.... Mẹ cảm thấy có chút chóng mặt, con tìm người khám cho mẹ một chút được không."

Trì Ngôn nghe vậy, trên mặt lập tức lộ vẻ sốt ruột, chạy lại đỡ nàng, "Mẹ, con đưa mẹ đi kiểm tra một chút."

Kiểm tra hết một lượt, đương nhiên là không có vấn đề gì.

Nhưng Trì Ngôn vẫn rất lo lắng. Cậu vẫn luôn nghiên cứu phát minh thuốc chống lại sự già hóa, nhưng tiến triển vẫn rất chậm.

Tô Nguyên Nguyên thấy dáng vẻ sốt ruột của cậu, trong lòng có chút áy náy, bởi vì một cái cớ nàng tùy tiền lấy lại khiến con trai mình lo lắng.

"Mẹ không có chuyện gì. Chỉ là muốn tới nhìn xem dáng vẻ làm việc của con thôi."

Trì Ngôn nở nụ cười, "Mẹ, cái đó có gì đẹp đâu."

Tô Nguyên Nguyên bây giờ tâm tình đã thả lỏng, cười nói, "Đương nhiên đẹp rồi, nhìn Trì Ngôn nhà chúng ta cứu lại sinh mệnh, mẹ cảm thấy con vô cùng vĩ đại."

Trì Ngôn nhìn thấy vẻ mặt tràn ngập kiêu ngạo của Tô Nguyên Nguyên, trong lòng thầm may mắn vì vừa rồi không có làm ra việc ngu ngốc kia.

Cậu vẫn là đứa trẻ khiến mẹ kiêu ngạo như cũ. Vì giữ lại nụ cười đó mãi mãi trên mặt mẹ, cậu nguyên ý bỏ hết những quá khứ đó. Đem thời gian hắc ám đó quên đi. Dùng sự nhiệt tình đi yêu thế giới này. Vì mẹ cậu cũng yêu nó.

Ý nghĩ từ bỏ trong lòng Trì Ngôn, 888 tất nhiên có thể cảm nhận được. Tô Nguyên Nguyên biết được, cục đá trong lòng cũng đã rơi xuống. Cùng không nhắc tới người bệnh ở trong phòng giám hộ kia, chỉ cần Trì Ngôn không có ý nghĩ đó nữa là được rồi.

Nàng tin tưởng, một ngày nào đó Trì Ngôn sẽ phát hiện thế giới này thật sự tốt đẹp. Rốt cuộc cậu vẫn là một đứa trẻ lương thiện. Chỉ cần lấy tình cảm chân thành đưa cho cậu, cậu nhất định sẽ hồi báo gấp bội.

Tô Nguyên Nguyên nghĩ rằng biến cố mấu chốt đã không còn, cứ thế này tiếp tục, Trì Ngôn cả đời này cũng không có khả năng sẽ hắc hóa.

Những ngày sau này cũng sẽ thuận lợi trôi qua.

Nàng có thể tiếp tục thanh thản dưỡng lão, thuận tiện học thêm một vài món nghề, để thế giới tiếp theo có thể mưu sinh.

Nhưng mà biến cố lại đột nhiên ập tới.

Kẻ đầu sỏ bắt nạt học đường kia, sau khi xuất viện, liền đột ngột chết...

Nguyên nhân chết là hít phải quá nhiều chất độc.

Chuyện này căn bản là không liên quan gì tới Trì Ngôn. Rõ ràng là người này tự mình hít phải.

Nhưng mà vụ án này cố tình lại đụng phải một thám tử vô cùng tích cực.

Lý Đình Phong là thám tử, tuyệt nhiên không buông tha bất cứ manh mới nào. Vì thế sau khi đến bệnh viện điều tra tình trạng của nạn nhân, lại tiếp tục xem camera trong phòng chăm sóc đặc biệt.

Tuy rằng anh thấy được Trì Ngôn tiến vào bên trong, nhưng việc bác sĩ tiến vào trong phòng chăm sóc đặc biệt không có gì bất thường.

Nhưng tình cờ trợ lý của cậu là người quen cũ của Trì Ngôn.

Vừa nhìn thấy Trì Ngôn, nàng liền nhận ra. Cả người đều ngây ra.

"Em quen biết vị bác sĩ này?"

Lý Đình Phong quay lại hỏi trợ lý của mình. Trong mắt tràn đầy tình yêu.

Anh rất thích cô gái lương thiện lại tràn đầy tinh thần chính nghĩa này. Tuy biết rằng trong lòng nàng có người, nhưng anh vẫn tự tin mình có thể làm nàng quên đi người kia.

Nhưng bây giờ, nhìn nàng lộ ra vẻ mặt đó khiến anh cảm thấy thật xa lạ.

"Tiểu Lâm, em biết anh ta sao?"

"Có biết, là bạn học hồi cao trung của em." Lâm Miêu Miêu nhỏ giọng nói.

Lý Đình Phong nhìn vẻ mặt của nàng, liền biết đây tuyệt đối không phải chỉ là bạn học cao trung như cô nói.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro