Chương 43: "Có một vụ án, chúng tôi muốn hỏi Trì tiên sinh một vài câu hỏi."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh đột nhiên cảm thấy đây chính là manh mối. Nạn nhân kia, cũng cùng quê với Tiểu Lâm. Mà bác sĩ tiếp xúc với nạn nhân, cũng quen biết với Tiểu Lâm.

Có khi nào, nạn nhân và vị bác sĩ kia cũng quen biết lẫn nhau.

Sau khi Lý Đình Phong trở về, liền nhanh chóng tiến hành điều tra về Trì Ngôn.

Thông tin của Trì Ngôn quả thật có chút làm anh nghẹn học nhìn trân trối. Vị bác sĩ này thành tích cũng quá cao đi.

Anh có chút không tin người như vậy sẽ làm ra việc giết người.

Nhưng sau khi điều tra sâu hơn, phán đoán trong lòng anh ngày càng kiên định hơn.

Anh cảm thấy người này thật sự có khả năng trở thành hung thủ.

Lý Đình Phong không ngờ mình có thể tìm được manh mối này.

Trong vụ án lúc trước, nạn nhân thoạt nhìn giống như chết vì trúng độc. Nhưng mẹ của nạn nhân lại kiên trì không tin con trai mình tự nhiên trúng độc, cảm thấy con mình là đứa trẻ ngoan nhất trên đời. Lần nằm viện trước, cũng do bị người khác lừa mới có thể tham gia đánh nhau.

Lý Đình Phong đúng lúc tới phía Nam du lịch, sẵn tiện thăm một vị bạn cũ làm trong cục cảnh sát, nghe cha mẹ nạn nhân khóc lóc kể lại, mới muốn giúp đỡ.

Rốt cuộc lúc trước anh cũng từng điều tra rất nhiều vụ thoạt nhìn là tự sát hoặc đột nhiên chết, nhưng cuối cùng đều là bị người ta hãm hại.

Cho nên anh mới giúp đỡ điều tra, làm cho lão nhân gia có cái để an ủi.

Sau này điều tra, Lý Đình Phong mới cảm thấy nạn nhân cũng không tốt như họ nói. Nhưng cũng phát hiện manh mối Trì Ngôn này.

Anh từ trước tới giờ là người không bao giờ buông tha bất kỳ manh mối nào. Cho nên đã quyết định tiếp tục điều tra theo hướng này.

Bởi vì tạm thời không có chứng cứ, cho nên anh cũng không nói gì với người khác, chỉ kể cho Lâm Miêu Miêu suy nghĩ của mình.

Lâm Miêu Miều liền kinh ngạc không thôi, "Sao có thể như vậy, cậu ấy sẽ không làm loại chuyện này đâu..."

"Em rất hiểu rõ cậu ta?"

Lý Đình Phong có chút ghen tỵ hỏi.

Lâm Miêu Miêu đương nhiên hiểu rõ Trì Ngôn, rốt cuộc cô đã thích cậu nhiều năm như vậy.

Lý Đình Phong nhìn đến dáng vẻ của cô, ghen càng thêm ghen, "Tiểu Lâm, em nói rõ cho anh, cậu ta rốt cuộc là người như thế nào. Chuyện này rất quan trọng, anh không hy vọng em sẽ làm việc theo cảm tính."

Lâm Miêu Miêu bặm miệng không muốn trả lời.

Cô biết, tính cách Trì Ngôn có chút quái gỡ lạnh nhạt, cậu không thích cười, không thích nói chuyện. Có chút khác với người thường. Cho nên cô không muốn nói với LÝ Đình Phong.

Cô càng không nói, Lý Đình Phong càng cảm thấy tính cách Trì Ngôn khả năng có vấn đề.

Trong lòng cũng có chút cảm giác chua xót.

Anh vẫn luôn có hảo cảm với Lâm Miêu Miêu, hai người cũng mới trở thành người yêu không lâu, nhưng bây giờ Tiểu Lâm đối mặt với nam nhân này, cô liền lộ ra vẻ mặt như vậy, chuyện này làm anh phát hiện, tình cảm của mình với Tiểu Lâm cũng không chân thật tới vậy.

Lâm Miêu Miêu không muốn nói về Trì Ngôn, Lý Đình Phong liền tự mình đi điều tra.

Anh tốn một chút thời gian, điều tra từ các giáo viên và bạn học cũ của Trì Ngôn. Biết được tính cách Trì Ngôn phi thường quái gở, gần như hoàn toàn thờ ơ với các sự việc xung quanh. Một năm cũng không thấy cậu cười được vài lần.

Từ phương diện nào đó có thể suy ra, tính cách cậu có khuyết tật.

Có động cơ, tính cách cũng không bình thường, hơn nữa trong camera cũng ghi lại cảnh cậu tiến vào phòng chăm sóc đặc biệt. Tất cả đều khiến sự nghi ngờ càng thêm lớn.

Mà dạo gần đây, Lý Đình Phong phát hiện Lâm Miêu Miêu thường xuyên hồn vía trên mây.

Lâm Miêu Miêu gần đây thật sự hay thất thần.

Cô thật sự thích Trì Ngôn. Năm đó cũng vì Trì Ngôn, cô té cầu thang, khiến cho cô phải học trễ một năm, hơn nữa di chứng để lại, khiến cô không đủ khả năng thi vào ngành cảnh sát.

Cô biết, chênh lệch giữa mình và Trì Ngôn ngày càng lớn. Không có khả năng tiếp tục theo đuổi cậu. Cho nên dù hy sinh nhiều như vậy để thích Trì Ngôn, nhưng cũng chỉ hy vọng cậu có thể có cuộc sống tốt đẹp.

Nhưng theo sự điều tra của Lý Đình Phong, lòng cô càng ngày càng bất an.

Rồi rắm vài ngày, cô liền thừa dịp Lý Đình Phong không chú ý, cố ý làm máy tính Lý Đình Phong dính virus, làm hư video theo dõi chứa trong máy.

Cô vừa làm xong thì Lý Định Phong liền tiến vào. Anh vẻ mặt không tin tưởng nhìn cô, "Tiểu Lâm, sao em có thể làm ra việc như vậy."

Lâm Miêu Miêu vẻ mặt đầy hoảng loạn, "Không phải anh có việc đi ra ngoài sao?"

"Anh nói dối. Anh chỉ muốn biết, có phải em sẽ.... Em làm anh quá thất vọng." Lý Đình Phong trên mặt tràn đầy phẫn nộ và thất vọng.

Anh biết Lâm Miêu Miêu là một đứa trẻ vô cùng hào hiệp chính nghĩa, anh vẫn luôn cho rằng hai người bọn họ cùng chung chí hướng, nhưng anh không ngờ tới, Lâm Miêu Miêu sẽ vì Trì Ngôn, ngay cả nguyên tắc kỷ luật cũng mặc kệ.

"Tiểu Lâm, em biết em đang làm cái gì sao?"

"Thật xin lỗi." Lâm Miêu Miêu vẻ mặt áy náy cuối đầu, trong lòng khổ sở không thôi.

Lý Đình Phong thất vọng nói, "Anh cho rằng em sẽ biết tự mình tỉnh ngộ, không ngờ em vẫn phạm phải sai lầm... Kỳ thật em làm như vậy, bởi vì em cũng nghi ngờ cậu ấy, em cũng cảm thấy cậu ta có rất nhiều điểm đáng ngờ, cho nên mới phải làm như vậy. Cũng may anh đã đề phòng trước, những chứng cứ đó anh đều đã lưu trữ rồi. Tiểu Lâm, em bây giờ không thích hợp tham gia vụ án này. Trước mắt em tạm thời rời khỏi tổ điều tra đi.

Lâm Miêu Miêu nghe Lý Đình Phong nói, vẻ mặt giật mình nhìn anh, "Anh bảo em đi?"

"Em đi thôi, em có thể xin nghỉ phép. Còn chuyện tình cảm của hai ta, anh cảm thấy chúng ta nên dành thời gian suy xét lại." Lý Đình Phong thở dài nói.

Lâm Miêu Miêu thật sự chịu đã kích rồi.

......

Bời vì hành vi của Lâm Miêu Miêu, Lý Đình Phong càng cảm thấy Trì Ngôn đáng nghi. Nếu có thể anh muốn xin phép lãnh đạo mời Trì Ngôn về điều tra.

Nhưng mà sức ảnh hưởng của Trì Ngôn đối với giới y học hiện tại rất lớn, lãnh đạo phía trên không đồng ý, chỉ đồng ý cho anh đến nhà Trì Ngôn hỏi một số câu hỏi.

Lúc cảnh sát tới nhà, Tô Nguyên Nguyên đang ôm cho robot xem ti vi. Trì Ngôn ngồi bên cạnh uống trà, sẵn tiện xem báo cáo y học gần đây.

Hiện tại Trì Ngôn không còn dành quá nhiều thời gian ở bệnh viện, ngoại trừ những nghiên cứu không thể không tham gia, thời gian còn lại cậu đều ở nhà bồi mẹ của mình.

Tô Nguyên Nguyên đối với sinh hoạt hiện tại cũng rất vừa lòng. Nàng chuẩn bị đợi một thời gian nữa sẽ giục hôn. Rốt cuộc về sau thân thể này cũng sẽ trở nên già cả. Không có khả năng bồi đứa trẻ này cả đời.

Nàng không hy vọng sau này Trì Ngôn sẽ sống một cuộc đời cô độc. Người mẹ này là nàng sẽ đau lòng nha.

Tô Nguyên Nguyên đang suy nghĩ xem vợ của con trai mình sẽ là người như thế nào thì chuông cửa vang lên.

Trì Ngôn đứng lên đi mở cửa, mà nửa ngày vẫn chưa quay trở lại. Nàng liền đi ra nhìn một chút, kết quả thấy mấy vị cảnh sát đang đứng trước cửa.

Trì Ngôn vẻ mặt thập phần khó coi.

"Có chuyên gì vậy các đồng chí?" Tô Nguyên Nguyên sốt ruột hỏi. Con trai nàng cũng không phạm tội nha. Không có làm chuyện xấu giống trong nguyên tác. Sao lại khiến cảnh sát tìm tới cửa chứ?

"Có một vụ án, chúng tôi muốn hỏi Trì tiên sinh một vài câu hỏi." Lý Đình Phong cười nói.

Anh vừa mở miệng, hệ thống liền đem thân phận của anh nói cho Tô Nguyên Nguyên.

Tô Nguyên Nguyên cảm thấy mém tý nữa mình liền thổ huyết. Tiểu khả ái nhà nàng không có làm chuyện xấu, sao vị này còn tìm tới đây.

Chờ cảnh sát vào phòng nói rõ mọi chuyện, Tô Nguyên Nguyên mới biết được, thì ra tên giáo bá sau khi xuất viện liền đột tử.

Tuy rằng chuyện này thật trùng hợp, nhưng Tô Nguyên Nguyên tin tưởng chuyện này không liên quan tới Trì Ngôn. Từ khi Trì Ngôn từ bỏ việc trả thù, nàng cảm thấy Trì Ngôn đã thay đổi. Cậu càng ngày càng trở nên ấm áp, từ nụ cười, biểu cảm của cậu, nàng đều cảm nhận được rõ ràng.

Cho nên đối với nghi ngờ của Lý Đình Phong, Tô Nguyên Nguyên nói thẳng, "Chuyện này tuyệt đối không liên quan tới coi trai tôi."

Lý Đình Phong nói, "Chúng tôi chỉ muốn hỏi một vài câu. Bởi vì Trì tiên sinh tiếp xúc với nạn nhân trước đó, hơn nữa cũng có động cơ gây án."

Trì Ngôn không nói một lời, nhưng vẻ mặt lại lạnh lẽo vô cùng. Cậu xác thật không động thủ, nhưng lúc đó, cậu thật sự muốn giết hắn.

Cậu sợ hãi những suy nghĩ này sẽ bị mẹ mình biết.

Lý Đình Phong thấy cậu trầm mặc, trong lòng lại càng hoài nghi, "Trì tiên sinh, anh tại sao lại muốn đi vào phòng chăm sóc đặc biệt. Theo sự điều tra của tôi, người đó không phải là bệnh nhân của anh."

"Tôi là chủ nhiệm khoa, bất cứ người bệnh nào tôi cũng có quyền kiểm tra tình huống." Trì Ngôn lạnh như băng nhìn hắn.

"Nhưng quan hệ của anh đối với bệnh nhân đó cũng không quá tốt."

"Tôi là bác sĩ." Trì Ngôn đơn giản trả lời.

"Anh từng bị nạn nhân bắt nạt, chuyện này cũng ảnh hưởng rất lớn tới anh. Có phải không?" Lý Đình Phong gấp gáp truy vấn.

Bị nhắc tới chuyện cũ, Trì Ngôn nắm chặt tay.

Nhìn thấy vẻ khó chịu của Trì Ngôn, Tô Nguyên Nguyên phẫn nộ nói, "Đủ rồi, ai cho anh quyền nói tới những chuyện này trước mặt con tôi. Anh muốn chứng cứ thì đi chỗ khác điều tra, không được đứng đây làm tổn thương con trai tôi!"

Tô Nguyên Nguyên thật sự nổi giận rồi. Tiểu Ngôn nhà nàng, thật vất vả quên được chuyện cũ để yêu quý thế giới này. Lý Đình Phong vậy mà lại nhắc tới chuyện này. Trên thực tế, Tô Nguyên Nguyên trước nay cũng không chán ghét nam chủ, rốt cuộc trong cốt truyện ban đầu, anh là người chính nghĩa, Trì Ngôn làm người xấu. Anh chẳng qua phải làm việc mình nên làm.

Nhưng hiện tại, Trì Ngôn không có làm, nhưng anh lại vẫn như trước bám riết không tha.

Cái này không khỏi khiến nàng hoài nghi, vị nam chính này có khi nào có thành kiến với Trì Ngôn không. Còn vì sao có thành kiến, chắc chắn là bởi vì nữ chính.

Nàng an ủi nhìn Trì Ngôn, "Tiểu Ngôn, mẹ tin tưởng con không có làm những chuyện đó. Mẹ cũng rất muốn đem tên đó ra đánh một trận, nhưng mẹ vẫn chưa làm. Chuyện không làm, chính là không làm. Ai cũng không thể bắt lỗi mẹ. Mẹ tin tưởng con!"

Có Tô Nguyên Nguyên bênh vực và trấn an, khiến lo lắng trong lòng Trì Ngôn biến mất.

Đúng vậy, cậu chưa có làm. Mặc dù cậu có ý định làm, nhưng cậu vẫn chưa làm. Cậu vẫn là đứa trẻ ngoan trong lòng mẹ mình.

Cậu kiên định nhìn Lý Đình Phong, "Tôi không có làm gì cả. Chỉ đi xem một chút, là một người bác sĩ, tôi đi kiểm tra bệnh nhân, cũng không sai đi. Hay là chuyện này cũng được tính là chứng cứ?"

"Cái này đương nhiên không phải chứng cứ, nhưng nó chứng minh hai người có tiếp xúc qua."

Trì Ngôn bình tĩnh nói, "Vậy các người nên đi điều tra xem hắn đã đắc tối với bao nhiêu người, gần nhất có tiếp xúc với người hắn đắc tội không. Tôi nghĩ, con số này chắc cũng không ít đi."

Lý Đình Phong nhíu mày đứng lên, "Lưới trời lồng lộng, tuy thưa khó lọt, Trì tiên sinh, tôi sẽ còn tìm đến anh."

Tô Nguyên Nguyên nói thẳng, "Đừng tới, chúng tôi vô cùng chán ghét các người."

Chờ mấy người Lý Đình Phong đi rồi, Tô Nguyên Nguyên liền an ủi Trì Ngôn, "Con trai, mẹ tin tưởng con. Con đừng lo lắng, chuyện chúng ta không làm, không ai có thể ăn vạ chúng ta."

Trì Ngôn gật đầu, trong lòng muốn nói lại thôi.

Nhìn dáng vẻ kiên định của Tô Nguyên Nguyên, đột nhiên cậu muốn cho mẹ biết, mình đã từng có suy nghĩ hắc ám như thế nào. Cậu muốn cho mẹ biệt một cậu hoàn chỉnh. Quá khứ, hiện tại, tương lai.

Cuối cùng, cậu lấy dũng khí, cùng Tô Nguyên Nguyên thẳng thắn, "Mẹ.... Con thật ra... Con có nghĩ tới việc làm kẻ kia vĩnh viễn biến mất. "Nói xong, cậu liền nóng vội giải thích, "Nhưng thật sự con không có làm, chỉ nghĩ tới mà thôi, nhưng con không muốn phạm tội. Không muốn làm mẹ thất vọng, nên cái gì cũng chưa làm."

Tô Nguyên Nguyên nghe vậy liền sửng sốt, không nghĩ tới Trì Ngôn sẽ đột nhiên thẳng thắn với nàng. Nàng có thể cảm nhận được, Trì Ngôn bây giờ vô cùng ỷ lại vào nàng, nỗi đau lòng của người mẹ lập tức dâng lên.

Nàng duỗi tay ôm lấy con mình, giống như lúc nhỏ an ủi cậu, "Con không có làm là được. Thật ra lúc nãy mẹ cũng nói thật, khi đó mẹ vô cùng muốn đem những đứa trẻ kia ra trùm bao bố đánh một trận. Nhưng mẹ cũng không có làm nha. Kỳ thật dù là người tốt, trong lòng đôi khi cũng có ác niệm, nhưng chúng ta có thể khống chế những ý nghĩ không tốt trong lòng, chứng minh rằng cái thiện đã chiến thắng cái ác, cho nên Trì Ngôn nhà chúng ta chính là một người chính nghĩa!"

"Mẹ, mẹ thật sự nghĩ như vậy sao, mẹ không cảm thấy con là đứa trẻ hư?"

"Đương nhiên không rồi, Trì Ngôn nhà chúng ta có thể bỏ đi những điều không tốt, hướng về những điều tốt đẹp, là đứa trẻ ngoan nhất."

"Mẹ, cảm ơn mẹ." Trì Ngôn khóe mắt đau xót, một người khí phách hăng hái, bây giờ giống như một đứa trẻ, đem đầu gác lại vai mẹ mình, luôn miệng nói cảm ơn, "Mẹ, cảm ơn mẹ, cảm ơn..."

Cảm ơn mẹ đã giúp con chạm tới ánh sáng, cảm ơn mẹ vĩnh viễn không chê con, nguyện ý tiếp nhận con như vậy.

Giờ khắc này, Trì Ngôn cảm thấy mình và mẹ gắn bó vô cùng thân mật khăng khít. Không còn lo lắng mẹ sẽ biết những suy nghĩ hắc ám của mình mà thấp thỏm bất an.

Mẹ đối với cậu là tốt nhất, cho dù cậu có như thế nào, mẹ vẫn sẽ yêu cậu.

Vậy nên cậu cũng muốn vì mẹ, trở thành người tốt nhất trên đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro