Chương 44: Con cái trước mặt mẹ mình vẫn mãi là một đứa trẻ mà thôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

......

Tô Nguyên Nguyên cho rằng chỉ cần không thẹn với lương tâm , là không cần phải lo lắng tới những chuyện khác. Nhưng đôi khi sống trong một thế giới hắc ám cũng sẽ bị dính phải một số chuyện hắc ám.

Sau lần đầu Lý Đình Phong tới lần nhà, anh ta lại tiếp tục tới vài lần. Bởi vì Trì Ngôn đang bước vào giai đoạn bận rộn trong việc điều chế thuốc trị ung thư, cho nên thời gian ở nhà cũng ít. Lý Đình Phong tới nhà không tìm được người, liền thường xuyên tới nơi làm việc của cậu tìm.

Chuyện này ngược lại lại ảnh hưởng tới Trì Ngôn. Một vị cảnh sát thường xuyên tới tìm gặp bạn, tất nhiên sẽ mang tới cho bạn những phiền toái nhất định.

Hơn nữa Trì Ngôn lại là nhân vật của công chúng, chính là cái kiểu hình tượng đại diện cho chính nghĩa. Có một vài đơn vị truyền thông vì doanh số, lợi dụng mánh lới viết một số nội dung dễ gây hiểu lầm. Dẫn tới rất nhiều người cho rằng Trì Ngôn chính là đối tượng tình nghi.

Thậm chí còn có phân tích nói, với thành tích y học của Trì Ngôn, muốn làm ra những chuyện như vậy là hoàn toàn có khả năng.

Nhất thời, những lời nhận xét tiêu cực đó xuất hiện ở nhiều nơi.

Có chút người hận đời còn chạy tới bệnh viện tìm Trì Ngôn, nói cậu là kẻ mặt người dạ thú.

Cũng may bệnh viện đối với công tác bảo vệ Trì Ngôn làm rất tốt, cho nên cậu cũng chưa chịu ảnh hưởng gì lớn.

Các đồng nghiệp còn an ủi cậu không cần để ý những lời đó.

Bọn họ đều làm việc với Trì Ngôn lâu rồi, cùng cậu làm nghiên cứu này đó, biết cậu là một người tốt. Thường xuyên giúp một số người không có tiền chữa bệnh. Đơn giản cũng vì khi gia đình cậu còn nghèo, mẹ cậu sinh bệnh cũng không có tiền nằm viện. Cho nên cậu muốn giúp đỡ những người nghèo khó.

Học sinh của Trì Ngôn kiêm trợ lý nghiên cứu của cậu tặng cậu một chậu hoa hướng dương, hàm ý là mong Trì Ngôn hãy luôn nhìn về hướng tích cực, "Thầy Ngôn, trên thế giới luôn có một số kẻ không muốn người khác sống tốt, nhưng cũng chỉ là một số ít thơi, người tốt vẫn còn rất nhiều. Không phải vẫn có rất nhiều người vì thầy giải thích sao, cho nên thầy đừng tức giận. Nếu vì người lạ mà khiến mình bị tức điên thật không đáng tý nào."

Trì Ngôn đang đứng trước cửa sổ xem hoa hướng dương thì nghe cô nói vậy, đột nhiên cậu quay lại cười với cô.

Tiểu trợ lý liền ngại ngùng hỏi, "Thầy Ngôn, sao tự nhiên thầy lại cười vậy?"

Còn cười đẹp như vậy.

Trì Ngôn cười nói, "Những lời em vừa nói, trước kia tôi cũng từng nghe qua. Trên thế giới này, vẫn có rất nhiều người tốt. Cho nên tôi sẽ không tức giận. Giống như chậu hoa hướng dương này, vẫn luôn hướng về ánh mặt trời, bỏ lại sau lưng những hắc ám."

Tiểu trợ liền đỏ mặt. Thầy Ngôn thật sự rất tốt, là một người thầy ôn nhu, người như vậy, sao có thể làm chuyện xấu chứ.

Tô Nguyên Nguyên vẫn luôn lo lắng Trì Ngôn sẽ chịu ảnh hưởng, còn muốn nhờ hệ thống giải quyết những chuyện trên mạng. Rốt cuộc lúc trước 888 còn giúp nàng gọi điện thoại, không chừng còn có thể giải quyết mấy vẫn đề trên internet.

Kết quả 888 vậy mà lại giả ngu ngơ, không thèm đáp ứng nàng.

"Đây chính là cháu trai của cậu mà, là cháu trai ruột!"

888 nghiên túc nói, "Con hư tại mẹ."

Tô Nguyên Nguyên:"...." Cái đồ cậu không lương tâm.

Tô Nguyên Nguyên đành phải tự mình lên tranh luận với mấy người trên mạng, kết quả mỗi lần đều bị đánh bật trở về, sau đó nàng phẫn nộ đi tìm luật sư kiện mấy người đó.

Sau khi an bài xong luật sư, Tô Nguyên Nguyên cũng không muốn nói những chuyện này với Trì Ngôn, sợ ảnh hưởng tới tâm tình cậu.

Ai ngờ tâm trạng Trì Ngôn còn tốt hơn nàng. Thậm chí còn kể cho nàng nghe tiến độ nghiên cứu thuốc, nói đợi thuốc nghiên cứu ra, sẽ thành lập một quỹ từ thiện. Về sau những gia đình nghèo tới khám bệnh, chỉ cần là dùng thuốc do cậu nghiên cứu ra, sẽ nhận được trợ cấp từ quỹ đó.

Tô Nguyên Nguyên thấy lúc cậu nói về những chuyện đó, trong mắt tràn đầy vẻ ôn hòa nhìn về tương lại, lòng nàng dâng lên một loại cảm động không thể tả.

Con trai nàng thật sự lột xác, trở thành một người trong lòng tràn ngập ấm áp, thật sự là một thiên sứ áo trắng đích thực.

So với cậu, người mẹ này lại đi tìm luật sư kiện người khác, có vè hơi hẹp hòi chút nhỉ... Nhưng Tô Nguyên Nguyên nghĩ lại thấy hành vi của mình là quang minh chính đại, cho nên vẫn kiên trì khởi kiện.

Nhưng mà không đợi Tô Nguyên Nguyên kiện xong những người đó, bọn họ liền tự mình dừng lại.

Những người coi trọng Trì Ngôn đương nhiên không cho phép cậu bị công kích vô lý như vậy, không ngừng phản bác lại mà còn mời tổ đội chuyên nghiệp tới điều tra vụ án này.

Sau khi được những người giỏi điều tra, cuối cùng đưa ra kết luận, người chết quả thật do dùng ma túy quá liều mà chết.

Hơn nữa điều tra sâu hơn, nạn nhân lúc còn sống làm không ít chuyện xấu. Có thế nói, từ nhỏ tới lớn, chưa từng làm chuyện gì tốt. Mà hắn ta dùng ma túy, là cũng do một người từng bị hắn tổn thương dụ dỗ. Chỉ có thể nói, kẻ lưu manh gặp kẻ tàn nhẫn, cho nên mới chết.

Nhưng mà cho dù như vậy, cũng không cấu thành hành vi giết người.

Cảnh sát đem chuyện này thông báo cho hai mẹ con Trì Ngôn, Tô Nguyên Nguyên cảm thấy quả là quả báo luân hồi.

Không có Trì Ngôn, cũng sẽ có những người khác đi thu thập mấy kẻ ác.

Cho nên mới nói, chúng ta không nên làm điều xấu, bởi nếu làm một ngày nào đó chắc chắn sẽ gặp báo ứng.

Vụ kiện kết thúc, những người cần chịu xử phạt đều đã chịu xử phạt, Lý Đình Phong vì cảm tính cá nhân, mang tới phiền phức cho Trì Ngôn, cho nên cũng bị khiển trách.

Chuyện này khiến Lý Đình Phong chịu đả kích không nhỏ.

Cho nên khi gặp lại Lâm Miêu Miêu, anh đưa ra đề nghị chia tay.

Lâm Miêu Miêu khó chịu nói, "Em không đồng ý."

Lý Đình Phong ôm đầu nói, "Gần đây anh suy nghĩ rất nhiều, cũng ngộ ra nhiều điều. Là anh sai rồi, không nên để tình cảm ảnh hưởng tới công việc. Như vậy sẽ khiến phán đoán sai lầm. Anh chuẩn bị đi bồi dưỡng thêm, hy vọng sau khi trở về bản thân sẽ thâm thành thục, mang một tâm thái bình đẳng đối với mỗi một vụ án."

Lâm Miêu Miêu khóc ròng nói, "Nhưng mà như vậy cũng không cần chia tay mà."

"Bởi vì em không yêu anh." Lý Đình Phong nhìn nàng, "Em không yêu anh, đây mới là lý do chính. Anh có thể cảm nhận được việc lúc em ở bên anh nhưng lại nghĩ về một người khác. Anh cho rằng anh có thể đợi, nhưng bây giờ anh không muốn đợi nữa, anh không muốn hao phí thời gian để đợi một thứ tình cảm anh không có được. Anh muốn đem những sức lực đó, tập trung vào việc phá án."

"Không phải, em có yêu anh." Lâm Miêu Miêu mặt đầy thống khổ nói. Cô thật sự thích Lý Đình Phong, nếu không tại sao lúc trước lại đồng ý ở bên cạnh anh.

Lý Đình Phong lại không hề tin tưởng lời cô.

Sự nghiệp và tình yêu liên tục chịu đả kích, anh một lần nửa tỉnh ngộ. Trong chuyện tình cảm hay công việc, anh đều quá tự phụ.

.....

Nam nữ chính vừa chia tay, Tô Nguyên Nguyên liền biết.

Rốt cuộc bọn họ là vai chính của thế giới này, lúc chia tay, hệ thống cũng sẽ báo cho Tô Nguyên Nguyên một tiếng.

Cúng may việc hai người chia tay cũng không ảnh hưởng tới thế giới này quá nhiều.

Nhưng mà Tô Nguyên Nguyên vẫn cảm thấy rất kỳ quái, hai người họ sao tự nhiên lại chia tay. Rốt cuộc trong cốt truyện ban đầu, tình cảm của bọn họ vẫn rất tốt.

Tô Nguyên Nguyên nghĩ mãi vẫn không hiểu. Ngược lại 888 đành phải phân tích cho cô nghe một lần. Không giống như cốt truyện ban đầu, Lâm Miêu Miêu lần này không theo đuổi được Trì Ngôn, nên vẫn nhớ mãi không quên cậu ấy, Trì Ngôn là bạch nguyệt quang trong lòng Lâm Miêu Miêu. Thời gian trôi qua, hai người kia cũng không bồi dưỡng ra tình cảm sâu sắc, nên liền chia tay.

Tô Nguyên Nguyên nói, "Bọn họ về sau sẽ có cách quay lại chứ."

"Có, chỉ cần Trì Ngôn đáp ứng nữ chính ở bên nhau, nữ chính sẽ mau chóng nhận ra người mình thích thật ra là nam chính."

Tô Nguyên Nguyên sợ quá nhanh chóng xua tay chê. Nàng không có tốt tới vậy, hy sinh tình cảm của con trai mình để tác hợp cho người khác.

Tô Nguyên Nguyên không muốn quản chuyện nam nữ chính nữa, ai ngờ hôm sau Lâm Miêu Miêu liền tới tìm nàng. Nàng ở trong công viên dắt cho đi dạo, cô nương này đột nhiên đứng trước mặt nàng, làm nàng hoảng sợ.

Cô nương này thoạt nhìn vẻ mặt cũng không tốt.

"Cô ơi, cháu thật sự thích Trì Ngôn, thật sự thích cậu ấy. Cháu biết bọn cháu không có khả năng, nhưng cháu vẫn muốn cho cậu ấy biết."

Lâm Miêu Miêu thống khổ vô cùng. Cô thật sự thích Trì Ngôn, thích nhiều năm như vậy. Cô muốn từ bỏ đoạn tình cảm sai lầm này, nhưng lại không thể khống chế bản thân.

Tô Nguyên Nguyên cảm thấy cô nương này cũng quá cố chấp đi.

Nàng nghiêm túc nói, "Cháu rốt cuộc thích Trì Ngôn nhà chúng ta ở điểm nào? Cháu nói xem? Nếu cô nói không sai, chàu đã thích Trì Ngôn từ thời cao trung đúng không."

Lâm Miêu Miêu gật đầu.

"Tiểu Ngôn nhà chúng ta lúc cao trung có tính cách tương đối quái gở, không thích nói chuyện. Không thích kết bạn. Cậu ấy như vậy, cháu vẫn kiên trì thích cậu ấy sao?"

Lâm Miêu Miêu vội vàng nói, "Cháu sẽ, cháu biết cậu ấy là một người ngoài lạnh trong nóng."

"Nhưng nếu cháu phát hiện cậu ấy không phải là ngoài lạnh trong nóng thì sao?"

Tô Nguyên Nguyên càng nói càng kích động, "Cháu bởi vì tự mình cho là như vậy, cho nên cảm thấy Trì Ngôn chính là kiểu người mà cháu thích, cháu liền dây dưa cậu ấy. Cháu thích cậu ấy như vậy, chắc cũng biết, Trì Ngôn nhà chúng ta là một người coi trọng tình cảm, một khi đã tiếp nhận ai rồi thì không thể chịu nổi khi người đó rời đi. Cháu có thể bảo đảm cháu cả đời sẽ không rời bỏ cậu ấy sao?"

Lâm Miêu Miêu muốn nói có thể, nhưng nàng biết, bản thân mình không có cách nào hứa hẹn. Dù sao cả đời cũng dài như vậy.

Tô Nguyên Nguyên nói, "Nếu cháu biết rõ tính cách của Trì Ngôn, mà còn tới tìm cậu ấy, chứng tỏ cháu là một người ít kỷ, chỉ nghĩ đến bản thân mình. Nếu cháu không biết rõ tính cách cậu ấy, còn tới đây tìm, chỉ có thể nói cháu là một người vô trách nhiệm. Dù sao Trì Ngôn nhà chúng ta không thích cháu, cô cảm thấy rất đúng!"

Lâm Miêu Miêu nghe Tô Nguyên Nguyên nói liền tái mặt.

Tô Nguyên Nguyên cũng không muốn nói tiếp. Rốt cuộc trong thế giới này, Trì Ngôn vẫn đang rất hạnh phúc. Nàng không hy vọng vị nữ chính này lại đi tổn thương người khác, nàng cảm thấy cần thiết nhắc nhở một chút.

"Tiểu cô nương, nên học được cách quý trọng người khác. Không phải của mình thì không liên quan tới mình. Phải quý trọng người ở bên cạnh. Nếu không thì cháu chỉ có tổn thương người khác. Chính bản thân cháu cũng sẽ không thấy thỏa mãn. Không thể bởi vì cháu thích, mà bằng mọi cách phải chiếm được nó, cô yêu thích bầu trời nè, nhưng cô đâu phải tìm mọi cách để đi lên đó đâu."

Không đợi Lâm Miêu Miêu phản ứng, Tô Nguyên Nguyên liền ôm chó robot chạy đi.

Nàng cảm thấy lần sau mình nên đổi qua công viên khác đi dạo thôi.

Đợi con trai vào phòng thí nghiệm, nàng phải đi du lịch mới được.

......

Trải qua lần đó, Lâm Miêu Miêu cũng không biết không biết nghĩ thế nào, nhưng mà không thấy cô tới tìm Tô Nguyên Nguyên nữa.

Tô Nguyên Nguyên cảm thấy có chút không yên tâm, liền hỏi 888, mới biết được cô nương này đã đi về quê, dựa vào quan hệ trọng nhà tìm một công việc. Có vẻ đã dần đi vào cuộc sống ổn định.

Tô Nguyên Nguyên bây giờ mới thấy yên tâm.

Đợi Trì Ngôn tiến vào phòng thí nghiệm làm nghiên cứu, Tô Nguyên Nguyên dặn cậu yên tâm làm việc trong phòng thí nghiệm, rồi cùng các chị em thân thích tạo thành một đoàn du lịch, chuẩn bị đi chu du thế giới.

Lúc xuất phát, Trì Ngôn vẻ mặt không nỡ, lôi kéo tay nàng hỏi đi hỏi lại, "Mẹ, khi nào thì mẹ quay về vậy?"

Tô Nguyên Nguyên nói, "Chờ con nghiên cứu thành công mẹ liền trở về. Mẹ cũng lớn tuổi rồi, đã tới lúc hưởng phúc, con tập trung làm việc cho tốt, mẹ đi chơi về sẽ mua quà về cho con."

Trì Ngôn ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nhìn chằm chằm chó robot trong lòng Tô Nguyên Nguyên.

Hiện tại cậu có chút hối hận khi đưa con chó này cho mẹ. Một con chó giả, vậy mà có thể nhận được sự yêu thương của mẹ. Đi đâu mẹ cũng mang theo!

"Mẹ, con sẽ nhớ mẹ lắm. Mẹ để husky ở lại đi, con sẽ giúp mẹ trông chừng nó. Mẹ đi ra ngoài lịch trình cũng bận rộn, lỡ nó xảy ra vấn đề gì cũng không tiện sửa chữa."

Tô Nguyên Nguyên có chút luyến tiếc, nhưng thấy Trì Ngôn nói cũng đúng, vì thế để lại chó cho Trì Ngôn, "Được, con giúp mẹ chiếu cố nó, nhớ rõ phải nạp pin cho nó nha."

"Con nhớ rồi." Trì Ngôn hơi hơi mỉm cười.

Tô Nguyên Nguyên vốn dĩ tính đi du lịch vòng quanh trái đất. Nhưng nàng mới đi qua sáu quốc gia, con chưa kịp tới nam cực chụp hình với chim cánh cụt, liền nhận được thông báo của con mình, thí nghiệm đã hoàn thành.

Thời gian nàng rời nhà đến lúc quay về, cũng chỉ mới hơn một năm.

Mà trong khoảng thời gian này, con trai nàng thế nhưng dùng một tốc độ nghịch thiên để hoàn thành thí nghiệm, phát minh ra thuốc trị ung thư.

Tô Nguyên Nguyên thật ra cũng rất nhớ con trai mình, chẳng qua không muốn liên lụy con mình, bây giờ con trai gọi nàng về nàng liền lập tức thu dọn hành lý quay về.

Lần này thuốc trị ung thư được nghiên cứu thành công, là một tin tức gây chấn động đến toàn thế giới.

Trì Ngôn trở thành chuyên gia nghiên cứu dược vật chạm vào là bỏng tay.

Tô Nguyên Nguyên nhìn thấy con trai khí phách hăng hái, trong lòng tràn đầy kiêu ngạo.

Trì Ngôn bây giờ chính là người tạo phúc cho toàn nhân loại.

Muốn nói chuyện duy nhất khiến nàng buồn bực, đó chính là việc chó của nàng bị bệnh.

Chính xác mà nói, nó không còn linh động giống trước kia.

Tô Nguyên Nguyên liền ôm nó đi kiểm tra. Người ta kiểm tra xong, nói lý do là do không thường xuyên nạp pin, còn bị ẩm.

Dù sao cũng là sản phẩm điện tử, thời gian dài không dùng, đều sẽ có trục trặc.

Tô Nguyên Nguyên: "......"

Tuy rằng biết rõ chân tướng, nhưng Tô Nguyên Nguyên cũng chưa nói gì. Nàng cũng không thể nào đi trách móc con trai không chiếu cố tốt chó của nàng. Con trai nàng chính là người tạo phúc cho toàn nhân loại nha.

888 nói, "Tôi cảm thấy có thể là cậu ta cố ý. Cậu ta ghen tỵ."

"Không thể nào, Tiểu Ngôn nhà chúng ta lớn như vậy, sao có thể đi tranh sủng với một con chó? Còn là một con chó robot!"

"Con cái cho dù có 80 tuổi, trước mặt mẹ mình vẫn là một đứa trẻ mà thôi."

Lần này trở về, Tô Nguyên Nguyên liền không đi du lịch nữa, mà quyết định ở nhà trồng hoa cỏ, dưỡng lão. Sau đó đi cô nhi viện làm công.

Có nàng ở bên cạnh, Trì Ngôn giống như càng thêm vui vẻ. Mắc kệ bận đến thế nào, dù trễ vẫn quay về nhà mỗi ngày.

Tô Nguyên Nguyên bắt đầu lo lằng, cảm thấy con trai ỷ lại nàng như vậy, sau này có khả năng khó tìm được vợ.

Rốt cuộc làm gì có cô nương ngốc nhà ai muốn tìm một người chồng là con trai ngoan của mẹ đâu.

Ai ngờ thật sự có một cô nương ngốc như vậy.

Cô nương đó tên là Diệp Từ, vừa là học sinh vừa là trợ lý của Trì Ngôn, bây giờ đang là nghiên cứu viên của phòng thí nghiệm.

Lúc Trì Ngôn mang cô nương đó về, Tô Nguyên Nguyên kinh hỉ không thôi.

Chờ tiểu cô nương đi rồi, nàng liền lôi kéo Trì Ngôn hỏi tình hình.

Trì Ngôn nói, "Cũng giống như mọi người thôi, làm việc chung với nhau, sau đó nhận ra hai người thích hợp, rồi liền ở bên nhau."

Tô Nguyên chuẩn bị nghe một câu chuyện tình cảm lãng mạng nghe vậy liền cảm thấy có chút mất mát.

"Nhưng mà..." Trì Ngôn đột nhiên nói.

Tô Nguyên Nguyên lập tức dỏng tai nghe, "Nhưng mà cái gì?"

"Nhưng mà có thể bởi vì, ở bên cạnh cô ấy luôn có cảm giác rất thoải mái."

Trì Ngôn cũng không biết nói sao cho rõ, chỉ biết, mỗi lần mọi người làm thí nghiệm thất bại, ai cũng bực bội, cô gái này liền an ủi mọi người. Làm cho bọn họ trong lúc nản lòng thoài chí, một lần nữa vực lại tinh thần. Trì Ngôn cảm thấy, cô nương này rất giống mẹ mình, người giống như mẹ, chắc chắn đáng giá được người khác thích."

......

Trì Ngôn quen đối tượng được hai năm thì kết hôn.

Nhưng mà trước khi kết hôn cũng như sau khi kết hôn, sinh hoạt của cậu cũng không thay đổi nhiều, chỉ cần Tô Nguyên Nguyên còn ở nhà, cậu mỗi ngày làm việc xong, đều bồi nàng chăm sóc hoa cỏ, xem phim thần tượng hoặc đi cô nhi viện giúp đỡ.

Sau khi có thêm con dâu, đội hai người liền biến thành đội ba người.

Con dâu là một người rất lạc quan, tính tình cũng đơn thuần, vô cùng hợp với Tô Nguyên Nguyên, tình cảm mẹ chồng nàng dâu cũng vô cùng tốt đẹp. Tốt tới mức đôi lúc còn làm Trì Ngôn ghen tỵ.

Có lúc còn chua lòm hỏi Tô Nguyên Nguyên, tại sao quan hệ mẹ chồng nàng dâu nhà mình lại tốt như vậy, bạn bè của cậu đều than trong nhà mẹ chồng và nàng dâu đều thường xuyên cãi nhau ẩm ỹ.

Tô Nguyên Nguyên liền nói, "Có thể bởi vì hai người chúng ta đều yêu thương con. Chúng ta có chung mục tiêu, chính là chiến hữu cách mạng."

Trì Ngôn: "......"

Tô Nguyên Nguyên ở thế giới này sống đến tận 100 tuổi. Điều này cũng là nhờ công Trì Ngôn nghiên cứu. Cậu vận luôn cố gắng phát minh ra thuốc giúp trì hoãn việc già cả, tuy rằng không thành công phát minh ra loại thuốc giúp người ta sống mấy trăm tuổi, nhưng cũng nghiên cứu ra được nhiều loại thuốc giúp người ta khỏe mạnh hơn.

Tô Nguyên Nguyên thân thể cũng không tính là quá khỏe mạnh, nhưng nhờ có thuốc, nàng vẫn luôn không bị bệnh, mãi đến khi già mới ra đi.

Lúc ấy, Trì Ngôn tóc đã hoa râm nhưng vẫn như một đứa trẻ quỳ gối bên giường nàng khóc nức nở.

Tô Nguyên Nguyên cũng luyến tiếc, nhưng nàng biết, nhiệm vụ của mình đã hoàn thành.

Trong thế giới này, Trì Ngôn không đi vào con đường cũ, còn trở thành một người có nhiều cống hiến cho nhân loại. Những dược phẩm cậu nghiên cứu ra, giúp được rất nhiều người mắc bệnh nan y khỏi bệnh, cho nhiều bệnh nhân thấy được hy vọng sống.

Hơn nữa bây giờ cậu có rất nhiều người yêu thương mình. Hoạn nạn có thê tử bênh cạnh, có hiếu thuận nhi nữ, có cháu trai cháu gái đáng yêu, còn có những học sinh đã được cậu dạy dỗ.

Lúc Tô Nguyên lúc nhắm mắt, trong đầu nàng hiện lên hình ảnh khi nàng lần đầu tiên gặp Trì Ngôn. Nhưng lúc này, khuôn mặt lạnh như băng đó lại nhìn nàng tươi cười xán lạn, "Mẹ, hoan nghênh mẹ quay trở về." Trong lòng nàng liền mềm rối tung rối mù.

Những cảm xúc này mãi cho đến khi linh hồn nàng trở lại bình thủy tinh của tổ chức mới dần tốt lên.

Cái chai này sẽ giúp ôn dưỡng linh hồn nàng, tuy rằng vẫn còn ký ức và tình cảm nhưng sẽ không quá ảnh hưởng tới đầu óc nàng.

Sau khi nàng thanh tỉnh hơn, Tô Nguyên Nguyên liền nghe 888 chúc mừng, bởi vì thế giới trước là thế giới đầu tiên sau khi nàng vào làm chính thức, hơn nữa còn hoàn thành vô cùng hoàn mỹ, vượt qua cả kỳ vọng của tổ chức, cho nên thế giới nhiệm vụ tiếp theo, Tô Nguyên Nguyên có thể đưa ra ba yêu cầu, muốn thế giới tiếp theo như thế nào.

Tô Nguyên Nguyên nghĩ tới thế giới trước nàng vô cùng nghèo khó, lập tức nói, "Đầu tiên, phải có tiền."

"Tiếp theo không được là một thế giới hắc ám."

"Cuối cùng không cần phải làm mẹ." Nàng vừa mới nuôi xong một đứa trẻ, tạm thời bây giờ không có tinh lực đi nuôi thêm một đứa nữa.

888 vây quanh cái chai dạo một vòng, sau đó liền nói, "Tốt, thế giới tiếp theo đã chọn xong, có muốn xuất phát luôn không?"

"Xuất phát đi"

Tô Nguyên Nguyên nói. Bên trong cái chai chỉ có mỗi 888 bồi nàng, một bóng người cũng không có. Nàng vẫn thích sự náo nhiệt hơn, nên đi cứu vớt thế giới thì hơn.

Nàng đang gấp không chở nổi đi hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp. Thế giới trước nàng đã học được rất nhiều kỹ năng, lần này cho du là thế giới gì, nàng tự tin mình đều có thể sống thật tốt. Tuyệt đối không trở thành con chồng trước của vai ác.

......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro