Chương 46: Cùng lắm thì, hai người chúng ta chết chung.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Nguyên Nguyên không được phát ra tiếng nha."

Tô Thừa Nghĩa không biết chất nữ có thể hiều hay không, cũng chỉ đành nhỏ giọng dặn nàng.

Tô Nguyên Nguyên mở to đôi mắt đen lúng liếng nhìn cậu, dáng vẻ ngoan ngoãn.

Tô Thừa Nghĩa lòng mềm nhũng. Cậu nhỏ giọng nói, "Ngươi nhất định là đứa trẻ thông minh nhất trên đời."

Đợi một hồi lâu, không nghe được động tĩnh gì nữa, Tô Thừa Nghĩa liền lấy sữa ra đút Tô Nguyên Nguyên.

Động tác của cậu thật vụng về, đổ ra người Tô Nguyên Nguyên rất nhiều. Sau đó lại luống cuống tay chân lau cho nàng. Sau khi đút xong, lại đổi tã cho Tô Nguyên Nguyên, nhưng mở ra lại thấy Tô Nguyên Nguyên chưa có tiểu, tính cột lại tã nhưng Tô Nguyên Nguyên lại a a khóc hai tiếng, sau đó liền tè ra.

Cũng may không dính vào tã, chỉ làm ướt cỏ tranh, tiết kiệm được một miếng tã.

Tô Thừa Nghĩa chưa chăm sóc trẻ con bao giờ, không biết đứa trẻ nhà người khác thế nào, hơn nữa cậu cũng không hay chơi với chất nữ. Mỗi lần về nhà, hài tử đều ngủ rồi, nên cũng không gặp được. Cho nên cảm thấy chuyện như vừa rồi cũng không có gì kỳ quái.

Hai người không dám rời khỏi sơn động, ngây người ở đó hai ngày. Trong hai ngày này, Tô Thừa Nghĩa cũng thăm dò xong phương thức biểu đạt của Tô Nguyên Nguyên.

Ví dụ như nếu nàng khóc, chính là đói bụng hoặc là muốn đi tiểu. Nhờ vậy cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.

Sữa rốt cuộc cũng uống hết, Tô Thừa Nghĩa không thể không rời khỏi sơn động.

Ở trong núi hai ngày, cậu đều ăn quả dại, lúc này cả người trông rất tiều tụy. Cậu không dám quay trở lại đường cũ, mà chỉ dám tiến về phía trước mà đi.

Đi thật lâu thật lâu vẫn chưa ra được bên ngoài. Lại nhìn túi nước trống rỗng trong tay, trong lòng liền bắt đầu bất an.

Nhìn môi Tô Nguyên Nguyên trắng bệch, cậu dứt khoác cắn rách ngón tay mình, sau đó đút vào miệng Tô Nguyên Nguyên, "Nguyên Nguyên, mau ăn đi."

Tô Nguyên Nguyên bây giờ đã đói đến mức choáng váng, thấy trong miệng có gì đó liền hút hai hơi, sau đó liền cảm nhận được mùi máu tươi.

Nàng mở to mắt ra nhìn, phát hiện bản thân đang ngậm ngón tay của Tô Thừa Nghĩa, vội vàng dùng lưỡi nhỏ đẩy ra ngoài.

"Uống đi Nguyên Nguyên, xin người. Đợi chút nữa thúc thúc tìm cái khác cho ngươi ăn. Ngươi uống tạm đi nha."

Tô Nguyên Nguyên liền ngậm im ngón tay. Kết quả Tô Thừa Nghĩa còn ác liệt hơn, cậu cắn ra một vết thương lớn hơn, sau đó nặng ra máu loãng đút vào miệng Tô Nguyên Nguyên.

Tô Nguyên Nguyên chết lặng uống một miếng máu loãng. Môi cũng dần trở nên hồng nhuận.

Tô Thừa Nghĩa lộ ra một nụ cười, là nụ cười đầu tiên trong mấy ngày nay.

"Anh anh anh......" 888 đột nhiên gửi liên tục mấy cái biểu cảm khóc, còn lồng tiếng cho nó.

Chờ tình hình của Tô Nguyên Nguyên tốt hơn một chút, Tô Thừa Nghĩa liền mang Tô Nguyên Nguyên đi kiếm đồ ăn.

Cậu mang theo một đứa trẻ sơ sinh, căn bản là không thể săn thú. Chỉ có thể đi tìm trứng chim. Cuối cùng tìm được một tổ trứng.

"Có đồ ăn, Nguyên Nguyên, có đồ ăn."

......

Thúc cháu hai người tốn hết bảy ngày, mới có thể thoát khỏi vùng núi này.

Trong bảy ngày này, hai người gặp cái gì ăn được đều ăn. May mắn thì có thể ăn trứng chim, xui xẻo hơn chỉ có thể gặm quả dại.

Tô Nguyên Nguyên chưa mọc răng, cũng không thể nói chuyện, nên không có cách nào kén chọn. Tô Thừa Nghĩa hoàn toàn không biết chăm sóc trẻ con, chỉ cần là đồ Tô Nguyên Nguyên có thể nuốt, cậu liền đút cho nàng.

Nàng cảm thấy số của mình rất lớn, với cái thân thể trẻ con này, lại ăn nhiều thứ lung tung rồi loạn như vậy, mà vẫn còn sống tới bây giờ.

Nhưng mà tới lúc hai người thoát khỏi núi hoang, nhìn cũng không khác người rừng cho lắm.

May mắn chính là, ra khỏi ngọn núi này, bọn họ đã cách kinh thành rất xa. Tạm thời an toàn.

Ra khỏi núi, bọn họ liền gặp những người sống gần núi.

Những người này đều là dân chúng thuần phác, thấy Tô Thừa Nghĩa mang theo đứa trẻ, lại có bộ dạng nghèo túng, tưởng cậu là người chạy nạn liền hảo tâm thu lưu hai người.

Tô Nguyên Nguyên lại lần nữa được uống sữa.

Tô Thừa Nghĩa tuy là công tử nhà giàu, nhưng lúc trước cũng thích làm một ít buôn bán nhỏ, giao du kết bạn, cho nên cũng biết nên ở chung với người khác như thế nào. Bọn họ nhanh chóng trở nên quen thuộc.

Gia đình thu lưu hai người Tô Nguyên Nguyên là nhà của Lý Đại Sơn, hắn cùng với nương tử có ba người nhi tử, ngày thường sống nhờ săn thú, cuộc sống cũng không quá tệ.

Lý Đại Sơn vừa tiếp Tô Thừa Ngĩa ăn cơm vừa nói, "Tô huynh đệ, ngươi mang theo một đứa trẻ mà có thể ở trong núi nhiều ngày như vậy thật là phúc lớn mạng lớn. Ngươi biết không, trong núi có dã thú, chúng ta bình thường đi săn cũng không dám đi vào sâu."

Tô Thừa Nghĩa chua xót không thôi. Nếu thật sự là phúc lớn mạng lớn, sao có thể gặp chuyện như vậy. "Lý đại ca, nơi này còn cách Giang thành bao xa?"

Gianh thành là nơi gần nhất với biên thành của Trần quốc.

"Ngươi muốn hỏi Giang thành à, vậy thì cách nơi này xa một chút. Sao vậy, ngươi muốn đi Giang thành, còn mang theo đứa trẻ này đi? Như vậy thật sự không dễ dàng."

"Chúng ta muốn đi nương nhờ họ hàng."

"Vậy thì cũng xa đó, hai người các ngươi vẫn nên nghĩ ngơi dưỡng sức, một thời gian nữa hãy đi."

Tô Thừa Nghĩa liền ở lại trong thôn. Ban ngày đi theo phụ tử Lý Đại Sơn vào núi săn thú.

Nhìn phụ tử hai bọn họ làm vài lần, cậu cũng học được một ít kỹ xảo, những lần sau vào núi đều có thu hoạch.

Cậu mỗi lần vào núi, đều mang theo Tô Nguyên Nguyên, dùng dây thừng cột nàng trên lưng.

Cho nên có thể nói Tô Nguyên Nguyên chính là tận mắt nhìn tiểu thúc của mình trưởng thành từng ngày. Cậu gần đây cũng không còn khóc nữa. Ngoại trừ lúc chơi đùa với Tô Nguyên Nguyên sẽ cười một chút, còn lại bình thường đều là vẻ mặt lạnh nhạt.

Tô Nguyên Nguyên không muốn thấy cậu khổ sở, buổi tối mỗi ngày lúc đi ngủ, đều tươi cười với cậu, sờ mặt và tay cậu, muốn nói với cậu là cậu vẫn còn người thân bên cạnh.

Ở trong thôn bảy tám ngày, Tô Thừa Nghĩa liền chuẩn bị xuất phát.

Nhưng trong ngày xuất phát, hai vợ chồng Lý Đại Sơn lại đưa ra đề nghị muốn nhận nuôi Tô Nguyên Nguyên.

Nhà bọn họ có ba nhi tử, hai người đã trưởng thành, còn tiểu nhi tử cũng chỉ lớn cỡ Tô Nguyên Nguyên, nên cũng muốn có một nữ nhi. Hơn nữa cảm thấy Tô Nguyên Nguyên đi theo Tô Thừa Nghĩa lang bạt khắp nơi, không biết có thể sống sót hay không, liền nổi lên thiện tâm, muốn giúp đỡ một phen.

Tô Nguyên Nguyên nghe được đề nghị này, cả người đều ngây ngẩn. Nàng biết đây là lựa chọn tốt nhất, đồi với nàng hay với Tô Thừa Nghĩa đều tốt.

Nhưng nàng không muốn rời khỏi Tô Thừa Nghĩa. Nàng hy vọng có thể ở bên cạnh cậu, an ủi cậu.

Nhưng lúc nàng nhìn về phía Tô Thừa Nghĩa, lại phát hiện Tô Thừa Nghĩa đang suy tư, hiển nhiên cũng đã động tâm.

Tô Nguyên Nguyên mếu máo, "888, cậu ấy cảm thấy tui là con chồng trước sao, muốn bỏ tui lại rồi sao. Chờ sau này tui trưởng thành, thế giới này chắc cũng tiêu đời rồi."

Thế giới này giao thông không tiện, tin tức cũng không lưu thông, tới lúc nàng có thể tự mình đi tìm Tô Thừa Nghĩa, chỉ sợ Tô Thừa Nghĩa đã có kết cục giống như trong nguyên tác.

Nghĩ tới khả năng này, Tô Nguyên Nguyên oa oa khóc lên.

Vốn dĩ đã hạ quyết tâm, muốn giữ lại huyết mạch cuối cùng của đại ca, để nàng ở đây an toàn lớn lên. Bây giờ nghe thấy tiếng khóc của Tô Nguyên Nguyên, lại nhìn dáng vẻ lệ rơi đầy mặt của nàng, cậu nhớ lại khoảng thời gian hai người cùng nhau lưu vong mấy ngày nay.

Đứa trẻ này không hay khóc, lúc bị người ta đuổi giết cũng không khóc, lúc trốn trong sơn động âm u cũng không khóc, đi theo cậu chịu khổ cũng không khóc, vậy mà bây giờ lại khóc thảm thương như vậy.

Càng là như vậy, Tô Thừa Nghĩa càng không hy vọng nàng đi theo mình chịu khổ, nếu đi theo mình, có còn sống hay không cũng khó nói.

Cậu hạ quyết tâm, đem hài tử đưa cho Lý nương, "Cầu Lý tẩu tử chăm sóc cho đứa trẻ này, nếu sau này ta vẫn còn tồn tại, nhất định sẽ quay lại báo đáp hai người."

Lý nương tử đem đứa trẻ ôm vào trong ngực, "Ta sẽ xem đứa trẻ này như con mình mà yêu thương."

Tô Thừa Nghĩa không dám nhìn Tô Nguyên Nguyên, dứt khoác xoay người rời đi.

Tô Nguyên Nguyên lập tức khóc to hơn, "A a a a...."

Thúc là một thúc thúc xấu xa, nhẫn tâm vứt bỏ chất nữ của mình, thúc quả thật vô tâm!

Nhưng Tô Thừa Nghĩa đã đi xa dần.

Tô Nguyên Nguyên khóc hết hơi, héo bẹp nằm trong lòng Lý nương tử, thỉnh thoảng lại nức nở một tiếng, "888, thúc ấy không cần vị con chống trước này nữa rồi, nhiệm vụ của thế giới này đi đời rồi."

"Lý đại ca"

Đột nhiên, giọng của Tô Thừa Nghĩa lại truyền tới.

Sau đó là tiếng bước chân dồn dập, cậu chạy nhanh tới trước mặt phu thế Lý Đại Sơn, sau đó duỗi tay ôm Tô Nguyên Nguyên, "Lý đại ca, ta đã nghĩ kỹ, ta muốn tự mình nuôi nàng. Dù sao cũng đa tạ ý tốt của hai người."

Sau khi rời đi, cậu liền luôn nghĩ tới đứa nhỏ này, không biết có bị người ta khi dễ không, nàng không có người thân, mình là trưởng bối duy nhất của nàng, còn vứt bỏ nàng, sau này nếu bị người ta bắt nạt cũng không có ai chống lưng, sẽ có biết bao nhiêu ủy khuất chứ.

Tô Thừa nghĩa nghĩ đến liền khó chịu vô cùng. Cậu cảm thấy vấn là giữ hai tử bên cạnh mời có thể an tâm.

Phu thê hai người Lý Đại Sơn cũng không nói gì nhiều, chỉ đành dọn dẹp đồ của Tô Nguyên Nguyên đưa cho cậu, dặn dò cậu lên đường cẩn thận.

Tô Thừa Nghĩa liền ôm Tô Nguyên Nguyên rời đi.

Tô Nguyên Nguyên thấy vậy vô cùng kinh hỉ, nở một nụ cười rạng rỡ với Tô Thừa Nghĩa.

Tô Thừa Nghĩa nhìn thấy nụ cười đó, hít hít cái mũi, "Đây là lựa chọn của cháu, về sau mặc kệ gặp được chuyện gì, thúc thúc cũng sẽ không vứt bỏ ngươi. Cùng lắm thì, hai người chúng ta chết chung."

Tô Nguyên Nguyên cười a a hai tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro