Chương 47: Nguyên Nguyên, một ngày nào đó, chúng ta sẽ quay trở về.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Từ sơn thôn đến Trần quốc, đường đi chủ yếu là đường núi.

Tuy rằng đi lại có chút khó khăn, nhưng dọc đường Tô Thừa Nghĩa học được rất nhiều kỹ năng sinh hoạt, biết săn thú, biết bắt cá, cũng biết trèo lên cây đào trứng chim.

Một lần nguy hiểm nhất, hai người còn đụng phải dã thú. Nhưng mỗi lần đều là thập tử nhất sinh vượt qua. Tô Thừa Nghĩa từ một tiểu bạch kiểm biến thành một hán tử hàng thật giá thật.

Nửa tháng sau, hai người cũng tới được biên cảnh.

Nơi này cũng không phải biên giới Tô gia từng đóng quân, mà là do một tân nhiệm tướng lãnh trấn thủ.

Ở trong thành, hai người còn thấy được thông báo truy nã Tô Thừa Nghĩa. Nhưng đương nhiên sẽ không gọi hắn là Tô gia nhị công tử, mà chỉ nói là một kẻ phạm tội, treo thưởng 1000 lượng truy nã hắn.

Cũng may Tô Thừa Nghĩa trên mặt bây giờ có râu dài, hơn nữa khí chất cả người cũng thay đổi, cho dù là người quen đứng trước mặt cũng chưa chắc nhận ra cậu. Huống chi chỉ là một bức họa mơ hồ.

Tô Thừa Nghĩa giả trang thành thợ săn tới bán con mồi, sau khi bán xong con mồi liền dùng tiền mua cho Tô Nguyên Nguyên một cái mũ da hổ, đội lên đầu nàng.

Tô Nguyên cao hứng cười lộ ra lợi. Tô Thừa Nghĩa cũng cười cười lộ ra hàm răng trắng giữa đám râu.

Ở trong thành mua một ít đồ ăn vặt và lương khô, Tô thừa Nghĩa chuẩn bị cho Tô Thừa Nguyên hai túi sữa dê. Cậu phát hiện thứ này thích hợp cho hài tử uống, hơn nữa chất nữ của mình cũng tỏ vẻ rất thích.

Lần này đi Trần quốc, đường càng thêm khó khăn. Cần phải làm tốt chuẩn bị.

Biên giới Trần quốc và Ngụy quốc đều có binh lính canh phòng cẩn thận, ngày thường dân chúng cũng không thể tự tiện đi qua. Ngay cả thương đội cũng cần có phê chuẩn của quan phủ mời có thể đi qua.

Cho nên loại người muốn nhập cư trái phép giống Tô Thừa Nghĩa, chỉ có thể đi hắc lộ, chính là những đoạn đường hiểm trở để né tránh thủ vệ biên giới.

Bên trong cốt truyện ba đầu, tác giả chỉ dùng một câu để miêu tả quá trình này. Nhưng khi thật sự trải qua, Tô Nguyên Nguyên mới biết được, hành trình này có bao nhiêu gian nan nguy hiểm.

Đầu tiên là phải bò lên trên vách đá huyền nhai, sau đó lại từ trên vách đá huyền nhai trèo xuống.

Sở dĩ Tô Thừa Nghĩa biết đường này, vì cậu từ nhỏ hay xem bản đồ biên giới Ngụy quốc, mới có thể biết rõ như vậy. Cậu có thiên phú, nhưng cố tình lại không hiếu học, chỉ có thể nhớ rõ những thứ mình từng xem qua.

Lúc trèo lên huyền nhai, Tô Thừa Nghĩa đem Tô Nguyên Nguyên đặt vào trong rổ, sau đó đặt rổ dưới rừng sâu, dùng một sợi dây thừng dài cột cái rổ vào người mình. Đợi cậu có thể leo lên trên, lại kéo chất nữ của mình lên. Còn nếu cậu bất hạnh ngã xuống, không chừng nàng mạng lớn có thể gặp được người hảo tâm.

Tô Nguyên nằm trong rổ, nhìn theo Tô Thừa Nghĩa đang bò lên trên, trong lòng vô cùng lo lắng. Nàng không sợ chết bởi vì căn bản nàng sẽ không chết, nhưng Tô Thừa Nghĩa thì không như vậy.

"888, chắc là không sao đâu nhỉ."

888: "Chuyện này thì không thể nói trước được, dù sao trong cốt truyện ban đầu chỉ có mình cậu ta leo lên, bây giờ phải mang theo người con chống trước như cô, không chừng sẽ xảy ra chuyện."

".... Tui có thể giúp được cái gì sao?"

"Cô chắc chắn là không giúp được. Nhưng mà cũng đừng lo lắng, nếu như cô kéo chân làm vai ác chết, cũng coi như là hoàn thành nhiệm vụ."

"Cút cút cút!" Tô Nguyên Nguyên vô cũng giận dữ, nhưng mà một chút cũng không dám lộ ra ngoài, sợ kinh động tới Tô Thừa Nghĩa đang leo núi.

Sợ cái gì liền gặp cái đó, Tô Nguyên Nguyên liền thấy Tô Thừa Nghĩa trượt chân, từ trên rơi xuống.

Nàng còn nghe được tiếng Tô Thừa Nghĩa la lên.

"888, tui hận chết cậu!"

Tô Nguyên Nguyên cũng hô lên. Nhưng mà chỉ có thể phát ra tiếng khóc. Đột nhiên Tô Thừa Nghĩa bị chặn lại. Thì ra là bị treo trên một cành cây.

Tô Thừa Nghĩa cũng không dám thả lỏng. Cậu không muốn chết, cậu còn muốn báo thù, muốn đem chất nữ nuôi lớn. Đây là cốt nhục duy nhất của ca ca, cậu không thể chết được.

Tô Thừa Nghĩa lại giơ tay bám vào ngọn cây, sau đó quan sát địa hình xung quanh, dần dần bò lên.

Lần này giống như trời cao có mắt, giống như trong nguyên tác, cuối cùng cũng bò được lên trên. Tô Nguyên Nguyên nhẹ nhõm thở dài một hơi, đồng thời phát hiện mình cũng đang dân lên cao.

Cuối cùng, nàng cũng được kéo lên trên.

Chờ lên tới nói, nàng mới phát hiện, môi Tô Thừa Nghĩa đã trắng bạch, nhìn dần xuống dười, thì thấy trên người cậu đầy vết thương, quần áo rách nát lộ ra huyết nhục bên trong.

Cho dù như vậy, nhưng nhìn thấy vẻ mặt mếu máo của Tô Nguyên Nguyên, cậu còn ôm Tô Nguyên Nguyên dỗ, "Nguyên Nguyên không sợ, thúc thúc đang chơi đùa với cháu mà."

Tô Nguyên Nguyên cưỡng bách chính mình cười, sau đó nhắm hai mắt giả vờ ngủ.

Tương tự, Tô Nguyên Nguyên bị thả xuống huyền nhai, sau đó Tô Thừa Nghĩa lại bò từ trên xuống, lần này đơn giản hơn nhiều.

Cuối cùng, hai người cũng coi như đã rời khỏi Ngụy quốc, đi vào Trần quốc.

Tô Thừa Nghĩa ôm Tô Nguyên Nguyên từ trong rổ ra, lại quay đầu lại nhìn về phía Ngụy quốc, "Nguyên Nguyên, một ngày nào đó, chúng ta sẽ quay trở về. Thúc thúc bảo đảm với cháu." Dùng máu tươi của kẻ thù, rửa sạch toan khuất của Tô gia chúng ta.

......

Sau khi tới Trần quốc, mọi chuyện dần thuận lợi hơn.

Trần quốc và Ngụy quốc chiến tranh nhiều năm, hai bên đều hoan nghênh dân nhập cư trai phép của quốc gia còn lại.

Rốt cuộc mỗi năm quân số đều giảm mạnh, nhu cầu cấp bách là cho dân cư tới khai hoang và đánh giặc.

Đương nhiên, nếu là di dân, tự do sẽ bị hạn chế một chút, chỉ có thể sinh hoạt trong khu vực quy định.

Tô Thừa Nghĩa mang theo trẻ con như vậy, làm cho rất nhiều người hoài nghi, sau lại biết cậu chạy nạn tới đây, vì thế đem cậu an bài trong một cái thôn ở biên giới.

Nơi này đều là dân Ngụy quốc chạy qua, ai cũng có nguyên nhân riêng. Trong đó phần lớn là tội nhân. Ở Ngụy quốc phạm tội, chỉ có thể trốn qua Trần quốc.

Cho nên khi Tô Nguyên Nguyên vào thôn, liền thấy ba hán tử hung hãn. Theo lời 888, mấy người này từng là đầu lĩnh của sơn tặc.

Lòng Tô Nguyên Nguyên liền thấp thỏm, nhưng rất nhanh sau đó nàng đã được Tô Thừa Nghĩa dùng quần áo bọc lại kín mít.

Hai người được phân tới một ngôi nhà tranh để ở, bên trong cũng không có đồ đạt gì.

Tô Thừa Nghĩa cũng không chê màn trời chiếu đất, sau khi dùng tên Tô Sầu để đăng ký hộ tịch xong, liền bắt đầu sống ở đó.

Sửa sang lại nhà xong, Tô Thừa Nghĩa cõng Tô Nguyên Nguyên đi dạo trong thôn hỏi thăm tin tức.

Ở trong thôn ngoại trừ thổ phỉ cũng có dân thường, bọn họ biết Tô Thừa Nghĩa cũng giống bọn họ từ Ngụy quốc chạy nạn tới đây cũng cảm thấy thân thiết hơn, đem tin tức mình biết được nói cho Tô Thừa Nghĩa.

Như là ở trong thôn không cần gây chuyện thì có thể sinh sống như dân Trần quốc.

Nếu muốn tòng quân cũng có thể, nhưng chỉ có thể được xếp ở đội binh tiên phong, cũng chính là đội cảm tử.

Trần quốc mỗi năm đều tới đây kêu gọi tráng đinh. Bọn họ lần nào cũng cố gắng né tránh. Rốt cuộc không ai muốn đi đánh nhau với quốc mẫu của mình, cũng không muốn đi chịu chết.

Nhưng đối với Tô Thừa Nghĩa, đây là cơ hội khó mà có được.

Cậu muốn báo thù chỉ có cách mượn lực lượng của Trần quốc. Nhưng bây giờ bản thân chỉ có hai bàn tay trắng, bản thân có gì đáng để người khác giúp.

Trừ phi cậu có thể bò tới địa vì cao, mới có thể đối kháng với Ngụy quốc.

Sau khi có được tin tức muốn biết, Tô Thừa Nghĩa liền mang Tô Nguyên Nguyên đi về nhà. Kết quả trên đường về liền đụng phải mấy tên thổ phỉ kia.

Tên đầu lĩnh của đám thổ phỉ miệng ngậm cọng rơm, vai vác một thanh đại đao, chặn đường Tô Thừa Nghĩa, "Không biết quy củ trong thôn này sao, mỗi hộ mới dọn tới đây phải nộp tiền hiếu kính cho cho bọn tao."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro