Chương 49: Biển máu ở Tô gia, nàng cũng chưa từng quên.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi bọn họ đi, Tô Thừa Nghĩa thật sự giúp bọn họ hòa giải.

Danh tiếng của Tô Thừa Nghĩa trong tôn khá tốt, uy vọng cao, hơn nữa bình thường còn giúp mọi người dạy võ, cho nên lời nói rất có trọng lượng.

Cậu đề nghị mọi người cho ba tên kia một cơ hội hối cải làm người, những người khác cho dù không vui nhưng cũng nguyện ý nghe theo cậu.

Lúc đầu mọi người vẫn vô cùng phòng bị, dần dần liền phát hiện mấy người đó thật sự đã thay đổi, thường đến giúp đỡ mấy người già trong thôn làm việc, phụ gánh nước chặt củi linh tinh.

Mọi người đều là bá tánh nghèo khổ, cũng không mang thù dai. Dần dần cũng tiếp nhận ba người bọn họ. Có đôi khi được giúp đỡ xong, còn mang một số rau dưa tới báo đáp.

Ba huynh đệ này sau khi vào rừng làm cướp, chưa từng sống qua cuộc sống của người thường. Đi tới đâu cũng bị xem là kẻ xáu, tuy rằng sự thật chính là như vậy. Cho nên khi tới đây sống, vẫn luôn suy trì tác phong như lúc trước, vậy nên bị mọi người sợ hãi và ghét bỏ.

Bây giờ họ được chấp nhận, có phần hoài niệm thời gian bình đạm sinh hoạt lúc chưa vào rừng làm cướp. Thậm chí còn nhớ tới những huynh đệ làm cướp trong sơn trại bị tiêu diệt, cảm thấy quả là nếu làm chuyện xấu tất có báo ứng. Cuộc sống bây giờ cũng không quá tồi.

Ba người họ thấy Tô Thừa Nghĩa dạy cho các tráng đinh trong thôn học võ, nghĩ tới bản thân cũng có một chút công phu, vì thế muốn gia nhập.

Lúc bọn họ tìm tới Tô Thừa Nghĩa, cậu đang đút cháo cho Tô Nguyên Nguyên.

Tô Nguyên Nguyên vừa ăn cháo vừa trừng mắt với ba huynh đệ kia.

Bây giờ nàng đã biết được tên của ba người này. Kẻ râu xồm là Trương Long, tên mập lùn là Vương Hổ, còn người cao gầy là Lý Báo.

Theo lời mấy người này, tên này là do bọn họ sau khi vào rừng làm cướp chọn. Còn lúc trước chỉ được gọi là A Cẩu, Nhị Đản
linh tinh.

"Đại ca, chúng ta thật sự muốn gia nhập với huynh." Trương Long nói.

Đối với loại người như bọn họ, chỉ coi trọng năng lực, nếu năng lực mạnh hơn, bọn họ liền chịu quy phục. Hơn nữa Tô huynh đệ cũng không phải là người tàn nhẫn độc ác, không có đuổi cùng giết tuyệt bọn họ.

Tô Thừa Nghĩa nghe xong lý do bọn họ đến đây, liền nói, "Các ngươi có từng giết bá tánh chưa?"

"Chưa, bảo đảm chưa từng, chúng tôi chỉ cướp của, không giết bọn họ. Mấy bá tánh đó thấy chúng ta liền không có phản kháng, chúng tôi không cần động thủ. Chỉ có lúc gặp phải quan binh mới phải động đao." Trương Long bảo đảm nói.

Tô Thừa Nghĩa gật đầu, "Những chuyện trước kia ta không truy cứu. Nhưng sau này, các ngươi không được bắt nạt bá tánh ở đây nữa."

"Không bắt nạt, chúng tôi thật sự không bắt nạt nữa."

Ba người vội vàng bảo đảm.

Tô Nguyên Nguyên trợn mắt nhìn bọn họ, sau đó lại cảm thấy lợi mình hơi ngừa, nàng liền cắn cái muỗng trong miệng, sau đó dùng sức nghiến răng cắn.

Tô Thừa Nghĩa đút xong, tự nhiên thấy cái muỗng bị cắn chặt, kỳ quái nhìn nàng. Muốn mạnh mẽ lôi ra, nhưng lại sợ bị thương hài tử.

Vẫn nhờ Trương Long nhắc nhở, "Đại ca, có thể đứa trẻ sắp mọc răng, nàng bị ngứa lợi."

Tô Thừa Nghĩa nhìn Tô Nguyên Nguyên như nhìn một điều thần kỳ gì đó.

Tô Nguyên Nguyên nở nụ cười với cậu, lộ ra hai cái răng cửa mới nhú của nàng.

Tô Thừa Nghĩa lấy cái muỗng ra, sau đó đút ngón tay vào miệng nàng, Tô Nguyên Nguyên theo bản năng liền cắn cắn.

Vẫn là cắn ngón tay thoải mái hơn.

Tô Thừa Nghĩa cảm nhận được đau đớn từ ngón tay truyền tới, trong lòng lại vui mừng.

"Thật đáng yêu nha." Ba huynh đệ kia duỗi đầu nhìn, xem xong không nhịn được nhếch miệng cười.

............

Sau khi ba huynh đệ kia đi theo Tô Thừa Nghĩa, trình độ sinh hoạt của Tô Nguyên Nguyên cũng dần được cải thiện.

Ba người đó sẽ săn thú, Tô Thừa Nghĩa lúc đi săn thú với tráng đinh trong làng bọn họ cũng đi theo. Bình thường nếu là tìm được trứng chim, cơ bản đều tới miệng Tô Nguyên Nguyên.

Hơn nữa Tô Thừa Nghĩa còn săn được một con nai, sau đó đem đi bán lấy tiền, mua một con dê có sữa về.

Tô Nguyên Nguyên mỗi ngày đều có thể uống sữa dê.

Vì thế tới lúc Tô Nguyên Nguyên bảy tháng, nàng không chỉ mọc răng, mà con sẽ ngồi. Nàng mỗi ngày đều chăm chỉ rèn luyện cơ thể, để có thể mau chóng bò được.

Tuy rằng cuộc sống bây giờ thật an nhàn, nhưng Tô Nguyên Nguyên biết nó sẽ không diễn ra nhanh lắm.

Biển máu ở Tô gia, nàng cũng chưa từng quên.

Chưa đợi tới lúc Tô Nguyên Nguyên có thể bò, lệnh chiêu mộ binh sĩ đã được gửi tới.

Tô Thừa Nghĩa trở về nhà, liền ngồi ngốc nhìn Tô Nguyên Nguyên.

Tô Nguyên Nguyên cũng ngoan ngoãn nhìn cậu.

"Nguyên Nguyên, thúc thúc quyết định ngày mai sẽ đi báo danh. Ta sẽ gửi bạc nhờ Thái nương tử chiếu cố cháu. Nàng ta từng nuôi vài đứa trẻ nên cũng có kinh nghiệm, sẽ chiếu cố tốt cho cháu. Chờ tới lúc thúc nghỉ tắm gội, sẽ quay về thăm cháu."

Tô Nguyên Nguyên thấy an bài như vậy cũng khá tốt. Dù sao nàng cũng dễ nuôi, vì thế cười gật đầu, "A a". Được.

Tô Thừa Nghĩa đương nhiên nghĩ nàng không hiểu, hôn khuôn mặt nhỏ của nàng, "Bé ngoan, thúc thúc nhất định sẽ lập công trở về."

Ngày hôm sau, Tô Thừa Nghĩa đi báo danh. Đi theo cậu còn có ba huynh đệ Long Hổ Báo. Ba người này cũng không có người thân gì, thấy Tô Thừa Nghĩa tính đi kiếm công, ba người họ cũng đi theo. Vừa lúc có thể giúp đỡ lẫn nhau.

Tô Nguyên Nguyên bị Thái nương tử ôm vào ngực, nhìn bọn họ đi xa, trong lòng có chút lo lắng, "888, thúc thúc của tui sẽ không có chuyện gì đâu nhỉ."

"Cũng không nói được, cậu ta là vai ác nói nhiều nhất mà tôi từng gặp. Rốt cuộc có rất nhiều trường hợp vai ác chết là do nói quá nhiều."

Tô Nguyên Nguyên:"....." Nói nhiều hồi nào, không phải chỉ là lúc rảnh hay tìm tới đứa trẻ là nàng trò chuyện thôi sao.

Tô Nguyên Nguyên tuy rằng tách khỏi Tô Thừa Nghĩa, nhưng nhờ có kẻ vô dụng 888 nên biết được một ít tình hình bên đó.

Ví dụ như, bọn hò vừa gia nhập, thắng trận đầu tiên nên được thăng chức thành thập phu trưởng, nhưng cấp trên của cậu là một tên khó chơi, thích giành công lao. Cho nên cuộc sống thường ngày cũng không quá tốt.

Không chỉ cuộc sống của Tô Thừa Nghĩa không tốt, cuộc sống của Tô Nguyên Nguyên cũng không khá hơn bao nhiêu.

Thái nương tử quả thật từng nuôi mấy đứa trẻ, nhưng vấn đề là mấy đứa trẻ đó đều được nuôi thả.... Chứ không có cẩn thận giống Tô Thừa Nghĩa.

Ví dụ như Tô Nguyên Nguyên mỗi ngày đều có thời gian cố định muốn đi đại tiểu tiện, chỉ cần trong khoảng thời gian đó nàng kêu vài tiếng, Tô Thừa Nghĩa sẽ biết.

Nhưng Thái nương tử thì hoàn toàn không hiểu rõ Tô Nguyên Nguyên, thường nửa ngày sẽ cho nàng đổi tả một lần.

Vì thế Tô Nguyên Nguyên chỉ có thể nhịn, nhiều lúc không nhịn được liền......

Kế tới nữa là chuyện ăn uống. Tô Thừa Nghĩa sẽ cho nàng ăn những món dành cho trẻ nhỏ. Nhưng Thái nương tử cảm thấy có ăn là được rồi. Hoàn toàn không để ý nhưng chuyện đó. Vì thế chất lượng ẩm thực của Tô Nguyên Nguyên cũng thẳng tắp giảm xuống. Cả người gầy xuống một vòng.

888 nhìn thấy cũng đau lòng.

Những chuyện đó còn chưa tính, quá đáng hơn là ngày thường nàng còn phải chịu bị lăn lộn.

Tô Nguyên Nguyên vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc nằm trên giường, bên cạnh là nhi tử ba tuổi của Thái nương tử. Lúc Thái nương tử bận, đều là tên tiểu tử này chiếu cố nàng.

Nam hài tử luôn hiếu động, huống chi còn nhỏ như vậy, đứa trẻ thường xuyên duỗi tay sờ mặt nàng, véo véo lỗ tai nàng.

Tô Nguyên Nguyên khó chịu, vẫn luôn cố né tránh. Trốn trốn tránh tránh một hồi, nàng liền cảm thấy thiên địa lắc lư.... Ầm, nàng từ trên giương rơi xuống. Mà đây cũng không phải lần đầu tiên.

Thật vật vả đợi tới lúc Tô Thừa Nghĩa nghỉ tắm gội về thăm nàng, trên mặt nàng chỗ xanh chỗ tím.

Nhưng thật ra nàng cũng không cảm thấy gì, kinh hỉ thò tay muốn Tô Thừa Nghĩa ôm.

Tô Thừa Nghĩa lại vô cùng đau lòng, không ngừng tự trách.

"Đều do thúc thúc không tốt, là thúc không tốt."

Trên thế giới này, ngoại trừ cậu, còn ai sẽ thật lòng dụng tâm chăm sóc đứa trẻ này?

Nếu mình không về, đứa nhỏ này còn phải chịu bao nhiêu ủy khuất.

Ở trên trường, lần đầu tiên cậu giết người, tuy rằng có nôn ra, nhưng cũng không khóc. Bị chém bị thương, cũng không khóc. Bây giờ nhìn thấy những vết thương trên mặt Tô Nguyên Nguyên, đôi mắt lại đỏ hoe.

Tô Nguyên Nguyên duỗi tay vuốt mặt cậu, nỗ lực nói thúc thúc, nhưng mà chỉ phát ra mấy tiếng...."Xi xi."

Cũng may Tô Thừa Nghĩa nghe ra, kinh hỉ nhìn nàng, "Nguyên Nguyên đã nói thúc thúc sao."

"Xi xi." Tô Nguyên Nguyên tiếp tục nói.

Tô Thừa Nghĩa dùng sức ôm nàng, "Là thúc thúc, ta là thúc thúc của cháu. Sau này thúc sẽ không bao giờ để cháu một mình nữa."

Tô Thừa Nghĩa có dự định mang Tô Nguyên Nguyên đi quân doanh.

Để làm được thì cậu cần phải thăng chức. Tới khi lên tới chức bách phu trưởng, cậu sẽ có tiểu doanh trại riêng. Lúc đánh giặt, chỉ cần để Tô Nguyên Nguyên ở trong đó.

Cậu đối với Tô Nguyên Nguyên luôn rất yên tâm. Nàng vẫn luôn ngoan ngoãn. Chưa từng ầm ĩ bao giờ.

Lần này khi đi, Tô Thừa Nghĩa cho Thái nương tử gấp đôi lượng bạc, yêu cầu nàng không đi làm việc khác, toàn tâm toàn ý chiếu cố Tô Nguyên Nguyên một tháng. Đừng để nàng lại bị thương.

Thái nương tử tuy có cảm thấy Tô Thừa Nghĩa chuyện bé xé ra to, nhưng nhìn đến vẻ mặt nghiêm túc của cậu, vẫn đành đồng ý.

......

Ngụy quốc và Trần quốc tuy chưa xảy ra đại chiến, nhưng biên giới giáp nhau, vẫn thường xuyên muốn cọ xác một chút, thường xuyên tiểu đánh tiểu nháo một phen.

Đặc biệt là sau khi Ngụy quốc tiêu diệt Tô gia, đem một lão tướng khác thế vào, là thân tính của bản thân, nên sau đó liền muốn đánh mấy trận, chứng minh quyết sách của mình là đúng đắn. Cho nên gần đây thường xuyên khiêu khích Trần quốc.

Tô Thừa Nghĩa thuộc đội cảm tử, cơ hội đánh giặc rất nhiều.

Là người của Tô gia, tuy cậu không chăm chỉ như đại ca, nhưng sau khi lên chiến trường, thiên phú trong xương cốt dường như được đánh thức. Cậu biết làm cách nào để tổ đội của mình có thể giết càng nhiều địch, cũng xem hiểu những địa trận biến ảo.

Sau một lần giết được rất nhiều người, một nửa chiến tích của cậu bị bắt nộp cho bách phu trưởng, trở thành người do bách phu trưởng giết.

Bách phu trưởng là bà con xa của một tướng quân cấp trên, không có quân công nhưng lại trực tiếp được bổ nhiệm làm bách phu trưởng. Rất nhiều người khinh thường hắn, nhưng lại không thể không phục tùng hắn.

Lúc này, tên bách phu trưởng đang dào dạt đắc ý kiểm kê số người mà Tô Thừa Nghĩa giết được.

Ba huynh đệ Long Hổ Báo ở bên ngoài chờ cậu, thấy cậu trở lại, thập phần phẫn nộ lại gần nói, "Đại ca, như vậy quá tiện nghi cho tên đó, chúng ta hẳn là nên cáo trạng với tướng quân."

"Đúng vậy đại ca, trong  quân có rất nhiều người bất mãn với hắn."

Tô Thừa Nghĩa lạnh mặt nói, "Hắn là tộc nhân của tướng quân, các ngươi cho rằng chúng ta cáo trạng thành công? Những lời này đều giữ ở trong lòng cho ta, trừ khi hắn chết, nếu không cũng không có ai có thể đối phó hắn."

Trương Long tức giận noi, "Vậy thì khiến cho hắn chết đi."

Tô Thừa Nghĩa trừng mắt liếc mắt nhìn Trương Long, sau đó đi vào doanh trại.

Ngày kế, hai quân lại giao chiến một lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro