Thế giới 2: Người mẹ cực phẩm của vai ác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Tô Nguyên Nguyên tỉnh lại, nàng đang ở trong một căn phòng âm u nhỏ hẹp. Nàng còn nghe thấy một mùi hôi chua cùng với mùi rượu nồng nặc.

Mất một lúc ngơ ngác, nàng mới ngồi dậy, lại phát hiện ra đầu mình rất đau.

"38 ca, tui đau đầu."

"Không sao đâu, đây chỉ là di chứng sau khi say rượu, để tôi thay cô điều tiết một chút là được."

Tô Nguyên Nguyên kinh ngạc nói, "Say rươu? Trẻ con sao có thể uống rượu chứ?" Sau đó nàng liền nhìn tay của mình, ngón tay tinh tế thon dài, chắc chắn là tay của một người phụ nữ trưởng thành.

Sau đó nhớ tới cốt truyện mình nhìn thấy trong lúc truyền tống. Liền bụm mặt nói, "Tui nhớ anh hai của tui quá!"

Nhiệm vụ lần này so với lần trước, độ khó gia tăng rất nhiều.

Nếu nói lần trước nàng là ánh sáng trong cuộc đời Hoắc Cần, thì bây giờ Tô Nguyên Nguyên chính là một bóng ma trong lòng vai ác.

Vai ác của thế giới này là Ngôn Trì. Trước khi lên ba, cậu vẫn luôn sinh hoạt trong một gia đình hạnh phúc. Cậu có một người mẹ ôn nhu, một người ba làm bác sĩ.

Nhưng lúc cậu ba tuổi, ba cậu Trì Viễn bởi vì thât bại trong một cuộc giải phẫu, bị người nhà bệnh nhân đả thương dẫn đến chết. Lúc Trì Ngôn 3 tuổi ở trong văn phòng đợi ba mình tan tầm, đã chính mắt thấy thảm cảnh này.

Sau đó bệnh viện lại bồi thường cho nhà cậu một khoảng tiền, với khoảng tiền này Trì Ngôn có thể an ổn sống tới khi thành niên.

Nhưng mẹ của Trì Ngôn là một người sống xa hoa, không chịu nổi khổ. Lúc trước Trì Viễn còn là bác sĩ, còn có thể cho nàng một cuộc sống thoải mái, sau khi mất đi chồng, sinh hoạt liền khó khăn. Nghĩ tới việc phải sống cuộc đời như vậy vài chục năm, mẹ Trì Ngôn liền chiệu không nổi, cho nên không được bao lâu liền nèm Trì Ngôn cho ông bà nuôi, sau đó bàn nhà, cầm tiền bối thường chạy trốn.

Ông bà Trì Ngôn là hai vị nhà giáo về hưu bình thường, thân thể cũng không tốt, hơn nữa bị chuyện con trai duy nhất qua đời, con dâu bỏ trốn đả kích càng thêm suy sụp Căn bản không thể chiếu cố tốt Trì Ngôn.

Trì Ngôn còn nhỏ không có ba mẹ bên cạnh, đi học bị bạn bè bắt nạt. Giáo viên trong trường cũng không thích tính cách quái gở của cậu, cũng không thèm quan tâm. Nội tâm cậu bắt đầu vặn vẹo, chẳng qua bởi vì ông bà còn ở đó, nên cậu hung hăn kiềm nén.

Chờ đến lúc học sơ trung, ông bà lần lượt qua đời, loại nội tâm vặn vẹo này lại bắt đầu bộc phát ra.

Có thể do ba cậu là bác sĩ, cậu đối với y dược học rất có hứng thú, ngày thường hay xem các loại sách ba cậu để lại, hơn nữa nhờ thiên phú cực cao, cậu dần có được một ít kiến thức về y học. Lúc học trung học, cậu đã khiến cho một tên giáo bá nhiễm biến dị virut , khiến tên đó thân thể dần suy yếu. Nhìn thấy kẻ cường đại ngày càng trở nên yếu đuối ngay trước mặt mình, cậu liền sinh ra cảm giác yêu thích.

Thao túng sinh mệnh người khác, mang đến cho cậu cảm giác sung sướng trong cuộc đời đầy tăm tối này. Cho nên cầu càng ngày càng sa đọa vào đó, không thể tự kiềm chế.

Sau cậu lại tiếp tục dùng cách này, làm cho những kẻ từng khi dễ cậu nhiễm loại virut đó. Bởi vì những kẻ này trong trường rất thích khi dễ người khác, đắc tội không ít người nên không ai nghi ngờ đến vị học sinh thành tích ưu việt Trì Ngôn.

Loại tình huống này vẫn luôn kéo dài đến cao trung. Kế thừa gien tốt đẹp của bố mẹ, Trì Ngôn lớn lên vô cùng xuất sắc, hơn nữa cậu không hay nói chuyện, khí chất cao lãnh, vừa nhập học đã được phong là nam thần cao lãnh, được rất nhiều nữ sinh yêu thầm. Trong đó cũng có nữ chính Lâm Miêu Miêu.

Lâm Miêu Miêu là một học sinh chuyển trường, vừa nhập học đã nhất kiến chung tình với Trì Ngôn, bản thân nàng nhiệt tình phóng khoáng, đối với người mình thích vô cùng nhiệt tình. Thề muốn bắt được đóa hoa cao lãnh này. Trải qua ba năm trung học điên cuồng theo đuổi, rốt cuộc cũng lay động được Trì Ngôn.

Nhưng sau khi ở bên nhau, Lâm Miêu Miêu liền phát hiện hai người không hợp. Nàng là một người thích náo nhiệt, mà Trì Ngôn quá lạnh lùng. Lúc ở bên nhau, đấu võ mồm cũng không đấu nối. Vì vậy rất nhanh liền chia tay.

Tình cảm cần 3 năm để đạt được, chưa tới 3 tháng đã kết thúc.

Đối với Lâm Miêu Miêu mà nói, chuyện này chẳng qua chỉ là một đoạn tình cảm ngắn ngủi trong cuộc đời nàng. Nhưng với Trì Ngôn mà nói, đây chính là lại bị vứt bỏ lần nữa. Hắn nhớ tới người mẹ vứt bỏ hắn lúc nhỏ. Lại nhìn thấy dáng vẻ tiêu sái rời đi của Lâm Miêu Miêu. Hai thân ảnh dần trùng khớp lên nhau. Cậu cảm giác như mình vẫn luôn bị thế giới này vứt bỏ. Cậu càng thêm chán ghét thế giới này.

Sau khi trưởng thành, cậu trở thành một người bác sĩ ưu tú. Ban ngày cậu là một thiên sứ áo trắng ôn tồn lễ độ. Tới tối, cậu dùng kiến thức của mình nghiên cứu các loại virut, hết cái này tới cái khác. Cha mẹ vứt bỏ con mình, lưu manh khi dễ người khác, giáo bá bắt nạt bạn học trong trường, nam nhân ngoại tình,... Mặc kệ là việc ác lớn hay nhỏ, chỉ cần là người cậu thấy chán ghét, đều phải chịu nghiêm khắc trừng phạt.

Bởi vì phạm vi vụ việc ngày càng lớn, khiến cho bên chính quyền chú ý. Còn chuyên môn lập tổ điều tra, triệu tập tinh anh cả nước về điều tra vụ việc. Nhưng Trì Ngôn vẫn vô cùng bí ẩn, không có ai hoài nghi đến cậu. Dù sao người ta cũng không thể tưởng tượng được, một danh y cứu sống vô số người, lại là một kẻ sát nhân hàng loạt.

Lúc đó ngay cả thám tử nổi tiếng cả nước là nam chính cũng chưa phát hiện được gì.

Nhưng Lâm Miêu chính là khắc tinh của đời cậu. Lúc đó Lâm Miêu Miêu đang cũng nam chính Lý Đình Phong yêu nhau, lại vì Lý Đình Phong chọc phải đào hoa, hai người đang cãi nhau. Vừa vặn Lâm Miêu Miêu gặp được Trì Ngôn, nhớ tới đây chính là mối tình đầu của mình. Nên khi tức giận Lý Đình Phong, cô liền cố ý nói mình thích Trì Ngôn.

Lý Đình Phong quả nhiên liền chú ý tới Trì Ngôn. Là một thám tử, trực giác của hắn vô cùng nhạy bén. Còn chưa kể đây còn là tình địch của mình. Sau khi chú ý đến Ngôn Trì, hắn liền thấy nhiều điểm nghi vấn. Sau đó điều tra lên, liền tìm được manh mối, cuối cùng chứng minh được vụ giết người hàng loạt đó là do vị thiên tài y học này.

Sau khi mọi việc bại lộ, Trì Ngôn dùng thuốc độc do chính mình phát minh tự sát. Trước khi chết còn để lại một câu, "Thế giới này không có quyền phán xử ta."

Mà hiện giờ, thân phận của Tô Nguyên Nguyên, chính là người thân duy nhất còn lại của Trì Ngôn... Mẹ ruột của cậu.

Mẹ ruột của Trì Ngôn, tên gọi Tô Nguyên Nguyên, là một người ích kỷ, ham hư vinh. Nàng chỉ yêu mỗi bản thân mình, vì bản thân có thể sống tốt, không chút do dự vứt bỏ con trai ruột của mình.

Sau khi cầm tiền bỏ đi, nàng liền đến nhờ vả bạn của mình. Bạn của nàng liền nói cho nàng, số tiền này có thể đầu tư sinh lời. Kết quả lại bị người ta lừa, tiền cũng mất hết.

Sau khi trở nên trắng tay, nàng liền muốn kiếm người để gả cho, nàng lớn lên đẹp, nhưng yêu cầu cũng cao, ít nhất không thể kém Trì Viễn. Trong thời gian đó cũng quen mấy người bạn trai, nhưng vẫn chưa có ai muốn cùng nàng kết hôn. Hơn nữa do chưa từng chịu khổ, không có được công việc lâu dài, cuộc sống ngày càng kham khổ, cuối cùng bị nghiện rượu, say chết ở trong phòng.

Tô Nguyên Nguyên:".... Có lẽ đứa trẻ vẫn còn nhỏ nhỉ, bây giờ tui trở về cậu ta chắc vẫn chưa hắc hóa. Có đúng không?"

"Bây giờ là lúc Trì Ngôn lên sơ tam, cậu ta đã bắt đầu lên kế hoạch ra tay với tên giáo bá. Nói cách khác, cậu ta đã hắc hóa."

*Sơ tam là tương đương lớp 9 ở Việt Nam á.

Tô Nguyên Nguyên run bần bật nói, "Hệ thống, chúng ta thương lượng một chút được không. Bây giờ tui có thể đổi một cái nhiệm vụ khác sao?

"Có thể."

"Có thể đổi?" Tô Nguyên Nguyên vô cùng cao hứng. "Không có xử phạt gì đúng không?"

"Không có. Chúng tôi là tổ chức hòa bình thế giới, tuyệt đối tôn trọng quyền lợi của nhân viên."

Tô Nguyên Nguyên nghe vậy càng vui vẻ. Chuẩn bị kêu 38 đổi cho nàng thế giới khác tốt đẹp hơn, liền nghe 888 nói, "Nhưng bởi vì thế giới này không bị thay đổi, nên nó sẽ không ngừng lặp đi lặp lại. Nói cách khác, việc Trì Ngôn hắc hóa, việc hắn đối với thế giới này tạo thành thương tổn, sẽ không ngừng tuần hoàn.

Tô Nguyên Nguyên: "......"

Cái cốt truyện hắc ám như vậy còn không ngừng lặp lại...

Còn không phải chỉ là uốn nắn một đứa trẻ lầm đường lạc lối sao, Tô Nguyên Nguyên cảm thấy chính mình lại nỗ lực một chút, cũng không phải không làm được.

Sau khi quyết định tiếp thu nhiệm vụ, Tô Nguyên liền bắt đầu xem kỹ tình huống hiện tại.

Lúc này nàng đang ở trong một phòng trọ. Tiền thuê phòng sắp tới hạn phải trả. Mà trong túi nàng còn không tới 200 đồng.

Nhìn bóp tiền xẹp lép của mình, Tô Nguyên Nguyên liền luyến tiếc thời gian tiêu tiền như nước ở đời trước. Tình hình hiện tại đối với nàng, quả thực chính là cách mạng thành công liền phải quay về trước giải phóng. Sống qua ngày lành, phải trở lại thời gian cực khổ, quả là vô cùng khó tiếp thu.

"Thật nhớ anh hai với cháu trai của tui." Tô Nguyên Nguyên thở dài.

888 nói, "Cô vẫn nên dành thời gian nghĩ xem phải đối mặt với con trai mình thế nào đi."

Tô Nguyên Nguyên: "......"

Thời gian cấp bách, Tô Nguyên Nguyên cũng không có thời gian bi thương, nàng liền nhanh chóng thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà xem đứa con trai tiện nghi của mình.

Kết quả, kiểm tra một vòng, ngoại trừ vài món quần áo và một cái điện thoại cũ, cái gì cũng không có. Thứ có nhiều nhất bây giờ là một đống vỏ chai bên cạnh.

Uống nhiều như vậy, khó trách uống tới chết.

Tô Nguyên Nguyên cũng rất tò mò, nghèo như vậy, sao lại nỡ chi nhiều tiền mua rượu như vậy. Không phải nên mua đồ ăn ngon thì hợp lý hơn sao?

Dạo quanh phòng một vòng xong, Tô Nguyên Nguyên liền đi ra ngoài, đi xung quanh kiếm xem có chỗ nào thu mua ve chai không, chuẩn bị kêu người tới bán đống chai đi. Bây giờ nàng nghèo như vậy, đống chai này dủ bán không được bao nhiêu nhưng chẳng phải có câu tích tiểu thành đại sao.

Ai ngờ người ta nghe xong là bán mấy cái chai không đáng nhiêu tiền, nên không muốn tới mua. Tô Nguyên Nguyền đành phải mượn mấy cái bao, sau đó về nhà nhặt đống chai bỏ vào, khiêng một bao chai tới đó đổi lấy tiền.

Làm hết hai tiếng, mới đem đống chai bán xong, người đầy mồ hôi, mới nhận được 30 đồng tiền.

Tô Nguyên Nguyên khóc không ra nước mắt, "Sao đời trước tui có thể tiêu xài phung phí như vậy, quả nhiên tiêu tiền không do mình làm ra thì không biết đau lòng mà. Anh hai, em xin lỗi, cháu trai, dì xin lỗi."

888: "......"

Lúc trả phòng, Tô Nguyên Nguyên còn dự định đòi lại số tiền hai ngày còn lại của tháng, nhưng nhìn đến chủ nhà vai u thịt bắp, giọng nói vang dội, nàng đành xám mặt rời đi. Cho dù tiền tài có quý giá, nhưng cũng không quý bằng mạng mình.

Trả phòng xong, mang theo một cái ba lô nhỏ, Tô Nguyên Nguyên lòng đầy thấp thỏm tiến lên con đường nhờ cậy con trai.

............

Sau ba ngày, Tô Nguyên Nguyên cũng tới được thành phố Trì Ngôn đang ở, thành phố Thâm Hải.

Trong ba ngày này, Tô Nguyên Nguyên trải qua không tốt lắm. Lúc trước đi ra ngoài đều có xe riêng đưa đón, thậm chí còn có chuyên cơ riêng. Hiện tại  ngay cả vé giường nằm cũng mua không nổi, phải đành mua một vé ghế ngồi. Ngoại trừ việc thân thể bị lăn lộn, tâm lý cũng bị tổn thương không ít.

Trì Ngôn không giống Hoắc Cần, cậu ta thật sự đáng sợ. Tô Nguyên Nguyên đối Trì Ngôn chính là vừa thương vừa sợ.

Tô Nguyên Nguyên từ nhỏ tới lớn cũng chưa gặp qua những người như vậy, tâm lý bình thường đều tất nhiên sẽ sợ hãi. Đặc biệt là nàng biết người này bắt đầu trở nên như vậy, liền hình thành bóng ma trong lòng.

Nàng cảm thấy vai ác rất có thể sẽ đem cái virut kia, thả vào người nàng. Tưởng tượng đến chuyện đó, Tô Nguyên Nguyên liền run bần bật. Nội tâm chịu đủ loại dày vò.

Nàng bây giờ nhìn quà càng thêm tiều tụy nghèo túng.

888 nhắc nhở nói, "Cô có phải là nên đi rửa cái mặt, chải cái đầu, thay bộ quần áo sạch sẽ?"

Tô Nguyên Nguyên vội vàng lắc đầu, "Không không không, vai ác đã bắt đầu muốn báo đời, nếu cậu ta cho rằng tui vứt bỏ cậu ta xong sống rất tốt, càng hắc hóa thì sao bây giờ?"

Đi theo anh trai và cháu trai lâu, nàng cũng học được không ít thứ đâu.

Đôi khi cần phải bày ra bộ dạng đáng thương.

Giống như cháu trai nàng mỗi lần làm sai chuyện gì, liền bẹp miệng ôm đùi nàng khóc, nàng liền chống đỡ không nổi.

Nhờ manh mối 888 cung cấp, Tô Nguyên Nguyên liền tìm được tới chung cư của Trì Ngôn.

Đây là nhà do hai ông bà để lại, đã ở rất nhiều năm, nhìn qua vô cùng cũ kỹ. Trì Ngôn sau khi cự tuyệt đi viện phúc lợi, vẫn luôn một mình ở đây. Thậm chí sau này trưởng thành đi làm, cũng vẫn luôn ở đây.

Tô Nguyên Nguyên không có chìa khóa. Chỉ có thể chờ dưới lầu. Hàng xóm cũ quanh đây đều đã dọn  đi, hiện giờ toàn là hộ dọn vào sau này, cho nên cũng không ai phát hiện ra nàng.

Chờ thật lâu, Tô Nguyên Nguyên bắt đầu đói bụng. Hơn nữa lúc trến xe cũng không ngủ được, cho nên lúc này vừa đói vừa mệt, liền dựa vào cầu thang ngủ gà ngủ gật.

"Cảnh báo, cảnh báo, nhân vật mục tiêu xuất hiện."

Tô Nguyên Nguyên khóe miệng còn dính nước miếng, liền bừng tỉnh.

Lúc tỉnh lại, liền nhìn thấy một khuôn mặt không biểu tình, từ trên cao nhìn xuống nàng.

Gương mặt này vô cùng non nớt, cũng chỉ mười bốn mười lăm tuổi, bởi vì dinh dưỡng không đầy đủ, sắc mặt có chút tái nhợt, kết hợp với ánh mắt lạnh như băng, thoạt nhìn có cảm giác bị bệnh.

Đây chính là Trì Ngôn.

Tô Nguyên Nguyên sợ tới mức không biết nên phản ứng thế nào.

Vẫn là nhờ 888 nhắc nhở nàng, "Con trai cô, đây là con trai ruột của cô."

Tô Nguyên Nguyên lúc này mới run rẩy đứng lên, "Con trai, là mẹ của con đây, con không nhận ra mẹ sao." Sau đó lại lặng lẽ hỏi hệ thống, "38 ca, cháu trai này của cậu sao vậy? Chẳng lẽ thật sự không nhận ra mẹ mình."

*Khúc này Nguyên Nguyên gọi cháu trai của 38 là kiểu xưng hô chú cháu giữa con với bạn của mẹ nha.*

"Trong phòng cậu ta có một tấm ảnh của cô, trên đó đầy vết rạch, cô nói xem có nhận ra không."

"Con trai, mấy năm nay mẹ thật có lỗi, con tha thứ cho mẹ được không?"

Ngàn vạn lần đừng động thủ với mẹ cậu nha.

Trì Ngôn thu hồi tầm mắt, đi về phòng của mình. Sau đó liền đóng cửa lại.

Tô Nguyên Nguyên nhanh chóng gõ cửa, "Con trai, Trì Ngôn, Trì Ngôn...."

Trong phòng không có động tĩnh gì. Nàng vô lực dựa vào cửa, "38 ca, cháu của cậu không để ý đến tui."

"Nhiệm vụ không dễ hoàn thành như vậy. Có công mài sắt có ngày nên kim."

"Nhưng mà tui đói."

"Kêu con trai cô mang đồ ăn cho."

Tô Nguyên Nguyên: "......"

Ở bên ngoài đợi một buổi trưa, đứa con trai nhẫn tâm kia vẫn không cho nàng vào. Nàng ở bên ngoài còn ngửi được mùi hương của thức ăn, lặng lẽ nuốt nước miếng, sau liền dứt khoác cầm vài đồng ít ỏi, đi ra ngoài mua bánh bao gặm.

Chờ lúc nàng gặm màn thầu trở về, Trì Ngôn đã đi học.

"Cảnh báo cảnh báo, lúc vai ác đi ra ngoài không thấy cô, liền quay lại phòng chém một nhát lên hình của cô."

Tô Nguyên Nguyên: "......"

Vì muốn nhanh chóng cứu vãn tình mẫu tử đang mang giá trị âm này, Tô Nguyên Nguyên quyết định xuất kích, đi trường học tìm Trì Ngôn.

Rốt cuộc theo cốt truyện, Trì Ngôn vẫn còn bị bắt nạt ở trường, mà cậu cũng chuẩn bị phản kích. Mặc kệ là chuyện bắt nạt học đường, hay chuyện Trì Ngôn phát tán virut, nàng đều phải đề phòng.

Trường trung học của Trì Ngôn là một ngôi trường bình thường ở gần đó. Trước cửa có bảo vệ, nhưng có thể đăng ký để đi vào, nhưng Tô Nguyên Nguyên ăn mặc quá lôi thôi, nên bảo vệ không dám cho nàng vào.

Cho nên Tô Nguyên Nguyên chỉ có thể đi quanh trường, sau lại phát hiện ra một cái lỗ hổng không lớn, chắc là chỗ mấy đứa trẻ trốn học hay dùng.

Tô Nguyên Nguyên liền bò vào từ đây.

Lúc này vẫn còn trong giờ học, cũng không có chuyện gì. Tô Nguyên Nguyên liền trốn tới rừng cây ở sân thể dục. Dựa theo cốt truyện miêu tả, đây là nơi Trì Ngôn thường xuyên bị người ta đánh.

Buổi chiều chương trình học không nhiều lắm, Tô Nguyên Nguyên mới ngủ một chút, liền nghe được tiếng cãi cọ ồn ào.

Nàng đang chuẩn bị nhờ 888 tra cho nàng xem Trì Ngôn đang ở chỗ nào. Liền nghe được một tràng cười ha hả, một âm thanh thiếu niên thời kỳ vỡ giọng nói, "Hôm nay chúng ta bắt nó học sủa tiếng chó, nếu nó không sủa liền đánh nó một trận."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro