Chương 11: Thứ nữ nghịch tập (10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Vân Khinh Mạch
Editor: Bánh Flan Bling Bling (@Truc2101)

Mộ Vãn Ca cũng không nhìn Mộ Bội Nhi một cái, không chút do dự nói, "Tám mươi lượng mốt."

Bị Mộ Vãn Ca cho ăn bơ lập tức bị đả kích, Mộ Bội Nhi chưa từng cảm thấy, từ trước tới giờ nàng lại chán ghét một người đến như vậy!

"Chín mươi lượng!" Phảng phất cùng Mộ Vãn Ca giằng co, Mộ Bội Nhi không ngừng tăng giá.

Thật ra Mộ Bội Nhi không hẳn đánh mất lý trí, nàng chỉ muốn khiến Mộ Vãn Ca thổ huyết một phen. Nếu Mộ Vãn Ca đã muốn cùng nàng giằng co, vậy cớ gì nàng lại không thành toàn, khiến Mộ Vãn Ca xấu hổ với tất cả mọi người.

"Chín mươi lượng mốt."

Nghe vậy, Mộ Bội Nhi rõ ràng hít sâu một hơi. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt lười nhác cười tươi kia của Mộ Vãn Ca, không nhìn vẻ mặt nữa, lập tức hơi ngang ngạnh, hô, "Một trăm lượng!" Đây là toàn bộ số tiền mà nàng có.

"Một trăm lượng mốt." Mộ Vãn Ca cười như không cười liếc mắt nhìn Mộ Bội Nhi một cái, trong mắt mang theo nụ cười trào phúng. Tựa như đang cười nhạo Mộ Bội Nhi không biết tự lượng sức mình.

Thấy vậy, Mộ Bội Nhi cắn răng, nấm đấm siết chặt kẽo kẹt dưới ống tay áo. Theo sau ánh nhìn của Mộ Vãn Ca, tiếp tục nói, "Một trăm hai mươi lượng!" Mộ Bội Nhi chắc chắn, Mộ Vãn Ca vẫn sẽ tiếp tục.


Quả nhiên, Mộ Vãn Ca lại theo sau hô một trăm hai mươi mốt lượng.

Mộ Bội Nhi nghĩ nghĩ, hít sâu một hơi, "150 lượng!"

Lần này, Mộ Vãn Ca như cũ không chút do dự hô, "150 lượng mốt."

Nghe vậy, Mộ Bội Nhi khẽ thở phào. Nàng đánh cuộc Mộ Vãn Ca sẽ tiếp tục ra giá!

Một lần cuối cùng!

Nhìn Mộ Vãn Ca một thân sắc đỏ, Mộ Bội Nhi nhủ trong lòng.

Nàng muốn đánh cuộc lần cuối, khiến Mộ Vãn Ca thổ huyết thật tốt một phen!

"Hai trăm lượng!" Mộ Bội Nhi hô xong một câu này, không khỏi thở nhẹ ra một hơi, chỉ cần Mộ Vãn Ca lại theo sau, như vậy nàng thắng.

Tuy rằng hai trăm lượng đối với Mộ Vãn Ca chỉ như chín con trâu mất một sợi lông, nhưng đối với Mộ Bội Nhi, lại như lấy hết hơi nàng.

Sở dĩ nàng hô lên hai trăm lượng, là bởi vì nàng tin rằng Mộ Vãn Ca, sẽ như cũ không chút do dự theo sau tăng giá!

Nhưng điều Mộ Bội Nhi không ngờ tới chính là, ngay sau khi nàng hô xong giá, một hồi sau Mộ Vãn Ca vậy mà chậm chạp không lên tiếng. Bộ dạng tựa như muốn từ bỏ.

Nháy mắt, một giọt mồ hôi lạnh giữa trán Mộ Bội Nhi chảy xuống.

Phía dưới chủ nô thấy Mộ Vãn Ca không lên tiếng nữa, cho rằng Mộ Vãn Ca đã từ bo lập tức cười tủm tỉm nhìn Mộ Bội Nhi.

Hắn thật sự không nghĩ tới, một tên nô lệ giá khởi điểm chỉ hai lượng, thế mà sau đó lại bán được tới hai trăm lượng!

Chủ nô nhìn Mộ Bội Nhi, cười nói, "Nếu không còn ai tăng giá, như vậy nô lệ này chính là của vị tiểu thư này. Còn phải mời tiểu thư trả tiền mang nô lệ này về."

Nghe vậy, Mộ Bội Nhi sắc mặt trở nên tái nhợt. Nàng trước đó đã tìm hiểu qua quy củ nơi này, nếu chốt giá mà không chịu trả tiền, kết quả sẽ phải đánh gãy hai chân, chặt một bàn tay. Đó là lý do vì sao nhiều người cũng sợ nơi này.

Thấy đã có người mang nô lệ kia đi lên đây, Mộ Bội Nhi trấn định tia hoảng loạn trên mặt.

Tuy rằng thân thủ nàng đã rèn luyện hơn một tháng nay, khôi phục không sai biệt lắm. Nhưng nàng biết, so với nội lực của những người ở đây, vẫn còn kém xa.

Nhìn người ngồi bất động như núi bên cạnh, Bách Lí Hàn cuối đầu uống trà. Mộ Bội Nhi cắn chặt răng, đi vài bước qua chỗ Bách Lí Hàn, thấp giọng nói, "Ngươi, có thể hay không trước cho ta mượn một trăm lượng bạc, trong một tháng ta sẽ trả lại cho ngươi."

Còn tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro