Chương 57: Thứ nữ nghịch tập (56)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Vân Khinh Mạch
Editor: Bánh Flan Bling Bling (@Truc2101)

Thấy Mộ Thừa tướng đã hơi thả lỏng thần sắc, Mộ Vãn Ca tiếp tục nói, "Cha, nữ nhi biết hiện giờ người rất tức giận, nhưng không thể tức giận đến nỗi giết nàng ấy được. Nếu không làm sao chặn được miệng thiên hạ? Đến lúc đó không chỉ bá tánh, mà còn có triều thần, Hoàng Thượng, sẽ nghĩ cha như thế nào? Chắc chắn sẽ nghĩ cha là một người tàn nhẫn độc ác, ý chí sắc đá. Tới lúc đó cha sẽ biến thành gì trong mắt người dân trong thiên hạ?"

Nói rồi, Mộ Vãn Ca nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay Mộ Thừa tướng, nói tiếp, "Cha, không bằng cứ đuổi nàng đi không đưa một phân tiền cho nàng, như vậy nàng có chết ở bên ngoài cũng giúp cha hả giận. Tới lúc đó cũng không liên quan đến thanh danh của cha."

Nghe vậy, ánh mắt Mộ Thừa tướng chợt lóe, ánh mắt lộ ra một mảng trầm tư.

Thấy vậy, Mộ Vãn Ca biết tình huống không sai biệt lắm, vội vàng nói tiếp, "Cha, dù sao cũng đã giáo huấn rồi, đuổi nàng đi đi, nhắm mắt làm ngơ coi như không quen biết."

Nghe vậy, Mộ Thừa tướng lạnh lùng liếc nhìn Mộ Bội Nhi một cái, lập tức mở miệng nói, "Nếu ngươi đã muốn rời tướng phủ đến vậy, được, bổn tướng sẽ thành toàn cho ngươi! Từ hôm nay trở đi, Mộ Bội Nhi ngươi không còn là tiểu thư tướng phủ, lập tức ngay trong ngày hôm nay rời khỏi tướng phủ, từ giờ trở đi không còn liên quan gì đến tướng phủ nữa!"

Nói xong ánh mắt dừng trên người Đào di nương, ánh mắt lập lòe, "Đợi lát nữa bổn tướng sẽ đưa ngươi một phong hưu thư, ngươi cùng nàng rời khỏi tướng phủ đi."

"Quản gia theo các nàng trở về, nhìn bọn họ thu dọn đồ đạc." Mộ Thừa tướng liếc nhìn quản gia một cái, trong mắt ý tứ khỏi nói cũng biết.

Quản gia gật đầu, hết thảy đều chưa nói gì.

Mộ Thừa tướng hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.

Thấy vậy, Mộ Vãn Ca hơi mỉm cười, nhìn Mộ Bội Nhi nói, "Thứ muội, ngươi mau trở về thu dọn đồ đạc đi a, nếu không sẽ không kịp ra ngoài tìm khách điếm, tối nay các người sẽ ngủ ngoài lề đường đó."

Nghe vậy, Đào di nương không thể tin được ngẩng đầu nhìn Mộ Vãn Ca, lập tức nói, "Bây giờ liền phải dọn đi? Nhưng hiện tại trời đã gần khuya rồi a!"

Mộ Vãn Ca cười cười gật đầu, "Cũng không còn cách nào khác a, Đào thị, bây giờ các người đã không còn là người của tướng phủ ta, chỉ sợ ở lại tướng phủ thì không hay lắm?"

Mộ Vãn Ca biết, lần trước lúc Mộ Bội Nhi chuộc Thần Nhiễm, hẳn là nàng đã có sẵn một khách điếm. Mà hai ngày trước lén chạy ra ngoài bán một khách điếm nhỏ chắc là tiền dùng cho Đào di nương.

Cho nên bây giờ, hai người bọn họ tính toán một chút, cũng thừa hơn một trăm lượng bạc. Dù sao, Đào di nương cũng không có bao nhiêu.

Đào di nương chớp mắt, sắc mặt đã trở nên tái nhợt.

Thấy vậy, Mộ Bội Nhi đứng dậy, đỡ Đào di nương đang tê tâm phế liệt ngã trên đất, ôn tồn nói, "Nương, không sao đâu, bây giờ chúng ta sẽ ra ngoài tìm khách điếm."

Đào di nương như mất hồn được Mộ Bội Nhi nâng dậy, đi về sân viện của hai người bọn họ.

Mộ Vãn Ca ngáp to một cái, lệnh cho Xảo Nhi theo quản gia nhìn hai người họ, còn cô thì trở về ngủ.

Nói là ngủ, thật ra Mộ Vãn Ca chỉ muốn đánh lừa ám vệ, lén chuồn ra khỏi phủ.

Thẳng tới sáng sớm hôm sau, Mộ Vãn Ca mới lén về lại phòng.

Vừa vào phòng, Mộ Vãn Ca đã thấy Xảo Nhi đang đợi ở trong phòng.

"Tiểu thư, người về rồi?" Xảo Nhi bước tới, mở miệng nói, "Nửa đêm nô tỳ trở về thì không thấy tiểu thư đâu, đoán chừng là tiểu thư có việc, cho nên không dám làm lớn chuyện."

Mộ Vãn Ca gật đầu "Bọn họ sao rồi?"

Xảo Nhi đương nhiên biết bọn họ trong lời Mộ Vãn Ca là ai, lập tức nói, "Hai người họ hai canh giờ trước đã rời khỏi phủ rồi ạ."

Còn tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro