CHƯƠNG 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiền Vu tuy rằng nội tâm khiếp sợ, nhưng cũng không có lập tức hỏi loạn. Y trong lòng cân nhắc, có lẽ nơi này là biên thuỳ tiểu quốc, không tồn tại bao lâu, cho nên không được ghi chép trong lịch sử, một vài tiểu quốc gia có chút phong thổ độc đáo cũng không tính là kỳ quái. Nghĩ như vậy, Tiền Vu liền trấn định không ít. Y đối đồng tính luyến ái cũng không phải đặc biệt phản cảm gì cả, chính là thình lình nhìn thấy, nên có chút không thích ứng, càng kỳ quái chính là thái độ của mọi người xung quanh, một chút khác thường cũng không có, tựa hồ là chuyện thường ngày vậy.

Tiền Vu không có tâm tình tiếp tục ngồi, y có chút nóng vội, nghĩ muốn trở về lục lọi sách vở, xem có quyển nào nói về lịch sử Nam Dương quốc hay không. Y cảm thấy cần phải hảo hảo hiểu biết một chút về quốc gia mình sắp sửa sống cả đời này, dù sao thì hiểu biết phong thổ nơi này đối với việc buôn bán cũng có trợ giúp.

Vừa lúc, Tiền Doanh cũng nói nên trở về ăn cơm trưa. Hai người hái hoa xong, trở về nhà.

Về đến nhà, Tiền Doanh đem hoa cất xong liền đi nấu cơm.

Tiền Vu ngồi xổm trước một đống sách tìm kiếm.

Nhà này có hai phòng, gian nhỏ hơn chính là phòng của Tiền Doanh, gian lớn hơn một chút là của Tiền Vu, bình thường hai người đều ăn cơm trong phòng này. Trong phòng trừ bỏ giường cùng bàn ăn, thì chỉ còn hai cái thùng đựng quần áo. Không có giá sách, cho nên tất cả đều bị chất đống trên mặt đất, cạnh hai cái thùng, từng chồng từng chồng thực chỉnh tề.

Tìm kiếm một hồi, y tìm được một quyển《Nam Dương Lịch sử Tổng quát》, tựa hồ là giới thiệu về lịch sử Nam Dương. Tiền Vu cầm sách cẩn thận lật xem, chữ phồn thể này, đọc có chút lao lực, đại khái là vừa đoán mò vừa đọc, chủ yếu là hiểu nội dung thôi.

Tiền Vu đọc rất chậm, cũng may là quyển sách này không dày. Chưa xong được hai trang, Tiền Doanh đã làm cơm xong.

Tiền Doanh bưng đồ ăn tiến vào, liền nhìn thấy Tiền Vu vùi đầu khổ đọc, thật vui mừng nói:"Tiểu Dư, ăn cơm, nghỉ ngơi một chút lại đọc." Tiền Doanh không biết chữ, cũng không biết Tiền Du đang đọc sách gì, chỉ biết là đệ đệ thật hăng hái đọc sách, điều này đủ để cho nàng cao hứng.

"Ân, tỷ tỷ." Tiền Vu buông sách, giúp Tiền Doanh dọn bát đũa.

Thức ăn như cũ rất đơn giản, hai món rau xào. Bất quá, Tiền Vu là người quen tiết kiệm, đối với phương diện ăn uống không cần cầu kì, ăn no là được.

Ăn cơm xong, Tiền Vu lại tiếp tục nghiên cứu quyển sách kia. Y càng xem càng kinh hãi, càng xem càng cảm thấy bất khả tư nghị, nguyên lai nơi này đã không còn là thời không nào mà y biết đến.

Phần đầu của《Nam Dương Lịch sử Tổng quát》đơn giản giới thiệu kết cấu của phiến đại lục này. Theo《Lịch sử Tổng quát》, phiến đại lục này thật lâu trước kia do một quốc gia cường đại thống trị, sau lại nội đấu phân liệt thành bốn chi nhánh, cuối cùng các cứ nhất phương, hình thành bốn tiểu quốc.

Phía Nam chính là Nam Dương quốc, nhân thổ dồi dào, bách tính phong y túc thực (cơm no áo ấm), dân phú quốc cường, là quốc gia có kinh tế phát đạt nhất.

Phía Bắc là quốc gia tên Bắc Chiêu quốc, thổ địa cằn cỗi, nhưng dân phong bưu hãn, nhân cường mã tráng, toàn dân giai binh (đều là binh lính), là quốc gia có năng lực quân sự mạnh mẽ nhất.

Phía Đông là quốc gia tên Đông Húc quốc, có nhiều người năng công xảo tượng (khéo léo, giỏi tay nghề), quốc nội lại có đại lượng khoáng sản, am hiểu chế tạo các loại công cụ, binh khí xảo diệu, là quốc gia có ngành công nghiệp chế tạo vược trội nhất.

Phía Tây là quốc gia tên Tây Thiển quốc, là quốc gia có thực lực yếu nhất, nhưng vị trí địa lý phi thường có ưu thế, thuộc loại dịch thủ nan công (dễ thủ khó công).

Trong《Lịch sử Tổng quát》còn giản lược giới thiệu một chút về thế cục tứ quốc, Tiền Vu căn cứ lý giải chính mình liền tổng kết một chút.

Trong tứ quốc, quốc gia có tiềm năng uy hiếp Nam Dương quốc nhất chính là Đông Húc quốc. Bắc Chiêu quốc tuy có sức chiến đấu cường đại, nhưng cách Nam Dương quốc xa nhất, sẽ không dễ dàng xâm phạm, hơn nữa hàng năm, thủ đô Nam Dương sẽ hợp tác với Bắc Chiêu quốc, dùng lương thực trao đổi thành ngựa, quan hệ giữa hai quốc gia bề ngoài xem như không tồi.

Đông Húc quốc đối với thổ địa dồi đào của Nam Dương quốc ghé mắt thèm thuồng đã không phải là ngày một ngày hai, nhưng chậm chạp không dám động binh. Một là bọn họ cũng cùng Nam Dương quốc có thông thương kinh tế, hai là Nam Dương quốc cùng Bắc Chiêu quốc quan hệ đang tốt đẹp, Đông Húc quốc cũng sợ một khi bọn họ mang quân đi tấn công Nam Dương, Bắc Chiêu sẽ ở phía sau lưng tấn công quốc gia bọn họ.

Sau đó chính là phần ký lục lịch sử - sự kiện của Nam Dương quốc.

Nam Dương quốc trải qua hơn 300 năm, trước sau có 8 vị hoàng đế. Hôm nay vị hoàng đế trong cuộc đối thoại Tiền Vu nghe được hẳn là vị thứ 9.

Tiền Vu giản lược xem qua công tích của các vị lịch đại hoàng đế đích, dù cho ký lục trong sách cơ bản là phóng đại một chút.

Phần cuối cùng của《Lịch sử Tổng quát》viết về phong thổ của Nam Dương, Tiền Vu vừa chuẩn bị muốn đọc thật kĩ thì Tiền Doanh đã đem cơm chiều bưng tới .

Tiền Vu ngẩng đầu lên liền thấy, nguyên lai bầu trời đều đã muốn tối đen. Cổ vừa động liền cảm thấy một trận đau nhức, bất tri bất giác đã ngồi đọc sách cả một buổi chiều.

"Cư nhiên đã tối." Tiền Vu xoa cổ nói.

"Tiểu Dư đọc sách rất mê mẩn, tỷ buổi trưa tới xem, đệ cũng không biết."

Tiền Vu hắc hắc cười gượng hai tiếng, vội vàng giúp đỡ Tiền Doanh dọn bát đũa.

Tiền Vu nhìn đồ ăn, cư nhiên có thịt, "Tỷ mua thịt?" Tiền Vu tuy rằng không biết thịt rốt cuộc so với rau xanh đắt hơn bao nhiêu, nhưng nghe Tiền Doanh thoại lí thoại ngoại (ý trong lời nói), thì không phải đắt hơn chỉ một ít.

"Ân, tỷ thấy tiểu Dư đọc sách vất vả như vậy, buổi chiều đi mua hai lượng thịt, cho đệ bổ bổ."

"Tỷ, thịt so với rau xanh đắt hơn rất nhiều sao?"

"Đúng vậy. Hai lượng thịt này, xào lên có thể ăn hai bữa, này nếu đổi thành mua rau, có thể ăn hơn một tháng."

Tiền Vu mắt trợn tròn: "Cư nhiên đắt hơn nhiều như vậy?!"

Tiền Doanh thở dài: "Cũng không phải sao, ai kêu Nam Dương chúng ta súc vật vừa ít vừa khó dưỡng."

"Như thế nào lại như vậy?"

"Không biết tại sao, bên chúng ta dưỡng súc vật đều rất khó hoài ấu tể, cho ăn gì cũng không được."

Cư nhiên có chuyện kì lạ như vậy, Tiền Vu ăn một ngụm đồ ăn, cảm thán thật sự là thế giới to lớn, vô kì bất hữu.

Tiền Doanh lại thở dài: "Không chỉ là súc vật, người cũng vậy. Nữ nhân Nam Dương chúng ta muốn sinh một đứa con thật khó khăn."

Ngay cả người cũng vậy?! Tiền Vu không thể không giật mình, "Có thể nào cùng khí hậu có quan hệ?"

"Không biết được, đại phu hoàng gia cũng không giải thích được vì sao. Nếu tỷ có thể sinh nhất nhân bán nữ, có lẽ Giả gia sẽ không..."

Tiền Vu ngắt lời nàng, nói: "Tỷ! Không lẽ tỷ còn luyến tiếc tên hỗn đản đó?"

Tiền Doanh cười nói: "Không có, tỷ chính là cảm thán một chút. Lúc trước khóc đến ánh mắt đều phải mù, tâm đối hắn sớm đã chết."

Tiền Vu nghe vậy mới an tâm, "Tỷ tuổi trẻ xinh đẹp như vậy, còn nhiều cơ hội để tìm một nam nhân thật tốt."

Tiền Doanh luyến tiếc ăn thịt, đem thịt trong đĩa đều gắp bỏ vào bát cúa Tiền Vu, "Còn tìm cái gì. Tỷ hiện tại chỉ nghĩ nhìn thấy đệ hảo hảo thành gia lập nghiệp, cái khác cũng không suy nghĩ." Nàng đã từng xuất giá một lần, lại còn bị nguyên lai phu gia lấy lý do gia cảnh bất hảo cấp hưu, còn có ai dám thú nàng?

Tiền Vu đem thịt lại gắp ngược vào bát Tiền Doanh: "Đừng đều cho đệ, tỷ cũng ăn đi. Nữ nhân cũng không thể luôn ăn chay, bằng không sẽ không xinh đẹp." Dừng một chút, Tiền Vu lại nói: "Tỷ, sẽ có người nhận ra tỷ tốt như thế nào."

Tiền Doanh cúi đầu ăn một ngụm thịt, hốc mắt phiếm hồng.

Ăn xong cơm chiều, Tiền Doanh thu thập một chút rồi trở về phòng của mình nghỉ ngơi, trước khi đi còn không quên dặn Tiền Vu đừng đọc sách quá muộn.

Tiền Vu gật đầu đồng ý, lại tiếp tục đọc.

Kết hợp lời Tiền Doanh nói cùng những thứ ghi trong sách, y cuối cùng hiểu được vì sao nơi này có thể chấp nhận hai nam nhân cùng một chỗ.

Nam Dương quốc vì nguyên nhân không rõ, tỷ lệ sinh dục rất thấp, hơn nữa kỳ lạ nhất chính là tỉ lệ nữ hài sinh ra so với nam hài lại còn thấp hơn một chút. Điều này tạo thành cục diện nam nhiều nữ ít, hơn nữa, rất nhiều gia đình phú quý lại còn tam thê tứ thiếp, cho nên nam nhân hơi nghèo chút muốn thú thê liền không dễ dàng. Từ từ liền hình thành tình huống hai nam nhân không cưới được vợ góp gạo thổi cơm chung, như vậy dù sao sau này còn có bạn già khi tuổi xế chiều. Cửu nhi cửu chi, lại dần dần biến thành phong tục, cuối cùng, hoàng thất cho phép hai nam nhân lập gia đình, ngay cả hoàng đế cũng từng thú nam phi.

Tiền Vu đóng sách, dụi dụi mắt, đối với Nam Dương quốc kì lạ này, y có rất nhiều thứ nghĩ không ra. Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng ý định kiếm tiền của y, dù sao y chỉ là một tiểu bách tính, quốc gia đại sự liền không xen vào, kiếm tiền mới là mục đích nhân sinh của y. Bất quá, hiện tại xem, lại thêm một mục tiêu nhỏ khác, chính là tìm cho Tiền Doanh một nam nhân tốt.

0z+M

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro