chương 99: cục cưng dửng dưng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 99:Cục cưng dửng dưng

Trans: Sasunaru2602

Tiêu Cảnh Đình xấp xếp tốt đồ vật , đem ba đoàn tử đặt ở trong xe ngựa, liền chuẩn bị lên đường.

Tiêu Tiểu Tấn ôm bình sữa nằm ở trên đầu gối Tiêu Tiểu Đông, Tiêu Tiểu Đông một tay ôm Tiêu Tiểu Tấn, một tay cầm bình sữa, chăm chú uống sữa thú.

Nhìn bộ dáng Tiêu Tiểu Đông ôm bình sữa, Tiêu Cảnh Đình đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, Tiêu Cảnh Đình thầm nghĩ: đứa con trai này, cuối cùng cũng có chút bộ dáng trẻ con rồi, thế này mới đúng chứ, cả ngày xụ mặt nhìn như ông cụ non, làm cho người làm cha như hắn thật giống như rất không chính chắn vậy.

Hứa Mộc An đi ra, Tiêu Cảnh Đình nói: "Chuẩn bị xong chưa? xong rồi thì em vào trong xe ngồi đi."

Hứa Mộc An chần chờ một chút, nói: "Nếu không, để em tới lái xe cho."

Tiêu Cảnh Đình nhíu mày, mấy ngày nay luôn có người nhìn chằm chằm bọn họ. Xem ra, đoạn đường này sẽ không được bình yên, Hứa Mộc An đề nghị để y lái xe, là không tin tưởn năng lực của hắn sao?

Tiêu Cảnh Đình quẫn bách một chút, nói: "Em vào trong chiếu cố tốt các con là được rồi."

Hứa Mộc An có chút hoài nghi nhìn Tiêu Cảnh Đình, Tiêu Cảnh Đình tức giận: " Em nhìn ta như vậy làm gì, tu vi của ta cao hơn em đấy." Được rồi, thiên phú chiến đấu của hắn có chút không tốt, nhưng mà dù sao hắn cũng có thời gian thích ứng, hắn bây giờ rất lợi hại mà.

Hứa Mộc An gật đầu một cái, rất thành khẩn nói: "Đúng đúng đúng, thực lực của anh so với em cao hơn."

Tiêu Cảnh Đình nhìn Hứa Mộc An dáng vẻ nghiêm trang, không biết thế nào, da mặt có chút nóng lên, Tiêu Cảnh Đình khoát tay một cái, nói: "Em đi vào chiếu cố đám đứa trẻ là được, ta có thể ứng phó."

Hứa Mộc An nghe vậy, gật đầu một cái, chui vào trong xe.

Tiêu Cảnh Đình lái xe ngựa rời khỏi thành Bích Phong.

Bên trong xe, Hứa Mộc An nhìn ba đứa con nhỏ, trong lòng nhiều thêm mấy phần lo lắng.

"Mẫu phụ, cha đang lo lắng sao?" Tiêu Tiểu Đông hỏi.

Hứa Mộc An lắc đầu một cái, nói: "Không có." Hứa Mộc An suy nghĩ nếu đối phương chỉ phái mấy tu sĩ luyện khí tầng 4 tu sĩ tới giám thị bọn họ, vậy người sau lưng tu vi cũng không cao hơn bao nhiêu .

Tiêu Tiểu Đông nhìn Hứa Mộc An, nói: "Mẫu phụ, để cho phụ thân lái xe, có thể hay không lại lạc đường!"

Hứa Mộc An: ". . ." Thật sự có khả năng này!

. . .

"Bùi huynh, ngươi chắc chắn trên người Tiêu Cảnh Đình còn có mười lăm viên linh thạch." Người đàn ông toàn thân hắc y, trên mặt có một vết sẹo hỏi.

Bùi Tụng gật đầu một cái, nói: "Hẳn vậy."

Mạc Hắc lạnh lùng quét Bùi Tụng một cái, nói: "Sau khi xong việc, mười lăm khối linh thạch, ta muốn tám khối."

Bùi Tụng gật đầu một cái, nói: "Được thôi."

"Từ lúc Tiêu Cảnh Đình đạt được mười lăm khối linh thạch đã hơn nửa năm, ngươi chắc chắn trên người hắn còn giữ linh thạch." Thấy Bùi Tụng đáp ứng sảng khoái, Mạc Hắc tràn đầy hoài nghi nói.

Bùi Tụng nhíu mày một cái, nói: "Cho dù trên người hắn không có linh thạch, hắn gần đây bán đan dược kiếm cũng không ít đâu."

Mạc Hắc suy nghĩ một chút, cảm thấy có lý, liền nói: "Được rồi."

"Một hồi ta kìm chế Tiêu Cảnh Đình, ngươi đối phó Hứa Mộc An, Hứa Mộc An tu vi luyện khí tầng 6, nghe nói có chút bản lãnh, có thể có chút khó giải quyết, ngươi có thể ra tay với mấy đứa nhỏ bên người hắn, Hứa Mộc An trong lòng nhất định đại loạn." Bùi Tụng đề nghị.

Mạc Hắc lạnh lùng cười một tiếng, có chút không vui nói: "Yên tâm đi, chỉ một tên luyện khí tầng 6 mà thôi, luyện khí tầng 7 chết ở trên tay ta cũng có mấy người, ngươi còn sợ ta không đối phó được với một tên song nhi luyện khí tầng 6."

Bùi Tụng nhìn Mạc Hắc một cái, muốn khuyên Mạc Hắc cẩn thận một chút. Xem sắc mặt Mạc Hắc lại sợ Mạc Hắc coi rằng mình xem nhẹ hắn, đem lời đến miệng nuốt xuống.

"Người tại sao còn chưa đến! Có thể hay không không phải đi con đường này?" Mạc Hắc hỏi.

Bùi Tụng lắc đầu một cái, nói: "Không thể đâu! Hẳn chỉ có con đường này."

2 người không biết, Tiêu Cảnh Đình đi đường vòng xa hơn một ít, cho nên, thời gian đến đây so với 2 người họ dự tính chậm hơn rất nhiều.

Tiêu Cảnh Đình lái xe ngựa tiến vào trong núi, cảm nhận được hơi thở của tu sĩ, Tiêu Cảnh Đình thả chậm tốc độ.

Đại khái là ý thức được bị phát hiện, Bùi Tụng cũng không hy vọng đối phương rơi vào bẫy mà bọn họ trước đó.

Mười mấy đạo đao gió hướng Tiêu Cảnh Đình bay tới, Tiêu Cảnh Đình vẫy tay, xuất ra năm thanh linh kiếm, hướng về phía đao gió tấn công tới.

Năm thanh linh kiếm này là một bộ, Tiêu Cảnh Đình tốn nhiều tiền mua bởi vì bộ linh kiếm này tương đối nhiều, đối với người sử dụng yêu cầu linh hồn lực khá cao, Tiêu Cảnh Đình linh hồn lực hùng hậu vừa vặn sử dụng được pháp khí này.

Bùi Tụng ném ra mấy tờ phù chú hướng Tiêu Cảnh Đình đập tới, Tiêu Cảnh Đình triệu hồi linh kiếm phòng vệ, dễ dàng chặn lại công kích của Bùi Tụng.

Bùi Tụng vốn cho rằng thực lực của Tiêu Cảnh Đình là dựa vào đan dược tăng lên, khẳng định không có năng lực chiến đấu, bây giờ giao thủ, mới biết không phải như vậy.

Tiêu Cảnh Đình đã quyết định ở trước mặt Hứa Mộc An biểu hiện một phen, vì vậy ra tay hết sức ác liệt.

Tiêu Cảnh Đình linh hồn lực hùng hậu, tu vi  so với Bùi Tụng cao hơn một cấp, dưới sự tẩy rửa của linh tuyền kinh mạch của Tiêu Cảnh Đình rộng lớn, linh khí hùng hậu nhiều hơn so với tu sĩ cùng cấp. Dư sức áp chế Bùi Tụng.

Bùi Tụng bị buộc phải tháo chạy, lúc này hô lớn: "Mạc huynh, mau tới giúp ta."

Sau khi giao thủ được mấy chiêu, Bùi Tụng phát hiện Tiêu Cảnh Đình căn bản không phải luyện khí tầng 7, mà là luyện khí tầng 8, lúc này cả người kinh sợ.

Mạc Hắc đen mặt không để ý Bùi Tụng, hướng bên trong xe ngựa phát động tấn công.

Mạc Hắc vốn khinh thường việc động thủ với mấy đứa trẻ, nhưng mà nhãn lực của Mạc Hắc không kém hơn so với Bùi Tụng, vừa thấy Bùi Tụng rơi vào thế hạ phong, cũng biết Tiêu Cảnh Đình không đơn giản, lập tức muốn bắt đứa trẻ, uy hiếp Tiêu Cảnh Đình.

Một cây roi màu đỏ rực như lửa vung ra, Hứa Mộc An huy động roi, đỡ được công kích của Mạc Hắc.

Mạc Hắc thấy Hứa Mộc An, lúc này giận dữ, "Bùi Tụng, ngươi tên khốn kiếp."

Mạc Hắc lửa giận trong lòng dâng cao, lúc Bùi Tụng tìm hắn nói Tiêu Cảnh Đình là luyện khí tầng 7, Hứa Mộc An là luyện khí tầng 6, tu vi 2 người đều dựa vào đan dược cưỡng ép tăng lên, còn mang theo ba đứa con nhỏ, nếu 2 người bọn họ cùng ra tay, nhất định sẽ bắt được, nhưng mà trên thực tế thì Tiêu Cảnh Đình là luyện khí tầng 8, Hứa Mộc An là luyện khí tầng 7.

Mạc Hắc tức giận Bùi Tụng hồ đồ, muốn đánh cướp người ta, nhưng thực lực đối phương căn bản không hề thăm dò.

Tiêu Cảnh Đình thấy Mạc Hắc ra tay với xe ngựa, con ngươi co rúc một cái, ra tay càng thêm ác liệt.

Tiêu Cảnh Đình biết, nếu như chính diện chiến đấu , Hứa Mộc An chưa chắc sẽ thua thiệt, nhưng đối phương hiển nhiên không phải loại quân tử, luôn tìm cơ hội công kích xe ngựa, phân tán sự chú ý của Hứa Mộc An.

"Tiêu huynh, đây chỉ là hiểu lầm, không bằng bây giờ dừng tay." Linh lực sắp cạn kiệt Bùi Tụng nói.

Tiêu Cảnh Đình cười lạnh một tiếng, lúc này dừng tay? Đối phương cũng đã tìm tới cửa, nên dừng tay như thế nào à.

Tiêu Cảnh Đình lười để ý lời Bùi Tụng nói, ném ra năm tờ linh phù, đồng thời kíp nổ.

"Mạc huynh cứu ta." Bùi Tụng cả kinh nói.

Mạc Hắc bị Hứa Mộc An vây cuốn, căn bản  không rút tay ra được, Tiêu Cảnh Đình thừa thắng truy kích, dùng linh phù nổ chết Bùi Tụng.

Mạc Hắc vừa thấy Bùi Tụng chết liền muốn tìm đường lui tháo chạy, Tiêu Cảnh Đình lập tức ngăn cản Mạc Hắc, Tiêu Cảnh Đình đã biết thân phận của Bùi Tụng, lo lắng sự việc bại lộ người nhà Bùi Tụng đến trả thù, tự nhiên không thể nào để mặc cho Mạc Hắc rời đi.

. . .

Học viện Bích Phong.

"Điền sư huynh, sao đan dược trong tiệm của huynh lại tăng giá vậy?"

Điền Phi phe phẩy cây quạt, thở dài, mặt đầy bất đắc dĩ nói: "Tiêu Cảnh Đình rời đi, đan dược bây giờ chính là bán một viên thì thiếu một viên, vật lấy hiếm làm quý mà, giá cả tự nhiên sẽ cao một chút.

Cường dương đan trong cửa hàng của Điền Phi hiệu quả chân thực tốt, rất nhiều sắc quỷ sau khi dùng qua đều trong lòng khó quên, cho dù đan dược giá cả tăng cao đi nữa.

"Tiêu Cảnh Đình sao lại rời đi chứ?" Một nam tu có chút tiếc nuối nói.

Điền Phi xếp quạt lại, gõ một cái lên trán, nói: "Cường dương đan mặc dù là đồ tốt, nhưng luyện chế cường dương đan cũng không có tiền đồ lớn, Tiêu huynh là người có chí hướng lớn, dĩ nhiên sẽ không một mực luyện chế vật này."

"Vẫn là Điền sư huynh tinh mắt, kiếm được không ít đi." Một thiếu niên dáng người thon gầy bên cạnh Điền Phi cười hì hì nói.

Người này tên Tống Lập, tướng mạo đàng hoàng thanh tú, nhìn như một công tử đoan chính, trên thực tế là tên háo sắc thành tánh, khách quen trong tiệm Điền Phi.

Điền Phi hề hề cười, tràn đầy khiêm tốn nói: " Kinh doanh nhỏ, lời một chút thôi mà."

Tống Lập hừ nhẹ một tiếng, nói: "Còn nói chỉ một chút, xem huynh vui chưa kìa."

Điền Phi: ". . ."

"Đúng rồi, không có thấy Bùi Tụng nha!" Tống Lập có chút cổ quái nói.

Điền Phi nhún vai một cái, nói: "Không thấy liền quên hắn đi, có thể đã đi ra ngoài lịch luyện, đây không phải là chuyện thường sao?" Điền Phi bộ dạng nghiêm trang, khiến  cho mấy người biết Điền Phi từng điên cuồng theo đuổi Bùi Tụng, có chút liếc mắt.

Tống Lập lắc đầu một cái, nói: "Theo lý, đi lịch luyện cũng không kỳ quái, bất quá, Bùi Tụng lúc này đi lịch luyện, hình như không đúng lúc."

Điền Phi có chút hiếu kỳ nói: "Sao lại không đúng lúc?"

"Bùi Tụng gần đây theo đuổi Trần Tuyết à! Theo đuổi đã lâu, Trần Tuyết gần đây có chút dãn ra, Bùi Tụng hình như đáp ứng Trần Tuyết muốn đồ tặng cho nàng, kết quả lúc này lại không thấy người đâu." Tống Lập nói.

Điền Phi khẽ đảo mắt nói: "Cái này không kỳ quái à! Trần Tuyết không phải dãn ra sao? Bùi Tụng có lẽ cảm thấy không còn thú vị đi."

Tống Lập có chút nghi ngờ nói: "Phải không? Nhưng mà không phải còn chưa đắc thủ sao."

Điền Phi nhún vai một cái, nhàn nhạt cười một tiếng, nói: "Dãn ra, là xong hết cả rồi."

Tống Lập gật đầu một cái, nói: "là vậy à."

. . .

Màn đêm buông xuống, Tiêu Cảnh Đình cùng Hứa Mộc An tìm một địa phương nghỉ ngơi.

"Cục cưng như thế nào rồi!" Tiêu Cảnh Đình hỏi.

"Ngủ rồi, ngủ rất say sưa đây này." Hứa Mộc An nói.

Tiêu Cảnh Đình lắc đầu một cái, nói: "Bọn nhóc ngược lại rất trấn định!"

Sau khi giải quyết Bùi Tụng cùng Mạc Hắc, Tiêu Cảnh Đình lại nhìn ba tiểu tử trong xe ngựa một cái.

Chỉ thấy Tiêu Tiểu Phàm cùng Tiêu Tiểu Tấn  ôm hai cái bình sữa, ra sức uống sữa thú, một bộ dáng chết cũng làm làm quỷ no, Tiêu Tiểu Đông ôm Tiêu Tiểu Tấn, thấy hắn sắc mặt dửng dưng, giống như trải qua chuyện ám sát không có gì lớn,người làm cha như hắn ngược lại có chút lo lắng chuyện nhỏ nhặt.

Tiêu Cảnh Đình nhìn ba đứa nhóc nhắm mắt ngủ trong xe ngựa, khẽ cười một tiếng, trong con ngươi hiện lên vài phần nhu hòa.

Tiểu Phàm trước kia ngủ rất không trung thực, chân luôn là đạp loạn, không biết có không phải bởi vì có em trai nhỏ, muốn chiếu cố em trai, lập tức đàng hoàng hơn không ít.

Tiêu Tiểu Đông ngủ ở bên trong, nghiêng cơ thể, hình dáng giống như che chở Tiêu Tiểu Tấn.

"Mấy ngày nữa, hẳn sẽ đến Tinh Thành." Tiêu Cảnh Đình nói.

Hứa Mộc An gật đầu một cái, nói: "Đúng vậy!"

"Không biết có thể tìm chỗ ở hay không." Tiêu Cảnh Đình nói.

"Mặc kệ có thể tìm được hay không, nếu đã tới rồi dù sao cũng phải nhìn một chút." Hứa Mộc An lòng tràn đầy tự tin nói.

2 người dọc theo đường đi, hỏi dò không ít tin đồn liên quan tới Tinh Thành, nghe nói, Tinh Thành là một rất địa phương thần bí, phải là người có duyên mới có thể tìm được, người không có duyên, cả đời cũng không vào được.

Ở Tinh Thành nhất định phải có tiền, sống trong Tinh Thành nếu không có tiền liền ngay cả chó cũng không bằng.

Tinh Thành là một nơi tràn đầy cơ hội, cũng là một nơi mạnh ăn hiếp yếu.

Nghe nói sau lưng Tinh Thành có Thanh Vân tiên môn giúp sức, khoảng 7 phần vật liệu trân quý ở đại lục Man Hoang đều đưa về Tinh Thành, người của Thanh Vân tiên môn sẽ dùng một ít đan dược cao cấp, pháp quyết đổi lấy những vật liệu này, Thanh Vân tiên môn chính là thánh địa tu luyện, người ta chỉ cần lấy ra ít đồ bằng kẽ ngón tay cũng đủ khiến cho tu giả chóp đỉnh ở đại lục Man Hoang hưởng thụ vô tận.

Sau khi nghe được tin tức liên quan tới Tinh Thành, Tiêu Cảnh Đình lại bán ra ra không ít đan dược, mang Tiêu Tiểu Phàm đi quét sạch các tiệm đổ thạch phường, không sai biệt lắm đổi lấy hai ngàn linh ngọc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro