Chương 7: Giặt quần áo - nắn xương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Nhã Nhã

"Hôm nay không phải chỉ có sáu người chúng ta tới giặt quần áo thôi sao? Sao lại có thêm một người phía sau?"

"Ai nha, ngươi không nói ta cũng không phát hiện, người này rốt cuộc là hán tử hay là ca nhi?"

"Ngươi bị choáng váng hả? Đây rõ ràng là Lê Cẩm sa cơ thất thế kia a!"

"Hắn ôm chậu với chày gỗ, chẳng lẽ là muốn đi giặt quần áo?"

"Này ai biết được? Phu lang hắn gần nhất không phải sắp sinh sao, không nghĩ tới a, Lê Cẩm người này cũng biết đau lòng phu lang"

Lê Cẩm đi theo cách bọn họ không xa, tuy rằng chân y dài, mỗi một bước khoảng cách cũng rất xa. Nhưng để tránh ảnh hưởng thanh danh bọn họ, không nên đi quá gần.

Đầu thôn có một con sông, nước sâu đến đầu gối nam nhân trưởng thành.

Dưới đáy sông có hòn đá nhỏ và con cua, nước trong vắt, cô nương và ca nhi trong thôn thường ra đây giặt quần áo.

Nhưng người trong thôn có ước định, một lần chỉ có sáu hộ tới đây giặt.

Dù sao cũng là con sông, chia thành thượng du hạ du, người ở thượng du giặt quần áo không tránh khỏi chiếm chút tiện nghi.

Vì công bằng, mọi người làm sáu cái trụ đá, thay phiên nhau giặt quần áo ở trụ đá trên thượng du.

Khi Lê Cẩm đến bờ sông, những người này đã vào vị trí của họ.

Các nàng nhìn thấy Lê Cẩm thật sự tới giặt quần áo, cô nương đứng cuối cùng bưng chậu của nàng đi tới chỗ cô nương đứng phía trước.

"Lê Cẩm, ngươi thật sự tới giặt quần áo a, chỗ của ta nhường cho ngươi"

Nói xong, nàng lại nói với cô nương kia: "A tỷ, hôm nay quần áo của muội ít, chúng ta chen một chút, rất nhanh muội liền giặt xong"

"Được a"

Lê Cẩm không biết trong thôn có phong tục này, thấy một màn như vậy cũng chỉ có thể sờ sờ chóp mũi, sau đó nói cảm ơn.

Mấy nữ nhân nghe y nói, một bên tay chân lanh lẹ giặt quần áo, một bên lén lút đánh giá Lê Cẩm.

Kỳ thật Tần Mộ Văn cũng có vị trí giặt quần áo, nhưng không phải hôm nay.

Trong thôn có rất nhiều hộ, mọi người đều sắp xếp dựa theo trình tự.

Chỉ là Lê Cẩm không chịu nổi quần áo dơ để lâu, lúc này mới không hỏi qua Tần Mộ Văn, liền tự mình đi giặt.

Lê Cẩm chưa bao giờ dùng chày gỗ giặt quần áo, hơn nữa bồ kết ở thời đại này không giống với xà phòng hiện đại, vì vậy, lúc vừa mới bắt đầu giặt, động tác của Lê Cẩm vô cùng vụng về.

Các cô nương còn chưa lấy chồng ngượng ngùng không dám nói chuyện với Lê Cẩm, một đám chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn Lê Cẩm một cái.

Mấy phụ nhân đã kết hôn ban đầu cùng Lê Cẩm chào hỏi, sau đó cũng không nói thêm gì nữa.

Dù sao thì ở trong thời đại này, quan hệ giữa nam và nữ đặt biệt nghiêm khắc.

Con sông nằm ở trên đường duy nhất về thôn, đại hán buổi sáng dùng xe bò đem Lê Cẩm từ trong thị trấn kéo trở về lúc này cũng vừa đi tới, thật xa liền cảm thấy người ở bờ sông giặt quần áo vô cùng quen mắt.

Đến gần, càng quen mắt.

Quả thực càng nhìn càng giống Lê Cẩm.

Nhưng hắn không dám tin tưởng, Lê Cẩm mà cũng đi giặt quần áo sao? Nếu vậy mặt trời nhất định sẽ mọc từ phía tây!

Vì vậy, xe bò đi ngang qua bờ sông, nửa phút sau, đại hán lại vòng trở lại.

Hắn lớn tiếng kêu: "Lê Cẩm, thật là tiểu tử ngươi a!"

May mà Lê Cẩm không bị não cá vàng, nhận ra người này chính là người buổi sáng đưa y trở về.

Người này ở trong thôn hẳn là thuộc dạng hiền lành, Lê Cẩm ở trong lòng cho hắn một cái thẻ người tốt.

"Ừ" Lê Cẩm đáp.

Người này đem bò buộc lên tảng đá ven đường, còn hắn thì đi đến bên cạnh Lê Cẩm, thò đầu ra nhìn kỹ .

Thật sự là đang giặt quần áo nha.

Hơn nữa, thoạt nhìn giặt còn rất được.

Từ trước tới nay Lê Cẩm vẫn luôn trưng cái mặt than, giặt quần áo cũng không có gì khó, chỉ là quần áo cổ đại quá nhiều vải, giặt bằng tay rất bất tiện.

Có bồ kết cùng chày gỗ, lúc giặt cũng tốn ít sức hơn một chút.

Lúc y còn nhỏ cũng từng xem qua phim truyền hình cổ trang nên cứ chậm rãi làm là được.

Đại hán kia vui vẻ nói: "Ai da, thì ra ngươi cũng biết giặt quần áo. Thật hy vọng có họa sư nào đó vẽ lại cảnh này, sau đó ta sẽ tặng lại cho phu lang ngươi. Về sau ngươi còn dám khi dễ hắn, cho hắn lấy bức họa này uy hiếp ngươi"

Lê Cẩm: "......" Nghe một chút, tên này đang nói tiếng người sao?

Đại hán trông chừng 24 tuổi, chính trực tráng niên, dựa theo cổ đại kết hôn sớm sinh con sớm, không chừng con hắn có thể đi mua nước tương được rồi.

Lúc đầu Lê Cũng cũng nhìn tướng mạo của mình trong nước, dung mạo vô cùng giống với kiếp trước.

Nhưng lại bất đồng với sự thành thục ổn trọng của tuổi 29......

Y hiện tại cũng giống Tần Mộ Văn, mang trên người tinh thần phấn chấn của thiếu niên.

Lê Cẩm nghĩ, thân thể này của y hiện tại hẳn là khoảng 17, 18 tuổi.

Đại hán thấy Lê Cẩm còn đang giặt quần áo, trong lòng rất vui vẻ, định đứng xem một lát, dù sao chân đau, bây giờ cũng lười đi lại.

"Phu lang ngươi sinh chưa? Sinh cho ngươi tiểu tử sao? Ngươi cao hứng đến mức tự mình ra giặt quần áo a"

Lê Cẩm nhíu nhíu mày, nói: "Phụ tử bình an là được".

Bé con lớn lên rất đáng yêu, mặc kệ bé là hán tử hay là ca nhi, tóm lại đều là con của y và thiếu niên.

Đại hán kia càng vui mừng nói: "Lê Cẩm ngươi cuối cùng cũng có hậu. Về sau ngươi chính là phụ thân, phải làm trụ cột gia đình. Buổi sáng ta đi chợ bán củi nên không thể nói chuyện cùng ngươi. Bây giờ nói cũng như nhau. Nương ngươi trước khi chết đem khuê nữ nhà thân thích của nàng mai mối cho đệ đệ ta làm tức phụ, hai người hiện tại thành, một nhà chúng ta đều nhớ kỹ chuyện này".

Lê Cẩm im lặng gật đầu, hoá ra đại hán này cũng không phải trời sinh tốt bụng, mà là bởi vì Lê Cẩm cùng nhà hắn có chút quan hệ lòng vòng, hắn mới bằng lòng giúp y như vậy.

"Nương ngươi trước khi đi không yên lòng ngươi nhất, bảo ta chăm sóc ngươi một chút. Nhưng ta cũng không thể cả ngày đi theo sau ngươi. Vốn dĩ ta còn nghĩ hôm nay phu lang ngươi sinh hài tử, ngươi còn ở bên ngoài uống rượu say bí tỉ. Chờ ta họp chợ trở về nhất định phải hảo hảo giáo huấn ngươi. Bây giờ xem ra sau khi ngươi làm phụ thân, thật sự đã hiểu chuyện hơn rất nhiều."

Vừa lúc Lê Cẩm cũng giặt xong quần áo, y vắt khô nước, đem quần áo thả vào chậu.

"Đa tạ lúc trước chiếu cố, ta về sau sẽ không tái phạm"

Hai người cùng nhau trở về, cô nương lúc nãy đem vị trí nhường cho Lê Cẩm cũng giặt xong quần áo.

Sau khi từ biệt cùng các tỷ muội của nàng, cũng bưng thau giặt đồ, nhanh chóng rời đi.

Đại hán bên cạnh một chân cao một chân thấp bước đi, vừa đi vừa cau mày.

Lê Cẩm dừng lại, vừa nghĩ hình như mình còn không biết người này gọi là gì.

Kết quả trong đầu hiện lên một cái tên - Lý Trụ Tử.

Mấy người Lý gia này lấy tên cũng thật tùy tiện a

Lý Đại Ngưu, Lý Trụ Tử......

Lê Cẩm nghĩ, về sau không chừng còn có mấy cái tên như Lý Thiết Trụ linh tinh.

"Trụ Tử ca, chân ngươi bị trật sao?"

(Gu gồ ca said: anh Trụ Tử, anh bị gãy chân
Con edit kiểu: ..... ủa alo?? Có khám sai hông dị)

Lý Trụ Tử nói: "Không có vấn đề gì đâu, ta trở về dùng tấm ván gỗ kẹp một chút, ngủ một giấc là khỏi ngay"

Trong thôn có rất nhiều phương thuốc dân gian, vừa đơn giản vừa thiết thực.

Lê Cẩm lại nói: "Ngươi mau tìm cục đá ngồi đi, ta nắn xương lại giúp ngươi".

Vốn dĩ ban đầu Lý Trụ Tử định nói không cần lo lắng, nhưng sau đó chân liền dẫm một cái hố, thật sự đau đến hút khí.

Nếu còn không nắn xương, chân này liền phải phế đi.

Lê Cẩm nắm mắt cá chân hắn, Lý Trụ Tử* nhìn tay Lê Cẩm khớp xương rõ ràng, trong lòng thầm nghĩ, người này đọc sách liền không giống mấy hán tử bọn họ. Tay nhìn còn đẹp hơn tay mấy cô gái nữa.

(*chả hiểu sao chỗ này đang nói với Lý Trụ Tử mà bà tác giả viết Lý Đại Ngưu)

Không phải nữ khí, chỉ là...... tay này nhìn là biết dùng để cầm bút viết chữ, đẹp đến nói không nên lời.

Lý Trụ Tử nghĩ, về sau trong nhà có tiền, hắn cũng phải cho nhi tử đọc sách.

Nhìn xem Lê Cẩm, tuy rằng không học được mực nước gì, nhưng khí chất khác hẳn người thường.

Lê Cẩm cũng không có thời gian xem tay của y, thành thật mà nói, đôi tay này cũng là điều mà Lê Cẩm hài lòng nhất trên cơ thể này.

Mười ngón thon dài như ngọc, móng tay mượt mà như vỏ sò, trong lòng bàn tay cũng không có kén, thoạt nhìn là một đôi tay sống trong nhung lụa.

Đương nhiên cũng không có khả năng thường luyện chữ.

Lê Cẩm không có kêu Lý Trụ Tử chuẩn bị, mà trực tiếp xác định vị trí, tay dùng sức bẻ một cái.

Lý Trụ Tử chưa kịp chuẩn bị tâm lý, đau đến kêu 'ngao' một tiếng.

Các cô nương đang giặt quần áo bên cạnh giật mình nhìn qua.

"Các ngươi làm gì vậy? Không được đánh nhau, trong thôn cấm đánh nhau!"

Lý Trụ Tử đau suýt chút nữa rơi nước mắt, nhưng vẫn khàn khàn giọng trả lời: "Không đánh nhau, chân ta trật, Lê Cẩm nắn xương lại cho ta".

Lê Cẩm đỡ hắn đứng lên: "Bây giờ ngươi xuống đi vài bước thử xem"

Lý Trụ Tử vốn nghĩ rằng đi sẽ đau.

Kết quả, Lê Cẩm nắn xương giống như sử dụng pháp thuật lên chân hắn, một chút cảm giác cũng không có.

Lê Cẩm nhìn biểu tình của hắn liền biết chân không còn vấn đề.

Vì thế đi rửa tay, lại đem thau giặt đồ bưng lên.

Xe bò của Lý Trụ Tử ở ngay bên cạnh, hắn bảo Lê Cẩm đem chậu để lên, còn hắn thì đi bên cạnh Lê Cẩm.

"Hảo tiểu tử, chiêu thức nắn xương này, cho dù là đại phu y quán trong thị trấn cũng không lợi hại bằng ngươi a"

Lê Cẩm không nói lời nào, việc y giỏi nhất không phải nắn xương, mà là làm phẫu thuật.

Chỉ là năm đó ở bên ngoài học nửa năm, may là tay nghề còn không có hoang phế.

Lý Trụ Tử cảm kích Lê Cẩm nên nói rất nhiều, hắn nói: "Năm nay ngươi còn muốn đi khảo tú tài không? Nếu thi không đậu thì đi y quán làm học đồ cũng được, như vậy ít nhất còn có thể nuôi gia đình. Bộ dáng phu lang ngươi gầy yếu, may quần áo một ngày cũng không kiếm được mấy đồng tiền. Ta nghe nói, đãi ngộ ở y quán rất tốt, nếu như ngươi tới đó làm đại phu, mỗi bữa cơm đều có thể ăn trong y quán, một tháng còn có ba lượng bạc a!"

Lê Cẩm nghĩ, y thật sự phải tìm việc gì đó kiếm tiền nuôi gia đình.

Theo như Lý Trụ Tử nói, đại phu ở đây một tháng có thể kiếm được ba lượng bạc, tương tương với ba quán tiền, cũng chính là 3000 văn.

Triều đại này có lẽ tương tự như triều đại nhà Thanh.

Một đồng tiền là một văn, một quán tiền cũng chính là 1000 văn, tương đương với một lượng bạc.

Lê Cẩm hỏi: "Một con gà có thể bán được 40 văn?"

Lý Trụ Tử nói: "Đúng vậy, đây là giá ở trấn trên. Nếu ngươi muốn mua gà để nuôi, tốt nhất là trực tiếp mua ở trong thôn, cứ qua nhà Lý Đại Ngưu mua là được, chỉ có 35 văn"

(Lý Đại Ngưu: lão tử hiền quá nên ai cũng muốn leo lên đầu ngồi 🤧)

Lê Cẩm gật đầu, y đại khái hiểu giá tiền ở thời đại này rồi.

Bảy tám văn tiền còn sót lại trong nhà, phỏng chừng cũng chỉ có thể mua được mười cái bánh bao.

Thật sự là nghèo đến mức sắp không có gì ăn a.

________________

Con sông cách thôn cũng không xa, Lý Trụ Tử và Lê Cẩm thao thao bất tuyệt nói chuyện tiết kiệm tiền.

Dù sao hắn cảm thấy Lê Cẩm hiện tại đã thông suốt, biết đau lòng phu lang, đây là chuyện tốt.

Căn dặn Lê Cẩm không được lấy tiền đi mua rượu uống nữa. Nếu kiếm được nhiều tiền, trước tiên mua ngói sửa nhà xong rồi tính tiếp. Bằng không mùa hè mưa dột mùa đông gió lùa, tiểu hài tử làm sao chịu được.

Đúng rồi, tỉ lệ trẻ con ở cổ đại chết non quả thực quá cao, nhà nào cũng có mấy đứa trẻ không thể nuôi được.

Trước không nói bệnh đậu mùa, chỉ ăn no, ăn đủ chất cũng là một vấn đề lớn, còn cả vấn đề có quần áo mặc hay không nữa.

Lê Cẩm nghĩ, trước tiên cần đem phòng ở sửa tốt, nếu không qua một đoạn thời gian mưa lũ kéo dài không dứt*, đồ vật trong nhà đều sẽ ẩm mốc, không tốt cho trẻ sơ sinh.

(Lê Cẩm xuyên qua là tháng 6, gần tới mùa mưa)

Lý Trụ Tử thấy y nghe lọt, trong lòng vừa nhẹ nhõm vừa vui mừng.

Lúc này, mọi người trong thôn đều bận rộn việc đồng áng, lúc ăn cơm, có người vừa vặn đi họp chợ nên biết Lý Trụ Tử bị thương chân, bây giờ lại thấy Lý Trụ Tử tung tăng bước đi như bay, nhìn bộ dáng đâu giống bị trật chân?

(Thôn này có cái tật, ăn cơm là xách chén ra cửa ngồi tám, cho nên mn đều biết Lý Trụ Tử bị trật chân)

"Lý Trụ Tử, hôm nay ngươi kiếm đồng tiền lớn sao? Đi y quán xem rồi?"

Lý Trụ Tử cười ha ha nói: "Kế bên ta có một vị thần y mà!"

Mọi người: "???"

_________________

Editor có lời muốn nói:

Lý Trụ Tử: ta có 24 mà nỡ lòng nào gọi ta là đại hán, khóc á (༎ຶ ෴ ༎ຶ)

Lý Đại Ngưu: hiền quá rồi tụi nó leo lên đầu ngồi luôn

Bác sĩ Lê: gì? ai biết gì đâu =))))

23:20, 14/09/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro