Chương 4: Cứu viện.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm, màn sương mỏng đang dần tán, bước chân giẫm lên nhánh cây khô vang tiếng lạo xạo, rồi lại biến mất trên những đám lá ẩm ướt.

Không khí lạnh lẽo tràn vào khoang phổi, khiến chú ý tiêu tán khỏi những cơn đau nóng cháy khó chịu trên người. Lucas biết đây là dấu hiệu phát sốt, là phản ứng tự nhiên của cơ thể chống lại tình trạng nhiễm khuẩn. Nhưng cậu không thể ngừng, tiếp tục cắn răng đi theo bóng lưng phía trước.

Lôi Hạo nghe tiếng bước chân đằng sau dần mất đi trật tự vững vàng, cũng hiểu được cậu ta đang phát sốt. Thầm than một tiếng, thò tay vào balo rút ra lọ thuốc kháng sinh ném ra sau, " Uống vào, cậu mà nằm xuống thì khỏi dậy luôn đi, tôi sẽ không phụ trách cõng cậu đâu. "

Lucas ngồi nghỉ dưới một gốc cây màu trắng, nuốt hai viên thuốc vào miệng. Bọn họ từ sáng sớm xuất phát, dọc theo con sông đi về phía trước, đến giờ vẫn chưa tới điểm cuối.

" Lôi ca, thuốc hàng dởm này mua ở đâu vậy? Không có tác dụng gì hết. " Lucas cau mày hỏi, trên mặt lồ lộ mấy chữ " Anh bị người ta lừa mnr".

Lôi Hạo khựng người, có xúc động muốn đoạt lại lọ thuốc, giơ chân đạp chết thằng oắt con này.

.... Dởm cái đếch gì. Tự nhiên lại quên mất thằng oắt này là người dị năng, thuốc bình thường không có tác dụng bao nhiêu.

" Cậu là người dị năng, liều lượng kháng sinh bình thường tác dụng không cao. " Lôi Hạo hậm hực giải thích.

Lucas bừng tỉnh, chẳng trách thấy lạ lạ. Sau đó kinh ngạc vì bắt được mấu chốt mà thốt lên, " Anh là người bình thường???"

Người thường dám đạp chân vào rừng rậm phía Bắc ! Đây nếu không phải điên thì là muốn tự sát sao?!

" Lôi ca, anh nghe tôi nói, có chuyện gì cũng phải nghĩ kĩ, đừng manh động mà làm chuyện dại dột! Anh còn trẻ, không nghĩ tới mình cũng phải nghĩ tới cha mẹ nuôi nấng anh a !! Anh bảo SW bị hỏng là cố tình để lại nhà phải không? Chuyện gì đả kích anh tới độ vào rừng tìm chết? Bạn gái đá? Bạn trai bỏ? Sự nghiệp thất bại? Bị bệnh nan y? Ây, sự nghiệp dựng lại là được, bệnh nặng phải trị, kĩ thuật y học bây giờ có gì làm khó được chứ, đúng không? Hoa thơm cỏ lạ thì thiếu gì, treo cổ trên một cây bỏ lại vạn dặm hoa thơm là sai lầm a !!! "

Lucas gặp dịp bùng nổ kinh hoàng, oanh tạc tứ phía không nát không ngừng.

Lôi Hạo choáng váng, cảm thấy tim mình đập nhanh tới chóng mặt, huyết áp muốn đứt phựt phóng ra ngoài. Chịu không nổi nữa, Lôi Hạo giơ cái chân dài đạp thẳng lên mặt thằng oắt kia, " Hoa thơm cỏ lạ em gái cậu! Mẹ nó sốt tới hỏng não à? Mau câm miệng lại cho ông ! "

Lucas ôm cái mũi bị đạp chảy máu, đau khổ lui về một góc ngồi xổm, ngẩng đầu 45 độ ưu thương. Trên mặt vẫn viết " Anh rõ là bị nói trúng tim đen mới thẹn quá hóa giận."

Lôi Hạo muốn hộc máu. Hắn hít một hơi thật sâu, thở ra, lại hít một hơi. Sau đó... nín lặng. Hoàn toàn không biết nói gì. Nhưng không nói sẽ nghẹn máu mà chết !

" Dẹp mấy cái suy nghĩ của cậu đi. Ông đây nhìn giống loại người ấy à?"

Lucas há mồm định nói giống, nhưng gặp phải ánh mắt sắc lạnh như đao bay qua, lập tức ngậm mồm thành thật trả lời, " Không giống, một chút cũng không giống, hoàn toàn không giống. Phải nói là cho tiền cũng không dính tới nhau! " Vô cùng chân chó trả lời...

Hồi trước cậu ta thấy mẹ mình hay xem mấy loại phim lời thoại thế này, chẳng phải kế tiếp nên kể khổ hay sao?! Aiz, lần đầu dò hỏi thất bại!

Tiểu Hắc im lặng trực tiếp nằm xuống, hai chân che mặt, biểu thị nó không quen biết tên chủ nhân kia.

Lôi Hạo co rút khóe môi, thầm nghĩ mình từng viết thuộc tính nhân vật pháo hôi là cái loại đầu óc đầy YY này sao? Chịu không nổi việc đứng gần tên thần kinh kia, trợn mắt đảo một vòng quay đi tìm chỗ nghỉ.

Lucas nhớ ăn không nhớ đánh, được một lúc lại lăn sang, " Lôi ca, anh thật sự không phải bỏ nhà đi hoặc thất tình mới vào rừng à?"

" ... Câm miệng. Tôi bị lạc. "

" Người bình thường có đi lạc cũng không lạc đến đây. "

" Sao? Kì thị người thường? Đám người dị năng các cậu cũng từ người thường mà ra cả. " Lôi Hạo âm trầm nhìn, trong lòng thề nhất định phải hành chết thằng oắt này.

Lôi tiên sinh lần nữa tỏ vẻ, hắn rất nhỏ nhen, có thù tất báo.

Lucas khoa trương, mái tóc vàng cũng theo đó mà bay qua bay lại, có cảm giác kim quang lòe lòe trên đầu. " Không có không có. Hoàn toàn không. Chỉ là bất ngờ a, tôi sống hơn hai mươi năm chưa nghe thấy người thường nào dám đi vào khu Bắc. Phần lớn bọn họ hận không thể rụt trong thành phố sống cả đời. "

Lôi Hạo không hơi đâu nói chuyện, hắn qua loa giải thích, " Tôi chỉ là không may bị lạc. "

Sau đó nheo mắt khó hiểu, " Cậu chắc là mình phát sốt chứ? " Mẹ, có loại người nào phát sốt mà động kinh hơn lúc không sốt?!

" Hắc hắc, sốt mà, sốt mà... " Lucas cười chân chó, thấy Lôi Hạo muốn nghỉ ngơi đành dừng cuộc nói chuyện, cũng lui sang một bên nằm xuống.

Tiểu Hắc bỏ hai chân ra khỏi mặt, chậm rãi thẳng người, hai đuôi phe phẩy, đôi tai dựng thẳng nghiêm ngặt canh gác.

----------------------------

Trên phi cơ Alice, tọa độ N154 Tây Bắc rừng rậm, 10:02.

Hà Ngự đứng sau binh sĩ điều khiển phi cơ quan sát màn hình giả lập đằng trước, hai tay chắp sau lưng, tư thế nghiêm ngặt tiêu chuẩn.

Một binh sĩ vội vã bước vào phòng điều khiển, làm một cái hành lễ với Hà Ngự,

" Sir, theo số liệu báo cáo, Thiếu úy Manson vào lúc 16 tiếng trước đã xuất hiện tại tọa độ này. " Một tay nhanh nhẹn thao tác trên màn hình cảm ứng, một bản đồ  giả lập kèm số liệu tọa độ báo đỏ cách không hiện ra trên bề mặt màn hình.

Hà Ngự nhướn mày nhìn binh sĩ cấp dưới.

Binh sĩ nọ nuốt nước miếng, cúi đầu  nhanh chóng báo cáo tiếp,

" Tuy rằng thiết bị định vị đã hỏng, nhưng lần theo hướng cây cối bị phá hủy, chúng tôi phát hiện ra một cỗ cơ giáp tự động hình khuyển tai dài  đời X276-GS hỏng nặng, xung quanh có vết cháy khét do dị năng hệ lôi, chín phần mười là thú khế ước Tiểu Hắc. Hơn nữa... " Binh sĩ ngập ngừng do dự.

" Tiếp tục báo cáo. " Hà Ngự bình tĩnh nói, trong lòng bắt đầu dựng lên hiếu kì.

" Đội kĩ thuật đã tra xét toàn bộ cỗ cơ giáp, xác thực là sản phẩm của khu E. Nhưng chúng tôi đặc biệt phát hiện nguyên nhân khiến cỗ cơ giáp "chết" không phải lôi hệ của Tiểu Hắc, mà là... " Binh sĩ nói tới đây, sắc mặt hơi cổ quái, " Một viên đạn kiểu dáng khá giống đồ cổ được trưng bày tại viện bảo tàng quân đội Liên bang. Chính nó đã phá hủy khoang năng lượng chính của cơ giáp, cắt đứt các mạch kết nối điện tử quan trọng.  Chúng tôi đang phân tích thành phần cấu tạo viên đạn kia và đối chiếu dữ liệu trong bảo tàng quân đội. "

" Cho tôi xem hình ảnh viên đạn kia. " Hà Ngự nhíu mày, nhận lấy màn hình cảm ứng, gõ gõ vài cái, trên ống kính chiếu giả lập mini của tấm thủy tinh mỏng dính hiện lên hình dáng viên đạn.

Chính là viên đạn do Lôi Hạo bắn ra.

Hà Ngự suy tư, hình dáng thật sự giống đám súng đạn cổ được trưng bày trong bảo tàng. Híp mắt nhìn hàng chữ cực nhỏ trên viên đạn, cô hạ lệnh, " Để đội kỹ thuật lập tức phân tích kĩ lưỡng viên đạn này, sau đó mang báo cáo cho tôi nhanh nhất có thể. "

" Rõ! " Binh sĩ dõng dạc hô, cầm báo cáo xoay người đi về hướng phòng phân tích dữ liệu.

Không bao lâu sau, một bản báo cáo chi tiết cặn kẽ đã được đặt trước mặt Hà Ngự.

Cầm màn hình xoát liên tục, càng xoát Hà Ngự nhíu mày càng sâu.

Hình dáng giống với một dòng súng đạn từ ngàn năm trước, nhưng dấu hiệu khắc trên viên đạn lại không khớp với bất kì thông tin nào trong kho dữ liệu vũ khí quân đội. Vật chất cấu tạo có chút khác lạ so với súng đạn thông thường lúc ấy. Nhân viên kỹ thuật phân tích viên đạn này là một người mê vũ khí, anh ta khẳng định mình chưa từng nghe qua kí hiệu tác gia này trong giới quân khí. Hơn nữa mã số trên viên đạn này không khớp với bất kì loại nào trong bảo tàng.

Phải biết, viện bảo tàng quân đội là nơi lưu trữ lượng dữ liệu vũ khí từ xa xưa tới hiện đại lớn nhất Liên bang và Đế quốc. Tỉ lệ dữ liệu không tồn tại trong hệ thống thật sự hiếm gặp.

Hà Ngự lập tức mở ra chức năng chuyển giao dữ liệu từ bản báo cáo vào hộp thư trên SW, thông tin người nhận: Thẩm Trạch.

-------

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường:

Cố tiên sinh đang nằm giả chết: Các nhân vật dần dần lên sàn...

Thẩm Trạch lạnh lùng giẫm lên người: Không phải bảo chương này tôi lên sân sao?

Cố Bạch: Cậu xuất đầu còn gì, tên ra rồi kia kìa...

Thẩm Trạch lạnh lùng rút súng.

Cố Bạch: Thỉnh bình tĩnh...

Súng mở chốt lên đạn.

Cố Bạch: Muốn giết người rồi, cứuuuu mạnggggg !!!
--------
Tác giả: Thật ra vẫn còn tiếp đây, khụ. (Thẩm Trạch đứng đằng sau bình thản gí súng.)
--------

Thẩm Trạch bước ra từ phòng tắm, thân trên để trần, chỉ quấn một cái khăn tắm. Y vừa từ sân huấn luyện trở lại, một thân mồ hôi bụi đất được gột rửa sạch sẽ, khiến tâm tình cũng thoải mái theo.

Nước dưới quán tính mà lăn từ cần cổ ưu nhã tới cơ ngực kiện mỹ theo từng bước chân, xuôi một đường chạy qua hàng cơ bụng rõ rệt săn chắc rồi lao nhanh xuống vỡ nát thấm vào lớp khăn tắm quanh hông.

Hạ thắt lưng cầm quần áo mới để trên giường, lưu loát xả khăn tắm, tròng áo phông trắng qua đầu, mặc nội y, dưới thân xỏ chiếc quần rằn ri phong tỏa hai bắp chân rắn rỏi thon dài.

Xong xuôi, Thẩm Trạch vòng ra sau bàn làm việc cầm lấy SW, nhấn nút ảo mở ra tin nhắn đính kèm hình ảnh mới tới.
Dữ liệu hiện ra trước mắt, y nhanh chóng lướt đọc xuống dưới, cho tới bức ảnh cuối tin nhắn. Thẩm Trạch hơi cau mày, đóng hộp thư, mở giao diện chức năng lựa chọn kết nối video.

Màn hình giả lập được kết nối, phía bên kia hiện ra một cô gái trẻ tuổi, thần sắc nghiêm túc làm hành lễ:

" Trưởng quan. "

Thẩm Trạch gật đầu.

Hà Ngự cũng không dong dài, lập tức vào vấn đề, " Dựa theo thông tin tìm được, thiếu úy Manson chắc chắn đang đồng hành cùng người bí ẩn kia. Còn chưa rõ ý đồ của hắn, nếu là tình huống xấu nhất, chỉ sợ thiếu úy..."

Thẩm Trạch ngắt lời, " Không quan hệ, hắn nếu có ý đồ, sớm muộn cũng sẽ lộ mặt. Chuyện quan trọng bây giờ là phải dốc toàn lực tìm được thiếu úy Manson, mang tài liệu thực nghiệm nguyên vẹn về quân đội. "

Hà Ngự im lặng chốc lát, cất tiếng: " Yes, sir."

Chấm dứt kết nối cuộc gọi.

Thẩm Trạch lẳng lặng nhìn màn hình SW đã tối đi, một lát sau mới đứng dậy ra ngoài.

Cánh cửa chậm rãi khép lại, che đi bóng lưng vững chãi kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro