chương 4: Sao tay anh lạnh thế?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: tuh_thiee

Một người phụ nữ đứng bên cạnh mẹ của Vân Ngạn, hâm nộ nhìn bà rồi nhỏ giọng: "Con trai nhà chị lãng mạn thật đấy!"

"... Làm bên nghệ thuật, nên có chút... thôi bỏ đi." Bà Vân lúng túng cười cười, chỉ cảm thấy hãi hùng khiếp vía .

Con trai bà nuôi lớn bà còn không biết sao? Cái gì mà thâm tình, lãng mạn... Nó không đi khắp nơi thương xót là tốt lắm rồi!

Vân Ngạn cùng Thẩm Sơ Hành gặp nhau tổng cộng có vài lần, có quỷ mới tin lời nó nói! Bà mới vừa nghe Vân Ngạn nói mấy lời đó, tim như muốn nhảy tới cổ họng , chỉ lo Thẩm Sơ Hành trở mặt tại chỗ rồi hủy hôn, vậy hôn lễ nhà họ Vân bọn họ sẽ kết thúc!

Thế nhưng may là, Thẩm Sơ Hành vẫn cần mặt mũi, cho dù mẹ Thẩm cùng ông cụ Thẩm cảm thấy có điều không đúng , cũng sẽ không vạch trần ngay lúc này... Chỉ cần lễ cưới hoàn thành, hết thảy mọi thứ đều ổn.

Mẹ Vân  không nhịn được liếc mắt nhìn "bà thông gia" , vị kia vóc người cao gầy, mảnh khảnh, mạnh mẽ, ban đầu ánh mắt nhìn cặp chồng chồng đầy lạnh lùng, lập tức cảm cảm giác như có người nhìn mình mà quay sang —— ánh mắt lãnh đạm, lại như sắt dao, làm sau lưng mẹ Vân đổ một tầng mồ hôi lạnh.

Người nhà họ Thẩm hiện tại không nói, nhưng không chắc họ có tính sổ nhà họ Vân không.

Đều do Vân Ngạn! Cái thằng nhóc một chút đạo lý cũng không biết!

Nếu không phải buổi sáng nó bỗng nhiên mất tích, cũng sẽ không dẫn đến cục diện như hiện tại!

Vân Ngạn không thể mặc một thân quần áo bẩn thỉu cử hành hôn lễ, vì vậy nhìn thấy Vân Ngạn đi thay quần áo mẹ Vân lập tức đi theo, nhanh chóng đuổi người hầu ra ngoài, trong phòng chỉ lại hai mẹ con.

"Chuyện gì xảy ra với con vậy hả?!"

"... Con xin lỗi." Vân Ngạn nói.

"Con còn biết mình làm sai? Đây là lễ kết hôn của con! Kết hôn! Không phải chuyện đùa giỡn! Trước đây con đã đáp ứng, sao bây giờ lại chơi trò đào hôn? Con không báo một tiếng liền chạy trốn, con nói xem ta, ba và anh trai con phải làm sao hả? Cả buổi sáng ta lo lắng bồn chồn biết bao nhiêu!"

"Là con sai rồi." Vân Ngạn thở dài trong lòng, vừa mới xuyên qua phải sữa chữa sai lầm của nguyên chủ còn thôi đi, giờ còn phải thay nguyên chủ nghe mắng.

"Con còn tặng hoa ? Trong nháy mắt nhìn thấy con tặng hoa tim của ta như nhảy lên tới cổ họng đó con có biết không?!" Cơn giận của bà Vân không giảm đi chút nào: "Ta đã nói với con bao nhiêu lần là thần kinh của nó có vấn đề, con còn muốn đi trêu chọc nó ! Con ngẫm lại thử xem, nó cả ngày ủ rũ như bóng ma, con nghĩ nó thích hoa à? Trước đây các con gặp mặt nhau được mấy lần? Con nghĩ con nói những lời quỷ đó thì nó sẽ tin sao? ! May mà hôm nay nó không vạch mặt mặt tại chỗ, không thì hôn lễ cũng coi như xong!"

Vân Ngạn nghe lời này, lại không nhịn được nhíu nhíu mày

Mẹ biết Thẩm Sơ Hành tinh thần có vấn đề, biết hắn không phải người tốt, tính cách u ám, vậy mà lại để "Vân Ngạn" cùng hắn kết hôn?

Tuy rằng cậu đã xem qua nguyên tác, nhưng nghe chính miệng bà nói, vẫn cảm thấy có chút phẫn nộ.

"Con đi ra ngoài một chút rồi về, thế nào cũng phải tìm cái lý do, bây giờ không phải là không có chuyện gì rồi sao?" Vân Ngạn nói rằng: "Mẹ ra ngoài trước đi. Con phải thay quần áo."

"Con đây là có thái độ gì!" bà Vân nhíu chặt lông mày: 

"Con đừng quên bản thân tới đây làm gì! Ta nói với con nhiều lần rồi, bảo con lấy lòng người nhà họ Thẩm cho tốt, như thế nào mà chút chuyện nhỏ này mà cũng làm không được, Vân gia nuôi con có ích gì chứ? ! Lúc trước cha con cùng Thẩm gia đã nói chuyện qua, kết hôn xong tiền liền tới tay. Hiện tại bởi vì con làm loạn, còn không biết người nhà họ Thẩm nghĩ như thế nào đây! Lần này mà không thành, ta sẽ không tha cho con đâu!"

Vân Ngạn nghe xong, không lên tiếng.

Nhưng hiện tại cậu đã hiểu vì sao "Vân Ngạn" không có việc gì liền thích đi khắp nơi trêu ghẹo, không sai, trong tiểu thuyết "Vân Ngạn" chính là một tiểu bạch liên pháo hôi, dĩ nhiên Du Lãng không phải là đối tượng ám muội duy nhất của cậu.

Cậu từ nhỏ đã không có được cảm giác tồn tại khi ở nhà, tất cả đều không sánh bằng người anh trai "Ưu tú" của cậu, từ nhỏ tính cách nhu nhược, làm cái gì cũng không được coi trọng, bây giờ trong mắt mẹ của cậu, cũng chỉ có mục đích kết hôn mới cần đến đứa con trai như cậu.

Trong nguyên tác có nhắc qua, Du Lãng biết "Vân Ngạn" có tình cảm với mình, nhưng lại cảm thấy mình lại không phải là người duy nhất, thỉnh thoảng hay ghen. Thế nhưng hắn không có cách nào trách "Vân Ngạn", lúc hắn chỉ trích "Vân Ngạn", "Vân Ngạn" luôn nhìn hắn với ánh mắt vô tội, viền mắt hồng hồng như sắp khóc.

"Vân Ngạn" nói rằng em ấy chưa bao giờ cảm thấy bản thân đang ám muội với ai khác, tất cả mọi người đều chỉ là bạn bè bình thường thôi.

Qua mấy lần cãi vã, cuối cùng Du Lãng cho là, bởi vì "Vân Ngạn" quá đơn thuần, dễ tin người, khát vọng sự quan tâm của người khác, nhưng là lại có chút không phân biệt rõ ranh giới giữa tình bạn và tình yêu, cho nên những người bên cạnh cậu luôn lợi dụng điểm đó mà nhảy vào mối quan hệ giữa hai người.

Khi những người bạn ám muội đó muốn tiến xa hơn, "Vân Ngạn" mới cảm thấy không đúng, kinh sợ, vội vàng bỏ chạy.

Du Lãng nhìn hết tất cả những điều này, vừa đau não vừa đau lòng, dục vọng chiếm hữu đối với "Vân Ngạn" ngày càng lớn.

Khi Vân Ngạn nghe thấy đoạn này, không nhịn được lộ ra biểu cảm "Ông lão xem điện thoại di động trên tàu điện ngầm"

* Là cái biểu cảm này đây:

... Đúng là một thằng trà xanh cặn bã, con mịa nó, không biết có chung họ hàng với loài chuột, rắn hay không nữa.

Bây giờ nhìn lại... tính cách này của nguyên chủ thực sự do thiếu tình yêu mà tạo thành.

"Vân Ngạn" cũng đã kể lễ khóc lóc với Du Lãng rằng bản thân bị ba mẹ coi thường, thờ ơ cùng cưỡng ép.

Có cha mẹ như vậy, tâm lý ai cũng đều không bình thường được.

"Mày còn muốn đào hôn? Mày chuẩn bị trốn đi nơi nào? Vân gia đem mày nuôi lớn, mày một chút điểm tốt cũng không có, lại vô dụng như vậy! Nếu Vân gia sụp đổ, mày cho rằng mày sẽ như thế nào!"

Vân Ngạn luôn cảm thấy, lời này có chỗ không đúng.

Bất quá bây giờ không phải lúc suy nghĩ, giải quyết vấn đề trước mắt mới là chính sự.

"Không sao, " Vân Ngạn đưa tay cắm ở trong túi quần, bình tĩnh mà ngẩng đầu, nhìn mẹ của nguyên chủ:

"Không còn Vân gia, nhưng con còn có chồng của mình nè."

"Mày nói cái gì?" 

Bà Vân mở to hai mắt khiếp sợ: "... mày có biết xấu hổ hay không! Mày đây là muốn ôm đùi Thẩm Sơ Hành để đối phó với cha mẹ ruột? Mày! Mày... Nếu không phải có Vân gia, mày nghĩ mày có thể gả vào Thẩm gia được sao? !"

Vân Ngạn cười nhẹ một tiếng: "Bất kể thế nào, cũng phải kết hôn, mẹ nói chuyện có thể chú ý một chút không , kết hôn xong con chính là người nhà họ Thẩm, mẹ muốn Thẩm gia đầu tư tiền để ngăn cơn sóng dữ, việc này .......có thể thành công hay không, còn không phải dựa vào con hay sao?"

"... Mày!"

Vân Ngạn nhấc lên mắt: "Mẹ nên đối tốt với con một chút, mẹ nên cầu xin con, con mới có thể biết là mẹ đang muốn cái gì chứ, nếu không thì ... con không biết phải thổi gió bên tai chồng con đi theo hướng nào nè?"

"... Vân Ngạn!" bà Vân giây phút này giận đến phát run, giơ tay lên như muốn tát, nhưng bà biết nếu cái tát này thất sự rơi xuống thì ngày hôm nay coi như kết thúc.

Vân Ngạn chỉ chỉ ra cửa, không khách khí: "Mời mẹ đi ra ngoài."

Bà Vân không cam lòng mà trừng cậu vài lần, mất nửa ngày mới thuyết phục được bản thân thỏa hiệp, giận đùng đùng đi ra ngoài, tiếng đóng cửa "Ầm"

Vân Ngạn đổi lại quần áo, thở dài một hơi.

Xem ra những ngày kế tiếp, sẽ gặp không ít chuyện rồi.

Cậu thở dài, vẫn là nên thay lễ phục nhanh nhanh, để đối mặt với người ngoài kia.

Dù sao, có thể sống nhiều hơn một ngày, đều là trời cao ban ân.

Cậu á nha, tiếc cái mạng này lắm á.

Sau khi nhìn thấy cảnh vừa rồi, các khách mời tỏ ra đã hiểu vì sao thời gian lễ cưới diễn ra chậm hơn dự định, rất có kiên nhẫn đợi buổi lễ chính thức bắt đầu.

Cùng lúc đó, bọn họ còn khe khẽ thảo luận, bọn họ trước đây chưa từng nghe nói Thẩm Sơ Hành đẹp trai như vậy?

Mà một số người từng gặp Thẩm Sơ Hành cũng cảm thấy kỳ quái, nếu như không phải nghe lời thổ lộ của Vân Ngạn, bọn họ căn bản cũng không chú ý đến tướng mạo anh tuấn của Thẩm Sơ Hành.

Nghĩ tới nghĩ lui, bọn họ đều cho rằng, nhất định là do bình thường Thẩm Sơ Hành quá u ám, âm trầm.

Nếu tính khí của một người khiến người ta không thoải mái, ai còn chú ý đến tướng mạo của người đó?

Vân Ngạn thay quần áo xong trở lại hội trường, liền nhìn thấy Thẩm Sơ Hành mặt mày cao lãng, lạnh lùng, bên cạnh là mẹ Thẩm đang nửa ngồi nửa quỳ hỏi hắn đang lo lắng về cái gì, Thẩm Sơ Hành tựa hồ ngẫm nghĩ chốc lát, sau đó mặt không cảm xúc mà lắc đầu .

..Trước mắt mẹ ruột mà còn có bộ dáng như vậy, không trách nguyên tác nói rằng hắn khiến người ta không thích.

Vân Ngạn thở dài, cảm thấy con đường phía trước mình gian nan quá.

Dù nói thế nào thì việc cậu bị mất tích giữa chừng cũng coi như kết thúc.

Lễ cưới thuận lợi cử hành, Vân Ngạn cùng Thẩm Sơ Hành đứng trước mặt mục sư trang nghiêm đọc lời tuyên thệ, sau đó trao nhẫn cho nhau, là một cặp nhẫn kim cương.

Vân Ngạn nhìn chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay, cái này ít nhất là khoảng 230.000 NDT*, có chút tự giễu: Quả thật xuyên qua quyển sách này cũng không tồi, hơn nữa bản thân còn là người nhiều tiền.

Kiếp trước, cậu từ một cậu nhóc nhà nghèo từng bước từng bước tiến đến đỉnh cao của làng giải trí, mỗi bước đi đều rất gian khổ... Không nghĩ tới sau khi xuyên sách, còn có thể trải nghiệm cảm giác được bao nuôi.

... Khụ, bao nuôi cái bíp, đây chính người chồng hợp pháp của cậu, ok?

Sau khi buổi lễ kết thúc, yến tiệc bắt đầu.

Vân Ngạn vừa mới được tự do, liền bị mẹ Vân lôi kéo khắp nơi chúc rượu, cậu ứng phó qua loa, ánh mắt không nhịn được mà nhìn về một chỗ.

Trên bãi cỏ màu xanh bát ngát, rực rỡ sắc màu, những chiếc bàn được bố trí khắp nơi, nhiều món ngon liên tục được bày ra thu hút nhiều ánh nhìn, người hầu cẩn thận bưng những chai champagne đi qua đám người, giai điệu Van vang lên tao nhã, những khách mời trong bộ trang phục kiêu sa, lộng lẫy, có một chút nhẹ nhàng mà luân phiên nhau khiêu vũ.

Một cảnh tượng thật vui vẻ.

Nhưng niềm vui vẻ này cơ hồ không liên quan gì đến Thẩm Sơ Hành.

Anh rõ ràng là nhân vật chính của hôn lễ, giờ khắc này lại ngồi bên cạnh cái bàn tròn, một mình nhâm nhi ly champagne, mà bên cạnh anh cũng chỉ có trợ lý.

Thỉnh thoảng có người tình cờ đi ngang qua chúc mừng: "Trăm năm hạnh phúc", Thẩm Sơ Hành cũng lịch sự đáp lại, nhưng chỉ vỏn vẹn có vậy mà thôi. Trong mắt họ, lễ cưới của Thẩm Sơ Hành chỉ là một bữa tiệc, và mục đích họ đến đây là muốn kết bạn với những người "hữu dụng".

Ông Thẩm bị mọi người vây quang bốn phía chúc mừng. Những câu chúc mừng này so với câu chúc mừng của Thẩm Sơ Hành có nhiều sự "chân thành" hơn.

Đến hôn lễ của mình còn bị coi thường đến như thế, vậy lúc anh sống ở Vương gia đã trải qua những việc gì?

Vân Ngạn cảm thấy có chút không đành lòng.

Cậu gỡ bàn tay của mẹ Vân đặt trên cánh tay mình ra: "Con đến chỗ Thẩm Sơ Hành."

" Bây giờ đi tìm hắn làm gì? Sau yến tiệc có rất nhiều thời gian để 2 đứa bồi dưỡng tình cảm." 

Mẹ Vân nhỏ giọng, lườm cậu: "Nhiều công tử thiếu gia như vậy mà không đi làm quen, lúc này mày giả bộ chồng chồng thâm tình cái gì!"

Vân Ngạn: "..."

Sự mất kiên nhẫn hiện rõ trong mắt cậu, không muốn giải thích cái gì, chỉ là lúc bị mẹ Vân kéo đi liền trực tiếp quay lưng đi.

"Vân Ngạn!" mẹ Vân nhỏ giọng quát, nhưng lại sợ có người nhìn ra mẹ con bà có mâu thuẫn nên không níu kéo.

Trên đường đến chỗ Thẩm Sơ Hành, Vân Ngạn bị một thân ảnh cao gầy ngăn lại.

Dù Vân Ngạn là một người rất bình tĩnh nhưng trong lòng không tránh khỏi một chút "hồi hộp".

Đó là mẹ của Thẩm Sơ Hành.

Là mẹ vợ đang muốn kiểm tra tấm lòng son sắt của cậu sao?

Vân Ngạn vượt qua rào cản tâm lý, lập tức khom người, dẻo mồm kêu một tiếng: 

"Mẹ."

Người phụ nữ trước mặt nhìn cậu thật lâu, không nói gì

Đây cũng là lần đầu tiên Vân Ngạn nhìn kỹ mẹ của Thẩm Sơ Hành.

Thẩm Sơ Hành và mẹ của anh rất giống nhau , người phụ nữ này trông rất dịu dàng, rất đẹp, thế nhưng nét mặt lại lãnh đạm giống Thẩm Sơ Hành như đúc, tính tình mạnh mẽ, điềm đạm, thoạt nhìn là một người phụ nữ mạnh mẽ đứng ở vị trí cao.

Vân Ngạn nhìn bà, cảm thấy rất khó để liên tưởng đến tính tình mềm yếu trong nguyên tác miêu tả "Chồng bị hại, mang theo con trai đến Vương gia sống tạm, sau khi Vương gia sụp đổ lại mang con trai về nhà mẹ đẻ"

Vân Ngạn nghĩ thầm, Vương gia thịnh vượng như vậy mà sụp đổ, người phụ nữ này nhất định cũng có công lao không nhỏ.

Một người không dễ đối phó.

"Sơ Hành không muốn nói đến chuyện này, nên  chuyện lần này cứ coi như đã kết thúc " 

Bà nhìn chằm chằm vào mắt cậu nói: "Lần sau không được viện cớ này nữa."

"Sẽ không có lần sau nữa đâu ạ." Vân Ngạn vội vàng cam kết.

"Vậy thì tốt" 

Thẩm phu nhân gằn từng chữ nói: "Bằng không coi như Sơ Hành không tính toán, mẹ cũng phải tính toán. Mẹ hi vọng trước khi con quyết định làm việc gì cũng phải suy nghĩ đến Vân gia  con một chút".

"... Vâng "

... Vậy có nghĩa là việc này cứ thế trôi qua đúng không ?

Vân Ngạn còn đang suy nghĩ liền thấy ông Thẩm từ trong đám người vây quanh đi ra, chắp tay sau lưng cười híp mắt đi tới bên cạnh Thẩm Sơ Hành, không nói lời nào mà đẩy Thẩm Sơ Hành rời khỏi bàn.

Thẩm Sơ Hành hiển nhiên không quen với việc bị người khác đẩy đi, trong nháy mắt lông mày anh nhăn lại, cơ hồ có chút muốn nổi giận, rồi lại nhịn xuống, không nói tiếng nào, tùy ý để ông ngoại đẩy mình về phía Vân Ngạn và mẹ.

Vân Ngạn nhìn biểu cảm xoắn xuýt Thẩm Sơ Hành, cảm thấy có chút buồn cười.

Đợi đến lúc hai người đi tới trước mắt, Vân Ngạn khom lưng với ông Thẩm: "Ông ngoại."

"Ái chà " Ông Thẩm vui vẻ đáp ứng, hiền lành mà nắm chặt tay cậu vỗ vỗ: 

"Lúc trước ông nhìn thấy con đều là biểu cảm ngại ngùng, không nghĩ tới, con còn có thể lãng mạn như vậy! Thực sự là một đứa cháu ngoan!"

Biểu tình của những người đứng gần đều có chút vi diệu.

"...."

Vân Ngạn liếc nhìn Thẩm Sơ Hành, chỉ thấy Thẩm Sơ Hành giương mắt nhàn nhạt nhìn cậu, là ý tứ "để tôi xem thử chừng nào cậu hiện ra nguyên hình"

Vân Ngạn "..."

Vân Ngạn khiêm tốn nở nụ cười: "Ông quá khen."

Ông Thẩm vung vung tay, vui vẻ nói: 

"Ông ấy, ông rất là thích cái tính tình này của cháu! Ông hi vọng cháu luôn như vậy, giống như ngày hôm nay vậy, nhiệt tình, hoạt bát vui vẻ, hừng hực như ngọn lửa! Thằng nhóc Sơ Hành này, tính tình nó quá lãnh đạm, cần một gia hỏa như con, để có thể khiến nó cháy bỏng hơn với tình yêu !".

Thẩm Sơ Hành: "..."

Vân Ngạn đỏ mặt, ngại ngùng cười cười

Thẩm Sơ Hành híp mắt một cái, nghĩ thầm bản thân giả bộ cũng ra dáng.

"Con cũng vậy!" Ông Thẩm vỗ vai Thẩm Sơ Hành, không nói lời nào mà kéo tay của hai người đặt vào nhau, nghiêm túc nói: "Con đừng có phụ lòng của thằng bé Tiểu Ngạn thâm tình này !"

Thẩm Sơ Hành: "..."

Vân Ngạn cười khanh khách nhìn Thẩm Sơ Hành.

Đang định tiếp tục đóng kịch, chợt một ý nghĩ lóe lên: Tay Thẩm Sơ Hành.. Sao lại lạnh như vậy?

----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro