Chương 11: Nhuệm Vụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11 : Nhiệm vụ



Tô Dịch câm nín —— ba hồn bảy vía tình tiết gốc hãy về đây, diễn biến tại sao càng lúc càng loạn thế này, đừng nói là diễn con mẹ nó biến sẽ hoàn toàn thay đổi đấy nhá! Nếu thế, một độc giả xuyên vào sách như hắn biết sống sao!

Định mệnh, Tô Dịch cảm thấy mệt mỏi quá, quả thực không bao giờ nghĩ mọi chuyện bỗng nhiên lộn xộn cả lên như vầy, hôm qua sau khi biết cái kẻ tên Minh Tính Chân Quân đột nhiên xuất hiện thế chỗ cho Trường Hoa Chân Quân, hắn vất vả lắm mới có thể bình ổn tâm trạng, thế mà chuyện xảy ra hôm nay cứ như muốn chơi hắn .

Mà khi Tô Dịch nói cho Quân Vô Dạ biết kỳ thật Phùng Y là một nữ nhân, biểu tình lạnh te từ tối hôm qua của Quân Vô Dạ rốt cụôc cũng thay đổi. Quân Vô Dạ chằm chằm đánh giá Phùng Y hồi lâu, trong ánh mắt lộ ra một tia ngạc nhiên, y tất nhiên không nghi ngờ lời Tô Dịch nói, nhưng từ đầu đến chân, Phùng Y chẳng khác gì một nam tử.

Tô Dịch thấy vẻ mặt Quân Vô Dạ càng lúc càng ngưng trọng, biết ngay y đang vô cùng hoang mang: “Tiểu Dạ, ngươi phải biết không chỉ khí tức của ma tu, yêu tu và đạo tu, phật tu bất đồng, kỳ thật nam tu và nữ tu khí tức cũng bất đồng, Phùng Y cô nương đại khái có được pháp bảo cao giai nào đó có thể che dấu khí tức, cho nên Luyện Khí Kỳ như ngươi và kể cả Kim Đan sơ kỳ như Phong Thần đều không thể nhìn thấu.”

Tô Dịch biết có một số phù trận cùng thuật pháp cũng có tác dụng tương tự, nhưng mấy cách đó chỉ tồn tại được trong thời gian ngắn, nếu Phùng Y gia nhập Thanh Vân tông, rõ ràng muốn trường kỳ lấy thân phận nam tử tu hành. Làm một ngoại môn đệ tử, nàng thừa hiểu xác suất Nguyên Anh tu sĩ xuất hiện tại nơi này cực kỳ nhỏ bé, hơn nữa cho dù Thanh Vân tông tổ chức sự kiện đặc biệt, người tham gia ngư long hỗn tạp, Nguyên Anh tu giả cũng chẳng rảnh rỗi dùng thần thức chú ý một ngoại môn đệ tử. Đáng tiếc nàng thiên tính vạn tính, vẫn không lường trước được sự tồn tại của Tô Dịch, cho nên nàng vừa gia nhập Thanh Vân tông đã bị phát giác thân phận nữ tử.

Tô Dịch không thể hiểu nổi, Phùng Y tại sao phải làm như vậy, Thanh Vân tông cũng không cấm nữ tu, hơn nữa tư chất nàng là tứ linh căn mà thành công Trúc Cơ, lại có trong tay ẩn linh pháp bảo cao giai, tự nhiên có nhiều chỗ hơn người, đến tột cùng là vì tránh né cừu gia hay vì một lý do nào đó khiến nàng phải cải trang thành nam tử?

Trong lúc Tô Dịch suy nghĩ miên man, Phùng Y bị Quân Vô Dạ dùng ánh mắt hồ nghi đánh giá từ đầu xuống chân khiến lông tơ dựng cả lên, ánh mắt như nhìn thấu hết tâm tư người đối diện, cho dù Phùng Y tu vi cao hơn vẫn không khỏi né tránh —— nàng cảm giác thiếu niên này hình như đã phát hiện ra bí mật của mình! Phùng Y tự tin không ai có thể phát giác bí mật này, mặc dù biết rõ tu vi Quân Vô Dạ không có khả năng nhìn thấu nàng, nhưng ánh mắt kia thực sự làm người ta không thoải mái.

Nàng vội vàng mở miệng phá tan bầu không khí quỷ dị này: “Quân sư đệ, ngươi tới chắc là tìm Phong Thần có việc, ta cũng không quấy rầy nữa, cáo từ.” Phùng Y nói đoạn liền dùng Ngự Phong Quyết vội vàng rời đi, bộ dạng có vài phần hốt hoảng.

Phong Thần nhìn theo Phùng Y, cũng cảm thấy hơi kỳ lạ: “Kỳ quái, hôm nay tiểu tử Phùng Y này làm sao vậy.” Lắc đầu bật cười, nhìn về phía Quân Vô Dạ: “Ngươi không ở trong phòng nghiêm túc luyện công, chạy đến chỗ lão đầu tử ta làm gì.”

“Đệ tử cảm thấy hứng thú với đan dược và các loại linh thảo, nghe nói Phong Thần vô cùng am hiểu, cho nên đệ tử muốn đến thỉnh giáo một phen.” Quân Vô Dạ  trực tiếp nói ra mục đích của y, như vậy lại phù hợp với tính cách thích trắng đen rõ ràng thẳng thắn của Phong Thần.

“Ngươi cảm thấy hứng thú với luyện đan? Tốt, lão già ta đang lo không có người giúp ta chế thuốc đây.” Phong Thần ha hả mỉm cười, sau đó liền đem Quân Vô Dạ mang vào nội thất bắt đầu dạy y nhận biết một số loại linh thảo. Phong Thần si mê luyện đan, sau khi tiến vào Kim Đan sơ kỳ việc tu hành trở nên càng ngày càng gian nan, thiên tư hắn là tứ linh căn, cũng hiểu rõ bản thân về sau muốn tiến giai rất khó khăn, hắn lại không mấy hứng thú với việc tu luyện, nên hoàn toàn trầm mê vào luyện đan. Mà chung quanh hắn, phần lớn mọi người đều chọn cách tu luyện điên cuồng mau chóng tiến giai, Phong Thần thừa biết hắn chọn con đường này sẽ vô cùng tịch mịch, cho nên khi Quân Vô Dạ yêu cầu, hắn mới dễ dàng đáp ứng.

Quân Vô Dạ rất thông minh, nói một hiểu mười, khiến Phong Thần kinh ngạc, dần dần đối với Quân Vô Dạ có thêm vài phần coi trọng, hai người cứ thảo luận như vậy cả một ngày, hưng trí bừng bừng. Về sau mỗi ngày Tô Dịch đều bảo Quân Vô Dạ đến tìm Phong Thần học tập, cũng không biết có phải Phùng Y bị Quân Vô Dạ dọa sợ hay không mà cứ thấy y là tránh né, còn Quân Vô Dạ thì chẳng có hứng thú đi động tới nàng.

Kỳ thật mỗi ngày đều phải đến chỗ Phong Thần, Quân Vô Dạ có chút buồn chán, tuy rằng biết Tô Dịch là vì muốn tốt cho y, nhưng y hiện tại chỉ một lòng muốn nhanh chóng đề thăng tu vi, nếu toàn bộ thời gian đều tiêu phí vào học luyện đan, công lực không biết đến bao giờ mới có tiến triển. Mười ngày sau khi tới Thanh Vân tông tu vi của y thành công bước vào Luyện Khí tầng bốn, vậy mà từ hôm đó đến nay đã qua hơn hai tháng, tu vi vẫn trì trệ không tiến thêm chút nào. Vì thế sau khi học hết kiến thức về luyện đan sơ cấp, Quân Vô Dạ liền đề nghị với Phong Thần cứ cách bảy ngày y sẽ tới một lần, Phong Thần thấy y có khát vọng tiến giai, thở dài đồng ý.

Trong hai tháng Quân Vô Dạ đến học luyện đan, Phong Thần để ý thấy y luôn mang Lưu Sương kiếm bên mình, có lần nhịn không được hỏi Quân Vô Dạ vì sao không thu kiếm vào túi Càn Khôn, câu trả lời của Quân Vô Dạ làm Tô Dịch cảm thấy như sét đánh ngang tai —— đây là vật mà đệ tử yêu quý, đệ tử hy vọng thời thời khắc khắc đều được thấy nó.

Từ đó về sau, hình tượng Quân Vô Dạ trong lòng Phong Thần đã trở thành một kẻ cuồng đồ vật thành nghiện. Mà, theo thời gian, ấn tượng này càng thêm khắc sâu, có khi sẽ trở thành “thương hiệu” riêng của nam chính không chừng, đối với vụ này, Tô Dịch chỉ có thể cười cười mặc kệ.

Mấy ngày nay, Quân Vô Dạ và Tô Dịch còn gặp gỡ một đệ tử cùng khu —— Triệu Bình. Triệu Bình là tu sĩ tam linh căn kim hỏa thổ, tu vi Luyện Khí tầng tám. Triệu Bình là người thích an tĩnh không tranh chấp với đời, tuy rằng tuổi so với Quân Vô Dạ lớn hơn một chút, tu vi cũng cao hơn, nhưng không hề ức hiếp sư đệ, ngẫu nhiên còn đến tìm Quân Vô Dạ luận bàn, còn lúc bình thường, đa số thời gian hắn đều trầm mê tu luyện, rất ít khi xuất môn.

Kết hợp lại các chi tiết này, Tô Dịch xác định người này chính là vị tiểu đệ mà trong nguyên tác nhắc tới. Nguyên tác còn nói về sau Quân Vô Dạ sẽ trở thành Luyện Dược sư tài giỏi có thể chữa bách bệnh. Về phần Phùng Y kia tại sao lại xuất hiện trái với nguyên tác, Tô Dịch thực sự đoán không ra, hơn nữa hành tung Phùng Y thần bí, rồng thấy đầu không thấy đuôi, ngẫu nhiên gặp được cũng chỉ xấu hổ mỉm cười, ngay lập tức rời đi, chẳng khi nào dừng lại nói lấy một từ.

Bây giờ nhân vật sẽ thúc đẩy diễn biến câu chuyện theo nguyên tác đã thay đổi, Tô Dịch cảm thấy đầu mình sắp không dùng được rồi, sự việc diến biến theo hướng này… hay là về sau chuyện Quân Vô Dạ rời khỏi Thanh Vân tông sẽ không xảy ra? Ai, đến lúc này, cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước .

Bởi vì luyện đan yêu cầu một ít linh thảo làm nguyên liệu, Quân Vô Dạ lại vừa chân ướt chân ráo nhập môn, cho dù thiên phú vô cùng tốt, xuất lô hơn phân nửa đều thành phế đan. Vì thế linh thạch trong tay Tô Dịch vốn chẳng có bao nhiêu bây giờ đã tiêu sạch, chỉ còn lại trung phẩm linh thạch.

Để có linh thạch tiêu xài, Tô Dịch quyết định bảo Quân Vô Dạ đi lĩnh nhiệm vụ môn phái. Địa điểm tiếp nhận nhiệm vụ tại Vạn Sự Điện ở Vấn Đạo Phong.

Đi qua truyền tống trận tới quảng trường Vấn Đạo Phong, dù đã đọc qua phần miêu tả trong nguyên tác, nhưng Tô Dịch vẫn nhịn không được hít một hơi. Quảng trường vô cùng rộng lớn, bờ tường được xây nên từ những khối ngọc thạch màu trắng tinh khiết, ánh nắng Mặt Trời xuyên qua chẳng những không hề gay gắt mà trở nên vô cùng dịu dàng. Tuy Tô Dịch thừa biết Thanh Vân tông tiền tiêu không hết, nhưng nghe và tận mắt thấy là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Ngọn núi cao nhất có một lượng lớn linh lực dư thừa mà còn khuya Linh Dược Phong mới có thể sánh được, nếu không phải hôm nay đến Vạn Sự Điện để lĩnh nhiệm vụ có lẽ chẳng bao giờ biết được sự cách biệt kinh khủng này, hắn thiếu chút nữa buột miệng bảo Quân Vô Dạ ngồi xuống tu luyện ngay tại đây, đương nhiên ý tưởng này chợt lóe lên rồi biến mất ngay, Tô Dịch tự phỉ nhổ bản thân thật không có tiền đồ.

Vừa tiến vào Vạn Sự Điện, liền thấy rất nhiều người đang nhận và giao nhiệm vụ, phần lớn đều là ngoại môn đệ tử, nội môn đệ tử gần như không có bất cứ ai. Tô Dịch ngay lập tức hiểu nguyên nhân, tiền phát hàng tháng cho ngoại môn đệ tử chỉ đủ mua Ích Cốc Đan và đan dược trụ cột, tự nhiên chi tiêu thiếu thốn bắt buộc họ phải tới lĩnh nhiệm vụ. Mà nội môn đệ tử thì thoải mái hơn, để bọn họ chuyên tâm tu luyện, phỏng chừng hàng tháng Thanh Vân tông cho bọn họ một số tiền hơn hẳn so với ngoại môn đệ tử, cho nên bọn họ không cần lo việc thiếu linh thạch.

Nội dung nhiệm vụ đều ở trong ngọc giản, vì có rất nhiều nhiệm vụ khó dễ khác nhau nên chẳng phân loại nổi. Đáng nhắc tới là, nhiệm vụ có loại do môn phái ban bố, sau khi hoàn thành, chủ yếu sẽ thưởng điểm tích lũy môn phái, khi tích lũy đến mức độ nhất định có thể đi Tàng Kinh Các đổi lấy công pháp cao giai. Còn một loại khác là do cá nhân đệ tử trong môn phái đề ra, mà thưởng thế nào thì do cá nhân quyết định, chủ yếu thưởng theo nhu cầu số đông, đa số đều thưởng thêm linh thạch, ngẫu nhiên sẽ thưởng pháp bảo hoặc linh thảo, đan dược.

Bởi vì lần này mục đích chủ yếu là kiếm linh thạch, cho nên nhiệm vụ của tông môn trực tiếp bị Tô Dịch và Quân Vô Dạ bỏ qua. Nhưng sau khi dùng thần thức xem qua kha khá ngọc giản, y vẫn chưa chọn được nhiệm vụ nào phù hợp với bản thân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro