Chương 16: Vấn Kiếm (Hỏi Mượn Kiếm)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quân Vô Dạ nghe đề cập đến vấn đề này, đôi mắt không gợn sóng nhìn Lưu Sương kiếm, thản nhiên nói: “Sư tôn, Băng Nguyệt Liên là của Lăng Tử Tô, tuy đệ tử luyện ra ba viên Thanh Tâm Đan cũng rất bất ngờ, nhưng chuyện này nên để cho nàng định đoạt.”

Tô Dịch bỗng cảm thấy tâm tính Quân Vô Dạ chín chắn hơn so với hắn tưởng nhiều, trong lòng thoáng một tia vui mừng: “Được. Vậy vài hôm nữa ngươi tới Nhược Thủy Phong đưa thuốc đi, ngươi mới tiến giai, cảnh giới còn chưa vững, nhân tiện làm quen với tu vi Luyện Khí tầng sáu.”

Quân Vô Dạ nhu thuận gật đầu —— sư tôn luôn quan tâm y như vậy. Khóe môi y hơi gợn lên ý cười, ác ý thường trực trong mắt tạm thời biến mất, khiến gương mặt càng trở nên ôn hòa.

Năm ngày sau đó, Quân Vô Dạ dùng toàn bộ thời gian luyện tập pháp thuật, ngoài Triền Đằng Thuật, Ngự Phong Quyết xài nhiều thành quen, còn tập công kích bằng thần thức. Đương nhiên, y lấy một ít linh thú có trình độ tu vi cỡ tu sĩ Luyện Khí tầng một làm đối tượng thực nghiệm, bất quá công kích thần thức của y chỉ có thể khiến chúng ngất đi chốc lát.

Đối với cái này, Quân Vô Dạ rất không hài lòng, ngày ấy ở Lạc Tinh Cốc, y còn nhớ rất rõ sự cường hãn từ công kích thần thức của hắc xà, khiến y vô cùng hứng thú với biện pháp công kích bằng thần thức, đáng tiếc bây giờ y chưa có công pháp phù hợp, cũng không được cao nhân chỉ điểm, Quân Vô Dạ chỉ có thể tự mình mày mò.

Tô Dịch biết nhưng ngó lơ, bởi vì kế thừa một bộ phận ký ức của Trường Hoa Chân Quân, hiểu biết của hắn về công kích thần thức củng kha khá, công pháp thượng phẩm hắn cũng biết không ít, nhưng nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ba năm sau, khi Thanh Vân Tông mở thí luyện trong bí cảnh, Quân Vô Dạ có thể đoạt được một bộ.

Bất quá, hiện tại hắn không chỉ điểm chút nào cho Quân Vô Dạ. Người ta có câu “dục tốc bất đạt”, tuy rằng theo nguyên tác tốc độ tiến giai của Quân Vô Dạ khá nhanh, nhưng hắn cảm thấy Quân Vô Dạ thăng cấp như thế này thì không phải là khá nhanh nữa mà là quá nhanh, nếu cứ thế mãi, chỉ sợ sẽ lưu lại hoạ ngầm.

Vì công kích thần thức hiệu quả quá nhỏ, rốt cục Quân Vô Dạ quyết định đặt sang một bên, lên Nhược Thủy Phong đưa Thanh Tâm Đan trước.

Vừa tới chân Nhược Thủy Phong, Tô Dịch cùng Quân Vô Dạ liền cảm nhận được thủy chi nguyên lực (hiểu nôm na là nguyên tố thủy) mãnh liệt, đập vào mắt là cây cối xanh ngắt, chưa nhìn thấy thác nước chảy xiết, đã nghe thấy tiếng róc rách theo gió từ xa vọng tới. Đường lên núi quanh co, thác nước đột nhiên xuất hiện, dòng thác trắng xóa đổ thẳng xuống sườn núi, âm thanh dữ dội ầm ầm bên tai, tạo thành một cảnh tượng cực kỳ hùng vĩ, dòng nước xiết giữa không trung càng chảy xuống dưới càng yếu, cuối cùng mà tạo thành một hồ nước màu xanh rêu.

Quân Vô Dạ là linh căn ba thuộc tính phong hỏa mộc, tu vi lại thấp, đối với thủy nguyên tố mênh mông cuồn cuộn như thế, khiến y cảm thấy không thoải mái. Gương mặt vô biểu cảm, y lặng yên dùng phép thuật mộc hệ Trường Thanh Quyết (thuật này chắc cùng một loại với Thanh tâm tĩnh khí), áp chế cảm giác khó chịu này.

Bởi vì trước khi tới có báo cho Tề Dục cùng Lăng Tử Tô, cho nên Quân Vô Dạ vừa đến nội môn, liền trông thấy dáng người cao gầy của Tề Dục, không chờ Quân Vô Dạ đến gần, Tề Dục đã mỉm cười ra đón.

Nhìn quanh không thấy Lăng Tử Tô, Tô Dịch cảm thấy kì quái, Quân Vô Dạ cũng để ý, bất quá hắn không chủ động hỏi, chỉ im lặng đợi Tề Dục giải thích .

Tề Dục biết Quân Vô Dạ tính tình lạnh nhạt, không để y chờ lâu liền mở lời: “Sư muội đang ở chỗ Lăng sư bá, chờ nàng một lát.” Hắn vừa dứt lời, lập tức phát giác ra Quân Vô Dạ hình như có gì đó thay đổi, trên khuôn mặt tuấn tú của Tề Dục lộ ra thần sắc cổ quái: “Quân sư đệ, ngươi tiến giai quá nhanh đi? Mới mấy ngày không gặp, không ngờ ngươi đã là Luyện Khí tầng sáu ?”

Quân Vô Dạ mân môi im lặng. Tề Dục vừa dứt lời, đã trông thấy Lăng Tử Tô cùng vị tu sĩ họ Lăng ngự kiếm đến từ xa, hai người tựa hồ còn đang trò chuyện giữa không trung. Đưa Lăng Tử Tô xuống, tu sĩ họ Lăng kia liền ngự kiếm một mình đi mất.

Lăng Tử Tô nhẹ nhàng đáp xuống đất. Nàng thong thả đi tới, bước chân nhẹ nhàng, cử chỉ thanh tao lịch sự, phong thái thục nữ khiến Tô Dịch mở rộng tầm mắt. Nhìn kỹ lại, hôm nay nàng không mặc bộ quần áo hồng nhạt kia, mà là trang phục của đệ tử nội môn.

Nhưng mới đi được vài bước, Lăng Tử Tô lại nghiêng đầu liếc trộm dò xét hướng không trung, xác định cha nàng đi rồi, lập tức phá bỏ hình tượng mà nhảy chân sáo tới  chỗ Tề Dục và Quân Vô Dạ, giảo hoạt cười: “Ai! Hôm nay phụ thân đúng lúc đến thăm nên ta đến trễ, thật ngại quá.”

Trong mắt Tề Dục đầy sủng nịch, không cách nào trách nàng. Mà Quân Vô Dạ chẳng hề để ý tới lời của nàng, trực tiếp đem chiếc hộp chứa Thanh Tâm Đan đưa cho Lăng Tử Tô: “Không phụ nhờ vả, Thanh Tâm Đan tổng cộng luyện ra ba viên.”

Gương mặt tươi cười của Lăng Tử Tô thoắt cái biến thành kinh ngạc, đôi mắt xinh đẹp ngạc nhiên mở to, vốn tưởng rằng Quân Vô Dạ có thể luyện ra một viên là may mắn lắm rồi, không ngờ tiểu tử này lợi hại như vậy. Nàng vừa định nhận lấy chiếc hộp kia, nhưng tay đưa đến nửa đường rồi lại đột nhiên hạ xuống. Hiển nhiên cũng như Tề Dục, nàng phát hiện tu vi Quân Vô Dạ tăng tiến, Lăng Tử Tô không khỏi líu lưỡi cảm thán: “Trời ạ, ngươi tiến giai đến Luyện Khí tầng sáu! Ngươi không phải là tam linh căn sao? Ăn cái gì mà tiến giai nhanh vậy?”

Quân Vô Dạ trầm mặc nhưng dứt khoát, thần sắc lãnh đạm, trong con ngươi đen như mực lóe lên hàn mang: “Chẳng qua là may mắn thôi, Thanh Tâm Đan này ngươi có lấy hay không?”

Nghe vậy, Lăng Tử Tô cuống quýt ôm chiếc hộp chứa Thanh Tâm Đan vào trong ngực, bĩu môi nhìn Quân Vô Dạ: “Nhược Thủy Phong đã có một Hàn Băng tiên tử , ngươi chẳng lẽ cũng muốn noi theo nàng làm người thứ hai?” Bàn tay trắng nõn với những ngón tay thon dài mở hộp gỗ ra, ba viên đan dược màu trắng an tĩnh nằm đó, đưa lên sát mũi, có thể ngửi được mùi hương sen như có như không, làm tâm thần người ta sảng khoái.

Biết đây là thượng phẩm Thanh Tâm Đan, Lăng Tử Tô cảm thấy mừng rỡ, may mà không nhờ nhầm người. Quân Vô Dạ thấy Lăng Tử Tô đã kiểm tra đan dược xong, liền không muốn ở lâu: “Cáo từ.”

“Nha, ngươi khoan hãy đi!”

Thấy Quân Vô Dạ muốn rời khỏi, Lăng Tử Tô mắt long lanh chớp chớp, vội vàng từ trong túi Càn Khôn lấy ra một bình sứ trắng thả vào một viên Thanh Tâm Đan, rồi đem hộp gỗ trả lại Quân Vô Dạ: “Ta chỉ cần một viên là đủ rồi, cầm nhiều cũng không làm gì, này là do ngươi luyện thành, ngươi giữ đi, dù sao thời điểm ngươi trúc cơ cũng cần.”

Tô Dịch trong lòng cười thầm, Quân Vô Dạ đâu có như nàng phải dựa vào Thanh Tâm Đan để trúc cơ đâu. Có điều bảo vật đưa lên tận miệng sao có thể không lấy, bán lấy tiền cũng được mà, nghĩ thế vội vui vẻ bảo Quân Vô Dạ nhận đi.

Quân Vô Dạ thực chán ghét kết giao cùng người khác, chuyện được nhờ đã làm tốt, y chỉ muốn mau chóng đi ngay. Tề Dục khóe môi nhếch lên ý cười, hắn cũng biết Quân Vô Dạ tính cách cao ngạo lạnh nhạt, vì thế tiến lên một bước thay Lăng Tử Tô cảm ơn: “Sự tình lần này đa tạ Quân sư đệ, sau này rảnh, nếu không ngại, mời sư đệ đến Nhược Thủy Phong chơi.”

Quân Vô Dạ mặt không đổi sắc, ánh mắt lạnh như băng lướt qua Tề Dục và Lăng Tử Tô: “Không.”

Thanh âm rét lạnh khiến Lăng Tử Tô rùng mình một cái, lạnh thật, cả người cứ như bị rơi vào hầm băng. Vốn tưởng rằng sư tỷ Hoa Thanh Uyển đã lạnh lùng lắm rồi, bây giờ lại thêm một Quân Vô Dạ, chậc chậc, thật làm cho người chịu không nổi. Nàng ngẩng lên, vừa thời trông thấy, cách đó không xa, một thân ảnh như nguyệt như sương (kiểu nhìn mỏng manh, như 1 ảo ảnh có thể tan biến bất cứ lúc nào – cô Bắp) đang đi tới.

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, trách không được nàng rét run cả người, Lăng Tử Tô đỡ trán thương cảm —— thế đạo trêu ngươi, tu tiên thì tu tiên chứ, cũng không phải đem người tu thành khối băng. Sắc mặt ngoại trừ lãnh đạm vẫn là lãnh đạm, hoàn toàn không có biểu cảm dư thừa, thật lãng phí khuôn mặt tuấn tú Trời ban.

Hoa Thanh Uyển cũng chú ý tới ba người bọn họ, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua, Tề Dục hai má bất giác nóng lên, hơn nữa Hoa Thanh Uyển hình như đi thẳng đến chỗ bọn họ, Tề Dục cảm thấy vừa khiếp sợ lại vừa vui sướng, chợt nhận ra bản thân đang xấu hổ lại vội vội vàng vàng cúi đầu cố gắng bình tĩnh lại.

Tô Dịch không hiểu Hoa Thanh Uyển đến đây làm gì, thoáng thấy bộ dạng Tề Dục, hắn lập tức mỉm cười —— nhóc à, thẹn thùng chẳng làm được tích sự gì, muốn phá được một bức tượng băng phương pháp tốt nhất chính là dùng chân thành và cuồng nhiệt của ngươi sưởi ấm nàng a, cứ làm trước đừng có nghĩ ngợi nhiều!

Bất quá khi Tô Dịch nhìn thấy Hoa Thanh Uyển đi lướt qua Tề Dục và Lăng Tử Tô mà đi thẳng tới trước mặt Quân Vô Dạ, vốn mang tâm tình của kẻ đứng ngoài xem kịch vui đột nhiên tiêu tan hết, nàng tìm Quân Vô Dạ có việc? Mà là chuyện gì mới được chứ. Tố y nữ tử nhìn Quân Vô Dạ, đôi mắt phượng vô cảm, thanh âm lãnh liệt u tĩnh: “Thanh kiếm sau lưng ngươi cho ta mượn xem được không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro