Chương 17:Họa Khởi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Sắc mặt Quân Vô Dạ trầm xuống, ánh mắt bỗng tràn ngập lệ khí, không hề có ý muốn cho nàng mượn kiếm.

Tô Dịch rùng mình, chết rồi, hắn quên mất Hoa Thanh Uyển cũng là kiếm tu, tuy rằng Lưu Sương kiếm này bề ngoài xấu xí, bất quá kiếm tu lại thường có thể nhìn ra được điểm đặc biệt ấn giấu trong kiếm mà rất nhiều tu sĩ bình thường khác không nhận ra.

Chẳng lẽ, nàng nhìn ra cái gì ? Tô Dịch đã nghĩ trên dưới trăm phương án, cả những khả năng dễ xảy ra nhất, cuối cùng vẫn tin vào trực giác của bản thân. Với tu vi Hoa Thanh Uyển hiện tại, tuyệt đối không thể nhìn thấy sự hiện hữu của hắn, như vậy, là Lưu Sương kiếm thu hút nàng?

“Tiểu Dạ, ngươi đem Lưu Sương kiếm đưa nàng mượn xem đi.” Tô Dịch hít một hơi, thực sự không thể cự tuyệt chuyện này, thế giới cường giả vi tôn, nàng lại mạnh hơn y nhiều, tạm thời cúi đầu cũng không thiệt thòi, hơn nữa Tô Dịch tự tin, Hoa Thanh Uyển không có khả năng nhìn ra sự tồn tại của hắn.

Mặc kệ nói như thế nào, yêu cầu của Hoa Thanh Uyển cũng không quá đáng, cho nên chẳng có lý do gì từ chối nàng, nếu từ chối, lại khiến người khác nghĩ Quân Vô Dạ hẹp hòi.

Nghe Tô Dịch nói, Quân Vô Dạ khuôn mặt lập tức đông cứng thành băng, ánh mắt so với trước càng hung ác nham hiểm, thậm chí y còn muốn trực tiếp phất tay áo bỏ đi: “Hoa sư tỷ, đây là vật gia truyền, thứ ta…”

“Tiểu Dạ!” Tô Dịch khó thở, đứa nhỏ này như thế nào lại không nghe lời .

Cảm thấy Quân Vô Dạ có ý muốn mở miệng cự tuyệt, đôi mắt lạnh lùng của Hoa Thanh Uyển thoáng hiện tia kinh ngạc, không chờ Quân Vô Dạ nói xong, liền cắt ngang: “Ta nghĩ ngươi hiểu lầm, ta mặc dù yêu kiếm, nhưng tuyệt đối không cường đoạt vật người khác yêu quý, chỉ là muốn mượn xem thôi.” Nàng rất ít khi giải thích với người khác, tất nhiên là lâu lâu cũng có, nhưng dù có hay không đối phương cũng sẽ mỉm cười đồng ý, nhưng thiếu niên này tựa hồ không phản ứng như vậy.

Sự tình vẫn có thể vãn hồi, Tô Dịch thở hắt ra một hơi, vội bắt đầu khuyên nhủ Quân Vô Dạ nghé con không sợ chết (điếc không sợ súng): “Nàng sẽ không phát hiện ra cái gì đâu, ngươi không tin ta sao?”

Quân Vô Dạ mắt hơi nheo lại, y lạnh lùng liếc Hoa Thanh Uyển một cái, rốt cuộc vẫn nghe Tô Dịch bảo, đem Lưu Sương kiếm đưa cho nàng. Từ nay về sau, Hoa Thanh Uyển trở thành người thứ hai trong sổ đen của Quân Vô Dạ.

Hết thảy đám người mơ tưởng tới sư tôn, đều đáng chết.

Đôi tay tố y nữ tử như bạch ngọc thật cẩn thận mà chạm lên hoa văn trên Lưu Sương kiếm, trên mặt dần dần toát lên vẻ si mê: “Lưu phong hồi tuyết, khinh vân tế nguyệt (Gió bay làn tuyết, mây che bóng nguyệt “trích bản dịch Lạc Thần phú”- Đô), tài nghệ của người đúc kiếm thật là giỏi.”

Nghe Hoa Thanh Uyển tán thưởng Lưu Sương kiếm, Tề Dục cùng Lăng Tử Tô nhìn nhau, cả hai đều giật mình kinh ngạc —— thanh kiếm kia, có chỗ nào kỳ lạ sao?

Trong khi đó, Quân Vô Dạ đang nhìn chằm chằm động tác vuốt ve Lưu Sương kiếm của Hoa Thanh Uyển, lòng thập phần chán ghét, sau khi lấy lại sư tôn nhất định phải dùng Địch Trần Thuật làm sạch vài lần.

Qua một lúc lâu, Hoa Thanh Uyển rốt cục ngẩng đầu, hàng mi run nhẹ, không biết tại sao thần sắc đột nhiên buồn bã: “Xin hỏi kiếm này do ai làm? Còn tại nhân thế?”

Quân Vô Dạ nhìn về phía Hoa Thanh Uyển, ánh mắt càng lạnh lùng bất thường: “Không biết. Sư tỷ nhìn đủ chưa?”

Đáp lại ánh mắt rét lạnh của Quân Vô Dạ, ánh mắt Hoa Thanh Uyển bất vi sở động, nàng khẽ vuốt thân kiếm hồi lâu rồi mới đem nó trả lại, bất giác thở dài: “Nếu thế, ngươi hãy bảo quản thanh kiếm này cho thật tốt.” Dứt lời lại khôi phục thần sắc lãnh đạm thường ngày, hướng ba người khẽ gật đầu, liền ngự kiếm mà đi, tố y nhẹ nhàng tung bay, tuyệt trần thoát tục tựa như Lăng Ba tiên tử* (Lăng Ba tiên tử là hoa thủy tiên, ở đây tuyệt trần thoát tục tựa như loài hoa ấy – Đô).

Hai mắt Tề Dục còn mãi hướng theo phía Hoa Thanh Uyển rời đi, chốc sau mới quay lại nhìn Quân Vô Dạ với ánh mắt phức tạp,nói: “Quân sư đệ, không nghĩ tới thanh kiếm này của ngươi có thể được Hoa sư tỷ để tâm, nói vậy hẳn nó không phải vật phàm. Bất quá Hoa sư tỷ tâm địa cao thượng đoan chính, đương nhiên sẽ không nảy sinh tham niệm, sau này ngươi nên thu kiếm vào túi Càn Khôn đi, chớ để tiểu nhân thèm muốn.”

Sau khi Quân Vô Dạ lấy lại Lưu Sương kiếm liền cẩn thận chà lau một lượt, đối với lời Tề Dục nói cũng chỉ ậm ừ cho có lệ: “Đa tạ sư huynh nhắc nhở, sư đệ tự biết chừng mực, cáo từ.”

Chờ Quân Vô Dạ đi rồi, Lăng Tử Tô nhịn không được hướng bóng lưng của y làm mặt quỷ: “Tề sư huynh tốt bụng khuyên bảo không chịu nghe, kiêu ngạo như vậy, sớm muộn cũng chịu thiệt.”

Tề Dục hạ tầm mắt xuống, nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của Quân Vô Dạ, thản nhiên nói: “Sư muội, ta đưa ngươi về. Chuyện của Quân sư đệ, người ngoài như chúng ta không lo được.” Quân sư đệ mặc dù là đệ tử ngoại môn, nhưng lại có được phong linh căn độc nhất vô nhị, hơn nữa tiến giai nhanh chóng, có chút kiêu ngạo, cũng là chuyện thường.

Lăng Tử Tô cúi đầu, thật là, Tề sư huynh lúc nào cũng ôn hòa như vậy, mà tiểu tử kia lại có cá tính kỳ cục khiến người khác khó chịu, không tiếp thu lời sư huynh, đợi sau này chịu thiệt thòi mới biết thân biết phận. Nàng hất tóc, đi lên Hỗn Thiên Toa, thuận tay tóm lấy góc áo Tề Dục…

Có lẽ miệng quạ đen của Lăng Tử Tô rất linh nghiệm, Quân Vô Dạ vừa rời khỏi nội môn Nhược Thủy Phong, ngay lập tức gặp rắc rối.

Tô Dịch cảm nhận được có gì đó không ổn: “Tiểu Dạ, có một cỗ linh lực dao động đi theo ngươi, chỉ sợ không có ý gì tốt.”

Quân Vô Dạ sắc mặt phát lạnh, mân môi mỏng: “Chẳng lẽ nữ tu sĩ kia chưa từ bỏ ý định đối với sư tôn.”

Hiểu người Quân Vô Dạ nhắc tới là Hoa Thanh Uyển, Tô Dịch vốn đang vô cùng khẩn trương lập tức 囧, đầu tiểu tử này rốt cuộc đang nghĩ gì vậy: “Không thể, cỗ linh lực theo đuôi kia tuy rằng mỏng manh, nhưng theo ta tra xét đối phương chưa tới Trúc Cơ kỳ, hẳn là Luyện Khí tầng bảy, ta không biết hắn vì sao bám theo ngươi, chưa biết rõ thì tốt nhất là không nên gây chuyện, chúng ta nhanh chóng đến nơi có Truyền Tống Trận thôi.”

Quân Vô Dạ vội thi triển Ngự Phong Quyết, phi thân chạy tới ngoại môn Truyền Tống Trận. Hai bên đường, cây cối vùn vụt lướt qua, bất quá kẻ bám đuôi Quân Vô Dạ cũng nhận ra Quân Vô Dạ đã phát hiện ra hắn, nhất thời linh lực tăng vọt, bám sát theo sau.

Lúc này Quân Vô Dạ cũng cảm nhận được khí tức đối phương, y nhíu đôi mày kiếm, lòng thầm hận bản thân quá yếu, giống như cá nằm trên thớt đợi người làm thịt.

Thật vất vả chạy qua một đỉnh núi, cỗ linh lực kia bỗng nhiên trở nên yếu đi, nhưng Quân Vô Dạ cùng Tô Dịch còn chưa kịp thả lỏng thở lấy hơi, họ liền phát hiện phía trước xuất hiện một thân ảnh chặn đường.

Người nọ thân hình gầy gò, diện mạo hết sức bình thường, chỉ là trang phục gã khiến Tô Dịch cảm thấy kỳ quái: quần lam áo xám dài, trên tay áo cũng có dấu hiệu Thanh Vân tông, gã chính là một đệ tử tạp dịch!

Một đệ tử tạp dịch có tu vi Luyện Khí tầng bảy, lại có thể tự nhiên ra vào sơn môn, làm sao không khiến Tô Dịch cảm thấy mờ mịt khó hiểu?

Bất quá nhìn tư thế đối phương không hề có thiện ý, Tô Dịch biết tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể ứng chiến. Quân Vô Dạ một bên lạnh lùng trừng tên đệ tử tạp dịch quần lam áo xám dài kia, một bên thấp giọng an ủi Tô Dịch: “Gã cũng chỉ là tu vi Luyện Khí tầng bảy, không biết tốt xấu đụng vào ta, ta tất nhiên cho gã có đi mà không có về.”

Trong khi Tô Dịch cùng Quân Vô Dạ đánh giá đối phương, đồng thời người nọ cũng cẩn thận quan sát Quân Vô Dạ: “A! Ngươi chính là tiểu tử Hàn Băng tiên tử và Lăng sư tỷ để ý? Một tên tiểu bạch kiểm (trai bao/ những chàng trai trắng trẻo (thường mang nghĩa châm chọc), khó trách! Bất quá, ngày tháng yên lành của ngươi đã chấm dứt, nữ nhân mà công tử nhà của chúng ta nhìn trúng, há có thể cho ngươi đụng chạm!”

Nghe đến đây, cuối cùng Tô Dịch đã hiểu chuyện gì xảy ra, thì ra hồng nhan họa thủy. Hoa Thanh Uyển cùng Lăng Tử Tô đều là hoa khôi Nhược Thủy Phong, Hoa Thanh Uyển là nữ thần trong lòng nam đệ tử ở Thanh Vân tông, lúc trước Quân Vô Dạ nói chuyện với hai người họ chỉ sợ sớm bị kẻ tâm đại ác ôn trông thấy, nhưng thế quái nào bọn họ lại nhìn thấy Quân Vô Dạ “đụng chạm”, Lăng Tử Tô cùng Hoa Thanh Uyển để ý Quân Vô Dạ? Vậy mà cũng nghĩ ra được!

Tô Dịch dở khóc dở cười, không nghĩ tới Quân Vô Dạ nằm cũng trúng đạn. Hắn rốt cục hiểu vì sao một đệ tử tạp dịch tu vi cao như vậy có thể tùy ý ra vào sơn môn: Tu Chân Giới kẻ ăn chơi trác táng không ít, rất nhiều đại gia tộc sủng ái đệ tử, cho dù tu tiên, cũng sẽ có tùy tùng chuyên môn lo liệu sinh hoạt hàng ngày, lúc cần thiết lại vào vai một hộ vệ. Tục ngữ có câu ‘chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng’, loại tu sĩ này mặc dù làm tôi tớ người khác, nhưng sẽ nước lên thuyền lên, địa vị chủ cao thì tớ cũng vênh mặt lên trời, nên hành vi vô cùng kiêu ngạo.

Xem ra người này chính là tùy tùng của công tử đại gia tộc nào đó, không biết vì thấy Quân Vô Dạ chỉ có tu vi Luyện Khí tầng sáu mới tùy tiện phái gã này tới đây, hay là lát nữa sẽ có thêm kẻ tìm tới nơi đồng thời chặn giết Quân Vô Dạ.

Thanh Vân Tông có quy định môn hạ đệ tử không được tư đấu, nhưng rất nhiều đại gia đệ tử xem mạng người như trò đùa, dễ dàng giết hại những đệ tử thấp kém, một khi bị phát hiện, chỉ cần dựa vào thế lực của mình áp chế đến liền ổn thỏa. Tô Dịch không biết đối phương nói “công tử nhà ta” là kẻ nào, nhưng bất luận thế nào, trước hết phải giải quyết tên này, chỉ cần dọn dẹp sạch sẽ, sau này những người có khác bàn tán, bọn họ cũng có thể làm như hoàn toàn không hay biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro