Chương 19: Tao Ngộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Cái gọi là đoạt xá, tức là mượn thân thể kẻ khác trọng sinh hoàn hồn. Phần lớn tu sĩ Tu Chân Giới vạn bất đắc dĩ không còn cách nào khác mới chọn cách đoạt xá, bảo toàn thần thức, đợi thời cơ tìm kiếm thân thể thích hợp hơn. Đương nhiên, đoạt xá cũng là chuyện cực kỳ hung hiểm, nếu thần thức của kẻ bị đoạt xá quá cường hãn, vậy người đoạt xá không thể trọng sinh, sẽ tan biến hoàn toàn, trọng nhập luân hồi.

Quân Vô Dạ không lo lắng về vấn đề cường độ thần thức của Tô Dịch, cái y lo chính là không thể chịu đựng được việc sau này gặp sư tôn trong thân thể người khác, với y mà nói, không thể nghi ngờ đây là làm vấy bẩn Tô Dịch.

Ngoại trừ phương pháp đoạt xá, Tu Chân Giới đương nhiên có phương pháp trọng tố thân thể (tạo thân thể mới), chỉ là cơ hội càng thêm xa vời. Nhưng vô luận như thế nào, Quân Vô Dạ sẽ không bỏ cuộc. Thanh Vân Tông là môn phái đứng đầu tam đại tu tiên Thiên Huyền Đại Lục, Tàng Kinh Các ngọc giản vô số, thể nào cũng có cái nhắc tới Hoàn Hồn Thuật. Quân Vô Dạ âm thầm hạ quyết định phải làm nhiều nhiệm vụ đổi lấy điểm cống hiến môn phái, tìm được một biện pháp thích hợp khiến Tô Dịch có thể thoát khỏi Lưu Sương kiếm.

Nghĩ đến sau này có thể thật sự nhìn thấy sư tôn, Quân Vô Dạ chăm chú nhìn Lưu Sương kiếm ánh mắt lộ vẻ ôn nhu, y hơi hơi cong khóe môi, lộ ra một nụ cười làm  điên đảo chúng sinh.

Tô Dịch sửng sốt, hài tử này làm sao vậy, ta còn đang vì kẻ ăn chơi trác táng đứng sau Chu Nham mà phát sầu, y dường như lại vui vẻ ra mặt? Chẳng lẽ là lo quá nên ngốc luôn rồi?

“Tiểu Dạ, ngày mai ngươi tới gặp Phong Thần thuật lại một chút chuyện ngươi giết đệ tử tạp dịch kia đi, nếu có người đến sinh sự, Phong Thần tất nhiên sẽ che chở ngươi, ” nói đoạn, Tô Dịch đột nhiên nghĩ đội ngũ cừu gia của Quân Vô Dạ về sau tăng trưởng theo cấp số nhân, lại đau đầu: ” Ngươi phải chăm chỉ luyện tập phép thuật trong bản《 Tiên Quyết 》nọ, tuy rằng nó không được đầy đủ, nhưng đối với ngươi bây giờ mà nói tuyệt đối đủ dùng. Ngoại trừ luyện đan, ngươi còn phải học bày trận, làm nhiều nhiệm vụ môn phái một chút, để còn đi Tàng Kinh Các đổi lấy quyển 《 Trận Pháp Tinh Yếu》, hơn nữa còn phải cẩn thận nghiên cứu Liễm Tức Ẩn Linh (ẩn thân, che giấu)  trận pháp.”

“Đệ tử vô năng, khiến sư tôn lo lắng.” Nghe Tô Dịch lo liệu vì mình, vẻ tươi cười trên môi Quân Vô Dạ tắt ngúm, khóe môi bặm chặt thành đường thẳng tắp, lần thứ hai thầm hận bản thân công lực quá yếu.

Tô Dịch thấy mặt Quân Vô Dạ ảm đạm, đầy bất mãn, hài tử này mới vừa xong còn đang cười giờ lại ủ rũ rồi “Đừng tự ti như thế, ta là sư phụ ngươi mà.”

Quân Vô Dạ vẫn cứ lặng thinh không nói, tuy nội tâm hiểu sư tôn chưa từng hoài nghi năng lực y, nhưng y chỉ là Luyện Khí tầng sáu, ở cái thế giới tàn khốc này sao có thể không sống trong nơm nớp lo sợ, mỗi một bước đi đều như đi trên băng mỏng. Nếu một ngày kia y có thể vấn đỉnh đại đạo, nhất định sẽ khiến những kẻ từng bắt nạt y nếm mùi giáo huấn.

Hôm sau, Quân Vô Dạ nghe lời Tô Dịch, đem chuyện diệt sát Chu Nham từ đầu đến cuối thuật lại toàn bộ rõ ràng cho Phong Thần, Phong Thần là một người từng trải,  đến tuổi hắn sớm đã phiền chán những việc làm không đàng hoàng thế gia đệ tử, cho nên vừa nghe thuật lại, phản ứng đầu tiên dĩ nhiên là hỏi Quân Vô Dạ đã hủy thi diệt tích, đem chứng cớ đều thanh trừ sạch sẽ chưa.

Những lời này rõ ràng là vì lo lắng cho Quân Vô Dạ, Tô Dịch thở phào một hơi, may là Phong Thần tính cách hoàn toàn giống nguyên tác. Đương lúc Quân Vô Dạ đề cập tới chuyện Chu Nham là tay chân của nhi tử Hậu Thổ Phong trưởng lão nội môn, trong mắt Phong Thần tinh quang chợt lóe, hiển nhiên biết đối phương là ai. Hắn nói cho Quân Vô Dạ biết người nọ chính là nhi tử của Hậu Thổ Phong trưởng lão nội môn Diêu Trác Nhĩ tên là Diêu Bất Phàm, là một thiếu gia chơi bời lêu lổng.

Tô Dịch vừa nghe tên hai phụ tử sém bị sặc (sặc sao được nhỉ), thật đúng là đủ bộ “trác nhĩ bất phàm” (nổi bật xuất chúng), đáng tiếc phụ thân còn miễn cưỡng tính là nổi bật, mà thằng con thì thực có lỗi với cái tên này.

Bất quá Diêu Bất Phàm tại Thanh Vân tông cũng vô cùng nổi danh, gã mặc dù tư chất là Kim Thủy Hỏa Thổ tứ linh căn, đời này khó mà trúc cơ, lại nhờ cha gã là Kim Đan trung kỳ dùng gấp đôi linh dược giúp gã tấn cấp lên Trúc Cơ kỳ, còn được an bài tại nội môn Nhược Thủy Phong. Tư chất thấp kém thì chẳng có gì đáng nhắc, quan trọng là Diêu Bất Phàm cực kỳ háo sắc, đã hủy hoại không biết bao nhiêu nữ đệ tử cấp thấp có chút tư sắc ở Thanh Vân tông, bị không ít người trong tông âm thầm mắng là “Thanh vân bại hoại”. Mà cha của gã tuy chỉ là tu sĩ Kim Đan trung kỳ, nhưng đồng thời cũng lại là luyện khí đại sư, bởi thế người vì vũ khí, pháp bảo của mình mà khó tránh khỏi nịnh bợ hắn, tự nhiên vì thế nào bán cho nhi tử của hắn chút nhân tình.

Phong Thần dặn dò Quân Vô Dạ mấy ngày nữa đóng cửa khắc khổ tu luyện cho tốt, có việc gì cứ để hắn chịu trách nhiệm. Hồi đầu Diêu Bất Phàm còn phái vài tay chân tạp nham đến tìm Quân Vô Dạ tra hỏi, nhờ Phong Thần âm thầm tương trợ, chuyện này liền áp chế xuống, dù sao Chu Nham chỉ là tôi tớ, Diêu Bất Phàm không đến mức vì một thằng sai vặt quèn mà gây chiến, rất nhanh vụ việc liền lắng xuống, ngày lại êm ả trôi qua.

Ngày tháng thoi đưa, xuân thu vô tình, chớp mắt đã ba năm.

Quân Vô Dạ cũng đã mười sáu tuổi, y ngoài làm nhiệm vụ thì hiếm khi xuất môn, tuy tư chất không thuộc hàng tuyệt hảo, nhưng nhờ công pháp tốt nhất cùng tâm trí kiên nghị, y đã đột phá đến cảnh giới Luyện Khí tầng tám, chỉ còn cách Luyện Khí tầng chín một đường mong manh. Hơn nữa ba năm qua Quân Vô Dạ còn tích lũy từng chút từng chút một điểm cống hiến môn phái nhất định, đối với trận pháp cũng có chút thành tựu.

Cùng ở một viện, Triệu Bình đang dừng ở bình cảnh Luyện Khí đại viên mãn, Phùng Y xuất quỷ nhập thần mấy tháng gần đây cũng khá an phận, suốt ngày ở trong phòng khổ tu, lúc này nàng đã là tu vi Trúc Cơ trung kỳ.

Nguyên nhân trong đó Tô Dịch biết rõ, bởi vì chỉ còn nửa tháng thời gian Thương Hồng Bí Cảnh của Thanh Vân Tông sẽ mở ra. Tô Dịch đã sớm tính toán chuẩn bị để Quân Vô Dạ đi vào Thương Hồng Bí Cảnh, ngay khi có tin tức Bí Cảnh mở, Quân Vô Dạ sẽ lập tức đi báo danh.

Thương Hồng Bí Cảnh là một nơi huyền diệu do Thanh Vân tông chưởng quản, mười năm mở một lần, chỉ dành cho đệ tử dưới bốn mươi tuổi và đệ tử chưa kết đan, trong đó ẩn tàng vô số kỳ trân dị bảo, linh thảo tiên thú. Nếu gặp cơ duyên, đột phá một đại cảnh giới không phải là chưa từng có.

Bí cảnh mở ra đã có hạn chế như vậy khiến rất nhiều người không ngừng kêu khổ, nhưng kẻ tiến được vào lại càng khổ hơn, bởi vì giữa hai bên nảy sinh tranh cãi, thông thường sau khi báo danh tu sĩ sống sót còn không đến một nửa —— tục ngữ có câu “Người chết vì lợi, chim chết vì ăn”, rất nhiều tu sĩ vừa mới cướp được bảo vật còn chưa kịp vui mừng, giây trước giây sau liền vong mạng dưới lưỡi kiếm kẻ khác. Cho nên, mỗi lần Thương Hồng Bí Cảnh mở, có thể từ trong vô thương xông ra nếu không phải công lực cao cường, thì đó là kẻ có số mệnh nghịch thiên.

Cho dù là đệ tử Thanh Vân Tông tiến vào Thương Hồng Bí Cảnh thí luyện thì lợi ích đạt được cũng không được chiếm toàn bộ, phàm là đệ tử ra khỏi bí cảnh đều phải giao ra một phần thu hoạch, đương nhiên, thu hoạch này sẽ được ghi nhận làm điểm cống hiến môn phái, những đệ tử đột phá một đại cảnh giới hoặc có cống hiến nổi bật có thể được chưởng môn hoặc là phong chủ một phong thu làm đệ tử chân truyền.

Hiện giờ thời điểm Thương Hồng Bí Cảnh mở ra sắp tới, Tô Dịch quyết định bảo  Quân Vô Dạ đến Tiên Môn phường thị dưới chân núi Thanh Vân Tông mua sắm chút vật dụng, trước khi tiến vào Thương Hồng Bí Cảnh phải chuẩn bị chu đáo.

Mặc dù xưng là Tiên Môn phường thị, nhưng nơi này ngoại trừ bán linh đan bảo khí, cùng chợ ở nhân gian không khác nhiều. Tô Dịch thậm chí còn nghe thấy không ít tu sĩ vận linh lực rao hàng, nếu có phàm nhân ở đây, nhất định sẽ hoài nghi những người này có phải người tu chân thanh tâm quả dục trong truyền thuyết không.

Quân Vô Dạ tùy ý đi vào một cửa hàng tên “Vạn Trân Bảo”, tuy rằng tên tục tằn, nhưng đảo mắt nhìn, sẽ thấy bên trong bố trí cực kỳ thanh nhã, chốc sau liền có một tiểu đồng mặt mày sạch sẽ, tu vi là Luyện Khí tầng ba chạy tới, hướng Quân Vô Dạ chào: “Tiên sư ngài cần gì? Chúng ta cái gì cũng… Có.”

Nói còn chưa hết câu, mặt tiểu đồng đã ửng đỏ, nói năng cũng không lưu loát —— người này trời sinh thật xinh đẹp, giữa chân mày điểm chu sa đỏ tươi mê hoặc lòng người.

Nhìn bộ dáng tiểu đồng, Tô Dịch bĩu môi, tuy nói Tu Chân Giới cơ hồ không có người xấu, nhưng vóc người đang vào độ tuổi trổ mã của Quân Vô Dạ lực sát thương so trước kia thật sự hơn nhiều lắm, may mà hắn cùng y sớm chiều bầu bạn, đã hoàn toàn miễn dịch.

Quân Vô Dạ không thèm để ý đối phương đang bối rối, đôi mắt đen hẹp dài băng hàn mà lãnh đạm: ” Ở đây có thượng phẩm Liễm Tức Phù Triện không?” Tiểu đồng còn chưa trả lời, ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm tựa như vô cùng kinh hỉ: “Mỹ nhân!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro